Kỷ Hiểu Nguyệt đau khổ phát hiện ra, cô đã đón năm mới với Tề Hạo! Rõ ràng ông trời đã không nghe thấy nguyện vọng năm mới của cô! Nếu ông trời đã không giúp cô, cô chỉ có thể tự giúp chính mình.
Kỷ Hiểu Nguyệt quyết định: “Tôi muốn nghỉ việc”.
Tề Hạo hơi do dự rồi gật đầu: “Được thôi”.
Hả? Dễ dàng vậy sao?
“Anh cũng thấy phu nhân Tổng giám đốc mà làm phụ việc ở công ty thì chẳng hay ho gì”.
Kỷ Hiểu Nguyệt nổi giận: “Ai nói tôi muốn làm phu nhân Tổng giám đốc?”
“Bà xã à, bọn mình ở chung lâu như vậy rồi mà em vẫn không chịu cho chồng em một danh phận sao?”
Bực thật, điên thật!
Nhưng sau nhiều lần đọ sức thất bại, Kỷ Hiểu Nguyệt đã sớm ý thức được việc không thể chống đối với anh ta, cô đóng “rầm” cửa lại, quyết nhắm mắt làm ngơ với tất cả.
Ngoài cửa, Tề Hạo nói vọng vào: “Anh cho em hai sự lựa chọn. Thứ nhất, không đi làm nữa, ở nhà làm Tề phu nhân. Thứ hai, phải đi làm, nếu không anh không dám bảo đảm việc chúng ta sống chung sẽ không bị người ngoài biết”.
Hiểu Nguyệt đang xem xét nên nhảy qua cửa sổ để “hy sinh vì nghĩa” hay ở lại kiên quyết chiến đấu đến cùng thì chiếc điện thoại vốn im lặng đã lâu kêu lên ầm ĩ.
“Kỷ Hiểu Nguyệt, nếu trong một tiếng nữa mà cậu không xuất hiện ở sân bay thì bọn mình tuyệt giao!” Tề Tiểu Bạch vui vẻ kéo tay bạn trai đứng đợi ở sân bay nói với Hiểu Nguyệt.
Tề Tiểu Bạch đáng ghét lúc nào cũng thích tạo bất ngờ, nhưng lần này coi như cô nàng đã lập được chút công lao, ít nhất cũng giúp Kỷ Hiểu Nguyệt thoát khỏi tay Tề Hạo.
“Tôi muốn đến sân bay đón bạn”.
“Anh đưa em đi”. Tề Hạo cũng vừa nhận được tin nhắn của em gái nên rất phối hợp.
Một giờ sau, tại sân bay.
Để tránh bị mọi người chú ý, Tề Hạo dừng xe xong chỉ đứng nhìn từ xa. Tề Tiểu Bạch về nước, màn đón tiếp đúng là rất hoành tráng.
Kỷ Hiểu Nguyệt đến, Hoa Hồ Điệp cũng đến, còn cả một đám bạn quen biết hoặc thân quen cũng bị Tề Tiểu Bạch gọi đến sân bay.
Làm gì vậy, dẫn bạn trai về thôi mà cũng phô trương thanh thế vậy sao?
Kỷ Hiểu Nguyệt vừa nhìn rõ bạn trai Tề Tiểu Bạch là ai, cô nghẹn ngào không nói nên lời.
Đông Ca ơi, em đã đoán trước được tương lai thê thảm của anh rồi!
Quả nhiên, trước mặt tất cả bạn bè thân quen, cô bạn nhỏ Tề Tiểu Bạch của chúng ta đã giáng cho Đông Ca một cái bạt tai rất không nhân đạo:
“Lúc trước bỏ trốn theo con bé kia, anh có nghĩ rồi sẽ có ngày hôm nay không? Anh nghe đây, tôi muốn đá anh trước mặt mọi người ở đây, cho anh biết, Tề đại tiểu thư tôi không dễ bắt nạt như vậy đâu!”
Kỷ Hiểu Nguyệt không biết nói gì hơn.
Đông Ca bị đánh bất ngờ đứng ngây người ra, một lúc lâu sau mới hiểu được tình cảnh của mình lúc này. Từ xấu hổ chuyển sang giận dữ, hắn ta định lao đến bóp cổ Tiểu Bạch, nhưng còn chưa chạm được đến người cô đã bị hai người đàn ông cao lớn lôi đi.
Suốt quá trình đó, Tề Tiểu Bạch không hề chớp mắt đến một cái.
Rốt cuộc, chuyện gì đang diễn ra thế?
Thì ra Tề Tiểu Bạch không tiếc tiền bạc, công sức chạy đến Malaysia, cô nàng đã được chứng kiến trọn vẹn câu chuyện của Đông Ca. Sau đó, khi tình yêu, sự nghiệp của Đông Ca đều thất bại, Tiểu Bạch xuất hiện trước mặt Đông Ca với ánh hào quang rực rỡ.
Kế đó, hai người quay về với nhau như trước. Đông Ca cảm thấy vô cùng xấu hổ, lại có chút hy vọng về thân phận thực sự của Tiểu Bạch nên Tiểu Bạch nói gì hắn cũng nghe theo. Sau khi tiêu tốn nhiều tiền vào các điểm du lịch lớn của nước bản địa, hai người cùng nhau về nước.
Lúc kể lại, Tề Tiểu Bạch cố ý bỏ qua việc cô cho Đông Ca biết cô chính là em gái của Tề Hạo, cô muốn khiến hắn sau khi sám hối phải thấy hối tiếc. Đá tên đê tiện Đông Ca trước mặt mọi người là mục tiêu lớn nhất để cô đi Malaysia, cuối cùng cũng đã thực hiện được!
Kỷ Hiểu Nguyệt hoàn toàn im lặng, Tề Tiểu Bạch đúng là vừa gian xảo lại mưu mô! Sao cô cứ có cảm giác những người xung quanh mình ai cũng “gian” vậy nhỉ? Tề Hạo như thế, Tề Tiểu Bạch cũng vậy, chẳng lẽ ai họ Tề cũng đều “gian” hết sao?
Tề Tiểu Bạch vỗ vai Hiểu Nguyệt nói:
“Lỗ Tấn tiên sinh từng dạy, phải ra sức đánh những kẻ thất thế!”
Tâm trạng vui vẻ, Tiểu Bạch tặng những người có mặt ở đây mỗi người một món quà có giá trị khá lớn.
“Tề Tiểu Bạch, cậu nói thật đi, cậu lấy đâu ra nhiều tiền vậy?” Kỷ Hiểu Nguyệt nghi ngờ Tề Tiểu Bạch đã đi cướp ngân hàng.
“Của Đông Ca đấy”. Tề Tiểu Bạch thản nhiên đáp.
Kỷ Hiểu Nguyệt nghẹn ngào thay cho Đông Ca, quả nhiên là rất - bất - ngờ!
***
Nhìn Tề Tiểu Bạch rời khỏi sân bay trong sự reo hò của đám đông, nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt ngồi chung xe taxi với Tề Tiểu Bạch, Tề Hạo lắc đầu thở dài. Cô em gái yêu quý gọi anh đến để thu dọn hiện trường chứ không phải để nhận người thân, dọn dẹp xong tất nhiên không còn việc của anh nữa rồi, đến Kỷ Hiểu Nguyệt cũng bị cô bắt đi luôn. Xem ra quan hệ của Tề Tiểu Bạch và Kỷ Hiểu Nguyệt rất tốt!
Đây chắc chắn là một dấu hiệu đáng mừng!
Chắc Tề Tiểu Bạch sẽ rất vui vẻ dẫn Kỷ Hiểu Nguyệt về Tề gia, nghĩ vậy Tề Hạo nhã nhặn quay người lên xe.
Lúc bạn đang ngắm phong cảnh thì phong cảnh cũng đang nhìn lại bạn.
Hoa Hồ Điệp mở lớn miệng nhìn theo bóng người lặng lè đứng bên đường.
Là Tổng giám đốc Tề! Không ngờ lại có thể thấy Tổng giám đốc Tề ở đây! Sao Tổng giám đốc Tề lại đến cùng Kỷ Hiểu Nguyệt? An Húc Dương đâu? Rốt cuộc trong quá trình anh chàng “truy đuổi” bà xã đã xảy ra chuyện gì?
“Nhìn có đẹp trai không?" Một giọng nói lành lạnh vang lên phía sau tai Hoa Hồ Điệp.
“Đẹp!” Hoa Hồ Điệp còn chưa dứt lời toàn thân đã rét run lên. Ông trời ơi, con vừa mới nói gì vậy!
“Là anh nói Kỷ Hiểu Nguyệt đẹp, Tề Tiểu Bạch đẹp, chứ tuyệt đối không nói Tề Hạo!” Hoa Hồ Điệp chỉ tay lên trời thề thốt với Măng Mọc Sau Mưa.
“Phải không đây? Vậy anh cứ từ từ mà ngắm nhé!” Măng Mọc Sau Mưa lạnh lùng quay đầu bỏ đi.
“Bà xã, em nghe anh nói đã bà xã, anh yêu em...” Bà xã vừa mới dỗ dành được lại bỏ chạy, chặng đường theo đuổi của Hoa Hồ Điệp ấy hả, còn lâu dài lắm!