Trước một tòa nhà tương đối vắng vẻ, ở đây đã ra khỏi khu nội thành, trông giống như một khu nhà bị bỏ hoang.
Tòa nhà rất lớn, xung quanh đều là cỏ hoang mọc cao đến ngang người.
Tiếng côn trùng kêu vang vào ban đên không ngớt, thỉnh thoảng còn truyền đến vài tiếng tiếng chim hót kỳ lạ, có vẻ hơi đáng sợ.
Ánh mắt Bánh bao sữa nhìn xuyên qua cửa kính xe, bé không thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy mấy hồn mới ở gần đây.
Nhìn những hồn mới kia đều đang ngơ ngơ ngác ngác, trên cổ chúng đều có một sợi dây màu đỏ buộc cố định, đầu còn lại của sợi dây kéo dài dẫn tới tòa nhà bỏ hoang kia.
Trương Mạt không dám xuống xe, bốn phía tối đen như mực, trong sân nhà có một chiếc đèn, nhưng nhìn lại càng làm người ta sợ hãi.
Cánh cửa gỗ rách nát đột nhiên từ từ mở ra, bên trong truyền ra một âm thanh của người cao tuổi.
"Đưa vào đi!"
Trương Mạt muốn gọi điện cho chú mình xác định lại thông tin nhưng âm thanh già nua kia lạnh lùng lại vang lên lần nữa, còn có phần không kiên nhẫn.
"Tiến vào!"
Trương Mạt run lên lập cập, vội vàng xuống xe ôm Bánh bao sữa đang đặt ở ghế sau xe.
Kết quả hai giây trước hắn còn nhìn thấy Bánh bao sữa nằm trên ghế sau từ kính chiếu hậu phía trước xe, vậy mà bây giờ ghế sau lại rỗng tuếch, không có gì cả!
Trương Mạt không dám tin, vội dụi dụi con mắt.
Xác thực là không có ai.
Miệng Trương Mạt run rẩy: "Ông...... Thưa ông, đứa...... đứa trẻ tự nhiên không...... Không thấy......"
Trong viện thanh âm trở nên càng âm lãnh.
"Không thấy?"
Trương Mạt cũng không dám nhìn, cuống đến nỗi mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.
"Đúng thế, không thấy nữa, ngay lúc vừa rồi dừng xe tôi vẫn nhìn thấy đứa bé kia ở trên xe. Con bé trúng thuốc mê, liều lượng rất nhiều, lúc này tuyệt đối không thể tỉnh lại được."
"Cho nên, ý của cậu là...... Đứa bé không tỉnh lại nhưng tự mình chạy được?"
Âm thanh già nua bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng Trương Mạt, còn kèm theo một mùi hôi thối kỳ lạ, lại có phần quen thuộc.
Hai chân Trương Mạt mềm nhũn, co quắp ngã ngồi trên mặt đất.
"Ông...... Ông......"
Một người lớn tuổi khoác trên mình một chiếc áo khoác màu đen, đội một chiếc mũ trùm đầu màu đen rất lớn, che kín từ đầu đến chân, chỉ để lộ một đôi mắt nham hiểm không giống người sống cho lắm.
Trương Mạt đổ mồ hôi toàn thân, cảm thấy sống lưng đột nhiên ớn lạnh, anh ta run rẩy và không dám quay đầu lại.
"Thưa ông, tôi...... Tôi là cháu ruột của Trương Hứa An, tôi...... Tuyệt đối không dám lừa gạt ông, xin ông hãy tin tưởng tôi!"
“Người kia” từ trên cao nhìn xuống Trương Mạt chằm chằm, nhìn một lúc đột nhiên bị cái gì khác hấp dẫn thay đổi, thân thể bỗng nhiên xẹp xuống, đổ một cái ngã trên mặt đất. Con quỷ điều khiển cỗ thân thể này hình như ý thức được là đã gặp phải địch thủ không thể chọc vào, ngay lập tức liền chạy về phía rừng núi cao ở đằng xa.
