“Các vị đại nhân”, Vân Ánh Lục đột ngột quay người, hai mắt sáng rỡ vui mừng vì đã nghĩ ra kế sách. Do xoay quá nhanh, thiếu chút nữa cô ngã nhào xuống bậc thềm, may mà có La công công đỡ kịp. Các đại thần phía dưới ai nấy đều sợ toát mồ hôi.
“Trước đây, có một người phụ nữ mắc bệnh hiểm nghèo vừa bị mất việc, nếu có phẫu thuật, cô ấy sẽ giữ được tính mạng nhưng do chi phí quá lớn nên cô ấy đã từ chối phẫu thuật. Không thể nhắm mắt làm ngơ trước tình cảnh đáng thương đó, nhân viên trong bệnh viện đã tự động khởi xướng việc quyên góp để giúp cô ấy được tiến hành phẫu thuật. Tình cảnh dân chúng thành Lâm Sơn cũng tương tự như vậy, quân thần chúng ta cũng tiến hành quyên góp đi! Có tiền góp tiền, có đồ vật góp đồ vật để đem ra đấu giá, hô hào dân chúng thành Đông Dương quyên tiền cứu trợ, ta nghĩ việc này hẳn có thể giải quyết được vấn đề khẩn cấp trước mắt. Các vị thấy sao?”
Cô thận trọng quan sát, sao ai cũng nhìn cô như quái vật thế này?
“Nương nương, triều ta chưa từng có tiền lệ như vậy, làm vậy… quá mất thể diện!” Lời nương nương nói tuy không phải câu nào cũng hiểu được, nhưng ý tứ không khó để nhận ra. Thượng thư bộ Hộ nuốt nước bọt, thầm nghĩ, quốc gia nghèo đói tới độ phải nhờ cậy các đại thần cứu tế sao?
Tề vương cười thầm đến nội thương.
Vân Ánh Lục nhướn mày chất vấn. “Có gì mà mất thể diện? Hành động đó sẽ chứng minh văn võ bá quan Ngụy quốc ta đều là người nhân nghĩa chí khí, chứng minh dân chúng nước Ngụy ta trên dưới đồng lòng. Một phương gặp nạn, trăm phương giúp đỡ. Làm được điều này, tiếng thơm sẽ lan khắp bờ cõi, các nước lân bang liệu còn dám đem quân xâm phạm một đất nước mà dân chúng sẵn sàng đoàn kết tương trợ không? Có câu trên dưới động lòng, Thái Sơn nghiêng ngả, một trận động đất có thể khiến chúng ta nguy khốn hay sao?”
Tiếng nói lanh lảnh của cô vang khắp điện Nghị Chính lay động tâm can của các đại thần trong triều.
“La công công, tháo mũ phượng xuống cho ta”. Vân Ánh Lục bình thản ra lệnh.
La công công sửng sốt, nhưng vẫn tuân lệnh thực hiện.
“Ta sẽ tiên phong đi đầu, thượng thư bộ Hộ, khanh lấy bút ghi lại, ta quyên góp mũ phượng này”.
“Á…” Các vị đại thần miệng há hốc không ngậm lại được, mũ phượng chính là biểu tượng cho địa vị mẫu nghi thiên hạ, là quốc bảo vô giá đấy!
“Nương nương, người… có thể đổi sang thứ khác không?” Thượng thư bộ Hộ cẩn trọng nhắc nhở, mũ phượng có ý nghĩa vô cùng trọng đại, nương nương làm vậy, không phải muốn gây áp lực cho các đại thần sao?
“Không được, cứ làm thế đi!” Vân Ánh Lục trong lòng mừng thầm, cô không phải đội cái thứ nặng trịch này trên đầu nữa rồi!
Ngu hữu thừa tướng là người tiếp theo hưởng ứng lời kêu gọi, quyên năm nghìn lượng bạc, Ngu nguyên soái cùng các vị thượng thư cũng góp thêm ba nghìn lượng mỗi người. Các đại thần khác không thể né tránh, đành cắn răng quyên bạc, đồ cổ, trang sức… Tề vương thực hào phóng hơn người, quyên những hơn một vạn lượng bạc cho dân chúng Lam Sơn, khiến tất cả mọi người trong đại điện không khỏi kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Chỉ một lát sau, điện Nghị Chính đã quyên được mấy chục vạn lượng, mũ phượng và các bảo vật khác thì mang tới khu phố sầm uất nhất trong thành Đông Dương lập đài đấu giá, không khí vô cùng náo nhiệt.
Đây quả là chuyện trước nay chưa từng có khiến dân thành Đông Dương được mở rộng tầm mắt.
Còn lời đồn về Vân hoàng hậu y thuật cao siêu như tiên tử, tấm lòng từ bi như Bồ Tát càng được truyền bá rộng rãi.
Mũ phượng vừa đem ra đã bị một nam nhân thần bí đem ba trăm vạn lượng bạc mua mất, người đấu giá muốn hắn ta ghi lại danh tính nhưng hắn chỉ lắc đầu, bỏ lại ngân phiếu rồi cẩn thận ôm bọc mũ phượng biến mất trong đám đông.
Chỉ trong một ngày, số tiền thu được thực không thể tin được.
Thượng thư bộ Hộ cười không khép nổi miệng, bước nhanh vào ngự thư phòng. “Nương nương, những một ngàn năm trăm vạn lượng bạc đấy ạ!”
“Đủ để cứu trợ thiên tai không?” Vân Ánh Lục đang viết dở giáo án về bệnh phụ khoa thường gặp của nữ giới, vội dừng bút hỏi.
“Năm trăm vạn lượng là đủ rồi, còn thừa ra những một ngàn vạn lượng ạ! Không ngờ thương nhân thành Đông Dương lại hào phóng như vậy, hầu như người nào cũng đều vui vẻ quyên tiền, thậm chí thương nhân các châu huyện khác còn đến tận kinh thành để ủng hộ”.
“Được rồi, một ngàn vạn lượng kia khanh tạm để vào ngân khố, sau này dùng để cứu trợ thiên tai, chi một hào làm việc khác cũng không được”.
“Số bạc này chính là tấm lòng của dân chúng nước Ngụy, chúng thần nhất định sẽ cẩn trọng sử dụng”. Thượng thư bộ Hô ngập ngừng trong giây lát rồi tiếp lời, “Nương nương, có cần chuộc lại mũ phượng hay không?”
“Không cần, chỉ là một món đồ trang sức thôi mà, có gì ghê gớm đâu”. Vân Ánh Lục mỉm cười rồi tiếp tục vùi đầu vào soạn giáo án. Thượng thư bộ Hộ ảm đạm cúi đầu cáo lui. Mũ phượng mà chỉ là một món đồ trang sức thôi sao? Đó chính là biểu trưng cho thân phận tôn quý của hoàng hậu cũng như long quan trên đầu hoàng đế, vậy mà giờ lưu lạc trong chốn dân gian, đó không phải là chà đạp uy nghi hoàng thất hay sao?
Thời gian như cát trôi qua kẽ tay, chỉ trong thoáng chốc đã nhiều ngày trôi qua.
Tết Trung thu, hoa cỏ khoe sắc trong ngự hoa viên. Cái nóng của mùa hè đã dịu xuống, cái rét của mùa đông còn chưa tới, mùa này tiết khí mát mẻ, bầu trời trong xanh, quả không hổ danh là mùa tuyệt nhất trong năm.
Hoàng hôn vừa buông, ngoài cổng Tần phủ đã xuất hiện cỗ xe hai ngựa kéo.
Người qua đường không khỏi ngoái đầu nhìn cỗ xe vài bận, không phải vì sự sang trọng của nó mà vì cỗ xe gọn nhẹ tao nhã này lại có bốn xa phu đi cùng, hai người ở phía trước, hai người ở phía sau, người nào cũng đều cao to vạm vỡ, lạnh lùng nghiêm nghị.
Xe ngựa còn chưa tới gần, Tần viên ngoại đã sớm đứng chờ sẵn bên ngoài. Xe vừa dừng, Tần viên ngoại đang định bước đến vén mành thì một xa phu thản nhiên đẩy tay ông ra, tự tay làm lấy. Một nha đầu lanh lợi nhấc váy bước xuống, tay xách theo một hòm thuốc lớn, tiếp đến là một cô nương váy trắng thướt tha, che mặt bằng tấm sa mỏng.
“Nương nương!” Tần viên ngoại khom người hành lễ.
Vân Ánh Lục vội ngăn ông lại, “Tần viên ngoại không cần đa lễ, ở đây không phải hoàng cung. Tần công tử hôm nay xuống giường được chưa?”
“Luận nhi mấy ngày nay ăn uống ngon miệng, sức khỏe ngày càng tốt hơn. Vài ngày trước, mấy vị thái y tới khám đều nói độc tố trong người đã giảm khá nhiều, mọi thứ đang chuyển biến tốt đẹp. Ngày hôm qua Luận nhi đã có thể tự xuống giường, tuy còn hơi mệt nhưng không còn cần người dìu đỡ rồi”.
Gương mặt Vân Ánh Lục tươi tắn hẳn lên, cô ngước mắt cảm tạ trời đất rồi nhanh đến sương phòng của Tần Luận. Trúc Thanh cúi đầu theo sau, bước chân mỗi lúc một nặng nề hơn.
Đến trước cửa sương phòng, Vân Ánh Lục quay đầu nhìn Trúc Thanh rồi thấp giọng nói: “Nếu em không muốn vào thì đứng ngoài cửa đợi một lát…”
“Em sẽ đứng chờ bên ngoài!” Nói đoạn, Trúc Thanh đưa hòm thuốc cho Vân Ánh Lục. Trước khi xuất cung, trái tim Trúc Thanh phấp phỏng vui mừng vì sắp được gặp Tần công tử nhưng bây giờ nàng lại không đủ can đảm để vào phòng gặp mặt.
Gặp rồi thì sao? Vô vọng yêu thương không bằng rời xa hoài niệm.
Trúc Thanh yên lặng nhìn cửa sổ chạm trổ tinh xảo, nén lòng xoay người tránh đi.
“Ánh Lục, nàng bận rộn như vậy, sao còn đích thân đến đây?” Tần Luận vui sướng ngồi dậy, hắn đang nằm xem sổ sách làm ăn của hiệu thuốc và hiệu quan tài mấy tháng qua. Bệnh đến như núi lở, bệnh đi như tơ kéo. Tinh thần ngày một khôi phục, nét anh tuấn khí khái của Tần Luận dần trở về như cũ, đôi mắt rực sáng, khóe miệng dịu dàng…
Hắn không gọi Vân Ánh Lục là hoàng hậu nương nương như những người khác mà vẫn gọi thẳng khuê danh của cô như ngày xưa.
Hắn biết Ánh Lục thích gọi cách sau hơn.
Vân Ánh Lục bật cười vui vẻ, “Gì mà đích thân đến chứ, anh vốn là người bệnh của em, tới thăm khám cũng là việc bình thường. Tháng trước, em bận quá nên mới phải nhờ thái y khác đến thăm bệnh thay. Để em xem miệng vết mổ tiến triển thế nào”. Cô ngồi xuống chiếc ghế đặt bên giường Tần Luận, giúp hắn cởi áo ra kiểm tra.
Vết mổ hình con rết màu hồng nhạt, cô vui mừng thốt lên, “Tốt rồi, không có dấu hiệu bị nhiễm trùng”.
Hơi thở của Tần Luận thoáng rối loạn, sắc mặt xanh xao dần chuyển màu đỏ hồng. Mùi hương của nàng… hơi thở ấm áp của nàng… Hắn sợ Vân Ánh Lục nhận ra sự xao động của mình, đành giả vờ cười lớn. “Ngực ta sắp sửa được mang ra triển lãm rồi đấy nhỉ, thái y nào tới cũng nghiên cứu ngược xuôi rồi mới khám bệnh cho ta”.
Vân Ánh Lục mím môi nhịn cười, “Có cần khoa trương vậy không?” Nói rồi cô khép hờ hai mắt, nín thở tập trung lắng nghe mạch tượng của hắn.
Nhịp tim của Tần Luận đập mạnh như trống trận khiến khuôn ngực gầy gò cũng phập phồng khác thường, hắn xấu hổ cụp mắt trước Vân Ánh Lục.
“Xem ra anh hồi phục cũng nhanh đấy! Nhưng độc tố ăn sâu trong người, vẫn kiên trì uống thuốc thải độc, bằng không, phẫu thuật chỉ là phí công thôi”. Vân Ánh Lục rụt tay lại, đưa mắt nhìn đống sổ sách trên giường.
“Hiện giờ việc anh cần làm là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sau này còn nhiều thời gian để kiếm tiền mà”.
“Tại hạ biết rồi, thưa đại thái y”. Tần Luận dài giọng trêu chọc. Trông thấy Vân Ánh Lục thỉnh thoảng lại vặn cổ bóp vai, hắn không khỏi xót xa trong lòng. “Ánh Lục, dạo gần đây nàng có soi gương không đấy?” Tần Luật dịu dàng hỏi khẽ.
“Trên mặt em dính gì sao?” Vân Ánh Lục vội vàng đưa tay áo lên lau mặt.
Tần Luật lắc đầu. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, cảm thương khuyên nhủ. “Ánh Lục, nàng gầy đi nhiều đấy, đến nỗi…”
Vân Ánh Lục vội ngắt lời hắn, cười nói như thường. “Làm gì có, chỉ mới vài ngày không gặp, em không thể giảm béo nhanh thế được. Buổi tối em còn phải giảng bài cho cung nhân nên không thể ngồi đây lâu được. Em định kê lại đơn thuốc, cắt giảm liều lượng cho anh. Nhớ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt, tháng sau em lại đến”. Cô kéo ghế sang chiếc bàn bên cạnh, cặm cụi kê đơn thuốc, khóe mắt bất chợt cay cay.
“Thế nào mà là vài ngày? Hôm nay là mười hai tháng Tám, lần trước nàng đến là mười tám tháng Bảy, tính ra cũng đã hai mươi bốn ngày rồi đấy”.
“Đúng là gian thương, tính toán chặt thế”. Vân Ánh Lục cười khẽ lắc đầu.
Nhưng Tần Luật không cười, hắn đột nhiên hỏi. “Ánh Lục, nàng có hận mấy người chúng ta không?”
Bàn tay cầm bút của Vân Ánh Lục thoáng run rẩy, một giọt mực đen nhánh nhỏ xuống mảnh giấy trên bàn, cô vo tròn mảnh giấy trong tay.
“Anh nói gì vậy?”
“Ta luôn miệng nói quan tâm tới nàng, nhưng lúc hoạn nạn lại đưa nàng tới bên miệng hổ, để rồi rốt cuộc cũng là nàng quay đầu cứu mạng ta. Đỗ đại nhân là thanh mai trúc mã với nàng nhưng trước ngày đại hôn lại đột ngột hủy bỏ hôn ước, còn nàng vì tôn nghiêm của hắn mà không tiếc hy sinh danh tiết của chính mình. Những ngày nằm dưỡng bệnh, ta nghĩ hoàng thượng thực tốt hơn hai người bọn ta gấp trăm ngàn lần, nhưng rồi vì vết thương lòng quá lớn, người âm thầm bỏ đi, trao gánh nặng sơn hà lên đôi vai yếu đuối của nàng. Ánh Lục, chúng ta nhẫn tâm với nàng như vậy, vì sao nàng còn ngốc nghếch đối xử tốt với chúng ta?”
Vân Ánh Lục đặt bút xuống, mỉm cười nhìn Tần Luận. “Hôm nay anh định trao giải hay sao mà khen em nhiều thế. Em đối tốt với anh vì muốn làm tốt phận sự của mình; đối tốt với Đỗ đại ca vì khi đó em là vị hôn thê của huynh ấy, đương nhiên phải bảo vệ sự tôn nghiêm của anh ấy rồi. Còn hiện tại, em là thê tử của Huyên Thần, giang sơn của chàng cũng là giang sơn của em, em không gánh vác thì ai gánh vác đây?”
“Ánh Lục, nàng không cần gồng mình trước mặt ta như vậy”. Tần Luận nửa đùa nửa thật nói tiếp. “Hoàng cung không thích hợp với nàng, hay là chúng ta cùng bỏ trốn tới một nơi thật xa làm đôi tình nhân tự do tự tại, ta mở hiệu thuốc, nàng làm đại phu”.
Vân Ánh Lục vẫn cắm cúi kê đơn thuốc, mắt không rời khỏi trang giấy. “Bỏ trốn à, đi đâu chứ? Anh thử bước xuống giường chạy vài vòng cho em xem đã”.
Tần Luận gượng ngùng gãi mũi, “Đừng có mỉa mai ta như vậy được không, đấy là lời đề nghị không tồi đâu, một ngày nào đó ta nhất định sẽ đưa nàng bỏ trốn”.
“Bốn năm nữa chúng ta sẽ cùng nhau bỏ trốn nhé Tần công tử”. Vân Ánh Lục nhét đơn thuốc vào tay hắn, trừng mắt dặn dò. “Một ngày ba bữa, uống thuốc sau khi ăn, đã nhớ chưa?”
Tần Luật níu lấy tay áo của Vân Ánh Lục, quyết nói rõ lòng mình. “Ánh Lục, ta không nói đùa đâu, ta sẽ chăm chỉ uống thuốc để sớm bình phục. Bốn năm sau, nếu nàng vẫn không hạnh phúc, ta… nhất định sẽ đưa nàng đi…”
Vân Ánh Lục mặt không chút đổi sắc, dịu dàng rút tay ra. “Chuyện xa xôi quá, em không muốn nghĩ nhiều. Sống thật tốt từng ngày mới là việc nên làm. Hiện giờ em có hơi mệt mỏi nhưng không phải không hạnh phúc”.
“Ta tin, nhưng Ánh Lục, nàng thì sao?” Tần Luật gượng nói với theo.
“Em tin”. Cô thì thầm trả lời với chính mình.
Tần Luận nói bọn họ hai mươi bốn ngày không gặp nhau, còn Lưu hoàng thượng cũng đã hai mươi hai ngày bặt vô âm tín. Vân Ánh Lục cũng không sai người đi tìm, bởi cô tin một khi đã nghĩ thông suốt, Huyên Thần nhất định quay về.
Trời tối đen như mực, Trúc Thanh ngồi ở góc xe, miên man suy nghĩ về tình cảm của mình còn Vân Ánh Lục thì để mặc cho bóng tối che lấp nỗi niềm cô đơn trong mắt.
Mọi chuyện trong triều bình an vô sự là nhờ có Ngu hữu thừa tướng cùng các đại thần trung thành tương trợ, nhưng hàng ngày cô cũng mệt tới độ đầu vừa chạm gối là ngủ say không biết gì.
Lớp học ở hậu cung dần dần ổn định, tinh thần ham học hỏi của các phi tần ngày một lên cao, bọn họ không còn ghen ghét kèn cựa nhau nữa mà chuyên tâm học hành, ngâm cứu. Trong ngự hoa viên, đâu đâu cũng thấy các bóng dáng xinh đẹp đang thảo luận về bài học, nỗ lực tranh nhau vị trí đứng đầu trong các kì thi sát hạch. Một số thái y trong thái y viện thấy các nương nương ham học như vậy cũng xung phong thỉnh giảng thay Vân hoàng hậu vài buổi. Nguyễn Nhược Nam vẫn ngày ngày dạy thơ ca cho chúng phi tần, bao nhiêu lời hay ý đẹp đều dốc sức giảng giải.
Ngu Mạn Lăng thường xuyên đeo mặt nạ ra vào hoàng cung, lúc thì tới vấn an Vạn thái hậu, lúc thì đến thăm Vân Ánh Lục. Vì không muốn Lưu Huyên Thần trở thành trò cười của thiên hạ, Ngu Mạn Lăng và Ngu Tấn Hiên quyết định không sinh nhi tử vì sợ người khác nhìn thấy đứa bé lại đoán ra chân tướng.
Sau khi biết được đều đó, Vạn thái hậu nhiều lần bóng gió đến việc theo vợ chồng Ngu Tấn Hiên ra biên cảnh với Vân Ánh Lục. Rời xa Đông Dương, Ngu Mạn Lăng mới có thể sinh cháu cho bà.
Vân Ánh Lục không trả lời Vạn thái hậu, đây là chuyện Lưu Huyên Thần phải tự định đoạt, cô không thể tùy tiện quyết định thay chàng.
Phu nhân hữu thừa tướng thì ôm vai cô khóc sướt mướt rồi bảo phụ nữ xuất giá phải theo chồng, cay đắng thế nào chỉ tự mình biết lấy.
Ngu hữu thừa tướng thì vùi đầu vào việc nước, lúc nào cũng bận bịu như con quay, dường như ông làm vậy là để giảm bớt nỗi ân hận chất chồng trong lòng người làm cha.
Ngu Tấn Hiên là người quan tâm tới Vân Ánh Lục nhất, hắn lặng lẽ gánh vác quốc sự thay cô, lặng lẽ ở cạnh mỗi khi cô cảm thấy phiền muộn trong lòng. Câu Ngu Tấn Hiên thường nói nhiều nhất là: “Chúng ta là huynh đệ song sinh nên có sợi dây liên hệ vô cùng sâu sắc. Ta có thể cảm nhận đệ ấy đang vô cùng nhớ muội’.
Vân Ánh Lục nghe xong luôn mỉm cười dịu dàng.
Đỗ Tử Bân vốn là người lạnh lùng ít lời, nay càng thêm dụng chữ như vàng. Hằng ngày, hắn đều đến ngự thư phòng duyệt tấu chương giúp Vân Ánh Lục, hai người chỉ trao đổi dăm câu về việc triều chính, còn những chuyện khác, một câu cũng không nói. Có lần, Đỗ Tử Bân ở lại ngự thư phòng đến gần canh ba mới phê xong tấu chương, lúc về hắn đột nhiên buồn bã buông một câu: “Chờ khi hoàng thượng trở về, ta định xin người phái đến một châu phủ khác để rèn luyện chính mình”.
“Ta sẽ chuyển lời đến hoàng thượng”. Vân Ánh Lục nhẹ nhàng gật đầu, giọng điệu không chút bối rối.
“Nương nương, chúng ta tới nơi rồi”. Xe ngựa chậm rãi dừng lại, thị vệ đóng giả xa phu quay đầu hồi bẩm. La công công xách lồng đèn chờ sẵn ngoài cửa ngự thư phòng.
Vân Ánh Lục vừa bước vào thư phòng đã thấy Ngu Tấn Hiên và Đỗ Tử Bân trong tay đang cầm mấy bản tấu chương, vẻ mặt đăm chiêu, lo lắng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Vân Ánh Lục vội hỏi rồi cầm lấy mấy bản tấu chương xem qua một lượt.
Quả không nên xem thường Tề vương Lưu Huyên Nghệ. Không rõ gã dùng thủ đoạn gì mà có thể kích động mấy vị lão thần tiền triều ngốc nghếch liên tiếp dâng tấu xin phế bỏ hoàng thượng giả lập truyền nhân chính tông hoàng thất lên ngôi. Lần ra tay này của gã không phải ở trong tối mà là ở ngoài sáng.
Hôm nay, tấu chương liên quan đến chuyện này nhiều không đếm xuể, ắt hẳn bọn chúng thấy Lưu Huyên Thần lâu không quay về cung, ngai vàng để nữ nhân ngoại tộc nắm giữ nên ra tay không chút kiêng nể, khí thế ra chiều “không chấp thuận thì không bỏ qua”.
Vân Ánh Lục trấn định tâm ý, mỉm cười tư lự. “Tề vương muốn làm hoàng đế sao? Tốt lắm!”