Bánh bao sữa đã ăn no căng cái bụng, nhìn cha, chú út và anh ba cũng không bị thương, bánh bao sữa liền vui vẻ ném trái cầu vào trong bộ đồ ngủ.
Trái cầu màu đen nhỏ phân ra hai sợi tóc quấn chặt lấy cổ của bé, lúc đầu trái cầu to như quả dưa hấu nhỏ bây giờ đã biến thành hạt trân châu màu đen, treo trên cổ bé lại giống như một viên ngọc đá quý màu đen ấn tượng.
Bánh bao sữa ôm cổ cha nũng nịu.
"Cha ~ Tể Tể buồn ngủ quá cha à ~ Ắt xì hơi... ~ Ắt xì hơi... ~"
Cha Hoắc trong đầu đều là hình ảnh con gái nhỏ thật xinh đẹp, đáng yêu bỗng nhiên biến thành đứa nhỏ trọc đầu, dù bánh bao sữa nói gì thì một chữ hắn cũng không nghe lọt tai.
Nhưng làm cha, lúc bánh bao sữa ôm hắn nũng nịu, hắn vô thức đưa tay vỗ nhè nhẹ vào lưng bánh bao sữa.
Bánh bao sữa đang cố gắng để cho bản thân không ngủ gật nhưng lúc này lại cảm thấy rất thư thái, mí mắt trên dưới bắt đầu đánh nhau, nhưng vẫn không quên nói cho cha chuyện không nên làm.
"Cha...... Ắt xì hơi... ~ Không thể đụng vào trái cầu của Tể Tể ở trên ngực...... Ắt xì hơi......... nha cha!”
Cha Hoắc nhẹ nhàng vỗ lưng bánh bao sữa, hai con ngươi lại nhìn vào cái đầu nhỏ phản quang, ánh mắt chậm rãi dời đi, chuyển xuống nhìn Trần Kiến Đào đang ở trong rãnh thoát nước bò dậy.
Bánh bao sữa xoa xoa cái mũi, giọng bé rất nhỏ nhẹ.
"Còn có...... cha ~ tóc Tể Tể là do Tể Tể tự mình nhổ."
Lời này nếu như bánh bao sữa nói sớm ba giây đồng hồ trước, Cha Hoắc có lẽ sẽ cân nhắc tính chân thực.
Nhưng lời này lại nói lúc Trần Kiến Đào từ trong rãnh thoát nước bò dậy, đang nhìn về phía bọn họ, Cha Hoắc đang nóng lòng bảo vệ con gái, trong tiềm thức cho rằng bánh bao sữa là bị Trần Kiến Đào xui khiến!
Lúc Trần Kiến Đào đứng lên, phía sau hắn còn thò ra một đại hòa thượng đầu trọc!
Chắc chắn hắn biết năng lực dị thường của Tể Tể, cho nên muốn mượn cơ hội dụ dỗ bánh bao sữa xuất gia?
Cha Hoắc lửa giận phừng phừng tăng vọt lên!
Bay thẳng lên đỉnh đầu!
Thời điểm này là mùa hè, đã hơn tám giờ sáng, mặt trời đã lên cao, bánh bao sữa bận rộn một đêm cuối cùng còn giựt trọc tóc của mình đang nằm trong lồng ngực cha tiến vào mộng đẹp.
Trần Kiến Đào vô thức gọi: "Tể Tể......"
Hoắc trầm Vân nhìn cháu gái đã ngủ, thỉnh thoảng còn hắt hơi một cái, cau mày lại.
"Anh hai, Tể Tể có phải là bị cảm không?"
Bởi vì bị hình ảnh trọc đầu của bánh bao sữa kích thích, Cha Hoắc lúc này mới nhớ ra bánh bao sữa dị ứng với mùi đàn hương.
Hắn dứt khoát ôm bánh bao sữa quay người rời đi.
Hoắc trầm Vân thấy thế cũng tỉnh táo lại.
Hắn chạy ngược hướng hoàn toàn so với Hoắc Trầm Lệnh, gào lên thật to.
"Là đứa mất dạy hỗn trướng nào dụ dỗ cháu gái nhà ta cạo trọc đầu?"
Tinh thần của Hoắc tư Thần bị đả kích mạnh, nghe thấy tiếng chú út gào to cũng tỉnh táo lại, chạy theo gầm hét lên.
"Là ai? Tể Tể nhà ta là bé gái, ở đây là chùa toàn nam hòa thượng, các ngươi không thể bởi vì không có con gái, thì có thể dụ dỗ Tể Tể nhà ta cạo đầu như thế được!"
"Ô ô ô...... Tóc Tể Tể nhà ta có bao nhiêu xinh đẹp, đáng yêu, các ngươi thế mà lừa gạt dụ dỗ em ấy xuất gia, ta ghét các ngươi!"
Hoắc trầm Vân xắn tay áo: "Nói, là tên khốn kiếp nào! Tự mình đứng ra, đừng ép nhà họ Hoắc chúng ta nổi giận!"
Hoắc tư Thần đang gào ầm ĩ chợt thấy mặt Trần Kiến đào lúc xanh lúc đỏ, hắn chợt nhớ tới một chuyện, trước đó cha và Bác Trần có nói chuyện điện thoại.
Trước đó Bác Trần luôn ở cùng chỗ với Tể Tể phải không?
Hoắc tư Thần vội chạy tới chỗ bác: "Bác Trần, là tên bại hoại nào dụ dỗ em gái cháu cạo mất tóc? Bác mau nói cho cháu biết!"
Trần Kiến Đào trực tiếp chỉ về đại hòa thượng Hải Minh phía sau đang đi lên.
"Hắn!"
Hoắc tư Thần: "......"
Hoắc tư Thần hít một hơi thật sâu, sau đó như con nghé khỏe mạnh xông về phía Hải Minh.
"A a a a! Hòa thượng xấu, trả lại tóc trên đầu em gái cho cháu! Ô ô ô......"
Hải Minh: "...... Vị thí chủ này, cháu...... Aw......"
Khí lực của Hoắc tư Thần từ nhỏ đã tương đối lớn, không khỏe được như bánh bao sữa, nhưng cũng ngang với một nam nhân trưởng thành.
Thế là đại hòa thượng Hải Minh vừa mới bị đánh sưng hết mặt mũi, ít nhiều cũng có chút phòng bị, nhưng hắn vẫn bị một lực đẩy lao tới ngã lại vào trong rãnh thoát nước.
"Rầm" Một tiếng, Hải Minh lại nằm trong rãnh thoát nước, ngửa đầu nhìn lên trời cảm thấy đầu mình ong ong.
Hắn thật oan uổng!
Đại sư Hải Minh trước đó cùng Trần Kiến Đào đánh nhau cũng không ngừng giải thích là bánh bao sữa tự mình nhổ tóc, hắn lại lần nữa mở miệng giải thích cho Hoắc tư Thần.
Nhưng bạn nhỏ Hoắc tư Thần không tin?
"Nói linh tinh! Em gái đến nhà chúng ta lâu như vậy cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cạo trọc đầu, làm sao vừa gặp ông thì liền thành trọc đầu rồi? Khẳng định là ông lừa gạt em ấy! Ông là cái đồ hòa thượng xấu!"
Bạn nhỏ Hoắc tư Thần nhảy xuống rãnh thoát nước, tiếp tục đánh đại hòa thượng Hải Minh một trận tơi bời.
Đại sư Minh thành Phương mắt trợn tròn đứng ở gần, cuối cùng cũng tỉnh táo, vội vàng xuống dưới tách người ra.
"Ôi…không, không được đánh không được đánh, có phải là có hiểu lầm gì đó không?"
Hoắc trầm Vân nhìn thấy một đại hòa thượng khác đi xuống dưới hỗ trợ, hắn có thể đứng yên nhìn sao?
Thế là Hoắc trầm Vân cũng nhảy xuống.
Nhóm hòa thượng còn lại nhìn thấy trụ trì cũng đều nhảy xuống, bọn họ tự nhiên cũng muốn hỗ trợ, thế là cũng nhảy xuống rãnh.
Sau đó......là hình ảnh rãnh thoát nước thật dài chật kín người!
Hai chú cháu Hoắc trầm Vân và Hoắc tư Thần nhìn thấy đầu trọc liền tức giận, cứ lao vào đánh bừa bất kỳ người nào mà họ nhìn thấy.
Toàn bộ hậu viện đều là tiếng kêu thảm thiết!
Từ Hành đứng ở đằng xa nhìn: "......"
"Trần đội trưởng, làm......"
Trần Kiến Đào: "Những hồn ma đều được thu thập sạch sẽ, về trước rồi tính!"
Nói đùa!
Trận hỗn loạn này hắn tham gia vào làm gì, khổ sở đánh nhau để uổng công à?
“Sống chết mặc bay” đi!
A Di Đà Phật!
——
Ba giờ sau ở trang viên của Hoắc thị.
Hoắc Trầm Lệnh bế con gái lên phòng ngủ chính trên lầu nghỉ ngơi, gọi Hoắc trầm Vân và Hoắc tư Thần lên trông coi bé, để đề phòng vạn nhất.
Bản thân thì lại xuống lầu, đi về hướng ghế sô pha trong phòng khách ngồi chờ.
Cùng lúc đó thì Giang Lâm dẫn Trần Kiến Đào, đại sư Minh thành Phương và đại sư Hải Minh vào cửa.
Nhìn thấy mặt mũi ba người đều sưng vù lên, thần sắc Hoắc Trầm Lệnh không có biến hóa chút nào.
Trên mặt ba người đều bị thương, nhất là đại sư Hải Minh, mày rậm mắt to của hắn thâm đen một mảnh, nhìn rất buồn cười.
Bộ tăng y mặc trên người còn có mấy chỗ bị xé toang, trên cổ cũng có rất nhiều vết cào.
Không biết còn tưởng rằng hắn đi đến địa phương nào đó, bị nữ nhân cào cho mấy nhát!
"Ông chủ, Trần đội trưởng, đại sư Minh thành Phương của chùa Minh Giác và Hải Minh Hải đại sư của chùa Hàn Vân đến rồi."
Hoắc Trầm Lệnh nhìn mấy người đang tiến vào khóe miệng giật giật, phát ra một tiếng giống như là cười.
"A!"
Sống lưng Trần Kiến Đào lạnh đi, so với gặp phải con quỷ khó giải quyết còn muốn lo lắng hơn.
Đại sư Minh thành Phương và đại sư Hải Minh chắp tay trước ngực hành lễ.
"Chào thí chủ Trầm Lệnh!"
Hoắc Trầm Lệnh đi thẳng vào vấn đề: "Ai cạo tóc Tể Tể?"
Đại sư Minh thành Phương hoàn toàn không hiểu rõ tình hình, vô thức nhìn về phía Trần Kiến Đào và đại sư Hải Minh.
Trần Kiến Đào ăn ngay nói thật: "Trầm Lệnh, lúc đầu Tể Tể vẫn bình thường, sau đó đại sư Hải Minh đi đến chỗ bé không đến ba giây đồng hồ, tôi quay đầu lại đã nhìn thấy đầu Tể Tể trọc rồi."
Đại sư Hải Minh vẻ mặt oan uổng đầy mình, vừa thấy tủi thân vừa bất đắc dĩ.
"Trầm Lệnh thí chủ, thật không dám giấu giếm, tóc của bé Tể Tể tiểu là do chính bé kéo trọc."
Hoắc Trầm Lệnh cười lạnh: "Đại sư Hải Minh cảm thấy tôi sẽ tin sao?"
Hải Minh: "......"
Hắn biết!
"Trầm Lệnh thí chủ nếu không tin, có thể chờ sau khi thí chủ Tể Tể tỉnh lại......"
Ngoài cửa truyền đến tiếng nghiêm nghị của quản gia La.
"Cô Vương, ông chủ không đồng ý, cô không thể đi vào!"
Vương Ngọc Linh khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Tôi cũng không phải muốn gặp Hoắc Trầm Lệnh, tôi muốn gặp đại sư Minh thành Phương và đại sư Hải Minh! Tránh ra cho tôi!"
Quản gia La vừa muốn gọi bảo an kéo người ra, trong phòng khách truyền đến tiếng rất bình tĩnh lại lạnh lùng của ông chủ.
"Để cô ta vào đi!"