Bánh bao sữa sữa lên tiếng, giọng nói rất nhẹ nhàng và suy yếu vang lên ở trong màn đêm.
"Không phải muốn bắt bản Tể Tể sao? Bản Tể Tể tới, vì sao lại muốn chạy rồi?"
"Ta lấy địa vị thái tử mệnh lệnh các ngươi mau về đây!"
Quanh thân Bánh bao sữa truyền ra lực lượng uy áp mạnh mẽ, ba bóng ma trốn ở đằng xa và bóng ma muốn chạy trốn xuất hiện trong tầm mắt Bánh bao sữa.
Con ma muốn trốn đi là một con ma già nua, cúi khom lưng xuống và run rẩy.
Giọng Bánh bao sữa rất nhẹ nhưng lại tràn đầy ép buộc, uy nghiêm vô cùng lạnh lẽo.
"Quỳ!"
Hai đầu gối của con ma già kia mềm nhũn, bịch một tiếng quỳ xuống đối điện với Bánh bao sữa.
Minh Tể Tể quay ra nhìn ba con ma kia, trong đó một con ma gầy yếu ớt lên tiếng.
"Tiểu đại nhân, ngài đang tìm bao tải sao? Tôi là một con ma bao tải. Chất lượng bao tải của tôi là hàng đầu, và doanh số bán hàng đã được xếp hạng nhất trong danh sách bán bao tải trong 20 năm liên tiếp ở địa phủ. Tôi là vị vua bán hàng vô danh giỏi nhất trong thế giới âm phủ!"
Con qủy béo ở bên cạnh can đảm hơn một chút, vội vàng kêu một tiếng.
"Tiểu đại nhân, bao tải của tôi đẹp hơn và chắc chắn hơn. Mặc dù tôi không phải là người bán bao tải số một trong thế giới ngầm trong 20 năm liên tiếp, bởi vì tôi chỉ mới chết chưa đầy ba năm! Nhưng doanh số bán hàng năm nay sắp vượt qua con ma bao tải kia!"
Đôi mắt của Bánh bao sữa sáng lên, không đợi con ma bao tải và con quỷ béo tranh cãi công trạng, bé vội mở miệng.
"Mỗi người cho bản Tể Tể một cái, sau đó đi đến Minh Vương Điện thu nợ!"
Con ma bao tải và con ma béo rất vui vẻ: "Không cần không cần, có thể vì ngài mà phục vụ, là vinh hạnh của chúng ta!"
Nói xong mỗi con ma đều tự mình đưa ra một cái bao tải.
Một cái màu đen mờ và một cái thì đủ mọi màu sắc.
Con ma già nua kia thì bị dọa run lẩy bẩy, muốn cầu xin tha nhưng bởi vì uy áp của Bánh bao sữa quá mạnh làm nó không thể mở miệng, hối hận đến xanh ruột.
Tình huống này không đúng!
Người họ Hải kia nói đây là một đứa nhỏ bình thường, không có lực lượng gì, cho nên hắn mới lười nhác ở chỗ này chờ nhiệm thu!
Lúc phát hiện được không đúng thì lập tức chạy trốn, kết quả lại thất bại!
Uy áp như thế này......
Nó thậm chí cảm thấy so với uy áp của con quỷ Vương trước đó cùng Hải đạo trưởng tới tìm nó, lại ép buộc nó ở chỗ này thay bọn họ làm việc chỉ có hơn chứ không kém?
Tiểu đại nhân?
Minh Vương Điện?
Đây là...... chẳng lẽ là tiểu công chúa duy nhất trong truyền thuyết của Địa Phủ?
Con ngươi của con ma già bỗng nhiên trừng lớn, không dám tin nhìn về phía Bánh bao sữa mập mạp.
Không đợi Bánh bao sữa dùng bao tải chụp nó, nó đã sợ đến nỗi quỷ khí tiêu tán, ngất luôn tại chỗ.
Bánh bao sữa: "......"
Bánh bao sữa cũng mặc kệ, dù sao bao tải nhất định là muốn chụp!
