Mục lục
ÁI PHI TUYỆT SẮC CỦA THẦN BÍ VƯƠNG GIA
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Sân khấu kịch phía đối diện cũng đã sớm yên lặng lại, tiểu sinh cùng hoa đán đứng ngây người ở nơi đó, quên cả biểu diễn, nhìn một màn xảy ra ở trong lương đình giữa hồ bên này.


Tịch Nhan bỗng dưng bật cười ra tiếng, nhẹ nhàng hát lên khúc hát mà tiểu sinh kia chưa hát: "Ngọc Hoàn khuynh thành lại khuynh quốc, cô vương nan xá lại nan cách. Hối hận mắt xem lệ rơi, hối hận ta phụ đoạn trường thê. Song tinh ở thượng trọng minh ước, Minh Nguyệt chứng giám ta Lý Long Cơ. Dưới trời nguyện vì chim liền cánh, nguyện vì tình vợ chồng." Dừng một chút, lại chậm rãi trào phúng nói, "Thế nào là tình sâu như biển, kinh tâm động phách, bất quá cũng chỉ là đóng tuồng mà thôi."


Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm:"Thật là không hiểu quy củ, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng châm trà nhận sai là ủy khuất cho ngươi sao?"


Yến Nhi nghe xong lời nói của Hoàng Phủ Thanh Thần, ngữ khí trở nên sắc bén, cười lạnh nói: "Không chỉ thế thôi đâu! Mỗi người trên thế gian này đều biết phận làm thiếp khi vào cửa nhất định phải quỳ xuống đất kính trà cho chính thê, lấy lễ bày tỏ sự kính trọng. Nhưng vị sườn Vương phi này vào cửa lâu như vậy, đừng nói là quỳ xuống đất kính trà, ngay cả thỉnh an đều chưa bao giờ có. Vương phi, không bằng thừa dịp hôm nay, dạy dỗ nàng quy củ tronng phủ đi!"


Lâm Lạc Tuyết vẫn ngồi ở chỗ kia, đôi mi thanh tú nhíu lại, nhìn dung nhan bình tĩnh tự nhiên của Tịch Nhan, cảm xúc bất an trong lòng chợt dâng lên.


Nhưng nàng còn chưa mở miệng, đã thấy Yến Nhi đi về phía trước, lôi kéo cánh tay Tịch Nhan: "Cô còn không quỳ xuống dâng trà cho Vương phi!"


Sắc mặt Tịch Nhan phút chốc biến đổi, Lâm Lạc Tuyết lúc này nhíu mày càng chặt, vừa định mở miệng nói điều gì, chợt thấy trước mắt thấp thoáng có bóng người lóe lên, nhất thời Yến Nhi bị đánh văng xa vài bước.


Trong đình bất ngờ xuất hiện ra nhiều thân ảnh, ngay cả Tịch Nhan cũng không khỏi kinh ngạc, thần sắc Hoàng Phủ Thanh Thần ảo não: "Xích Diễm, ngươi làm sao lại ở trong này?"


Thân là người đứng đầu mười hai ám vệ, Xích Diễm cúi người đáp: "Tham kiến Cửu gia. Xích Diễm chỉ phụng lệnh chủ tử, bảo hộ sườn Vương phi thôi."


Hoàng Phủ Thanh Thần nhịn không được cười lạnh nói: "Ngươi phụng mệnh bảo hộ sườn Vương phi? Không cần phải nói, còn lại mười một người kia cũng đều bảo hộ cho nàng ta?"


"Vâng."


Trong nháy mắt, sắc mặt Lâm Lạc Tuyết cũng trở nên khó coi, chỉ có Tịch Nhan, tuy rằng căn bản cái gì cũng không biết, nhưng nay nghe xong biết được nam tử trước mặt này do Hoàng Phủ Thanh Vũ phái tới , vì thế cảm thấy rất hưng trí nhìn sắc mặt Lâm Lạc Tuyết cùng Hoàng Phủ Thanh Thần.


Lâm Lạc Tuyết hít vào một hơi thật sâu, nhìn về phía Xích Diễm: "Ta biết ngươi là do Vương gia phái tới , nhưng ta cũng là chủ tử trong phủ này, sao ngươi dám vô lễ ở trước mặt ta?"


"Xích Diễm không dám. Chỉ vì thân mình sườn Vương phi tôn quý, người bên ngoài không được động tay động chân."


"Được." Lời nói Lâm Lạc Tuyết mang theo sự tức giận, "Nay người của ta sẽ không chạm vào nàng ta, nhưng ta muốn nàng ta quỳ xuống châm trà nhận sai với ta, kể cả ta người cũng muốn chạm vào có phải hay không?"


Xích Diễm thối lui hai bước, cúi đầu xuống.


Lâm Lạc Tuyết lúc này mới quay đầu lại nhìn Tịch Nhan: "Sườn Vương phi, về tình về lý, đối với ngươi, sự dung túng, dễ dãi của ta đã đến giới hạn, hôm nay trước mặt mọi người trong phủ, nếu ngươi không dâng chén trà này, như vậy ta chắc chắn phải thượng tấu Hoàng Thượng, hỏi ngài một câu trong hoàng gia có loại sườn phi như vậy sao!"


Vừa dứt lời, lập tức có nha hoàn đem trà đưa đến trước mặt Tịch Nhan.


Tịch Nhan cười khẽ một tiếng, ở trước mặt mọi người bưng chén trà kia lên, nhưng khi tất cả mọi người nghĩ việc này rốt cuộc phải kết cục ở đây thì Tịch Nhan lại đột nhiên giương tay lên, đem chén trà kia ném vào trong hồ nước bên ngoài lương đình --


"Trên thế gian này, dù là chân mệnh thiên tử muốn ta kính trà, cũng phải xem ý nguyện của ta. Ngươi là cái thá gì?"


Ánh mắt Tịch Nhan sáng quắc, làm cho Lâm Lạc Tuyết không dám nhìn thẳng vào nàng.


Hoàng Phủ Thanh Thần cảm thấy rất bất mãn, trầm giọng nói: "Ngươi chớ quên thân phận hiện nay của mình."


Tịch Nhan quay đầu nhìn hắn một cái, cả cười nói: "Ta biết, sườn phi của Anh Vương gia mà thôi. Thân phận này, trước nay ta chưa từng để ý, nếu Vương phi có hưng trí dào dạt, có thể thượng tấu hoàng thượng, làm cho Vương gia bỏ ta, ta cũng vui vẻ thoải mái."


"Ai nói, nàng chỉ là sườn phi của Anh Vương gia mà thôi?"


Bỗng dưng, bên ngoài đình vang lên một thanh âm khác.


Lâm Lạc Tuyết quay người lại, bỗng dưng phát hiện không biết từ bao giờ những người đang đứng bên bờ hồ đã quỳ xuống, còn trong đình bọn họ lại đem tất cả mọi sự chú ý đều đặt ở trên người Tịch Nhan, không ai biết Hoàng Phủ Thanh Vũ đã đến bên ngoài đình từ lúc nào.


"Thất gia."


"Thất ca."


Mọi người trong đình đều hướng về phía hắn hành lễ, chỉ có Tịch Nhan, liếc nhìn hắn một cái sau đó xoay người ngồi trở lại trên ghế.


Nhưng thật ra hiếm khi thấy hắn có bộ dạng như thế này. Tịch Nhan nghĩ nghĩ, nhịn không được cười rộ lên.


Thái độ ôn nhuận nhưng lại mang theo sự sắc bén dọa người ta khiếp sợ, e rằng khắp thế gian chỉ có Hoàng Phủ Thanh Vũ mới được như thế? Mặc dù hắn vẫn cười như cũ, nhưng tuyệt đối có thể làm cho người khác trong lòng lo lắng đến chết mất.


"Thất ca!" Hoàng Phủ Thanh Thần tiến lên hai bước, đỡ lấy cánh tay hắn, đồng thời ghé sát vào bên tai hắn trầm giọng nói, "Huynh không thể vì một Hoa Tịch Nhan mà cái gì cũng không để ý chứ?"


Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười, vỗ vỗ tay hắn, đồng thời bất động thanh sắc thoát khỏi tay hắn, cũng không nhìn tới Lâm Lạc Tuyết, chỉ hướng vế phía Tịch Nhan nói: "Vi Nhi, lại đây."


Tịch Nhan vẫn ngồi nguyên chỗ cũ như trước, ngữ khí mềm mại ngọt ngào, không chút nào kiêng kị người ngoài: "Ta đi không nổi."


Hắn cười nhẹ một tiếng: "Chẳng lẽ muốn ta đến đó cõng nàng sao?"


"Tự chàng quyết định đi." Thanh âm Tịch Nhan mang theo ý cười, người bên ngoài nghe xong, cảm thấy nàng giống như đang ngụ ý điều gì đó.


Thế nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ thật sự liền bước từng bước một về phía trước, đứng ngay trước mặt Tịch Nhan.


"Vương gia!" Đúng lúc này, thanh âm Lâm Lạc Tuyết chợt run rẩy, vừa giận vừa vội, "Thân mình chàng còn chưa bình phục, làm sao có thể......" Lời lẽ quan tâm còn chưa nói hết thành câu, thanh âm chua sót nghẹn lại, "Làm sao chàng lại cư xử như thế chứ?"


Lúc nàng nói chuyện, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm tĩnh như nước, nhưng khi quay lại nhìn Tịch Nhan, nhịn không được khẽ cười: "Ta không có cách nào để xoay người, nàng cũng muốn ép buộc ta sao?"


Tịch Nhan ngẩng đầu lên, cả hai nhìn nhau mỉm cười: "Ta làm sao nỡ ép buộc chàng được chứ?"


Dứt lời, nàng đứng dậy, đặt tay mình vào trong lòng bàn tay hắn, nhẹ giọng nói: "Chúng ta cùng nhau trở về đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK