• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứng trước chiếc Lincoln sang trọng, Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy như mình đang mơ.

Cô đến đây với Tề Hạo làm gì nhỉ? Nhưng mà… nhưng mà ai bảo cô đuối lý chứ!

Tối hôm trước, sau khi đá An Húc Dương, cảm thấy chưa hết giận nên cô cố ý để An Húc Dương đứng bên ngoài toilet nữ ăn năn hối lỗi. Mười phút sau, trong đại sảnh, một lượng lớn fan của An Húc Dương kéo đến. Người kéo mái tóc dài của anh để kiểm tra thật giả, người lại kéo quần áo của anh bàn luận về chất liệu, rồi người ôm tay, người ôm chân. An Húc Dương lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng với hình ảnh vô cùng nhếch nhác. Còn Kỷ Hiểu Nguyệt rất đắc ý, nhân lúc hỗn loạn bỏ đi.

Camera của công ty đã ghi lại mọi việc từ đầu đến cuối, Kỷ Hiểu Nguyệt muốn chối cũng không được.

“An Húc Dương là đại diện hình ảnh của công ty, cô phá hủy hình tượng của anh ta khác nào phá hủy hình tượng công ty. Cô muốn lập công chuộc tội hay trực tiếp bồi thường tổn thất cho công ty? Cô tự chọn đi.” Tề Hạo đẩy một lựa chọn mới đến Kỷ Hiểu Nguyệt.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Kỷ Hiểu Nguyệt đang đứng trước chiếc xe sang trọng, xa hoa khiến cô hoa mắt này.

Lập công chuộc tội? Kỷ Hiểu Nguyệt nghĩ không ra Tề Hạo muốn làm gì.

Trên suốt đường đi, Kỷ Hiểu Nguyệt ngồi nghiêm chỉnh, ngay ngắn, có vẻ rất thận trọng. Tề Hạo cũng không chủ động bắt chuyện, chỉ nhìn cô đánh giá, khiến Kỷ Hiểu Nguyệt bị nhìn đến nổi nổi da gà.

Chiếc Lincoln sang trọng hiên ngang lướt nhanh trên phố, đưa Kỷ Hiểu Nguyệt đến một nơi có khung cảnh vô cùng xinh đẹp. Sau khi dặn cô không được đi đâu xa, anh liền cùng những thương nhân khai thác mỏ đi bàn việc làm ăn, để lại một mình Kỷ Hiểu Nguyệt đứng đó ngắm phong cảnh.

Cái gì thế? Sao hôm nay anh ta lại tốt bụng vậy?

Dù rất nghi ngờ dụng ý của Tề Hạo, nhưng bên cạnh không có sói khiến Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy thoải mái vô cùng.

Nơi đây thật sự rất đẹp! Đẹp đến mức tưởng như không hề tồn tại.

Cây cầu nhỏ xinh, nước chảy róc rách, hoa dại ven đường. Giàn hoa Cát Đằng xinh xinh màu tím leo từ mặt đất lên thân cây, rồi buông mình xuống mặt hồ như một dòng thác tím. Trên mặt nước, bèo dại bập bềnh trôi, khiến mặt hồ nơi đây ngập tràn một màu xanh tươi mát.

Nếu xây ở đây một tòa lâu đài cổ như trong game. Ôi chao! Đúng là tuyệt diệu!

Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng đắm chìm trong không gian tuyệt đẹp của tự nhiên.

Lần bàn việc này Tề Hạo không mấy quan tâm nên để Nhiếp Phong toàn quyền xử lý, còn anh lặng lẽ rút lui đi tìm Kỷ Hiểu Nguyệt. Thật ra anh không có ý định gì khác, chỉ là muốn giữ cô ở bên mình. Hơn nữa anh cảm thấy, Kỷ Hiểu Nguyệt chắc chắn sẽ rất thích nơi này.

Lúc tìm thấy Kỷ Hiểu Nguyệt, cô đang đeo tai nghe, lơ đãng tựa vào gốc cây, đứng bên dòng nước nghe nhạc, dáng vẻ say mê, thậm chí Tề Hạo đến bên cạnh từ lúc nào cô cũng không hay biết.

Cặp kính gọng đen không che giấu được nét đẹp vốn có của cô, bộ trang phục lỗi thời giờ bỗng trở nên đáng yêu. Da thịt trắng trẻo của cô dưới ánh mặt trời trở nên tinh khiết như thủy tinh, đôi môi gợi cảm khẽ cong lên duyên dáng.

Trái tim Tề Hạo bỗng đập mạnh. Đây là cảm giác rung động sao?

Tề Hạo dừng bước chân, cúi đầu nhìn cô gái đang say mê nghe nhạc rồi không kìm lòng được chỉ muốn hôn lên đôi môi đang hé mở kia.

Mọi việc vốn đang rất tốt đẹp.

Chỉ là, lúc môi Tề Hạo còn cách Kỷ Hiểu Nguyệt 0,01 cm, di động của Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên hết pin, tiếng nhạc lập tức dừng lại. Phản ứng đầu tiên của Kỷ Hiểu Nguyệt sau khi mở mắt ra là… đẩy cái người không biết xuất hiện trước mặt mình từ lúc nào ra.

“Bùm”, bọt nước văng tung tóe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK