Ánh nắng sau giữa trưa thật ấm áp, một mình Tịch Nhan ngồi dưới giàn hoa trong vườn phơi nắng, vừa lơ đãng nhấc đầu lại thấy một thân ảnh yểu điệu đi ngang qua, không hiểu sao nàng bỗng gọi ra tiếng: "Mẫu Đơn cô nương!"
Mẫu Đơn quay đầu, dừng bước một chút mới tiến vào hoa viên:"Tham kiến Thất hoàng phi."
Tịch Nhan mỉm cười, ý bảo nàng ngồi xuống: "Không cần đa lễ ."
"Không biết Thất hoàng phi có gì chỉ giáo?" Mẫu Đơn ngồi xuống, vẫn giữ bộ dạng ôn nhu ngoan ngoãn như trước.
"Chỉ giáo thì không dám, bằng không lão Thập Nhất chỉ sợ hận không thể ăn tươi nuốt sống ta." Tịch Nhan bĩu môi, bắt gặp trên mặt Mẫu Đơn ửng đỏ lên, mới vừa lòng nở nụ cười, dừng một chút rồi nói: "Ngươi đi theo Hoàng Phủ Thanh Vũ từ bao giờ?"
"Vài năm trước." Mẫu Đơn trả lời một cách chi tiết, "Sau khi Uyển Lam quận chúa qua đời, nô tỳ liền đi theo Thất gia ."
"Uyển Lam quận chúa?" Trong lòng Tịch Nhan chợt căng thẳng, cắn môi dưới, "Sao lại có quan hệ tới Uyển Lam quận chúa?"
Mẫu Đơn hơi cúi đầu nói: "Nô tỳ thật ra là tỳ nữ bên người Uyển Lam quận chúa, sau lại quận chúa qua đời, Thất gia niệm tình của Uyển Lam quận chúa nên thu nhận nô tỳ. Để báo đáp Thất gia, nô tỳ cam nguyện vì Thất gia làm việc."
Giờ này khắc này, lòng dạ Tịch Nhan đều đặt trên người vị Uyển Lam quận chúa kia, làm sao còn nghe được gì nữa, vừa quay đầu liền hỏi: " Tình cảm của Thất gia cùng Uyển Lam quận chúa tốt lắm sao? Ta nghe nói năm đó hắn cầu xin cả một đêm trước tẩm cung của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng mới đáp ứng hôn sự của hắn cùng Uyển Lam quận chúa, có phải hay không?"
Mẫu Đơn nghe vậy, ngẩng đầu lên tinh tế đánh giá Tịch Nhan rồi mới thản nhiên nói: " Tình cảm của Thất gia cùng Tấn Dương công chúa vô cùng tốt, nên tình cảm của quận chúa cùng Thất gia tự nhiên cũng là vô cùng tốt , chỉ tiếc, trời không chiều lòng người......"
Tim Tịch Nhan đập mạnh và loạn nhịp một lát, rồi cúi đầu "Ừ" một tiếng, dựa vào lưng ghế xuyên qua khe hở của giàn hoa nhìn về phía bầu trời trong xanh trên cao.
Không biết vì sao, bầu trời lúc đầu nhìn rất thoải mái dễ chịu nhưng chỉ trong nháy mắt đã trở nên chói mắt.
Tịch Nhan cảm thấy đôi mắt đau xót, vội nhắm chặt mắt lại, sau một lúc mới mở ra, suy nghĩ hồi lâu mới tiếp tục hỏi: "Đúng rồi, ngươi nói tình cảm của Tấn Dương công chúa với hắn tốt lắm, vì sao ta lại chưa bao giờ gặp vị Hoàng cô này?"
Mẫu Đơn thấy bộ dạng của nàng dường như có chút không thích hợp, muốn nói gì đó nhưng nén lại, cuối cùng chỉ trả lời nghi vấn của nàng.
Thì ra Tấn Dương công chúa từ sau khi Uyển Lam quận chúa qua đời trở nên thương tâm quá độ, hiện nay vẫn không ở tại kinh thành, mà cùng Phò mã gia ở tại vùng ngoại thành trong một biệt viện, ngày đêm canh giữ lăng mộ nữ nhi.
Nghe vậy, trong lòng Tịch Nhan bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái, nhưng nàng cố ngồi một lát cùng Mẫu Đơn nói chuyện thêm vài câu liền đứng dậy đi vào phòng.
Thật ra đây chính là phòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ, trong phòng đều tràn ngập hơi thở của hắn, Tịch Nhan nhất thời cảm thấy choáng váng đầu, nàng đứng dựa vào cửa, chậm chạp không đi vào, cuối cùng nhịn không được ngã ngồi trước cửa.
Ngay cả bản thân cũng không biết vì sao tâm đột nhiên loạn thành như vậy. Là bởi vì hôn sự đã qua của hắn cùng Uyển Lam quận chúa kia sao? Tịch Nhan nghĩ không thông, chỉ cảm thấy hẳn là phải còn có chuyện gì nữa mới có thể làm cho nàng bất an đến vậy.
Trong lòng giống như có ngọn lứa đang bùng lên, muốn phát tiết ra ngoài.
Vì thế khi Hoàng Phủ Thanh Vũ từ trong cung trở về, lúc bước vào phòng đương nhiên trở thành mồi lửa cho Tịch Nhan phát tiết.
"Phanh" một tiếng, hắn vừa mới đi vào, đột nhiên nghênh đón hắn là một vật thể bay đến, cũng may thân thủ hắn nhanh nhẹn, sau khi tránh được liền nghe thấy thanh âm vỡ vụn của vật kia bị nện vào khung cửa, quay đầu nhìn lại thì ra là một cái gối đầu bằng sứ.
Tịch Nhan dùng chăn phủ qua đầu, vẫn nằm không nhúc nhích.
Thấy thế, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không nói gì, chỉ thản nhiên phân phó người quét dọn sạch sẽ những mảnh sứ vỡ vụn, kế tiếp lại gọi nha hoàn tiến vào hầu hạ mình thay quần áo, sau khi chậm rãi thay triều phục, hắn ngồi xuống bên giường đổi giày.
Sau một lúc lâu, hắn mới quay đầu nhìn về phía người nằm trong ổ chăn vẫn không nhúc nhích kia, cười khẽ một tiếng :" Ngủ thẳng từ sáng đến bây giờ vẫn không dậy nổi ư? Ta không nhớ rõ mình ép buộc nàng mệt mỏi như vậy từ bao giờ."
Tịch Nhan hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.
Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhíu mày: "Tốt lắm, nàng tiếp tục nghỉ ngơi, ta đến thư phòng trước."
Nghe vậy, Tịch Nhan rốt cục không thể nhịn được nữa, xoay người bật dậy, cũng không thèm liếc mắt nhìn tới hắn một cái, lập tức hướng ra cửa hỏi: "Bích Khuê, ta bảo ngươi thu dọn phòng, ngươi đã thu dọn chưa?"
Bích Khuê đứng ở cửa, do dự mãi, trong lòng run sợ trả lời: "Hồi cô nương, đã thu dọn xong rồi."
Tịch Nhan ngồi dậy mang giày vào, vừa muốn đứng lên, lại bị Hoàng Phủ Thanh Vũ giữ chặt: "Thu dọn phòng gì chứ."
Tịch Nhan quay đầu, trừng mắt nhìn hắn, cười khẽ lên: "Phòng của ta nha. Trong lúc này ta cùng với Thất gia còn chưa có quan hệ gì đâu, chúng ta làm sao có thể ở chung một phòng?"
Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh Vũ nheo mắt lại, bạc môi gợi lên ý cười tà mị: "Sao, không có gì quan hệ gì sao?"
Tịch Nhan học theo khẩu khí của hắn: "Sao, có quan hệ sao? Ta là gì của chàng chứ?"
Hắn vẫn giữ nụ cười như trước, ánh mắt trở nên thâm thúy.
Tịch Nhan có trực giác không tốt, nhấc chân liền chạy đi, ngay lúc đó, bỗng nhiên trời nghiêng đất ngã, nàng bị hắn áp đảo trên giường.
Mũi kề mũi, trán chạm trán, giọng nói của hắn trầm thấp làm say lòng người: "Đêm qua, đêm trước, cả ngày lẫn đêm trước nữa, Nhan Nhan nơi này...... Nơi này......"
Hắn vừa nói, tay vừa di chuyển khắp trên người Tịch Nhan, chạm vào những nơi mẫn cảm của nàng, "Ta biết toàn bộ về thân thể Nhan Nhan...... Nhan Nhan cũng biết toàn bộ về thân thể ta, nàng nói xem như vậy là quan hệ gì?"
Trong lời nói của hắn không chút nào che dấu ái muội cùng lỗ mãng, làm cho Tịch Nhan nhịn không được đỏ mặt.
Nhưng mà, tuy rằng là xấu hổ, nhưng trong lòng Tịch Nhan lại rất minh bạch, cảm giác tay hắn sắp cởi bỏ quần áo của mình, Tịch Nhan đột nhiên ngồi dậy, đẩy mạnh vào người hắn, âm thanh lạnh lùng nói: "Không nên đụng vào ta."