Mặc dù đang hôn mê bất tỉnh nhưng gương mặt tuấn tú của Tần Luận vần nhăn nhó vì đau, máu ứa ra Từ Ânhững vết nứt trên đôi môi khô cong.
Người Tần Luận càng lúc càng lạnh.
“Phẫu thuật thất bại rồi, hai người nhanh chóng rời khỏi đây đi, đừng lo cho tôi.” Vân Ánh Lục mặc lại áo cho Tần Luận, cô không thể để một công tử anh tuấn như hắn ra đi xộc xệch như vậy.
Phẫu thuật đã xong nhưng cô chẳng đạt được kết quả gì. Thông thường, sau khi phẫu thuật kết thúc, người bệnh sẽ được chuyển qua phòng hậu phẫu theo dõi, lúc đó sẽ được truyền nước, truyền thuốc và chất dinh dưỡng. Vậy mà hiện tại, ngoài chờ đợi ra cô chẳng thể làm gì khác.
Đâ qua là nước cờ mạo hiểm. Vân Ánh Lục thầm chế giễu bản thân, sâu thẳm trong con người cô hẳn có tố chất của dân cờ bạc, nếu không sao dám ra một quyết định như vậy chứ?
“Tiểu thư, cô nói cái gì vậy, dù có chuyện gì xảy ra, Trúc Thanh nhất định sẽ ở cạnh cô”.
Vân Ánh Lục mệt mỏi tháo khẩu trang ra, xổ búi tóc nặng trịch trên đầu, cô mệt mỏi ngồi xuống nhìn Tần Luận.
Thời gian lặng lẽ như nước chảy, một canh giờ đã trôi qua, tính mạng Tần Luận vẫn không có dấu hiệu khởi sắc. Trúc Thanh lo lắng nhìn Vân Ánh Lục bắt mạch cho Tần Luận, sắc mặt của cô nghiêm trọng tới độ khiến nàng khiếp hãi.
Trời đã về chiều.
Bên ngoài, đám người chờ đợi dần dần mất kiên nhẫn nổi trống gõ la, yêu cầu Vân Ánh Lục phải ra ngoài thông báo kết quả phẫu thuật.
Người trong Tần phủ cũng căng thẳng đi đi lại lại trước cửa phòng, muốn gõ cửa nhưng lại không dám. Vợ chồng Tần viên ngoại lo lắng tới độ tóc trên trán bạc đi mấy phần.
Rốt cuộc cánh cửa cũng hé mở, Vân Ánh Lục bước ra.
“Kết quả thế nào rồi?” Mọi người vội vàng vây quanh cô, Tần viên ngoại yếu ớt mấp máy đôi môi khô nứt, mãi mới hỏi được một câu.
Vân Ánh Lục mệt mỏi nói, “Hiện Tần công tử vẫn đang hôn mê, đợi tới canh ba, nếu anh ấy không tỉnh lại thì phẫu thuật coi như thất bại.”
Tần phu nhân vừa nghe nói vậy, hai mắt trợn ngược ngã soãi ra sau, hôn mê bất tỉnh.
“Vậy Luận nhi, nó… rốt cuộc có tỉnh lại nữa không?” Tần viên ngoại hỏi dồn, Vân Ánh Lục gạt mấy lọn tóc dính bết trên trán, ảm đạm đáp lời, “Cháu cũng đang chờ.”
“Đừng nghe lời cô ả, ả nói dối, thiêu chết yêu y này đi”. Một kẻ nào đó nhảy lên, ngay lập tức đám đông rào rào hưởng ứng.
Vân Ánh Lục cương nghị nhìn ra bên ngoài, bình tĩnh nói lớn. “Đến canh ba đêm nay mới tính là kết thúc một ngày. Nếu khi đó Tần công tử vẫn chưa tỉnh, mọi người muốn xử lý tôi thế nào tùy ý, bây giờ xin hãy giữ im lặng để người bệnh được nghỉ ngơi”.
“Yêu y, ngươi cố tình kéo dài thời gian để trốn thoát phải không? Canh ba canh bốn cái quái gì, đừng nghe theo ả, thiêu chết ả, thiêu chết ả đi!” Trong đám người, có người vung tay hô to.
Vân Ánh Lục bật cười lắc đầu. “Mọi người không cần lo lắng, tôi sẽ đứng ở đây chờ cho tới canh ba”.
“Vân tiểu thư…” Tần viên ngoại nhớ lời Tần Luận dặn dò, khẽ nói. “Khi còn sống Luận nhi có nói, nếu…”
Vân Ánh Lục khoát tay. “Tần bá bá, Tần công tử còn chưa chết, không được nói khi còn sống khi đã chết gì cả. Cháu biết bá bá muốn nói gì, không cần đâu. Cứ theo đúng những gì chúng ta đã giao hẹn lúc trước mà làm thôi!”
“Hà tất phải như thế?”
“Cháu đã quyết như vậy rồi”.
“Được rồi, chúng ta sẽ chờ đến canh ba, để xem đến lúc đó ả còn giở trò gì nữa”. Đám đông dần yên lặng trở lại.
Mấy kẻ thích gây chuyện ôm tới một đống củi, tay lăm lăm bó đuốc, nhìn trừng trừng vào trong sân. Màn đêm chậm rãi buông xuống. Không gian yên tĩnh tới mức nghẹt thở.
Vân Ánh Lục mệt rã người nhưng không sao chợp mắt nổi, trong bóng đêm, cô thấy một cỗ xe ngựa im lặng đỗ bên đường, lòng đột nhiên ấm áp lạ thường.
Thật ra cô không kiên cường như thế. Khi yếu đuối, cô cũng muốn có một bờ vai vững chắc để dựa vào. Chàng tôn trọng quyết định của cô, không dùng quyền lực can thiệp vào việc này mà chỉ như một người bình thường, lẳng lặng chờ kết quả ở bên ngoài.
Mặc dù không thể cảm nhận được sự an ủi của Huyên Thần nhưng cô vẫn thấy vô cùng hạnh phúc, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cô cũng không hối tiếc.
Tối nay, tiếng trống canh đặc biệt vang dội.
Canh một… Canh hai…
Đêm càng lúc càng sâu, trong bóng đêm, cô vẫn đứng như hóa đá ở đó.
Ánh đuốc chiếu rọi những kẻ gây chuyện đang quá khích nhảy nhót, hoa chân múa tay. Đúng lúc người gõ trống canh giơ mõ lên, cửa viện bật mở, Tiểu Đức Tử nước mắt giàn giụa đứng trước cửa phòng, vừa khóc vừa cười, tay chỉ vào trong phòng, mãi lâu sau mới thốt nổi nên lời. “Tần…công tử…tỉnh rồi…”
Tất cả đều im bặt.
Vân Ánh Lục ôm ngực thở phào. Nếu lần phẫu thuật này thành công, cô sẽ thành thần, còn nếu thất bại, cô sẽ thành quỷ. Bây giờ, đại khái là cô đã thành thần.
Nước mắt cứ thế trào ra. Thần sao có thể khóc được? Cô gạt lệ tự vấn.
“Tiểu thư, tiểu thư, Tần công tử gọi cô…” Trúc Thanh cũng chạy theo ra, nước mắt đầm đìa, nhưng là nước mắt vui sướng chứ không phải giọt lệ bi thương.
Vân Ánh Lục lau nước mắt, gật đầu mừng rỡ. “Tiểu Đức Tử, cậu tới đây.” Cô cố giữ bình tĩnh, vẫy Tiểu Đức Tử lại.
Tiểu Đức Tử vui vẻ chạy tới.
Vân Ánh Lục mặt đỏ bừng khẽ bảo. “Cậu chạy lại cỗ xe ngựa bên kia đường, nói với người bên trong là ta… nhớ anh ấy, còn nữa, nói ta phải theo dõi xem cơ thể Tần công tử có xuất hiện phản ứng thải trừ không, trưa mai mới có thể về được, bảo anh ấy cứ nghỉ ngơi trước”.
Nói xong, cô quay lại bảo vợ chồng Tần viên ngoại đang sung sướng tột độ đứng ở bên ngoài cửa rằng tạm thời họ không nên vào, đề phòng mang theo vi khuẩn làm nhiễm trùng vết mổ của Tần Luận.
Tiểu Đức Tử gãi đầu gãi tai, cảm thấy hoang mang đúng kiểu không chạm được tới suy nghĩ của hòa thượng Trương Nhị, buồn bực nhìn dãy ngựa xếp hàng dài ngoài đường, băn khoăn tự hỏi làm sao tìm được người Vân thái y dặn?
Y phục trên người khiến Tiểu Đức Tử lập tức trở thành tâm điểm của vạn người xung quanh. Trước những cặp mắt chăm chú nhìn vào mình, Tiểu Đức Tử ngượng ngùng cúi gằm mặt.
“Đại phu, Tần công tử tỉnh thật rồi sao?” Mọi người kéo lại hoài nghi hỏi.
“Đương nhiên rồi”, Tiểu Đức Tử kiêu ngạo ngẩng cao đầu, hai mắt sáng rực, say sưa kể lại “Các ngươi không biết đâu, Vân thái y không chỉ mổ bụng Tần công tử ra, mà còn cắt bỏ một đoạn ruột đã hỏng. Đúng lúc xà cổ trong bụng tỉnh dậy chực cắn, Vân thái y vẫn bình tĩnh như thường gắp nó ném cho nhím ăn, sau đó khâu bụng lại. Ha ha, chỉ sau mấy canh giờ, Tần công tử đã cười nói như bình thường được rồi”.
Đám người vây quanh xôn xao bàn tán, một nửa ỉu xìu cúi đầu, một nửa hiếu kỳ rướn dài cổ hỏi tiếp. “Vậy cậu ở trong đó làm gì?”
Tiểu Đức Tử thật thà đáp, “Ta chỉ làm trợ thủ cho Vân thái y thôi, nhưng mà, việc này cũng phải hết sức can đảm, không phải ai cũng có thể làm được đâu. Lúc mổ bụng Tần công tử, máu vọt tứ tung, người bình thường ắt đã bị dọa ngã ngửa…”
Tiểu Đức Tử đang ba hoa thì chợt nhìn thấy nhìn La công công đứng cách đó không xa. Cậu ta liếc nhìn chiếc xe ngựa buông mành kín mít bên cạnh La công công, tức thì nhớ ra nhiệm vụ, vội vàng xoay người chạy tới.
“Tiểu Đức Tử, Vân thái y sai ngươi truyền lời gì sao?”
“Thưa vâng, Vân thái y sai nô tài tới chuyển lời…” Tiểu Đức Tử đảo mắt một vòng, thấy xung quanh có không ít người, vội bỏ qua danh xưng, đi vào trọng tâm lời nhắn, “chuyển lời tới chủ tử rằng ta nhớ người, không… không phải nô tài nhớ người, là Vân thái y nhớ người. Vân thái y còn nói chủ tử sớm trở về nghỉ ngơi, Vân thái y phải ở lại theo dõi Tần công tử có phản ứng thải trừ không, trưa mai mới trở về được”.
Nói có mấy câu mà Tiểu Đức Tử căng thẳng tới độ đầu đầy mồ hôi lạnh.
Giọng nói trong xe một lần nữa lại vang lên, lần này không giấu nổi sự vui vẻ, “Được rồi, ngươi quay vào nói với Vân thái y rằng ta tự hào về nàng, ngày mai ta sẽ chờ nàng dùng bữa”.
“Nô tài nhớ rồi ạ”. Tiểu Đức Tử cung kính lui sang một bên, La công công nhảy lên xe, trong giây lát, cỗ xe biến mất trong bóng đêm.
Cùng lúc, có hơn mười cỗ xe ngựa khác cũng quay đầu bám theo
Đám đông xung quanh không khỏi tò mò xôn xao bàn tán, là nhà hào phú nào mà tới xem trò vui còn huy động nhiều xe ngựa như thế chứ.
“Bệ hạ, đêm nay có thể kê gối ngủ ngon rồi!” La công công thở phào nhìn Lưu Huyên Thần vẫn đang mỉm cười sung sướng.
“Ha ha, rốt cuộc trẫm cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Nguy hiểm đã qua, nhưng chuyện như vậy vẫn nên ít đến thì tốt hơn”.
“Bệ hạ, chúng ta chỉ ở bên lo lắng suông, đâu thể so được với nương nương, cam nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng để cứu người”.
Lưu Huyên Thần gật gù tán thưởng. “Cho nên trẫm mới tự hào về nàng. Sau này, danh tiếng của nương nương e là còn vang xa hơn cả trẫm nữa đấy chứ, ha ha!”
Gió đêm thổi mành xe phấp phới, đột nhiên La công công ngoái đầu nhìn ra bên ngoài rồi thưa. “Bệ hạ, hình như thấy Đỗ đại nhân vừa đi ngang qua”. La công công chỉ theo hướng tuấn mã vừa chạy qua, trên lưng ngựa là nam nhân cao lớn, mày kiếm mắt sáng trông vô cùng quen thuộc.
“À!” Lưu Huyên Thần thản nhiên đáp, “Hắn và nương nương là hàng xóm nhiều năm, hẳn là phải quan tâm tới nàng rồi. Nhưng sự quan tâm này sẽ không lâu đâu, Đỗ Tử Bân là người thông minh, hắn sẽ biết có chừng có mực”.
La công công nuốt nuốt nước bọt, muốn nói lại thôi.
“Hoàng thượng đã nói như vậy à?” Vân Ánh Lục mỉm cười, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc.
Tiểu Đức Tử chạy vội nên hơi thở hãy còn gấp gáp. “Đúng vậy, bệ hạ nói người tự hào về ngài”.
Một thiên tử cao quý được vạn người kính ngưỡng lại tự hào vì cô. Ở thời đại hãy còn nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ này vậy mà chàng lại chấp nhận cô đứng ngang hang với mình.
Tình yêu này đã vượt ra ngoài lẽ thường.
Đôi mắt Vân Ánh Lục chan chứa dịu dàng, cô cảm thấy vững tin hơn rất nhiều về cuộc hôn nhân mà trước đó cô đã từng hoài nghi.
“Ánh… Lục…” Tần Luận yếu ớt gọi khẽ.
Do mất máu quá nhiều Tần Luận không còn sức để nói, hắn đành phải dùng ánh mắt tha thiết để biểu lộ tình cảm trong lòng. Trúc Thanh nhúng ướt khăn, thấm ướt đôi môi khô nứt của hắn, xoa bóp tay chân cho để máu huyết dễ lưu thông.
Vợ chồng Tần viên ngoại vội hỏi Vân Ánh Lục phải tẩm bổ cho Tần Luận như thế nào cho mau lại sức. Vừa rồi nhìn thấy Trúc Thanh dọn dẹp phòng phẫu thuật ôm ra hàng đống băng gạc dính đầy máu, họ không khỏi lòng đau như cắt.
Vân Ánh Lục chỉ dặn chuẩn bị một ít nước đường ngoài ra không được phép dùng thêm bất kỳ thức ăn gì khác, chờ sau khi Tần Luận thông khí, mới được ăn chút cháo loãng. Những thứ thuốc bổ khác, mười ngày sau mới quyết định có dùng hay không. Cuộc phẫu thuật đã thành công, nhưng cơ thể Tần Luận còn rất nhiều độc tố, nên phải điều trị lâu dài.
Giờ Vân Ánh Lục nói gì vợ chồng Tần viên ngoại đều răm rắp nghe theo. Tần Luận được Trúc Thanh cho uống một bát nước đường nên cũng dần hồi tỉnh.
Vân Ánh Lục đi vào trong phòng, cúi xuống quan sát sắc mặt của Tần Luận. Da dẻ hắn vẫn vàng như nghệ nhưng ánh mắt đã dần có thần sắc, không lờ đờ, mệt mỏi như mấy hôm trước.
“Ánh Lục, lại…lại được nhìn thấy nàng rồi, thật là tốt!” Vân Ánh Lục ôn nhu nắm lấy tay hắn, khiến Tần Luận cảm thấy vô cùng ấm áp.
Tần Luận mặc dù cả người đau đến tê dại nhưng vẫn cố giữ thần trí tỉnh táo, không cho phép mình ngủ thiếp đi. Ánh Lục đã bất chấp nguy hiểm, cướp hắn từ tay Diêm Vương về, hắn không thể cứ thế mà ra đi, như vậy sẽ là phụ nàng.
“Tái sinh giống như kiếp sau, kiếp sau…chúng ta…phải làm gì?”
Vân Ánh Lục cố nén cười, vừa trải qua đại nạn sinh tử mà khi tỉnh lại hắn vẫn chỉ nhớ mỗi việc này.
“Bây giờ là kiếp sau của anh, nhưng vẫn là kiếp này của em đấy! Anh phải cố gắng sống lâu hơn thì mới có thể đợi tới kiếp sau của em”. Cô trêu chọc mỉm cười, nhét tay hắn vào trong chăn.
Tần Luận không chịu buông tay cô ra mà còn nắm chặt hơn. Cô đành phải để mặc hắn tuỳ ý.
“Ánh Lục…” Tần Luận khó nhọc lên tiếng, “Nàng không chỉ nhìn thấy cơ thể ta mà ngay cả lục phủ ngũ tạng của ta cũng đã…nhìn thấu, nàng…phải chịu trách nhiệm…với ta, bằng không…ta chỉ có cách…lấy thân…báo đáp…”
Vân Ánh Lục nhướn mày vờ kinh ngạc, “Tần Luận, có phải anh vừa được phẫu thuật không đấy? Còn có sức trêu đùa em như vậy hẳn là anh đã có thể xuống giường quay vài vòng rồi đấy.”
Tần Luận có nén đau mỉm cười.
“Được rồi, bây giờ ngậm miệng, nghỉ ngơi cho tử tế đi. Đây là lệnh của thầy thuốc, không được phép cãi lại.” Khẩu khí này ngang ngược này là học từ ai vậy nhỉ? “Đây là thánh chỉ, không được phép kháng lại.”
Tần Luận trợn mắt nhìn cô rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Vân Ánh Lục mỉm cười khẽ lắc đầu, Tần Luận đúng là bệnh nhân can đảm nhất mà cô từng gặp.
“Ánh Lục, kỳ thật khi đó…ta đã muống buông xuôi… nhưng nghe nàng gọi tên ta… nói muốn nhìn thấy nụ cười của ta nên ta đã liều mạng đấu tranh…rốt cuộc cũng đã mở được mắt ra…” Gương mặt tuấn tú của Tần Luận hiện lên một nụ cười mê người, “Bây giờ…nàng đã nhìn thấy chưa?”
Vân Ánh Lục xúc động, nhưng cố làm ra vẻ nghiêm nghị, “Anh còn nói, còn nói nữa sao… Mau ngậm miệng lại!”
Lúc đó, giữa tiếng hò hét rung trời, tiếng chiêng trống ầm ĩ đòi mạng, mạch tượng của Tần Luận càng lúc càng mỏng manh, trái tim cô như thể rơi xuống đáy vực. Cô xoa bóp tay chân, ghé sát bên tai gọi tên của hắn, nói chuyện với hắn, nói hắn không được phép bỏ cuộc, nhất định phải kiên cường chống đỡ, cô nói rất nhiều, rất nhiều…
Hóa ra Tần Luận đều nghe thấy.
Tần Luận mỉm cười, không nói gì nữa, chỉ một lát sau tiếng ngáy nhè nhẹ đã vang lên.
Vân Ánh Lục nhẹ nhàng rời khỏi phòng, lúc này trời đã hửng sáng. Đám người tụ tập bên ngoài Tần phủ không biết đã giải tán tự bao giờ.
Tên tuổi của Vân Ánh Lục trong y giới của nước Ngụy lúc này như cơn sóng cuộn trào dâng, cô đã khởi xướng làn sóng mới trong Đông y truyền thống, khiến đại phu khắp thiên hạ phải lắc đầu kinh ngạc.
Bản năng sống của Tần Luận rất mạnh mẽ, không có bất kỳ phản ứng khác thường nào.
Vân Ánh Lục ở lại Tần phủ cho tới trước bữa trưa hôm sau, đợi cho Tần Luận thông khí và ăn được chút cháo loãng, cô thay thuốc mới cho hắn rồi mới rời khỏi Tần phủ.
Trước khi lên xe ngựa, cô dặn dò Trúc Thanh, “Trúc Thanh, đám gia nhân ở Tần phủ tay chân vụng về, em ở lại chăm sóc Tần công tử vài ngày nhé!”
Trúc Thanh ngây người, thẹn thùng đỏ mặt. “Tiểu thư…”
“Ta sẽ xin phép cha mẹ cho em, giờ ta có việc phải đi, em ở lại chăm sóc Tần công tử nhé!”
Trúc Thanh có tình cảm đặc biệt với Tần Luận, tình ý tràn đầy trong đáy mắt, có muốn giấu cũng không giấu được, cô làm như vậy, xem như là tác thành một chuyện tốt đẹp, thế nhưng làm như thế có đúng không? Vân Ánh Lục ngồi trong xe ngựa thì thầm tự vấn.
Hôm nay tâm trạng của Lưu Huyên Thần đặc biệt vui vẻ.
Lúc thượng triều, đổi lại bình thường nghe bẩm báo quốc sự nhiễu loạn, hoàng thượng sẽ cau mặt giáo huấn khiến các đại thần phải cúi gằm mặt, nơm nớp lo sợ. Nhưng hôm nay, hoàng thượng lại kiên nhẫn, ôn hòa bàn bạc tìm hướng giải quyết cùng các đại thần, gương mặt anh tuấn, rạng ngời hạnh phúc.
Quốc sự phức tạp nhưng không khí lại rất thoải mái, quân thần cùng vui vẻ. Trước khi tan triều, Lưu Huyên Thần đứng dậy, kết thúc bằng một câu. “Ngu hoàng hậu tạ thế đã lâu, nước không thể một ngày vô mẫu, vì vậy trẫm quyết định lập tân hậu”. Quần thần nghe vậy đều há hốc mồm kinh ngạc.
Hoàng thượng tuyển phi tần là gia sự, lập hoàng hậu lại là quốc sự, sao còn chưa bàn bạc mà đã tự quyết định rồi.
Kì Tả Thừa tướng và Tề vương lặng lẽ liếc nhau, bước lên bẩm tấu. “Khởi bẩm hoàng thượng, người tứ phong vị phi tần nào, hay sẽ chọn người khác?”
“Đại hôn cưới người khác!” Lưu Huyên Thần thản nhiên trả lời.
“Hoàng thượng, là thiên kim nhà ai may mắn trở thành quốc mẫu của nước Ngụy?” Kì Tả Thừa tướng lạnh lùng hỏi tiếp.
“Chuyền này, trẫm tạm thời giữ bí mật. Tân hoàng hậu không chỉ là thiên kim thế gia mà danh tiếng còn như mặt trời ban trưa, chắc chắn sẽ làm rạng danh hoàng gia. Khi nào tổ chức hôn lễ các khanh tự khắc sẽ biết.”
Quần thần ngây ra như phỗng.
Chuyện này còn phải giữ bí mật sao? Đúng là chuyện lạ thiên cổ. Nhưng ai dám đi so đo với hoàng thượng chứ?
Kì Tả Thừa tướng và Tề vương mặt mày sa sầm, trong long bực bội nhưng không dám tỏ thái độ gì. Tan triều rời khỏi điện Nghị chính, Lưu Huyên Thần vội vã trở lại hậu cung bởi Vân Ánh Lục đã trở về.
Lưu Huyên Thần vốn định cùng cô ăn một bữa cơm để chúc mừng, nhưng chẳng ngờ, hoàng hậu tương lai của hắn, áo ngoài còn chưa cởi đã say sưa ngủ bên mép long sàng.
Huyên Thần thương xót bế cô nằm ngay ngắn trên giường.
“Uyển Bạch, nàng làm thầy thuốc mà còn vất vả hơn cả quân vương là sao?” Lưu Huyên Thần dịu dàng đắp chăn cho cô, rồi ngồi bên mép giường, ánh mắt chan chứa yêu thương.