Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cục không thể tiếp tục kiềm chế lại nữa, một phen bắt lấy tay nàng, cố định ở đầu giường, đồng thời hạ thân xuống, cực kỳ thong thả, từng chút từng chút một giữ lấy nàng.
"A --" Tịch Nhan chỉ kịp phát ra một tiếng la ngắn ngủi, tất cả thanh âm còn lại đều bị hắn nuốt lấy.
Xa cách một năm, nàng trở nên rất chặt chẽ, hắn hít sâu một hơi, dùng miệng giữ lấy đôi môi nàng, thẳng tiến thật mạnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Nếu nói một năm trước đây khi hoan ái, hắn đều ôn nhu săn sóc, thì hôm nay đó là chân chính đoạt lấy, một lần lại một lần, rõ ràng có chút ác độc.
Tịch Nhan vừa vui thích, lại vừa thống khổ, cảm giác mâu thuẫn cùng ý loạn tình mê, thầm nghĩ muốn hắn nhẹ tay một chút, bèn ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng rên hừ hừ: "Nhẹ một chút...... Được không......"
Ngữ điệu thực dịu dàng, nhưng thật ra khác hẳn so với khẩu khí ngày thường của nàng, trong lòng hắn hơi chần động, ngay sau đó, khóe miệng lại dấy lên ý cười tà tứ, mạnh mẽ tiến về phía trước.
"A --" Cảm giác vui thích long trời lở đất bất ngờ đột kích, thân mình Tịch Nhan ngăn không được khẽ run lên, ở trong lòng hắn lên tới đỉnh.
Vẻ mặt ửng hồng, đôi mắt trong sáng hé mở, nàng thở hào hển nhìn hắn: "Chàng...... Khỏe không?"
Vừa hỏi xong những lời này, Tịch Nhan liền hối hận, bởi vì nàng mẫn cảm nhận ra được, hắn...... Không có khỏe.
"Không tiếp tục nữa được không?" Tịch Nhan cơ hồ muốn khóc, vừa mới đạt tới đỉnh, thân mình dị thường mẫn cảm, hắn vừa cử động một chút, nàng liền khắc chế không được khẽ run lên.
"Nàng là đang xin ta sao, Nhan Nhan?" Hắn nâng thân mình lên nhìn nàng, trên ngực lấm tấm mồ hôi, từ thân thể của hắn rơi xuống người nàng.
Lúc này Tịch Nhan đã sớm không còn kiên trì, e sợ hắn lại cử động nữa, chỉ có thể liên tục gật đầu: "Xin chàng......"
"Chậm đã, Nhan Nhan." Hắn tà mị cười, ngón tay chậm rãi xoa đôi môi đỏ bừng của nàng,"Nàng xin quá muộn ......"
Vừa dứt lời, trong tiếng thét chói tai của Tịch Nhan, hắn đè nàng vào xuống đệm chăn càng sâu.
Trừng phạt như vậy liên tục kéo dài đến sáng sớm ngày hôm sau. Khi hắn rốt cục phóng thích là lúc Tịch Nhan cũng khắc chế không được mê man ngất đi.