Dù sao đều đã đến đây rồi, không thể tay không trở về!
Chụp xong con ma già, Bánh bao sữa nhìn về phía chú cảnh sát xấu xa đã sớm bị dọa sợ đến linh hồn muốn thăng thiên từ lâu, bé cười rất tươi vô cùng đáng yêu
"Chú người xấu, có nên chụp cả chú không nhỉ?"
Bởi vì cuối cùng đã chụp được đối phương vào bao tải, Bánh bao sữa đang cảm thấy rất vui vẻ, thế là duỗi bàn tay nhỏ đang cầm bao tải màu đen ra.
Giọng bé cười giòn tan, cười như rất vui sướng, miệng nhỏ đã nứt ra một chút xíu!
"Cho chú!"
Trương mạt: "......"
Một trận gió lạnh thổi qua, nghe như tiếng rít bên tai, Trương Mạt gào lên chói tai như muốn phá vỡ bầu trời đêm, vắt chân lên cổ chạy thật nhanh.
"Quỷyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyya!"
"Cứu mạng! Có quỷ!"
Con ma Bao tải lên tiếng: "Tiểu đại nhân, đầu của nhân loại kia có phải là có bệnh gì không? Phản ứng quá chậm nhỉ?"
"Nhất định phải phản ứng chậm một chút!" Con ma béo thở dài một hơi kể lể: "Nhớ ngày tôi còn chưa có chết gặp phải ma, phản ứng quá nhanh làm con ma kia còn không thấy rõ hình dánh của tôi, còn tưởng rằng tìm nhầm!"
Bánh bao sữa và con ma bao tải đều rất tò mò.
"Con quỷ nào tìm anh?"
Con ma béo sờ sờ đầu cười to: "Hahaha …. Không phải là tại cha tôi chết quá sớm sao? Trước kia, chết nhất định phải chôn ở quê quán, tận bên trong rừng sâu núi thẳm, bởi vì nguyên nhân quá bận việc nên tôi mấy năm không trở về viếng mồ mả, đến lúc trở về viếng mồ mả thì tôi lại không tìm được, vào lúc ban đêm ông ấy liền đến tìm tôi!"
"Dọa làm cho tôi...... chạy nhanh có khi lập kỷ lục thế giới Guinness ấy chứ!"
Cha của con ma béo kia chính là con ma ngay tại bên cạnh, nghe được đứa con bất hiếu nói tức giận đến nỗi hai cọng râu cá trê ở khóe miệng muốn dựng lên.
"Mộ phần cha ruột mình còn không nhớ được, làm hại ông...... mấy năm đầu đến Địa Phủ xếp hàng chờ đầu thai, còn không có tiền mua nhà mà ở!"
Con ma béo r3n rỉ một tiếng: "Cho nên ban đêm ngày thứ hai, cha tôi lại tìm đến tôi! Liên tục nói liên miên lải nhải hơn nửa đêm, làm hại tôi ngày tiếp theo bệnh nặng một trận!"
Cha của con ma béo: "Không nghĩ tới tửu sắc đã móc rỗng thân thể hắn, lại gặp phải cậu em vợ móc sạch vốn liếng mang theo, không tới qua nửa năm, bởi vì không có tiền chữa bệnh chỉ còn lại một hơi cầm mệnh, tôi nhìn thấy đáng thương dứt khoát đi lên rút dưỡng khí của hắn, để hắn tới âm phủ tìm cha ruột cho nhanh!"
Cha của con ma béo trưng ra một khuôn mặt ghét bỏ!
Sự nghiệp mà hắn gây dựng bao năm, kết quả lại tiện nghi cho mấy người khác họ lòng dạ hiểm độc kia!
Con ma bao tải: "......"
Đây là do con trai tìm không thấy phần mộ của ông, ông liền không cho con trai làm người nữa!
Thật hung dữ!
Bánh bao sữa nhìn kỹ hai cha con này một chút, bỗng nhiên phát hiện ra một chuyện không thể tưởng tượng nổi.