Chương 40 : Giao dịch đầu tiên, quên Hoắc Thiếu Huyền đi
Edit : Rika
-----
Vinh Thiển khoanh chân ngồi giữa giường lớn, đã mười giờ tối, Lệ Cảnh trình còn chưa về.
Lâm Nam mang theo Hà Mộ đi mua thuốc giảm sốt, Hà Mộ kiên quyết không chịu đi bệnh viện, sợ thương tích trên người mình dẫn đến sự hoài nghi.
Vinh Thiển ngồi nhìn đồng hồ, cô cũng chưa gọi điện thoại cho Lệ Cảnh Trình, mãi đến khi đồng hồ điểm mười một giờ, phía dưới lầu vang lên tiếng động cơ xe ô tô. Cô điều chỉnh tâm tình và ánh mắt, khi anh bước vào, cô vờ như đang tập trung xem TV, anh vất chìa khóa xe lên tủ đầu giường một cái phịch, tâm trạng tựa hồ rất kém: “Còn chưa ngủ sao?”
“Vâng, à.” Vinh Thiển ngồi thẳng người dậy: “Sao về trễ như thế?”
Lệ Cảnh Trình tháo cà vạt ra, ném xuống giường, giường lún xuống, anh ngồi cạnh cô khiến cô bất an, xê dịch hai chân: “Hôm nay có gì….. à có chuyện gì đặc biệt không?”
Lệ Cảnh Trình cởi nút áo trên ra, xương quai xanh như ẩn như hiện ra: “Chuyện gì đặc biêt?”
Vinh Thiển nghĩ thầm trong đầu, nếu không thì quên đi, cô quay đầu uể oải muốn ngủ, Lệ Cảnh Trình đưa tay giữ chặt vai cô: “Mát-xa cho anh đi.”
“Không.”
“Bạn em gây ra chuyện lớn như vậy, còn không phải do em bao che sao?”
Vinh Thiển nghiêng người, nhìn anh: “Ba mẹ cô ấy đi tìm anh sao?”
Lệ Cảnh trình nâng cánh tay lên, đẩy cô nằm xuống giường, cô giãy dụa muốn đứng dậy, Lệ Cảnh Trình đè cô lại: “Ba mẹ Hà Mộ nói anh đùa giỡn bạn em rồi không thèm phụ trách, bắt anh phải cưới cô ấy.”
Anh nói xong, hừ lạnh, thật là nực cười.
“Mộc Tử, hôm nay cũng bị đánh.”
Bỗng nhiên Lệ Cảnh Trình lật người, khủy tay chống bên người cô, một tay đưa lên vuốt mặt cô, Vinh Thiển khẩn trương. Bàn tay anh dạo khắp người cô, Lệ Cảnh Trình mở miệng nói, hơi thở nóng hổi phả lên mặt cô: “Ai bảo lúc trước em rãnh rỗi xen vào chuyện của người khác?”
“Nếu tôi mặc kệ cô ấy, chắc Mộc Tử xong đời rồi.”
Ngón cái Lệ Cảnh Trình vuốt vuốt má cô, làn da non mịn, thật là cảm xúc, thật sự là yêu thích không muốn rời: “Tuổi của cô ấy như vậy, bị người khác làm ang thai, trách được ai nào?”
Vinh Thiển chấm dứt đề tài này: “Sau đó như thế nào? Anh giải quyết ra sao?”
“Ngày mai sẽ biết.”
Vinh Thiển còn muốn hỏi thêm, Lệ Cảnh Trình cúi người, làn môi mỏng hôn lên gò má cô, lông mi, lông mày…một tấc cũng không buông tha. Ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc dài của cô, chế trụ gáy cô, khiến cho cô không thể tránh đi được.
“Đừng…” Vinh Thiển kháng cự: “Tôi không muốn.”
Lệ Cảnh Trình híp mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Vậy thì tới khi nào em mới muốn? Vinh Thiển, em đến đây không phải để làm vật trang trí.”
