Mục lục
Thà Đừng Gặp Gỡ <Bất ngộ khuynh thành bất ngộ nhĩ>
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Dế Mèn


-----


Gạo Nếp giận dỗi nhìn hai người.


Lệ Cảnh Trình cầm lấy một lát bánh mì: "Ba đang tập hít đất."


Lời anh nói là thật. Anh, Lệ Cảnh Trình khi nào lại phải nói dối chứ?


Vinh Thiển không ngừng gật đầu, phụ họa: "Phải! Phải đó!"


Lâm Nam nghĩ thầm, hai vợ chồng cậu cứ giả bộ đi, khác gì lừa gạt con gái nhà mình chứ.


"Hít đất mà mẹ còn ngồi trên người ba mà làm nũng, nói nhẹ nhẹ thôi."


Hai má Lâm Nam đỏ bừng, đôi mắt len lén nhìn Vinh Thiển hết lần này tới lần khác. Tình huống này là gì đây? Hành sự mà không khóa cửa sao?


"Đó là vì sức ba rất khỏe, mẹ..."


Vừa nói xong chữ cuối cùng Vinh Thiển cảm thấy cứ càng tô lại càng đen.


Cô dứt khoát ngậm miệng.


Lâm Nam mím miệng cười quái dị. Nhóc con này đúng là bản sao của hai người, xem con gái hai người đi, nó nói có mấy câu thôi mà làm cả bố lẫn mẹ đều không phản ứng kịp.


---


Nhà họ Lệ.


Thịnh Thư Lan nằm trên giường lớn. Cô ngủ dậy rất trễ, vừa mở mắt liền thấy một khuôn mặt tuấn tú ghé tới trước mặt mình.


"Anh, sao anh lại ở đây chứ?"


"Bé lười, em coi đã mấy giờ rồi?" Lệ Cảnh Tầm giơ cái đồng hồ nhỏ ở đầu giường tới trước mặt cô. Thịnh Thư Lan liếc nhìn: "Ôi trời! Trễ thế này rồi, em phải dậy thôi."


"Đang mang thai mà, muốn ngủ bao lâu thì em cứ ngủ."


Thịnh Thư Lan gối đầu lại xuống gối, lười biếng nghiêng người qua một bên, nhưng thoáng nghĩ tới điều gì đó nên cô vẫn chồm dậy: "Không được, thế này không có quy củ gì cả."


"Quy củ gì chứ! Vợ chồng ông cả còn ra ở riêng, chẳng phải càng không có quy củ?"


"Nhưng còn mẹ..."


Thần sắc Lệ Cảnh Tầm hơi ảm đạm. Hai tay hắn đan vào nhau, gối sau đầu, nằm hẳn xuống giường: "Mẹ còn chìm đắm trong chuyện của mẹ hai, không quản em nhiều được đâu. Huống hồ, trong bụng em có con, em đừng sợ này sợ kia! Cứ ưỡn ngực, không ai dám làm khó dễ em."


Thịnh Thư Lan co đầu gối lên: "Em không thích mọi người như vậy, có con mới đặc biệt chiếu cố tới em."


Lệ Cảnh Tầm nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, hắn kéo cô đến cạnh mình: "Chúng ta sắp kết hôn rồi, anh sẽ cho em được ngẩng đầu ưỡn ngực, không liên quan gì tới con cả ."


"Sau này anh cứ nên ngủ ở lầu hai đi. Chúng ta dù sao còn chưa có kết hôn mà, bị nhìn thấy không tốt."


"Nhà họ Lệ từ trên xuống dưới đều biết em có thai, sợ gì chứ?"


Lệ Cảnh Tầm để cô gối lên ngực mình: "Thư Lan, chúng ta danh chính ngôn thuận ."


"Cảnh Tầm, anh thật sự muốn cưới em sao?"


Người đàn ông liếc nhìn cô: "Đến lúc này em còn để tâm, nghi ngờ nữa?"


Thịnh Thư Lan vội lắc đầu, khóe miệng hơi nhoẻn. Cô cũng chỉ mới biết không lâu: người mình có thể giao phó cả đời không nhất định phải là người mình yêu thương sâu sắc. Người ấy yêu cô, như vậy đủ rồi.


Không lâu nữa, cô sẽ có con của mình, có con của mình; có một gia đình nhỏ, có thể an ổn sống qua ngày.


Đây là hi vọng trước giờ của Thịnh Thư Lan, chỉ có điều nam chính đã thay đổi mà thôi.


Lệ Cảnh Tầm vỗ về đầu vai cô: "Thư Lan, vì sao em còn muốn đi cùng Vinh Thiển?"


"Trong lòng em cảm thấy áy náy."


"Có gì phải áy náy? Là cô ta tính kế với em trước."


Thịnh Thư Lan ôm chặt tấm chăn mỏng: "Trừ Vinh Thiển, em thật không có người bạn nào để chơi thân. Em hi vọng anh và Cảnh Trình hòa thuận, em và Vinh Thiển cũng hòa thuận. Lúc rảnh rỗi, em trao đổi với cô ấy kinh nghiệm sau khi sinh. Tương lai con của chúng ta còn có thể học chung một trường. Cảnh Tầm, anh đừng đấu với họ nữa."


"Mẹ hai từ nhỏ với anh rất tốt mà không vì điều gì khác. Chẳng lẽ em muốn anh mở to mắt mà nuốt xuống cơn giận này sao?"


"Nhưng mà mẹ hai đã thừa nhận bà nội chết là do mẹ làm." Thịnh Thư Lan dè chừng mở miệng.


Lệ Cảnh Tầm không nói gì trong một lát. Thịnh Thư Lan xích lại hơn một chút: "Cảnh Tầm?"


Hắn lấy lại tinh thần, mở miệng an ủi: "Yên tâm đi, anh sẽ không chủ động tìm phiền phức với bọn họ đâu."


"Thật sao?"


Người đàn ông cười cười: "Nhưng mà em phải tránh xa Vinh Thiển biết không? Em nghĩ xem, mẹ hai mặc dù không đúng, nhưng một số việc dù sao đã giấu được hai mươi mấy năm, lại bị Vinh Thiển hai ba bước lật tung lên. Em nói người như vậy có đơn giản không?"


"Cảnh Tầm, hay đem nói chuyện kia cho bọn họ biết đi? Cảnh Trình biết sự thật rồi cũng sẽ không đấu với anh đến cùng nữa."


"Anh ta hận em, em cũng không sao?"


Thịnh Thư Lan đã từng trước nhớ sau mong. Cô ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh ấy đã hận em rồi. Anh ấy cho rằng tất cả mọi chuyện, em đều có tham gia một phần. Đã như vậy, biết hay không thật ra không có gì khác lắm."


Lệ Cảnh Tầm có hơi giật mình. Trước đây, Thịnh Thư Lan nhất định liều mạng chứ không chịu để mình có một chút ấn tượng xấu trong lòng Lệ Cảnh Trình; nhưng lúc này, vì muốn cho Lệ Cảnh Trình không đấu với hắn nữa, cô thấy không còn cần thiết nữa.


Có giật mình, nhưng hắn cũng rất kinh ngạc vui mừng.


Cô đang suy nghĩ cho hắn, thực sự muốn cùng hắn sống qua ngày.


Sau khi dậy, Thịnh Thư Lan một mình tản bộ trong vườn. Lệ Cảnh Vân rất lo con trai sẽ gây ra chuyện nên SMX chưa được mở lại để tiếp tục kinh doanh. Ông cũng chặt đứt nguồn kinh tế của hắn, chỉ quy định cho tiền sinh hoạt mỗi tháng.


Thời gian này, ông ta cũng không muốn lại mất đi con trai.


---


Lệ Cảnh Tầm lái xe, hắn lái xe loanh quanh không có mục tiêu, sau hơn nửa giờ mới bắt đầu tăng tốc. Xác định không có ai bám theo, hắn liền chạy tới trước một ngôi biệt thự.


Người làm mở cánh cổng sắt. Hắn lấy ra vài thứ ở trong rương để phía sau.


Chủ nhân ngôi biệt thự đang ở bên trong chờ hắn. Lệ Cảnh Tầm đi vào, chào hỏi đối phương.


Người đàn ông kia cũng trên dưới bốn mươi, nhìn thấy hắn, liền gọi thân thiết: "Nào nào! Cậu hai, mau ngồi!"


Lệ Cảnh Tầm ngồi xuống sô pha: "Ngại quá, mạo muội quấy rầy anh."


"Cậu nói gì thế! Hai ngày trước nói chuyện trong điện thoại cũng được rồi, nhưng vẫn muốn gặp mặt cậu."


Người giúp việc đưa trà lên. Lệ Cảnh Tầm nói rõ mục đích đến đây: "Gần đây tôi tìm được một nơi rất tốt. Kiến trúc xây dựng bên trong cũng đã hoàn thành sơ bộ."


"Cậu đang nói căn mật thất đó phải không?"


"Phải."


Tất cả tài khoản ngân hàng của Lệ Cảnh Tầm đều đã bị Lệ Cảnh Vân cho đóng băng. Ông già đã bắt đầu quản thúc chặt; nếu không phải vì còn thiếu một khoản đầu tư, hắn lại phải tìm tới đây?


"Hạng mục này nghe cũng rất hấp dẫn."


"Đúng vậy. Hơn nữa trước khi được trải nghiệm, sẽ không thể xác định đây chỉ là một trò chơi. Bên trong từng mắt xích, hoàn hoàn giống nhau."


Người đàn ông bắt chéo đôi chân dài: "Đầu tư thì có thể thôi. Lại nói, tôi cũng tin vào mắt nhìn của cậu hai."


Khóe miệng Lệ Cảnh Tầm hơi cong lên.


"Có điều..." Người đàn ông dừng một chút: "Tôi có một điều kiện."


"Điều kiện gì, anh nói đi."


"Tôi có đứa em gái, năm nay hai mươi lăm tuổi. Buổi tiệc từ thiện tối hôm trước nó có gặp cậu..."


Lệ Cảnh Tầm hoàn toàn không có ấn tượng: "Sau đó thì sao?"


"Cho nên, việc đầu tư thì có thể, nhưng tôi hy vọng sẽ dùng cách thức làm thông gia."


Loại yêu cầu này Lệ Cảnh Tầm cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy.


Hai người con trai nhà họ Lệ đều quá ưu tú; vọng tưởng dùng hôn nhân làm điều kiện buộc chặt việc mua bán, cũng có khối người.


"Xin lỗi, tôi sắp kết hôn rồi."


"Chuyện của hai người, tôi có nghe được một số. Cậu hai, tôi không cần cậu trả lời ngay, cậu có thể trở về suy nghĩ cho kỹ. Bây giờ ông Lệ quản cậu rất nghiêm, cậu muốn độc lập hẳn e là rất vất vả."


Lệ Cảnh Tầm nhìn xuống đất.


Người đàn ông kia để chân xuống: "Em tôi cũng không thua kém so với vị hôn thê của cậu, cũng không muốn gì nhiều, cưới hỏi đàng hoàng với một tờ giấy hôn thú mà thôi."


Anh ta đứng dậy: "Cậu suy nghĩ một chút đi. Tôi hi vọng cậu hai lấy sự nghiệp làm trọng. Đàn bà thôi, chỉ cần cô ta cam tâm tình nguyện theo cậu, mấy thứ như danh phận cũng đâu giống cơm ăn."


Người đàn ông kia nói xong, xoay người đi về phía cầu thang.


Lệ Cảnh Tầm nhìn chằm chằm bóng anh ta đi lên lầu. Hắn cũng không ở lại, đứng dậy bỏ đi.


Lệ Cảnh Vân biết, những chuyện Lệ Cảnh Tầm đã làm cần phải được che đậy, bằng không hậu quả là không thể gánh nổi. Ông chỉ có thể chặt đứt đường tiền bạc của hắn, để hắn tạm thời rút lại tâm tư, sau này đường hoàng trải nghiệm, tiếp quản một số chuyện làm ăn của công ty.


Về lại nhà họ Lệ, Thịnh Thư Lan đang ngồi một mình trong phòng khách. Thấy hắn đi vào, cô thả tấm áo len đã đan được một nữa xuống. Nhìn thấy bộ dáng của cô, Lệ Cảnh Tầm đi qua ôm vai cô: "Đan có gì hay đâu, đến lúc đó đi mua là được mà."


"Sao giống nhau được, tự mình đan mới ấm chứ."


Cô yên lặng ngồi đó, đan hết mũi này tới mũi khác. Bàn tay Lệ Cảnh Tầm để xuôi bên người không khỏi nắm chặt. Nếu hắn muốn đội trời đạp đất, nhất định phải tự mình làm được chuyện lớn. Lệ Cảnh Tầm cũng chịu không nổi bản thân mình bây giờ. Suốt ngày không có việc gì làm thì tương lai ở đâu? Mặc dù ông già đã có nới lỏng, nhưng chuyện hắn muốn làm, Lệ Cảnh Vân tuyệt đối sẽ không đồng ý.


Nhưng nếu vậy thì phải hi sinh, bỏ Thịnh Thư Lan.


Hắn ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của người con gái. Chính hắn đã phải đợi bao nhiêu năm tình yêu không dễ mới có được này?


Chính Lệ Cảnh Tầm cũng không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào hắn đã yêu Thịnh Thư Lan.


Có lẽ là từ khi rất nhỏ, chưa hiểu chuyện nhỉ?


Hắn thực sự đang sợ. Với thân phận một kẻ vô tích sự thế này mà đứng ở sau lưng cô, lời hứa bảo vệ cô, đem lại bình an cho cô, hắn còn có thể làm được không?


Thịnh Thư Lan ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn nhìn mình đăm đăm không hề chớp mắt. "Sao.. sao vậy?"


"Không có gì, muốn nhìn em quá thôi." Hắn ôm cô lại gần mình.


Thịnh Thư Lan mặc dù không giỏi đọc suy nghĩ của người khác, nhưng cô nhìn ra được Lệ Cảnh Tầm có chuyện trong lòng. Cô nghĩ, anh ấy bây giờ ngày nào cũng ngồi ở nhà, khó tránh khỏi tâm tình không tốt; hơn nữa, chuyện của Củng Khanh khiến trong nhà như thể bị một tầng áp suất đè lên. Thịnh Thư Lan không nói gì. Đợi sang hôm sau, khi Lệ Cảnh Tầm đi rồi, cô cũng len lén ra ngoài.


---


Vinh Thiển dậy rất sớm nhưng nằm trên giường không dám ngồi dậy.


Lệ Cảnh Trình nâng cánh tay cô đang gối lên, ngồi dậy, thay đồ xong anh đi rửa mặt.


Trở lại giường, anh thấy cô còn đang nằm: "Có phải thấy không thoải mái ở đâu?"


"Hai ngày này đặc biệt khó chịu, em cũng không muốn ngồi dậy."


"Anh bảo người làm nấu cháo trắng, ăn chút đồ nóng, dạ dày sẽ tốt hơn rất nhiều."


Vinh Thiển cựa mạnh người, vừa mới ngồi thẳng dậy liền thấy khó chịu, nôn khan. Lệ Cảnh Trình vội vào phòng tắm lấy khăn mặt, che miệng cho cô. Vinh Thiển cũng không ói ra được gì, khuôn mặt nghẹn đỏ, gần muốn khóc, bộ dạng nhìn rất tội.


"Lệ Cảnh Trình, anh mang thai giúp em đi, em khó chịu!"


"Anh cũng muốn chứ, nhưng không phải không thể sao?" Người đàn ông thuận thế ôm lấy cô: "Bà xã à, chịu khó chút nữa. Em cứ nghĩ như vầy đi, lúc mang thai em có thể sai anh bất cứ lúc nào, anh nguyện ý làm trâu làm ngựa cho em. Em bảo anh sang đông, anh tuyệt đối không dám sang tây."


"Sinh con xong rồi, có phải đãi ngộ này sẽ bị rút lại không?"


Lệ Cảnh Trình cười, lau khóe miệng cho cô: "Sao có thể? Sinh con rồi, anh lại tốt với em hơn gấp đôi."


Vinh Thiển xoa xoa dạ dày, vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng vì những lời này của người đàn ông mà thoáng bớt được một chút. Anh đối với cô đã đủ tốt rồi, nếu như hơn gấp bội, Vinh Thiển cũng không tưởng tượng được, chắc sẽ được yêu chiều tới trời luôn nhỉ?


Lệ Cảnh Trình lấy miếng bánh mì bên cạnh, cho cô cắn một miếng, nếu không lát đánh răng sẽ lại muốn ói cả nửa ngày.


Lâm Nam đồng ý hôm nay ở nhà với Vinh Thiển, không đi đâu cả, liền xem phim cùng cô.


---


Thịnh Thư Lan thuê xe tới đây, người trong nhà cũng không biết. Cô mang theo cái túi, đứng trước cánh cổng sắt của ngôi biệt thự.


Bảo vệ không cho cô vào, cô đã bị Lệ Cảnh Trình liệt vào nhân vật nguy hiểm.


Đợi bên ngoài đã lâu, Thịnh Thư Lan lại là phụ nữ mang thai, cô mệt nên phải dựa song cửa.


Lúc Lệ Cảnh Trình lái xe ra, nhìn thấy bóng dáng cô, người đàn ông hạ cửa xe xuống, vẻ mặt không vui và đề phòng hiện rõ trên mặt: "Sao cô lại tới đây?"


"Cảnh Trình..." Thịnh Thư Lan đứng thẳng dậy, dè dặt mỉm cười: "Em tới tìm Thiển Thiển."


"Ồ?" Trong đôi mắt Lệ Cảnh Trình lộ ra ý cười chế nhạo: "Lại cho vị đại sư nào tới giả thần giả quỷ, đúng không?"


Sắc mặt Thịnh Thư Lan hơi tái đi, cô không ngừng xua tay: "Cảnh Trình, chuyện trước kia hãy cho qua được không? Anh và Cảnh Tầm đừng đấu nữa! Hai người là anh em ruột, sinh ra cùng một gốc, sao lại nỡ đốt nhau*?"


(t/n: Sau khi Tào Phi lên ngôi, muốn loại trừ Tào Thực, một lần giữa triều, nhà vua lấy đầu đề "Anh em" (nhưng trong bài không được nói đến hai tiếng "anh, em") bắt Tào Thực bước bảy bước, phải làm xong bài thơ, nếu không sẽ bị tội. Tào Thực, vừa rơi nước mắt vừa đọc:


Nấu đậu bằng dây đậu,


Đậu ở trong nồi khóc.


Rằng cùng một gốc sinh,


Đốt nhau sao mà gấp!


Nguồn: wiki)


"Câu này, cô nên đi nói với nó."


"Em hi vọng anh cũng có thể nghe, những gì không thoải mái trước đây, một đường xóa bỏ hết, được không?"


Vinh Thiển và Lâm Nam đi tới phòng ngủ. Ánh nắng ngoài cửa sổ rất tốt, mặc dù nóng nhưng mỗi ngày đều phải phơi nắng. Các cô đi ra ban công, ánh mắt Vinh Thiển nhìn về phía cổng theo phản xạ.


Lâm Nam chăm chú nhìn: "Đó không phải Thịnh Thư Lan sao? Sao cô ta như âm hồn không tiêu tan vậy?"


Lệ Cảnh Trình nghe cô nói xong, xoay người định đi. Thịnh Thư Lan đuổi theo: "Cảnh Trình, chờ một chút!"


Một tay người đàn ông đã mở cửa xe, gương mặt Thịnh Thư Lan tỏ vẻ mong đợi: "Có thể cho em vào gặp Thiển Thiển không? Em bảo đảm sẽ không có chuyện gì xảy ra."


Cô giơ cái túi trong tay lên: "Em ở nhà không gì làm nên đan rất nhiều quần áo. Hai đứa bé thời gian sinh cũng không cách nhau lắm, em muốn đưa cho cô ấy."


Lệ Cảnh Trình cũng không cảm kích: "Cảm ơn ý tốt của cô, chỉ cần con của tôi cần, tôi có thể mua cả trung tâm mua sắm."


"Cái này ở ngoài không mua được đâu. Đây là tấm lòng của em. "


Thịnh Thư Lan lấy bộ đồ đã đan ra, màu hồng phấn cùng với hoa văn mấy trái dâu ở trước ngực, trông đáng yêu cực kỳ.


"Nhìn xem, em bé nhất định sẽ thích."


Lệ Cảnh Trình hơi nheo mắt lại: "Cô chắc rằng sẽ là con gái?"


Thịnh Thư Lan há hốc miệng. Cô thực sự không có nghĩ sâu xa, chỉ vì cô thích con gái cho nên đều đan đồ cho con gái.


"Em... Xin lỗi, xin lỗi, em thực sự không nghĩ tới. Cảnh Trình, em sẽ về đan lại."


Lệ Cảnh Trình cầm lấy bộ đồ trong tay cô. Anh đưa lên mũi thì ngửi thấy có mùi.


"Thứ gì thơm vậy?"


"Chắc là nước giặt quần áo, em giặt rồi mới đem tới."


Sắc mặt Lệ Cảnh Trình hơi thay đổi, vứt bộ quần áo xuống đất ngay trước mặt Thịnh Thư Lan: "Ai biết được cô có bỏ thêm thứ gì trong đó không? Cầm về đi, giữ lại cho con cô mặc."


Vinh Thiển nhìn thấy rất rõ. Nhớ đến cái túi thơm thời gian cô mang thai Gạo Nếp, tay cô không khỏi phủ lên bụng. Cô muốn an tâm dưỡng thai cũng khó khăn vậy sao?


-----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK