Chương 47 : Thanh mai trúc mã của Lệ Cảnh Trình
Edit: Rika
----
Tối cuối năm, Vinh Thiển cùng Lệ Cảnh Trình đi tới Lại Hải. Lúc xuống máy bay cũng đã chập tối, lái xe đang ở bên ngoài sân bay, nhìn thấy Lệ Cảnh Trình liền vui vẻ bước tới: “Lệ thiếu.”
Bước tới tiếp nhận hành lý, nhìn thấy Vinh Thiển bên cạnh Lệ Cảnh Trình, trên nét mặt hiện lên sự nghi hoặc.
Trên đường về Lệ gia, Vinh Thiển ngồi trên xe đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đèn xe hai bên đường kéo dài ra phía sau, nhìn không thấy điểm cuối, hai hàng cây bên đường vụt qua, dọc đường có đài phun nước, từng giọt nước được ánh đèn phản chiếu vô cùng lung linh.
Ước chừng mười phút sau, xe dừng trước cổng Lệ gia.
Lệ Cảnh Trình mang cô xuống xe, cánh cổng sắt là một con Thao Thế* màu đỏ, hoa văn tinh tế, cô không khỏi kinh ngạc, truyền thuyết cha mẹ sinh con trời sinh tính, con Thao Thế này lại là con thứ năm, tượng trưng cho sự tham lam.
*Thao Thế (Háu Ăn): 饕鬄, phát âm Tao Tie, là con trai thứ năm của con rồng huyền thoại, là một con quái vật tưởng tượng bí ẩn, trong cuốn sách cổ “Sơn Hải Kinh” mô tả tính năng của con vật này là : cơ thể hình con cừu, đôi mắt ở nách, răng hổ, móng vuốt người, có cái dầu và miệng rất lớn. Rất tham lam, ăn những gì mà nó nhìn thấy, vì ăn quá nhiều, cuối cùng bội thực mà chết. Vì thế, con vật này tượng trung cho sự tham lam. (Theo baike.sogou.com)
Người bình thường đều dùng Sư tử đá trong nhà, cô không rõ, vì sao Lệ gia lại lựa chọn con Thao Thế.
“Lệ thiếu đã trở về.” Lái xe hướng bên trong nói.Một bóng dáng nhỏ xinh từ trong xe lao ra, xe ra là đã đợi ở cửa khá lâu, cô gái khoác một cái áo choàng tinh tế, ngũ quan tinh xảo, nhìn có vẻ lớn hơn Vinh Thiển một chút, toàn thân mặc một bộ sườn xám, giống như mỹ nhân thời Dân quốc từ trong tranh bước ra.
“Cảnh Trình.”
Giọng nói của Thịnh Thư Lan vui vẻ nhìn Lệ Cảnh Trình, sau đó thấy Vinh Thiển đứng bên cạnh anh, hơi khựng lại rồi mở miệng hỏi: “Cô ấy là?”
Vinh Thiển hơi cúi người: “Xin chào.”
Từ trong ánh mắt của cô ấy, Vinh Thiển có thể nhận ra quan hệ của bọn họ không đơn giản. Lệ Cảnh Trình mang cô đi vào, mọi thứ trong nhà, rồi quang cảnh của ngôi nhà làm Vinh Thiển hơi lo lắng, đến tột cùng Lệ gia có bối cảnh như thế nào? Chỉ là một gia đình, nhưng nhà của Lệ gia có thể bằng mấy chục cái nhà của Vinh gia. ( Có quá không đó? Rika)
Trong phòng khách, mọi người vội vàng bước tới.
Người đi đầu trầm ổn: “Cảnh Trình, cuối cùng con cũng về.”
“Mẹ.”
Phía sau, là hai phụ nữ trung niên. Khóe miệng Cảnh Trình cong cong: “Mẹ hai, mẹ nhỏ.”
Ách. . . . .
Vinh Thiển giật mình, đây là cái gì? Xã hội cũ sao? Cư nhiên còn có vợ bé. Thẩm Tĩnh Mạn đưa mắt nhìn Vinh Thiển: “Vị này chính là?”
Lệ Cảnh Trình đưa tay khoác vai cô: “Đây là vị hôn thê của con.”
“Cái gì?” Thẩm Tĩnh Mạn ngạc nhiên, đôi mày thanh tú nhíu lại: “Con đính hôn khi nào, sao mẹ lại không biết?”
“Ở Nam Thịnh, lần này không phải con đã mang cô ấy về ra mắt mẹ sao?”
Vinh Thiển miễn cưỡng cười đáp lễ, chuyện đính hôn của bọn họ, có vẻ như người nhà của anh không hề thích thú.
Cô thật sự không hiểu. Mẹ hai Củng Khanh và mẹ nhỏ Củng Dụ đều đồng thanh nói: “Chị cả, việc này chị cũng không biết?”
Vinh Thiển đưa mắt nhìn, cảm thấy bộ dạng hai người có chút giống nhau. Lệ Cảnh Vân nghe được động tĩnh, từ trên lầu bước xuống, Lệ Cảnh Trình cầm tay cô kéo qua: “Ba.”
Vinh Thiển bị không khí này ép tới mức khó chịu, nhưng vẫn mở miệng nói: “Ba.”
Lệ Cảnh Vân đưa mắt nhìn về phía trong phòng: “Vào ăn tối đi.” Vinh Thiển nhìn Lệ Cảnh Vân dẫn đầu mọi người đi tới bàn ăn, cô mím môi, đi theo phía sau Lệ Cảnh Trình, ngồi vào chỗ của mình, Thẩm Tĩnh Mạn mở miệng: “Thư Lan, cháu cũng lại đây ngồi đi.”
Trịnh Thư Lan đi qua, ngồi bên trái Lệ Cảnh Trình. Củng Dụ rất nhanh mồm nhanh miệng, trong phòng ăn, hỏi Vinh Thiển không ít điều, đại khái là trong nhà cô có bao nhiêu người, nhà cô làm nghề gì.
Thẩm Tĩnh Mạn thì lại có thái độ ngược lại, không hề nhiệt tình, bà cũng không nói chuyện cùng Vinh Thiển, chỉ hỏi con trai: “Cảnh Trình, lần này trở về con tính ở mấy ngày?”
“Hai, ba ngày gì đó.”
“Ít thế sao?” Giọng nói Thẩm Tĩnh Mạn không lộ ra tí cảm xúc gì: “Năm mới con về lại thành phố Nam Thịnh, con mang theo Thư Lan đi nữa.”
Vinh Thiển đờ người ra, nghe ra lời này có chút gì đó không thích hợp. Sắc mặt Lệ Cảnh Trình vẫn không thay đổi: “Cô ấy ở lại đây không phải cũng tốt lắm sao? Cũng có thể quan tâm chăm sóc mẹ.”
Thịnh Thư Lan nắm chặt đôi đũa không nói lời nào, Củng Dụ nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng sức nặng ngàn cân: “Vinh Thiển, nói vậy là Cảnh Trình chưa nói với cháu về Thư Lan sao? Suy cho cùng, Thư Lan đến Lệ gia còn lâu hơn so với dì, nói cách khác, chúng tôi đều coi con bé là con dâu nuôi từ bé, nó và Cảnh Trình lớn lên cùng nhau, trước lúc Cảnh Trình đi Nam Thịnh, hai đứa nó cũng coi như vợ chồng.”
Hô hấp Vinh Thiển căng thẳng, không nói nên lời. Nét mặt anh tuấn của Lệ Cảnh Trình hơi căng thẳng, nhưng anh không biểu hiện ra bên ngoài, cười khẽ: “Mẹ nhỏ, Vinh Thiển căn bản không để ý trước kia con có bao nhiêu người phụ nữ, chỉ cần con đối tốt với cô ấy mà thôi.”
Ánh mắt Thịnh Thư Lan hốt hoảng, tính tình Lệ Cảnh Trình, cô biết rất rõ, nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh ấy mang phụ nữ về nhà.
Lúc này Thẩm Tĩnh Mạn mới đưa mắt nhìn Vinh Thiển: “Mặc kệ sau này hai đứa có kết hôn hay không, nhưng mẹ cũng nói trước, Lệ gia cũng không bắt phải cho Thư Lan làm bà lớn, nhưng tương lai Cảnh Trình có cưới vợ thì cũng phải cưới Thư Lan làm vợ nhỏ.”
Vinh Thiển như nằm trong mộng, cô có cảm giác, cô đang xuyên không đến xã hội xưa kia.
Vinh Thiển cảm thấy vô cùng tủi thân, lần đầu tiên đến Lệ gia, đã không nhiệt tình tiếp đãi, đã thế, thái độ của bọn họ rõ ràng là không thích cô. Lệ Cảnh Trình nắm lấy bả vai cô, giọng nói trầm thấp: “Mẹ, ý của mẹ là sao?”
Vinh Thiển được cưng chiều thành thói quen, đâu chịu được cách tiếp đãi này, cô buông đôi đũa xuống: “Chồng tương lai của cháu, chỉ có thể có một mình cháu, nếu anh ấy muốn cưới vợ bé, thì cháu liền rời đi.”
Sắc mặt Thẩm Tĩnh Mạn khẽ thay đổi: “Cô cảm thấy, Lệ gia chúng tôi sẽ chấp nhận cô sao? Chỉ là đính hôn mà thôi, cũng chưa chắc đã đi tới cuối cùng.”
Vinh Thiển bị chọc tức, cô muốn đứng dậy rời đi, nhưng Lệ Cảnh Trình đã đè vai cô xuống, không cho cô động đậy, anh đẩy cái bát trước mặt ra, không nuốt nổi nữa: “Mẹ, con nói với mẹ biết, Vinh Thiển là do con chọn, nếu mẹ không chấp nhận cô ấy, con sẽ mang cô ấy về Nam Thịnh, sinh sống ở đó, lần này mang cô ấy về đây gặp mọi người, không phải là hỏi mọi người có đồng ý hay không đồng ý.”
Cuối cùng thì Lệ Cảnh Vân cũng mở miệng nói: “Thật vất vả Cảnh Trình mới trở về, chuyện cưới vợ nói sau đi.”
Vinh Thiển nghĩ thầm, người nhà này thật sự khi dễ người quá đáng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng cảm thấy cô có gì mà phải tức giận, cô cũng chưa nghĩ tới việc sau này kết hôn cùng Lệ Cảnh Trình, muốn cưới vợ cả hay vợ lẽ, là chuyện của anh ta. Nhưng hiện giờ, tốt xấu gì cô cũng là vị hôn thê của anh ta. . . . . .
Trong lòng cô buồn bực, nhìn thấy ánh mắt anh đưa tới, cô hung hăng trừng mắt lại.
Sau khi ăn xong, cũng không còn sớm nữa, Thẩm Tĩnh Mạn sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi, Vinh Thiển đi theo bà lên lầu, Thẩm Tĩnh Mạn đứng trước phòng dành cho khách, nói: “Dựa theo quy định của Lệ gia, cô còn chưa chính thức bước vào cửa, cô và Cảnh Trình không thể ngủ chung phòng, tối nay cô ở đây đi.”
Lệ Cảnh Trình nhíu mày, vừa nghiêng đầu qua, liền nhìn thấy trên mặt Vinh Thiển đang nở nụ cười tươi như hoa.
-----
Xem thêm...