"Cha."
Nhìn sắc mặt cha trắng bệch, lòng bàn tay đẫm mồ hôi ôm bé, bánh bao sữa vội vàng ôm lấy cổ và thân thân cái cằm của cha.
"Cha, thật xin lỗi, Tể Tể để cha lo lắng."
Giọng nói của bé mềm như sáp, bởi vì áy náy nên nói giọng rất nhỏ, rất nhu nhược, khiến dây thần kinh đang căng thẳng của Hoắc Trầm Lệnh lập tức buông lỏng.
Nhưng vẫn cẩn thận ôm bánh bao sữa vào trong ngực.
"Không trách Tể Tể, là người xấu quá xấu! Cũng là cha tới chậm."
Bánh bao sữa vội vàng lắc đầu, tay nhỏ đổi thành ôm lấy mặt anh tuấn soái khí của cha.
"Cha đến vừa đúng lúc, người xấu vừa ngã xuống."
Hoắc trầm Lệnh nhanh chóng đánh giá bánh bao sữa một lần nữa, xác định bánh bao sữa một chút cũng không bị tổn thương lúc này mới nhớ tới Tống Kiều lúc trước bỗng nhiên túm chân của mình.
Nghĩ đến Tống Kiều ôm lấy chân của hắn hận không thể kéo hắn cùng một chỗ xuống Địa ngục, hắn thuận thế nhìn sang, lúc này mới phát hiện Tống Kiều vẫn còn nằm trên mặt đất, nhưng mà lại che vải trắng từ đầu đến chân.
Hoắc trầm Lệnh nhíu mày: "Chết?"
Bánh bao sữa không ngạc nhiên chút nào, bé ở trong ngực cha nhỏ giọng giải thích.
"Bởi vì hắn muốn giết cha, cho nên bị phản phệ đánh trả."
Cơ chế bảo hộ của máu huyết Minh Vương một khi mở ra, nếu không có thực lực ngang bằng thì không chết cũng bị thương.
Tống Kiều chết không kịp để lại lời trăn trối, thực lực chênh lệch không hề nhỏ.
Hoắc trầm Lệnh nghi hoặc: "Bị đánh trả?"
Bánh bao sữa cười hắc hắc: "Đúng vậy, bởi vì cha trên người có sự bảo hộ của cha ở Địa Phủ nha."
Không đợi cha hỏi thêm, bánh bao sữa lại lập tức bổ sung.
"Anh cả, anh hai, anh ba tất cả các anh ấy đều có, còn có anh Minh tư, Tể Tể đều đã thơm cha cùng các anh ấy!"
Hoắc trầm Lệnh: "......"
Là nụ hôn nhẹ lành lạnh đó sao?
Hoắc trầm Lệnh trong lòng chấn kinh, vừa lúc Hoắc tư Tước cùng Hoắc tư Thần cũng chạy tới.
"Tể Tể, em thế nào?"
"Tể Tể, em có bị thương không?"
Bánh bao sữa giang hai tay nhỏ hướng anh hai muốn ôm: "Anh hai, ôm một cái."
Chờ Hoắc tư Tước ôm xong, bánh bao sữa lại nhìn về phía Hoắc tư Thần, đang rất ủy khuất đau lòng nhưng chịu đựng không có mở miệng.
Bé cũng giang hai tay ra với anh ba.
"Anh ba, ôm một cái."
Hoắc tư Thần trong nháy mắt vui vẻ ra mặt, bạn nhỏ vội vàng đưa tay ôm lấy bánh bao sữa thật chặt, lấp đầy cõi lòng mất mát của mình.
Bánh bao sữa có chút lo lắng hỏi hắn: "Anh ba, Tể Tể có nặng không?"
Hoắc tư Thần ôm bánh bao sữa đang rất vui vẻ, cười cong híp cả mắt: "Không! Tể Tể không nặng chút nào, quá gầy, chờ về rồi anh ba lại mang Tể Tể đi ăn ngon."
Bánh bao sữa mừng rỡ khanh khách cười không ngừng: "Tể Tể muốn ăn ngon."
Bên cạnh Hoắc trầm Lệnh nhìn hình ảnh ấm áp của ba anh em, trong lòng một mảnh mềm mại.
Khóe mắt liếc tới Trần Kiến Đào đang nhìn thi thể của Tống Kiều đi vòng quanh, chân mày nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết con muỗi, nghĩ đến bánh bao sữa vừa rồi nói với hắn chuyện phản phệ, Hoắc trầm Lệnh nghiêng người cúi đầu, nhỏ giọng nói cùng mấy đứa nhỏ.
"Tư tước, tư Thần, Minh tư cùng đưa Tể Tể về trước đi."
Hoắc tư Tước nhìn lướt qua Trần Kiến Đào ở bên kia, bỗng nhiên hiểu suy nghĩ của cha ruột.
"Vâng."
Nói xong hắn vỗ bả vai Hoắc tư Thần một cái: "Đi, không phải mang Tể Tể đi ăn ngon sao? Mời cả anh Minh Tư nữa chúng ta đi ăn đồ ngon."
Hoắc tư Thần không nghĩ nhiều, Bạch Minh Tư ở ngay tại bên cạnh, thế là bốn người rất nhanh rời đi.
Ông nội Bạch nhìn theo bọn nhỏ Hoắc gia cùng cháu trai rời đi, vô thức nhìn về phía Hoắc trầm Lệnh.
Hoắc trầm Lệnh cũng đang nhìn hắn, hai người ánh mắt đối diện nhìn nhau, Hoắc trầm Lệnh khẽ gật đầu một cái.
"Bác Bạch."
Ông nội Bạch cũng gật gật đầu, hai người cùng nhau đi đến chỗ Trần Kiến Đào.
Bánh bao sữa được Hoắc tư Thần ôm đang nhìn xem bốn phía, thấy có hơn mười chiếc xe cảnh sát, còn có không ít chú cảnh sát có vũ trang đầy đủ, miệng nhỏ mở thật to hỏi.
"Anh ba, vì sao có nhiều chú cảnh sát như vậy nha?"
Hoắc tư Thần mặc dù mới tám tuổi, nhưng hắn khí lực lớn, ôm bánh bao sữa gần hai mươi cân một chút cũng không tốn sức.
"Bởi vì cha còn có bọn anh đều lo lắng Tống Kiều sẽ gây ra chuyện lớn, cho nên anh hai đã báo cảnh sát."
Bánh bao sữa “nga” một tiếng, nhìn anh ba ôm bé đi đường có vẻ khó khăn, chân bé dãy dãy một chút vội lên tiếng.
"Anh ba, để Tể Tể tự mình đi."
Hoắc tư Thần đem bánh bao sữa nâng lên một chút.
"Không cần, anh ba ôm được."
Bạch Minh Tư nhìn Hoắc tư Thần ôm bánh bao sữa như một bạn nhỏ ôm búp bê lớn, hơn nữa búp bê còn quá mập mạp che khuất tầm nhìn, bạn nhỏ ôm búp bê đi đường rất thận trọng, nhìn vụng về đáng yêu lại buồn cười.
Hắn nín cười lên tiếng: "Tư Thần, nếu không để cho anh ôm."
Ngay lúc Bạch Minh Tư nói chuyện, Hoắc tư Tước trực tiếp đưa tay ôm bánh bao sữa từ trong ngực em trai bế lên.
"Tể Tể, anh hai ôm em, anh hai khí lực cũng lớn. Mà anh hai cao nên đi nhanh hơn."
Hoắc tư Thần bất mãn nhíu mày.
Không đợi hắn phát tác, bánh bao sữa vội cúi xuống ôm đầu hắn, ghé vào trên trán thơm bẹp một ngụm.
"Anh ba không tức giận nhé, anh hai là đau lòng anh ba ôm Tể Tể mệt mỏi."
Hoắc tư Thần bất mãn trong nháy mắt tiêu tán.
Chỉ cần Tể Tể muốn, như thế nào cũng tốt.
Tể Tể nói cái gì chính là cái đó.
Hoắc tư Tước ôm bánh bao sữa tiếp tục đi lên phía trước, Hoắc tư Thần theo sát phía sau.
Bạch Minh Tư nhìn bánh bao sữa ghé vào đầu vai Hoắc tư Tước cảm thấy tay mình ngứa ngáy, cũng muốn ôm.
Bánh bao sữa mềm mềm tròn tròn, lúc chớp mắt to nhìn hắn đặc biệt đáng yêu.
Nhưng hắn không phải anh trai danh chính ngôn thuận của Hoắc gia, căn bản không có lý do chính đáng cùng Hoắc tư Tước cướp người.
Bạch Minh Tư đang suy nghĩ bay xa, chợt nghe phụ cận truyền đến một tiếng hoảng sợ thét chói tai.
"A! Có quỷ a!"
Hoắc tư Thần gãi gãi sau gáy: "Thanh âm kia...... Làm sao nghe có chút quen tai nhỉ?"
Hoắc tư Tước cũng cảm thấy có chút quen tai, dứt khoát ôm bánh bao sữa hướng về phía phát ra tiếng kêu, từ khu vườn nhỏ có đường thẳng xuyên qua.
Bạch Minh Tư bước vào trước nhìn thoáng qua.
Bên này là chỗ chơi bowling, tiếng thét chói tai hoảng sợ là từ trong chỗ này truyền tới.
Người ở chỗ chơi bowling không nhiều, nhưng lúc này đều vây ở một chỗ, đại bộ phận đều là người trẻ tuổi, nam nữ đều có.
Bánh bao sữa vỗ gáy: "Anh hai, em nhớ ra rồi, cái thanh âm kia là Chị An An đó."
Hoắc tư Thần nghe xong trực tiếp quay người.
"Là em ấy à, vậy quên đi, chúng ta đi ăn ngon, cứ thoải mái đi thôi."
Hoắc tư Tước đáy mắt mang theo mỉm cười, nhưng khi nhìn thấy Hoắc An An từ trong đám người lao ra thì nụ cười lập tức biến mất.
Hoắc An An sắc mặt trắng bệch, tóc tai bù xù, giày trên chân cũng rớt một cái, nhìn đặc biệt chật vật.
Vừa chạy ra bên ngoài vừa che mắt gào khóc.
"Cứu mạng a! Có quỷ a! Cứu mạng a!"
Tất cả những nam nữ vây xem đều không hiểu nổi.
"Đây là con nhà ai, có phải là đầu óc có vấn đề?"
"Đúng thế! Đang giữa ban ngày đâu ra ma quỷ? Muốn thấy quỷ thì phải là hơn nửa đêm chứ?"
"Chính xác! Nếu như ở đây thật sự có quỷ, vì sao chúng ta không thấy được? Ở đây lại không chỉ có một đứa bé, con tôi cùng đứa nhỏ này tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều, sao không có chuyện gì chứ?"
"Này! Kệ đứa nhỏ ấy đi! Nghe nói bên ngoài có chuyên xảy ra, 110 cũng tới, ra ngoài trực tiếp tìm cảnh sát, để cho người ta đưa con bé đi, chắc là đầu óc có vấn đề, cẩn thận lại dọa con của mình."
"Đúng!"
Hoắc An An xông ra khỏi đám người chợt thấy Hoắc tư Tước đang ôm Minh Tể Tể ở cửa chính, nghĩ đến Minh Tể Tể cũng là quỷ vật.
Con ngươi cô kịch liệt co rút, lại hét lên một tiếng, sau đó bỗng nhiên quay đầu chạy trở về.
"Cứu mạng a! Có quỷ a!"
Hoắc tư Tước, Hoắc tư Thần cùng Bạch Minh Tư: "......"
Nha a! Bên trong thật là có quỷ vật!
Mà lại không chỉ có một!