Mục lục
Thà Đừng Gặp Gỡ <Bất ngộ khuynh thành bất ngộ nhĩ>
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47 : Cấm yêu


Edit: Dế Mèn


-----


Vinh Thiển mở miệng hít một hơi lạnh. Cô có thể cảm giác một luồng nhiệt đang phả bên gáy mình. Ký ức đêm đó cứ vậy ồ ạt đổ về.


Bên trong căn phòng lớn, nỗi sợ hãi đó cứ quanh quẩn ngay cạnh cô; hơn nữa, người đang đè lên cô lại là kẻ đã làm thương tổn cô sâu sắc. Vinh Thiển dồn hết lực đẩy: "Bỏ ra!"


Lệ Cảnh Trình thật ra không có hành động gì quá khích, anh chỉ ôm Vinh Thiển không cho cô động đậy. Đôi chân cô bị anh đè nặng, hơi thở hai người trộn lẫn nặng nề trong không gian đó.


"Gạo Nếp đâu?" Cô nghẹn giọng đặt câu hỏi.


"Ngủ rồi."


"Tôi muốn gặp con."


Lệ Cảnh Trình trả lời dứt khoát: "Em không được gặp con."


Vinh Thiển lại giãy dụa muốn đứng dậy, Lệ Cảnh Trình đè chặt bả vai cô lại: "Em còn dám lộn xộn, tôi không chắc tôi sẽ không dùng sức mạnh với em lần thứ hai đâu."


"Lệ Cảnh Trình, anh giam giữ tôi như vậy là muốn gì?"


"Không có gì, nhưng tôi buộc phải làm như vậy."


Vinh Thiển cười lạnh: "Tôi có chết cũng không đời nào ở lại với anh đâu."


Cánh tay Lệ Cảnh Trình đang ôm cô bỗng cứng đờ.


Anh thật sự không có cách nào buông tay được. Một khi Vinh Thiển rời khỏi Đế Cảnh, một cuộc sống hoàn toàn mới sẽ đợi cô, cô như được thay máu mới, và bởi vì cô không yêu anh nên không còn anh, cô cũng không sao cả.


Nhưng còn anh thì sao bây giờ?


Trái tim này đã trao gửi lại không thể khiến người ấy trân trọng, như đôi giày rách bị vứt bỏ; còn anh không thể nào lấy lại được.


Vinh Thiển ra sức đẩy mạnh ngực anh nhưng đàn ông vẫn không chịu đi ra ngoài.


---


Ngày hôm sau.


Khi Vinh Thiển tỉnh ngủ, cô nghe rất rõ tiếng khóc từ bên phòng đối diện. Cô giật mình bật dậy, xuống giường đi ngay tới cửa.


"Gạo Nếp! Gạo Nếp!"


Tiếng khóc chỉ được vài tiếng, chắc con đã được cho uống sữa rồi.


Vinh Thiển bất lực dựa người vào cửa. Có tiếng bước chân đi tới, Vinh Thiển vội đứng thẳng dậy: "Lệ Cảnh Trình, anh để tôi gặp con đi! Tôi không đi đâu đâu, tôi cũng không bỏ chạy nữa."


"Thiếu phu nhân…" Tiếng nói chuyện lại là tiếng của vú nuôi: "Cậu Lệ đang ở thư phòng, hình như đang nói chuyện điện thoại với ông ngoại cô."


Vinh Thiển lôi kéo cửa: "Bác giúp tôi mở cửa với. Tôi chỉ muốn tìm Lệ Cảnh Trình nói mấy câu thôi, tôi không bỏ đi đâu."


"Thiếu phu nhân, tôi không có chìa khóa, chỉ mình cậu Lệ giữ chìa khóa thôi."


Vinh Thiển tức giận mà không có chỗ trút: "Vậy Gạo Nếp thế nào rồi?"


"Cô yên tâm, tiểu thư rất ổn."


"Bác giúp tôi nói với Lệ Cảnh Trình là tôi đồng ý ở lại, bảo anh ta thả tôi ra."


"Vâng."


Tiếng bước chân của vú nuôi từ từ xa dần, Vinh Thiển nằm trong phòng dài dẳng chở đợi, nhưng mãi đến trời tối vẫn không có ai đến mở cửa cho cô.


Cơm trưa để trên bàn cô cũng không ăn. Nghe tiếng mở cửa, cô vội vàng chạy tới thì thấy Lệ Cảnh Trình ẵm Gạo Nếp bước vào.


Vinh Thiển nhanh chân tới đón, Lệ Cảnh Trình nghiêng người né tránh. Tay anh đầy vai cô: "Muốn nhìn con không?"


"Muốn, tất nhiên là muốn." Tay cô vươn ra muốn ôm con.


Lệ Cảnh Trình lại né hai tay cô: "Đi với tôi một lúc! Biểu hiện của em tốt thì tối nay tôi để em ngủ với con."


Vinh Thiển lại định ôm Gạo Nếp nhưng Lệ Cảnh Trình đã ẵm con bước nhanh ra ngoài, cô chỉ có thể đuổi theo sau.


Xuống tới lầu dưới, Vinh Thiển liếc thấy có hai người đàn ông lạ mặt ngồi ở sô pha phòng khách. Nhìn thấy cô, họ trịnh trọng đứng dậy: "Cô Vinh phải không ạ?"


"Phải, các anh là…?"


"Chào cô. Một người tự giới thiệu: "Chúng tôi là luật sư do ông ngoại cô mời tới. Bởi vì lý do sức khỏe nên ông ấy không thể tự tới đây, cho nên cô có chuyện gì có thể nói với tôi. Đây là danh thiếp của tôi."


Vinh Thiển đưa tay nhận, mặt trên tấm danh thiếp màu vàng là chức danh luật sư. Lệ Cảnh Trình ẵm Gạo Nếp ngồi chỗ đối diện, Vinh Thiển giấu tâm tình, ngồi xuống bên cạnh anh.


"Ông ngoại tôi thế nào rồi?"


"Gần đây sức khỏe ngài ấy không tốt nhưng vẫn lo lắng cho cô, bảo chúng tôi phải dùng hết khả năng giải quyết chuyện của cô."


"Cảm ơn." Vinh Thiển siết chặt tấm danh thiếp trong tay.


Lệ Cảnh Trình bên ngoài cười nhưng trong không cười, nhếch khóe miệng: "Vợ chồng chúng tôi hòa thuận, phải cần tới luật sư can thiệp sao?"


"Ý của ngài ấy chủ yếu là muốn đưa cô Vinh về sống bên cạnh. Về phần ly hôn hay không ly hôn thì phụ thuộc vào hai người, còn tiểu thư cũng phải theo cô Vinh."


"Nói gì cơ!" Lệ Cảnh Trình đột nhiên cao giọng, giọng nói mang vẻ không vui: "Chẳng lẽ tôi nhốt cô ấy? Cô ấy muốn đi đâu tôi không có ngăn cản. Ly hôn? Càng nực cười! Vợ chồng chúng tôi tình cảm đôi bên rất tốt tại sao phải chia tay?"


"Cô Vinh?" Luật sư nhìn về phía Vinh Thiển, dò hỏi ý kiến của cô: "Tôi muốn nghe suy nghĩ thật của cô."


Vinh Thiển cắn chặt hàm răng. Lời cảnh cáo vừa rồi của Lệ Cảnh Trình còn sờ sờ trước mắt.


Đúng vậy, với hoàn cảnh hiện giờ, cô lấy cái gì để giành quyền nuôi con với anh?


Lệ Cảnh Trình nói xen vào: "Chuyện ly hôn, tôi không bao giờ cho phép nó xảy ra. Cho dù đơn phương xin ly hôn, Vinh Thiển hiện đang trong thời kỳ nuôi con bằng sữa mẹ, tòa án chắc chắn sẽ không thụ lý; còn nếu chờ nộp đơn sau đó cũng phải ly thân hai năm trở lên mới được phán quyết. Nếu là luật sư chẳng lẽ các anh không hiểu mấy chuyện này?"


Vị luật sư bị hỏi cũng ngẩn ra: "Thật ra, ngài ấy nói chúng tôi qua đây chủ yếu vẫn là muốn xác nhận xem cô Vinh có an toàn không, có bị giam giữ bất hợp pháp không."


Đã có con thì những chuyện dính dáng tới pháp luật sẽ trở nên rất phiền phức.


Lệ Cảnh Trình cánh tay vươn tới ôm Vinh Thiển, trong mắt vẫn chẳng có vẻ gì hài lòng: "Vậy các anh cũng thấy đấy, cô ấy hiện giờ không an toàn ư?"


Anh đưa Gạo Nếp trong lòng vào tay Vinh Thiển: "Em nói đi, anh có giam cầm em không?"


Bàn tay vừa chạm vào con gái, Vinh Thiển liền ôm chặt như ôm báu vật. Cô hôn hôn con, thần sắc không nén được kích động: "Không." Cô nhìn thẳng vào hai người luật sư: "Các anh chuyển lời cho ông ngoại tôi, ở đây tôi... rất ổn."


Hai người kia đưa mắt nhìn nhau.


Lệ Cảnh Trình ôm hai mẹ con: "Xem kìa, Gạo Nếp nhìn thấy em là cười liền."


Đây rõ ràng là khung cảnh một nhà vui vẻ ấm áp. Lệ Cảnh Trình vắt chéo đôi chân dài: "Các anh ngồi đây nữa làm gì? Còn muốn tôi giữ lại dùng cơm sao?"


"Không, không!" Một người trong đó đứng dậy trước: "Vậy chúng tôi cáo từ. Cô Vinh, chỉ cần cô có chuyện gì cần, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi."


"Được." Vinh Thiển cũng không ngẩng đầu lên, cô rất nâng niu khoảnh khắc khó khăn lắm mới được gặp Gạo Nếp.


Hai người kia cùng nhau về. Lệ Cảnh Trình đưa tay ra, Vinh Thiển ôm chặt Gạo Nếp né tránh: "Đừng đụng vào con!"


"Kịch diễn xong rồi, em cũng nên về phòng mình."


Đôi mắt hạnh của Vinh Thiển trợn tròn, mắt lộ vẻ khó tin: "Tôi không đi! Anh để tôi ở với Gạo Nếp đi."


"Không chịu đi?" Lệ Cảnh Trình vẫn không biểu lộ nét gì mừng rỡ: "Vinh Thiển, em cho là tôi còn có thể tin cái miệng giỏi nói dối của em sao?"


"Vậy anh muốn thế nào?"


"Tôi chỉ hỏi em, em chịu được cảnh mẹ con em chia lìa ư?"


Vinh Thiển lắc lắc đầu: "Tôi không chịu được, một ngày cũng không chịu được."


"Nhưng tôi khó mà tin được lời em nói nữa. Nếu tôi giao con cho em, ai biết ngày nào đó em lại lén bỏ đi thì sao?"


Vinh Thiển lúc này chỉ muốn ở cùng con: "Tôi bảo đảm mà."


Cô thấy Lệ Cảnh Trình không nói gì thì xúc động ôm Gạo Nếp đứng dậy: "Cho dù tôi còn ý định mang con đi thì có đi được không? Anh chỉ cần chỉ tay năm ngón là có thể lôi tôi về rồi."


"Em cũng đâu kém." Khuôn mặt Lệ Cảnh Trình không có thần sắc, mắt nhìn cô chằm chằm: "Phụ nữ làm được như em e là không có bao nhiêu người đâu."


Vinh Thiển áp mặt dán sát vào Gạo Nếp: "Tôi và con sẽ không rời nhau đâu."


"Giờ không phải lúc cho em bày tỏ quyết tâm, tôi muốn là hành động kìa."


Lệ Cảnh Trình đứng lên, bước tới gần cô. Vinh Thiển bị ánh lửa trong mắt anh chiếu lui về phía sau, lưng cô sát vào tường. Lệ Cảnh Trình giữ chặt vai cô: "Chúng ta quay lại làm vợ chồng, tôi sẽ yên tâm giao Gạo Nếp cho em."


Cô cố gắng nhếch khóe miệng: "Chúng ta vốn là vợ chồng."


"Tôi nói là quay lại làm chuyện vợ chồng nên làm."


Sắc mặt Vinh Thiển trắng bệch, không kịp phản ứng, cô dựa vào tường, cả người run rẩy. Lệ Cảnh Trình chống một tay cạnh tai cô: "Làm được không?"


Cô khó khăn nén giận: "Nếu không thì sao?"


"Nếu không?"


Lệ Cảnh Trình bỗng nhiên giật lấy Gạo Nếp đang nằm trong lòng cô. Vinh Thiển bị bất ngờ không kịp đề phòng, giơ tay định cướp lại, người đàn ông lại túm hai tay cô kéo lên cao, cố định trên đầu cô. Vú nuôi thấy vậy chạy đến, Lệ Cảnh Trình tiện thể đưa con cho bà.


"Em không làm được cũng đừng nghĩ sẽ thấy được con."


"Anh, đồ hèn hạ!"


"Tôi không những hèn hạ, tôi còn vô sỉ." Lệ Cảnh Trình kéo cô sát lại mình: "Em không phải đã nói tôi trăm phương ngàn kế giữ em bên cạnh tôi sao? Đúng đấy, nó nhẫn nhịn quá lâu rồi, tôi cưỡng ép em là đúng thôi. Một năm nay tôi không chạm vào em, tôi có quyền bắt em thực hiện nghĩa vụ vợ chồng này."


Khóe mắt Vinh Thiển đã ướt; Lệ Cảnh Trình buông tay cô ra, từ trên cao nhìn xuống cô chằm chằm.


"Tự em suy nghĩ cho kỹ đi. Cho hay là không cho."


Lệ Cảnh Trình nhấc chân đi về phía phòng ăn. Vinh Thiển đi theo qua, vú nuôi đã để Gạo Nếp vào nôi.


Cô nóng lòng muốn chạy tới, cánh tay người đàn ông lại chặn đường cô: "Em, hoặc là ở đây ăn cơm xong phải lên lầu ngay; còn không, lên lầu ngay cho tôi."


Vinh Thiển không đấu lại anh đành phải thôi.


Người làm kéo ghế giúp cô: "Thiếu phu nhân, cô mau ngồi đi."


Cô ngồi vào chỗ của mình, nhìn về phía đối diện, Gạo Nếp đang ngủ trong cái nôi nhỏ. Người làm bưng từng món lên bàn. Vinh Thiển nắm đôi đũa, không yên lòng.


Làm mẹ rồi cô mới cảm nhận sâu sắc được, đừng nói là một ngày, sợ là một lúc không thấy con cũng đã sốt ruột. Cảm giác quan tâm ai từ tận đáy lòng thật tốt.


Gạo Nếp ‘ưm’ một tiếng nhỏ như khóc, hình như không thoải mái. Vinh Thiển đặt chiếc đũa xuống định đi tới.


Lệ Cảnh Trình đè cổ tay cô lại: "Không cần tới em."


"Tôi là mẹ nó!"


Vú nuôi đã đi tới cái nôi trước. Kiểm tra xong, bà ôm Gạo Nếp về phòng thay tã.


Vinh Thiển giận không kìm được: "Lệ Cảnh Trình, dựa vào cái gì anh không cho tôi đụng vào con?"


"Dựa vào em đang sống ở Đế Cảnh, dựa vào đây là chỗ của tôi."


Cô tức giận đặt cái chén trong tay xuống. Người giúp việc đứng gần đó thấy vậy vội khuyên nhủ: "Cậu Lệ! Thiếu phu nhân! Vợ chồng nào chả có lúc cãi nhau, nhưng ngàn vạn đừng làm to chuyện, nhiều lời nói ra rồi sẽ làm tổn thương tình cảm đó ạ."


"Giữa tôi và anh ta không có tình cảm."


Lệ Cảnh Trình nghe nói xong liền vung cánh tay lên, chén canh văng bể trên nền cẩm thạch chắc chắn.


"Cút, lên lầu!"


Vinh Thiển đứng cạnh anh, cô thấy khuôn mặt tuấn tú của Lệ Cảnh Trình tức đến tím đen. Người giúp việc vội cúi đầu, hai người ở đây công kích đâm chọc nhau đau đớn, tiếp tục như vậy còn có thể quay lại không?


Vinh Thiển xoay người đi về phía cầu thang. Cách đó không xa là phòng của vú nuôi, cô liền bước chậm lại. Vừa định đi tới, bỗng nhiên bị ai đó kéo tay lên cầu thang, vừa lúc vú nuôi mở cửa, ôm Gạo Nếp đi ra. Vinh Thiển muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Lệ Cảnh Trình: "Buông tôi ra! Buông tay!"


Lệ Cảnh Trình dứt khoát khiêng cô lên bả vai, bước đi lên lầu về phòng ngủ.


Anh để Vinh Thiển xuống rồi đầy vào phòng, cánh cửa nặng nề cũng đóng sập lại.


Sóng mũi Vinh Thiển chua xót, kêu cũng kêu không được. Nước mắt nóng nổi ngập viền mắt đau đớn, cô ngửa đầu lên lau đi.


Lệ Cảnh Trình biết anh không thể ép cô, nhưng trừ ép cô ra anh còn cách nào khác?


Trở ngại này chỉ có thể tùy thuộc vào Vinh Thiển, chứ vĩnh viễn không thể nào vượt qua được.


Mấy ngày sau, Vinh Thiển đều bị nhốt ở trong phòng. Một ngày ba bữa, người giúp việc cứ đúng giờ lại đưa cơm đến.


Lệ Cảnh Trình thật sự đem cô nhốt ở đây. Phạm vi lớn nhất để cô sinh hoạt chỉ đến ban công mà thôi.


Vinh Thiển đẩy cửa sổ sát đất ra. Bên trong vườn có tiếng động lớn kéo dài, căn phòng thủy tinh nhanh chóng bị dỡ xuống. Cô đứng trên ban công, nhìn công nhân khiêng mấy đồ vật đi ra ngoài.


Trong lòng cô có cảm giác mất mát không hiểu được. Giữa cô với Lệ Cảnh Trình không cách nào vượt qua được mây mù quá khứ. Hai người cứ giằng co như vậy chắc anh cũng đã mệt mỏi lắm rồi.


Dù gì căn phòng thủy tinh ấy được dựng lên cũng vì cô, là cái gai trong lòng Lệ Cảnh Trình.


Tới tối, tiếng động bên ngoài vẫn chưa dứt, Vinh Thiển miễn cưỡng ăn mấy miếng. Cô không đi ra xem, nằm trên giường không nhúc nhích, cả người không còn sức như người bị bệnh.


---


Ba ngày sau đó.


Nếu không phải ánh nắng chiếu vào qua cửa sổ, có lẽ Vinh Thiển chẳng phân biệt được đêm hay ngày có gì khác nhau.


Cô to tiếng, cô tranh giành; nhưng thái độ Lệ Cảnh Trình rất cứng rắn, cũng rất nhẫn tâm.


Kể từ tối hôm đó, ngay cả nhìn Gạo Nếp, cô cũng không được thấy.


Trái tim cô như cái giếng dần khô cạn.


Vinh Thiển nghe tiếng động bên ngoài, cũng kéo dài mấy ngày rồi. Cô vén chăn xuống giường, đi tới ban công. Do đang là buổi tối, cảnh tượng đập vào mắt có vẻ càng chấn động.


Nơi được dỡ bỏ bây giờ là một căn nhà thủy tinh còn lớn hơn trước, kiến trúc hai tầng, đã dựng tới phần mái. Mỗi căn phòng hình tròn đều được ghép bằng chất liệu thủy tinh đặc thù. Phần mái dựng bằng bốn tấm nghiêng cao chụm lại theo phong cách châu Âu. Các công nhân đang hoàn thành các khâu cuối cùng.


Lệ Cảnh Trình đút hai tay trong túi, đưa lưng về phía Vinh Thiển. Anh mặc nguyên một màu trắng, sáng rỡ làm sao. Màu sắc này, người đàn ông mặc vào trông rất nổi bật. Trước kiến trúc như cung điện ấy, bóng lưng to lớn của anh lại có vẻ tiêu điều cô độc.


Khu vườn của Đế Cảnh sáng ắp đèn. Có lẽ vì phải đẩy nhanh tốc độ, Lệ Cảnh Trình tự mình giám sát, anh đang đứng nói chuyện với các công nhân.


Trong căn nhà thủy tinh có cầu thang dẫn lên lầu hai, ở mỗi góc lại treo đèn lồng, giống như đang ở thế giới đồng thoại.


Hai tay Vinh Thiển nắm chặt lan can.


Lệ Cảnh Trình như linh cảm được, anh quay lại, ánh mắt nhìn về hướng ban công xa xa.


Tầm mắt hai người chạm nhau. Lệ Cảnh Trình làm tất cả mọi chuyện là muốn làm cô cảm động. Yêu đơn phương sẽ phải chủ động, không ngại tranh thủ bất cứ cơ hội nào. Anh không quan tâm ai chịu thiệt nhiều hơn, chỉ quan tâm sau đó có thể đổi được nụ cười diễm lệ.


Nét mặt Vinh Thiển vẫn không biểu lộ ý cười nào. Cô nhìn nhưng chỉ cảm thấy châm chọc lạ lùng.


Lệ Cảnh Trình cho rằng thay một căn nhà thủy tinh khác là có thể bảo cô tươi tắn lại như lúc đầu sao?


Không phải cô không nhìn ra anh tốt với cô; nhưng lòng tốt loại này, cô không muốn.


Áp đặt cho cô, vừa muốn cô đón nhận, lại muốn cô mang ơn. Có ai chịu tới hỏi cô xem cô có muốn hay không?


Vinh Thiển không đứng đó nữa, đảo mắt qua Lệ Cảnh Trình một cái rồi xoay người bỏ đi.


Người đàn ông thu hồi ánh mắt, có vẻ cô đơn.


Ngày anh dựng phòng thủy tinh đó, Vinh Thiển nghe thấy trong vườn có những tiếng kinh ngạc, những người giúp việc vây quanh xem: "Đẹp quá!"


"Đẹp thật đấy! Giống như cho công chúa Bạch Tuyết ở vậy..."


"Ồ, anh mà cũng biết công chúa Bạch Tuyết là ai à?"


Vinh Thiển co hai đầu gối, không bước một bước ra khỏi phòng ngủ nữa.


Mãi tới khi dưới lầu có tiếng người vú nuôi la: "Đừng ở đó mà xem nữa, hình như tiểu thư thân thể có gì không thoải mái rồi."


"A? Sao lại vậy?"


"Sờ trán nóng lắm, thân nhiệt hơi ấm, sốt nhẹ."


"Vậy cậu Lệ đâu..."


Vinh Thiển khẩn trương đến nổi bật từ trên giường xuống. Cô chạy nhanh ra ban công: "Gạo Nếp bị sao vậy?"


Vú nuôi ngẩng đầu: "Thiếu phu nhân, tiểu thư sốt nhẹ, ba mươi bảy độ tám."


"Mau thả tôi ra, tôi muốn thấy con."


"Chuyện này…" Mọi người đưa mắt nhìn, vẫn là vú nuôi mở miệng trước: "Cậu Lệ đang về gấp, cũng đã gọi bác sĩ gia đình tới rồi ạ."


"Thả tôi ra! Con tôi tôi không được gặp sao?"


"Cô đừng làm khó chúng tôi."


Ngoài Đế Cảnh, một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc vút nhanh đến, chạy vào vườn xong liền dừng ở ven đường. Lệ Cảnh Trình đóng vội cửa xe liền chạy tới chỗ vú nuôi: "Bị sốt ?"


Vú nuôi nói với anh mấy câu.


Lệ Cảnh Trình ôm con mong định về phòng. Bàn tay Vinh Thiển đập đập vào lan can: "Lệ Cảnh Trình, Gạo Nếp bị bệnh rồi, anh dựa vào cái gì không để tôi gặp con?"


Người đàn ông lại chỉ ngẩng đầu nhìn cô, Vinh Thiển giơ chân lên: "Anh không để tôi ra tôi sẽ nhảy xuống lập tức."


Lệ Cảnh Trình không thèm nháy mắt: "Em nhảy xuống sẽ té gãy chân, tôi cứ vậy mà lôi em về phòng giam lại thôi.”


Một đám người theo Lệ Cảnh Trình vào phòng khách. Vinh Thiển mấp máy môi, không bao lâu thì thấy bác sĩ gia đình chạy tới Đế Cảnh.


Vinh Thiển lòng nóng như lửa đốt, ở bên trong phòng đợi mãi mà chẳng thấy một ai đến.


Mãi tới giờ cơm tới, người giúp việc đi lên đưa cơm thấy Vinh Thiển ngồi bất động ở mép giường.


Bà ta như thường lệ, đem cơm nước bày ở tủ đầu giường.


"Tiểu thư thế nào?"


"Khá hơn nhiều, cũng hạ sốt rồi ạ."


Bà ta xoay người định đi nhưng rồi nhìn Vinh Thiển: "Thiếu phu nhân, cô cũng đừng quá ngang bướng. Đôi lúc phụ nữ chịu thua một chút chuyện sẽ tốt hơn."


"Bác nói với Lệ Cảnh Trình tôi đồng ý với anh ta."


"A, chuyện gì cơ?"


"Bác cứ nói nguyên văn như vậy, anh ta khắc biết."


"Vâng."


Người giúp việc gật đầu, đi ra ngoài.


Bà ta đi xuống không lâu, Lệ Cảnh Trình liền lên lầu.


Anh đi vào phòng, Vinh Thiển vẫn ngồi ở mép giường. Người đàn ông bước đến trước giường. Lúc anh ngồi xuống cạnh cô, cô có thể cảm giác rõ ràng mép giường bị lõm xuống. Vinh Thiển đứng dậy nhưng bị Lệ Cảnh Trình kéo lại: "Đi đâu?"


"Tắm."


Anh buông tay cô ra.


Cô vào phòng tắm cả nửa ngày mới ra, mặc áo ngủ thật chỉnh tề, sau đó lại trở về giường.


Lệ Cảnh Trình không nói lời nào, cởi quần áo. Tiếng nước xối tắm truyền tới lỗ tai Vinh Thiển thật giống như nước văng vào chảo dầu nóng. Cô nhắm chặt mắt cho tới khi có tiếng chân từ phòng tắm bước ra.


Lệ Cảnh Trình đơn giản, khăn tắm vây bên hông. Anh đi tới trước giường, khom lưng bế Vinh Thiển lên.


Cô rất nhẹ, thời gian ở cữ mấy cân thịt cũng tiêu tan hết rồi, trọng lượng hiện giờ còn nhẹ hơn so với trước khi mang thai.


Lệ Cảnh Trình đặt cô nằm giữa giường. Hai tay Vinh Thiển nắm chặt cổ áo. Ngón tay anh cởi áo cô ra, đầu ngón tay lơ đãng lướt qua da thịt, Vinh Thiển không kìm chế được run rẩy.


Lệ Cảnh Trình hôn dọc cổ cô, lặp lại điêu luyện những hành động thân thiết trước kia. Vinh Thiển không cảm thấy dịu dàng lưu luyến chút nào, trái lại, cứ như có con rắn độc trườn trên người cô. Mỗi tấc da thịt trên người cô đang run rẩy, chống cự lại anh.


Cô rất sợ, rất muốn đẩy ra.


Thậm chí cô sợ hãi đến muốn ói.


Lệ Cảnh Trình hai tay giữ hông cô. Cô ép mình không nghĩ về chuyện bốn năm trước, nhưng một khi đã biết chân tướng, cơ thể sẽ chỉ có những phản ứng chân thật, cô không có cách nào để lừa mình dối người được.


Vinh Thiển rụt người lên trên, đột nhiên nhào tới ôm mép giường, cô thở phì phò ngụm lớn: "Tôi không chịu được."


Bàn tay Lệ Cảnh Trình vuốt mặt cô, để cô nhìn thẳng vào mình: "Chúng ta cũng không phải lần đầu tiên ân ái, cũng từng rất ăn ý tận hưởng, chỉ cần em không nghĩ đến chuyện đêm đó nữa, chúng ta sẽ có thể vượt qua cửa này. Thiển Bảo, em nhìn anh đây!"


Vinh Thiển mở con ngươi mờ mịt ra. Khuôn mặt Lệ Cảnh Trình gần trong gang tấc, viền mắt cô ửng đỏ: "Lệ Cảnh Trình, bốn năm trước hẳn anh cũng đã tài giỏi, cũng đã xuất chúng như vậy, sao còn muốn dùng sức mạnh với một cô gái?"


Khóe miệng người đàn ông căng cứng: "Anh nói không cho em nghĩ về nó mà!"


"Nếu chỉ là do anh thấy trống trải, chỉ muốn phát tiết, bên ngoài đầy người nguyện ý hiến thân cho anh như thế. Anh nhiều tiền, không muốn nguyện ý thì cũng phải cúi đầu quy phục anh. Nếu như bốn năm sau, ở SMX là anh thật sự tôn trọng tôi, vậy cái đêm bốn năm trước, anh không thấy rõ mặt tôi, nhưng lý do gì khiến anh đối xử với tôi như vậy?"


"Anh nói, em quên ngay lần đó cho anh!"


"Tôi không quên được." Vinh Thiển lắc lắc đầu, giọng nói như đinh đóng cột .


Lệ Cảnh Trình kéo cao chân cô, cởi từng món đồ trên người cô ra.


"Là do em chưa bị ép đến cùng thôi."


Vinh Thiển nghe xong, bi phẫn trong lòng lại tuôn trào, ngay cả để cô quên chuyện này đi, anh cũng muốn dùng thủ đoạn ép buộc.


Anh không biết càng bức cô vào ngõ cụt, phẫn hận tích tụ trong lòng cô sẽ càng nhiều.


"Đừng đụng vào tôi!"


Lệ Cảnh Trình muốn khơi dậy cảm giác cho cô. Tiếng anh thở dốc khàn đặc như có ngọn núi đè áp Vinh Thiển không thở nổi. Đầu ngón tay anh ở thắt lưng cô lại lướt qua, vẽ thành vòng tròn, sắc mặt Vinh Thiển càng ngày càng tái nhợt, đôi mắt hơi phiếm hồng.


Lúc anh đâm mạnh vào, cô giật mình thét một tiếng chói tai, bàn tay muốn đẩy ra, nhưng chỉ có thể gõ nhẹ.


Lệ Cảnh Trình khóa hai tay cô kéo cao lên đỉnh đầu. Cả người Vinh Thiển căng cứng, dường như nếu nhúc nhích thôi sẽ như dây bị đứt.


Mười ngón tay Vinh Thiển xòe ra, thân thể vặn vẹo. Cảm giác đau này tựa hồ bị một dao đâm mạnh, lần này tới lần khác như bị lăng trì.


Cảm giác nhục nhã và sợ hãi như lần đầu tiên đã quay trở về vào lúc này. Vinh Thiển kêu cũng không kêu được.


Lệ Cảnh Trình vỗ vỗ mặt cô: "Nhìn anh!"


Cô run rẩy nhắm mắt lại không động đậy. Sau một lúc lâu, cô cảm giác được tất cả động tác đã ngừng lại nhưng người đàn ông vẫn duy trì tư thế trước đó.


Lệ Cảnh Trình muốn đánh thức cô; trước đây bọn họ đều như thế, sau một màn hoan ái luôn luôn là một buổi tối ấm áp ngọt như mật.


Vinh Thiển chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt như cây kim cứng rắn đâm vào Lệ Cảnh Trình, từng chữ từng chữ theo kẽ răng đi ra: "Bây giờ, anh có thể để tôi gặp con chưa?"


-----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK