Mục lục
ÁI PHI TUYỆT SẮC CỦA THẦN BÍ VƯƠNG GIA
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong chớp mắt, toàn thân Tịch Nhan dường như mất đi tất cả khí lực, thậm chí ngay cả hành động quay đầu đơn giản cũng làm không được.


Nhưng vẫn vô thức ôm chặt lấy cánh tay mình.


Gió núi vẫn lạnh lùng thổi qua như trước, nước mắt của nàng cũng nhịn không được đi rơi xuống, tựa hồ như làm thế nào cũng kiềm nén không được.


"Nhan Nhan." Hắn lại gọi nàng một tiếng, xoay người nàng quay lại đối diện với mình, bất ngờ nhìn thấy tư thế vô cùng phòng bị cùng với khuôn mặt đầy nước mắt của nàng.


Tịch Nhan cúi đầu, nước mắt không ngừng tuôn xuống, qua đôi mắt mông lung đẫm lệ nhìn về phía ngọc bội bên hông hắn.


Bộ y phục trên người Nam Cung Ngự rất quý giá hoa lệ nên mang theo vật trân quý cũng không có gì là ngạc nhiên. Nhưng khối ngọc bội kia không chỉ là vật quý giá thôi, chỉ có người từ nhỏ lớn lên trong cung liếc mắt một cái là nhìn ra được ngay, vật đó chỉ trong hoàng cung mới có, tượng trưng cho địa vị cao cao tại thượng cùng thân phận tôn quý.


Trong chớp mắt, Tịch Nhan ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Ngươi rốt cuộc là Nam Cung Ngự, hay là Mộc Cao Phi?"


Vẻ mặt Nam Cung Ngự phút chốc căng thẳng, giống như là đau đớn, cũng giống nhau là hối hận, cuối cùng thấp giọng nói: "Nhan Nhan, muội hy vọng ta là ai? Nếu ở trong lòng muội, Nam Cung Ngự vĩnh viễn chỉ là sư huynh, vậy ta tình nguyện mình là Mộc Cao Phi."


Hai mắt Tịch Nhan đẫm lệ, khuôn mặt hắn trong ánh mắt mông lung của nàng lệ quang tan thành nhiều mảnh nhỏ. Nàng không nhìn rõ mặt hắn, cũng như nàng không nhìn rõ hắn là người nào.


"Ta không biết Mộc Cao Phi, chưa bao giờ biết kẻ đó." Tịch Nhan thì thào, dùng hết khí lực toàn thân tránh né hắn, "Mong ngươi về sau đừng xuất hiện ở trước mặt ta nữa."


Khuôn mặt Tịch Nhan đẫm lệ, nghiêng ngả lảo đảo đi vào ngôi chùa trên núi, tiểu sa di trong chùa nhìn thấy nàng thì cả kinh, vội chạy đi tìm Thập Nhất.


"Thập Nhất gia, không tốt, cái kia...... Vi Chi vừa khóc vừa đi vào......"


Thập Nhất đang đứng trong phòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ, vừa nghe tiểu sa di chạy đến hàm hàm hồ hồ nói chuyện, nhất thời kinh hãi, vừa muốn xoay người đi ra thì cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra .


Bóng người trước mắt chợt lóe lên, Thập Nhất còn chưa kịp lên tiếng gọi "Thất ca", thân ảnh Hoàng Phủ Thanh Vũ đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn.


Tịch Nhan tìm kiếm Hoàng Phủ Thanh Vũ khắp mọi nơi, nhưng không biết hắn đến tột cùng đang ở nơi nào. Nàng đứng ở trong sân mờ mịt nhìn chung quanh, cuối cùng Tịch Nhan liều lĩnh khóc lớn lên.


Trong chớp mắt nàng đã nằm vào một vòng tay ôm ấp quen thuộc, thanh âm Hoàng Phủ Thanh Vũ vang lên ở bên tai: "Nhan Nhan, làm sao vậy?"


Bỗng dưng nghe được thanh âm của hắn, nỗi bi thương trong lòng Tịch Nhan tràn đầy, đồng thời sự lo lắng cũng đầy ắp cả cõi lòng, bất chấp bản thân đang khóc không thành tiếng, liền ôm chặt lấy hắn, vừa khóc vừa nói: "Hoàng Phủ Thanh Vũ, chàng làm sao vậy? Chàng làm sao vậy?"


Thập Nhất đứng ở cửa sân sườn, vẻ mặt dường như được trấn an lại nhưng cũng hiện lên sự thống khổ.


Hắn ở bên cạnh cố gắng suốt một ngày, lời hay ý đẹp đều nói ra hết, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ không có một chút phản ứng nào, thế mà chỉ vừa mới nghe tiểu sa di kia nói Tịch Nhan khóc như mưa như bấc, hắn liền chạy nhanh ra khỏi cửa đến nơi này, dĩ nhiên trong cảnh tượng như vậy -- hai người chỉ biết hỏi đối phương đến tột cùng làm sao vậy, giống như nếu không có được đáp án, sẽ vẫn tiếp tục hỏi như vậy.


Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng Hoàng Phủ Thanh Vũ như vậy, đó mới chính là Thất ca mà hắn quen thuộc.


Thập Nhất cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, vội rời khỏi sân vườn đi ra ngoài.


Tịch Nhan liên tục lên tiếng hỏi Hoàng Phủ Thanh Vũ làm sao vậy, nhưng không biết chính mình rằng nước mắt mình từng giọt từng giọt thẩm thấu vào quần áo hắn.


Vạt áo trước ngực Hoàng Phủ Thanh Vũ ướt đẫm, cảm giác mát lạnh xâm nhập vào ngực làm hắn rốt cuộc không tiếp tục truy vấn nàng nữa, một tay ôm lấy Tịch Nhan lên đi về phía phòng ở của mình.


Tịch Nhan tựa vào trong lòng hắn, vẫn chỉ khóc như trước, thỉnh thoảng lặp lại câu hỏi: "Chàng làm sao vậy?"


Vào phòng, Hoàng Phủ Thanh Vũ đặt Tịch Nhan nằm trên giường nhưng nàng vẫn gắt gao nắm chặt quần áo của hắn như trước.


Không phải nàng chưa từng khóc ở trước mặt hắn, chỉ là chưa bao giờ khóc nhiều như vậy, gần như là gào khóc lớn tiếng.


"Nhan Nhan." Hắn nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt của nàng, "Nhìn ta đi, ta tốt lắm, ta không có chuyện gì cả. Nhan Nhan?"


Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Tịch Nhan cuối cùng cũng nghe được những lời hắn nói, mở to đôi mắt tràn đầy hơi nước nhìn hắn, mộ lần nữa vùi vào trong lòng hắn: "Hoàng Phủ Thanh Vũ, chàng không có việc gì --"


"Không có việc gì." Hắn ôm lấy nàng, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, kề sát vào bên tai nàng, "Đừng khóc, nói cho ta biết làm sao vậy?"


Tịch Nhan cắn răng nức nở khóc, cuối cùng cũng nói không ra lời, chỉ vươn tay ra ôm lấy hắn, không ngừng rơi lệ. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn


-------------------------------------


Chạng vạng tối, có hòa thượng trong chùa đến gõ cửa: "Thất gia, Thập Nhất gia phân phó bần tăng đưa đồ ăn chay đến đây."


Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn Tịch Nhan đang nằm trong lòng mình khóc thút thít, vừa muốn đứng dậy, lại bị nàng túm chặt: "Không cho phép đi......"


Ngón tay hắn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng, quay đầu về phía cửa nói: "Đặt ở nơi đó cũng được."


Người vừa tới lên tiếng đáp ứng, mang đồ ăn đặt xuống liền rời đi .


Lúc này hắn mới xoay người nhìn về phía Tịch Nhan. Nàng khóc đến mức hai mắt sưng đỏ cả lên, sắc mặt tái nhợt, bởi vì vẫn chưa ngừng khóc thút thít, đôi môi đỏ mọng cũng run nhè nhẹ .


Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi vươn tay ra, dùng ngón cái đè lại môi của nàng, Tịch Nhan lại thuận thế đem tay ngón tay hắn ngậm vào trong miệng, sau đó cắn xuống thật mạnh.


Nàng dường như dùng hết khí lực toàn thân, Hoàng Phủ Thanh Vũ đau đến nhíu chặt mi, nhưng cũng tùy ý nàng.


Hồi lâu sau, ngón tay hắn bị nàng cắn cơ hồ mất hết tri giác, Tịch Nhan mới há miệng ra, không khóc thút thít nữa, chị mở to đôi mắt đỏ bừng nhìn hắn: "Hoàng Phủ Thanh Vũ......"


"Ừ?" Hắn lên tiếng.


"Chàng làm sao vậy? Chàng vì sao không trở về phủ, vì sao muốn lên trên núi này, vì sao bỏ lại một mình ta, vì sao muốn ta gặp lại hắn --"


Nói xong, dường như nàng khắc chế không được sắp sửa rơi lệ, Hoàng Phủ Thanh Vũ thấy thế, lập tức nghiêng người hôn môi nàng, kịp thời ngăn cản nàng lại khóc một lần nữa.


Nhìn bộ dáng của nàng như vậy, mặc dù hắn đoán không ra tiền căn hậu quả, nhưng hắn biết nhất định có liên quan tới một người. Người đó tháng trước đã đến Bắc Mạc, từng lẻn vào phòng của nàng, đang âm thầm bảo vệ nàng.


Hoàng Phủ Thanh Vũ vốn cũng biết hắn sớm hay muộn cũng sẽ xuất hiện trước mặt Tịch Nhan, chỉ là không ngờ được Tịch Nhan sẽ có phản ứng mạnh như thế.


Nước mắt Tịch Nhan một lần nữa lại rơi xuống, cuối cùng hắn cũng buông nàng ra: "Còn muốn khóc nữa sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK