Hôm đó, Ban lãnh đạo cấp cao của công ty tổ chức họp. Nghe nói, tân Tổng giám đốc Tập đoàn đang xem xét mở rộng lĩnh vực hoạt động của công ty, anh cũng đã mua lại một số công ty nhỏ trong cùng lĩnh vực. Tập đoàn Lãng Thăng nơi Kỷ Hiểu Nguyệt làm việc là công ty truyền thông giải trí tương tác nổi tiếng trong nước hiện nay, tập trung cung cấp các dịch vụ giải trí đa dạng trên mạng Internet, như văn học, âm nhạc, vui chơi, giải trí. Khi Tổng giám đốc cũ còn đương chức, ông cũng đã có ý mở rộng thị trường sang lĩnh vực xuất bản – truyền hình, nhưng do sức khỏe không tốt, lại nhiều việc phải lo lắng nên vẫn chưa thực hiện được. Không ngờ vừa nhậm chức được ba ngày, tân Tổng giám đốc đã thực hiện hàng loạt các biện pháp cải cách, mở rộng thị trường. Vì thế cả ngày hôm ấy, tất cả các lãnh đạo, đương nhiên gồm cả “phù thủy già”, đến tham gia cuộc họp cấp cao.
Một ngày đẹp trời của Kỷ Hiểu Nguyệt bắt đầu. Nhờ lợi thế chỗ ngồi, cô nhanh chóng mở game đăng nhập, tân thư sinh kia đang online!
Sau hai ngày cuối tuần được bồi dưỡng, dạy dỗ, giờ cấp bậc của tân thủ đó đã tăng cao, sắp vào được Tam Thanh Sơn rồi. Với sự giúp đỡ của Tế Nguyệt Thanh Thanh, Phong Diệp Vô Nhai cũng đã có linh thú của riêng – một con chuột bạch. Tế Nguyệt Thanh Thanh đã chọn giúp anh ta, bởi so với những con vật như hổ, sư tử hoặc rắn, một con chuột nhỏ có vẻ dễ bắt nạt hơn.
“Tổ đội, đến Tam Thanh Sơn đi!” Trên đầu Tế Nguyệt Thanh Thanh hiện lên mấy câu nói, nhưng anh chàng kia không đáp lại, chỉ đứng một chỗ không nhúc nhích.
Tế Nguyệt Thanh Thanh nghĩ, hai ngày nay chắc chắn cô cũng đã tạo được lòng tin ở Phong Diệp Vô Nhai, nhưng vì sao anh ta lại không nói câu nào. Rất nhiều tân thủ đến Tam Thanh Sơn đều đi theo tiểu tiên hoặc Đại Thần của Tiên giới để vượt qua cửa ải này. Dù sao cô và Phong Diệp Vô Nhai cũng đã chiến đấu cùng nhau hai ngày qua nên việc cô dẫn anh ta vượt cửa ải này cũng là chuyện rất bình thường.
Tế Nguyệt Thanh Thanh đi quanh Bạch Y Thư Sinh hai vòng, anh ta vẫn không hề động đậy. Hay là treo máy[1] rồi? Tế Nguyệt Thanh Thanh mất hứng, đang định bỏ đi thì anh chàng kia lại chủ động tổ đội. Tế Nguyệt Thanh Thanh cảm thấy vô cùng kích động. 7. Nhóc con, tôi chờ anh lâu lắm rồi!
[1] Người chơi để máy tự động chơi, tự động lên cấp bậc (Level).
Hoa Hồ Điệp vốn chỉ định đến đưa tài liệu, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ chăm chú của Kỷ Hiểu Nguyệt, anh chàng biết ngay cô nàng này lại đang “sa ngã” nên ghé đến một bên đứng xem.
“Cần mình giúp không?” Hoa Hồ Điệp hỏi.
“Không cần”. Kỷ Hiểu Nguyệt chăm chú nhìn màn hình.
Tế Nguyệt Thanh Thanh dẫn Phong Diệp Vô Nhai đi giết yêu quái dọc đường, Thế như chẻ tre, mạnh tựa vũ bão, nhanh đến hoa mắt, cuối cùng cũng tới được trước mặt ba con Boss lớn nhất Tam Thanh Sơn.
Nhiệm vụ của trò chơi là, bạn phải đánh bại ba tên yêu quái này cùng lúc thì mới có thể thuận lợi vượt qua cửa ải, không quan trọng bạn đi một mình hay chiến đấu tổ đội. Ba con Boss này không chỉ mạnh mà còn có thể hồi máu cho nhau, vì thế những người tới đây thực hiện nhiệm vụ phải cực kỳ cẩn thận. Nếu bạn không phải Đại Thần sẽ không thể đơn phương độc mã đến đây khiêu chiến. Phần thưởng khi qua được cửa ải này cũng nhiều nhất trong game vì có không ít trang bị Tiên giới rơi ra từ đây. Vì thế đối với tân Thủ Phàm giới, đây là nơi quyết định chuyện sống còn, còn đối với người của Tiên giới, đây lại là một địa điểm tốt để luyện cấp và kiếm trang bị. Ở đây lúc nào cũng có thể nhìn thấy một người của Tiên giới dẫn theo một đám người mới đến làm nhiệm vụ.
Hôm nay, ba người Măng Mọc Sau Mưa, Tiểu Đậu Tử, Bánh Trôi Tròn Tròn không online, chỉ có Tế Nguyệt Thanh Thanh dẫn Phong Diệp Vô Nhai đi đánh Boss.
Dù anh chàng thư sinh vẫn còn là một tân thủ của Phàm giới, nhưng lại rất nhanh nhẹn, bước đi chuẩn xác, lúc nào cũng có thể tự bảo vệ mình, vì thế Tử Y Nữ Hiệp không cần quan tâm bảo vệ anh ta nhiều lắm. Tử Y Nữ Hiệp vung Ngọc Tiêu lên, một vòng sáng tím nhạt quay quanh nữ hiệp, ánh sáng đó chiếu đến đâu, cột máu của Boss giảm mạnh tới đó. Chàng thư sinh phần lớn thời gian chỉ đứng xem, thỉnh thoảng mới ra tay, cây quạt giấy xuất ra tia chớp màu trắng ngà, hợp nhất với vòng sáng màu tím đánh trúng yếu huyệt của kẻ địch.
“Đẹp thật!” Hoa Hồ Điệp thốt lên.
Cuối cùng, khi ba Boss hồi máu lần thứ ba – nếu Hoa Hồ Điệp nhớ không nhầm, lần thứ ba hồi máu nghĩa là trận chiến đã sắp kết thúc, lúc này phải cực kỳ chú ý vì ba tên Boss đều đã phát điên. Tế Nguyệt Thanh Thanh lợi dụng lúc này, phi thân, tung một chiêu mạnh rồi rực rỡ biến mất.
Nghĩ đến chàng tân thủ đáng thương sắp bị hành hạ, Hoa Hồ Điệp nhe răng cười:
“Độc nhất là lòng dạ đàn bà!”
Kỷ Hiểu Nguyệt vô tội nhún vai: “Mình chỉ thoát khỏi game thôi mà”.