Cô bị anh vây trong lồng ngực, muốn tránh cũng không tránh được, vấn đề này, sớm hay muộn cô cũng phải đối mặt, cô biết Lệ Cảnh Trình cũng không quan trọng việc này, cô không muốn, nhưng cô cũng biết anh không có nhiều kiên nhẫn lắm: “Lần đầu tiên anh muốn tôi, là vì tôi muốn anh mang tôi ra ngoài, lần thứ hai, là do anh say, coi như chuyện anh giúp đỡ Mộc Tử, hai chúng ta huề nhau. Bây giờ đợi anh làm được gì, rồi chúng ta nói tiếp.”
“. . . . . “
Lệ Cảnh Trình khó mà kiềm chế được: “Em thật sự đúng là đem chuyện này ra mà trao đổi sao?”
“Tôi không cần tiền của anh, đính hôn với anh cũng không phải bởi vì tôi yêu anh, cho nên tôi cũng không có trách nhiệm thực hiện cái nghĩa vụ này….”
Lệ Cảnh Trình cụng đầu lên trán cô, Vinh Thiển ngẩng đầu, chiếc cằm tinh xảo hơi nhếch lên, thừa dịp đó Lệ Cảnh Trình há miệng cắn, cô nhướng mày: “Nhột quá.”
Anh cạ cạ răng vào cằm cô, Vinh Thiển rất sợ nhột, cô cười khanh khách, trốn trong lồng ngực anh, dung mạo xinh đẹp không kiêng nể gì mà nở rộ ra, cô không hề nghĩ rằng, nếu như không có dung mạo xinh đẹp như thế này, lúc trước Lệ Cảnh Trình chưa chắc đã coi trọng cô.
Anh giữ chặt vai cô, giọng nói bá đạo: “Quên Hoắc Thiếu Huyền đi.”
Vinh Thiển ngẩn ra, cả người trong phút chốc cứng ngắc, giống như bị điểm huyệt.
“Nếu em muốn tôi đáp ứng yêu cầu của em, thì trước tiên em hãy quên Hoắc Thiếu Huyền đi.”
Vinh Thiển né tránh ánh mắt của anh: “Được.”
Chỉ cần cô không đề cập tới, Lệ Cảnh Trình sẽ không biết cô vẫn còn nhớ tới Hoắc Thiếu Huyền. Anh ta đã đáp ứng đề nghị của cô, cô có thể bảo vệ được chính mình. Muốn cô quên đi Hoắc Thiếu Huyền, trừ khi mang tới cho cô một con dao, để cô dùng con dao đó dâm vào tim mình một nhát, tim không còn, thì có thể quên đi.
Hôm sau, Lệ Cảnh Trình mang cô ra ngoài.
“Đi đâu vậy?”
“Mang em đi xem kịch vui.”
Vinh Thiển bán tín bán nghi đi theo sau anh, hai người bước vào đại sảnh khách sạn, bước thẳng tới trước thang máy.
Vào phòng, Lệ Cảnh trình đẩy cửa, Vinh Thiển có cảm giác như “dê vào miệng hổ”, nhưng trên mặt vẫn giả vờ trấn định: “Anh mang tôi đến đây làm gì vậy?”
“Dừng lại, trong đầu em nghĩ gì đó?” Lệ Cảnh Trình nhìn cô, thấy bộ dạng của cô hận không thể kéo kín cổ áo, sợ anh ăn tươi nuốt sống, anh đưa tay cốc lên đầu cô một cái: “ Trong đầu em nghĩ tới chuyện gì không đứng đắn à?”
“Anh mới không đứng đắn.”
Lệ Cảnh Trình nhìn căn phòng phía trước, không có gì khác thường: “Dừng lại một chút, lát nữa mặc kệ có phát sinh chuyện gì, mặc kệ tôi có nói gì, em cũng đừng bước ra.”
Vinh Thiển nhìn xung quanh, mơ hồ có thể cảm giác được chuyện này có liên quan tới Hà Mộ, cô gật đầu: “Được.”
Lệ Cảnh Trình bước đến căn phòng phía Tây, ấn một cái nút, cửa phòng thay đồ chậm rãi mở ra, Vinh Thiển bước vào.
Không bao lâu, tiếng chuông cửa vang lên, Hà Mộ chắc là từ trường học tới đây, cho nên tới trước người nhà của cô.
Cô ló đầu vào phòng, thấy bên trong không có ai khác: “Thiển Thiển không tới đây sao?”
Lệ Cảnh Trình bước tới sô pha, ngồi vào chỗ của mình: “Cô ấy tới đây làm gì? Người bạn mà cô ấy đã tận tâm giúp đỡ, giờ gây tổn thương cho cô ấy?”
“Xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không nghĩ chuyện lại nghiêm trọng như thế, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không làm liên lụy đến hai người.”
“Thực chất là cô đã làm rồi đó.” Giọng nói Lệ Cảnh Trình lãnh đạm, cắt ngang lời nói của cô.
Chuông cửa lại vang lên, Hà Mộ chậm chạp bước tới mở cửa ra, ba của cô không thèm nhìn cô, bước vào phòng, Lệ Cảnh Trình nhướn mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo, khinh thường.
Ba của Hà Mộ đưa tay chỉ Lệ Cảnh Trình: “Mày nói hôm nay sẽ đưa ra cách giải quyết, giờ thì nói đi, mày tính giải quyết chuyện này như thế nào?”
“Cưới cô ấy là chuyện không có khả năng, ông nên hỏi con gái ông, tôi thật sự chưa bao giờ đụng tới cô ấy.”
Hà Mộ khẩn trương, nắm chặt tay, còn ông ta thì trừng mắt nhìn cô: “Ngày hôm qua, tao đã hỏi nó rồi, nó nói đứa bé chính là con của mày.”
Vinh Thiển ghé sát tai vào cánh cửa lắng nghe, cô đương nhiên không tin Hà Mộ nói với ba mình như vậy. Ông ta đưa tay đẩy Hà Mộ: “Mày nói đi, đứa bé đó chính là của anh ta.”
Hà Mộ bị đẩy mà sợ hãi, nhắm mắt lại, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống. Lệ Cảnh Trình bỏ tay xuống, dường như không muốn dây dưa: “Nói đi, ông muốn bao nhiêu tiền?”
“Mày muốn dùng tiền là xong việc sao?”
“Năm mươi vạn, có đủ hay không?”
Ông ta hừ lạnh “Tao chỉ có một đứa con gái, bị mày làm cho có thai, sau này làm sao mà…”
Lệ Cảnh Trình lấy chi phiếu ra: “Tối đa là một trăm vạn, còn nữa, ông có chứng cớ gì mà nói đứa bé là con của tôi, chỉ vì chữ ký trong biên bản sao?”
Ông ta như có điều gì lo lắng, Hà Mộ bị đặt trong một tình cảnh xấu hổ, Vinh Thiển không nghĩ tới Lệ Cảnh Trình lại dùng tiền hạ thấp giá trị con người, cô muốn bước ra, nhưng nghĩ đến câu nói của anh, cô chịu đựng.
Lệ Cảnh Trình gác chân lên, tư thái nhẹ nhàng, cao cao tại thượng, trong mắt hiện lên sự khinh thường và trào phúng, một trăm vạn, ai có thể từ chối, nói không chừng, cả cuộc đời này gia đình Hà Mộ không bao giờ kiếm đâu ra một số tiền như vậy. Ông ta không hề nghĩ Lệ Cảnh Trình ra tay hào phóng như thế, ông ta khom lưng, muốn lấy. Vinh Thiển nhìn xuyên qua khe cửa, nhìn thấy mọi chuyện bên ngoài, lòng cô thắt lại, nếu ông ta thật sự cầm lấy tờ chi phiếu đó, cô và Hà Mộ, liệu còn có thể trở thành bạn tốt nữa hay không?
-----
Xem thêm...