Cô muốn nói gì đó rồi lại thôi, tâm trí ảo não, mơ hồ quá sức chịu đựng. “Kỳ thật đáp án không quan trọng. Lưu hoàng thượng, khi lần đầu thấy tôi, có phải anh cảm thấy tôi rất giống một ai đó không?”
“Sao?”
Vân Ánh Lục đứng dậy, quay mặt về phía cửa sổ, chậm rãi nói. “Lưu hoàng thượng, tôi quyết định rời khỏi hoàng cung là vì tôi thật sự muốn thành thân cùng Đỗ Tử Bân, còn nữa, tôi cũng không muốn trở thành vật phẩm để anh và Tề vương tranh đoạt”. Nói vòng nói vo chẳng bằng nói thật mọi tâm tư, suy nghĩ của mình.
“Vật phẩm?” Lưu Huyên Thần khẽ cong khóe môi, “Nàng suy nghĩ quá nhiều rồi, trận tranh đấu giữa trẫm và hắn hoàn toàn không can hệ gì đến nàng”.
“Tề vương nói tôi và công chúa Ngưng Hương rất giống nhau”. Cô run rẩy cuộn chặt tay để lấy thêm dũng khí.
Lưu Huyên Thần im lặng hồi lâu. Tiểu thái y ngoại trừ biệt tài khám bệnh ra, những mặt khác thật sự là quá ngốc, quá ngốc!
“Việc này trẫm không muốn giải thích nhiều, bởi vì nàng chắc chắn sẽ không tin trẫm. Vậy để trẫm dẫn nàng đi gặp Ngưng Hương một chuyến, gặp xong nàng sẽ hiểu rõ mọi cơ sự”.
Hắn định kéo tay cô đi, nhưng cô đã nhanh nhẹn tránh được. “Tôi không muốn biết”.
“Không được, nàng phải biết, cứ im lặng thế này thì thật không công bằng với trẫm. Trẫm không muốn nàng suy nghĩ phiến diện rồi tùy ý thành thân. Trẫm phải để nàng thấu rõ lòng mình. Vân Ánh Lục, nàng nghĩ xem, nửa đêm canh ba trẫm tùy tiện xuất cung đến đây là vì điều gì?”
Nàng rời hoàng cung cùng lắm mới được ba ngày mà hắn cảm thấy đằng đẵng như là ba năm. Bây giờ đang là thời điểm hết sức cấp bách, Tề vương và Kì tả thừa tướng càng lúc càng hung hăng dương oai diễu võ, số các đại thần gió chiều nào xoay chiều ấy cũng không ít, hắn phải cẩn trọng trong từng việc nhỏ để ổn định thế cục, đầu óc không lúc nào được ngơi nghỉ. Vậy mà mỗi khi có chút thời gian chợp mắt, hắn lại nhớ nàng quay quắt, nhớ tới mức trái tim không sao chịu yên trong lồng ngực.
Nàng là một người ngay thẳng có nguyên tắc, khi nhận thức rõ mọi chuyện nhất định sẽ làm đến cùng. Hắn biết nàng đã quyết lấy Đỗ Tử Bân, nếu hắn vẫn cứ ngồi im chờ đợi thì ắt sẽ sớm ôm hận suốt đời, thế nên hắn đã quyết chủ động đi trước một bước.
Vân Ánh Lục ậm ờ từ chối. “Tôi không muốn cùng anh vào cung…” Giọng nói có chút sợ hãi, mắt cũng không dám nhìn thẳng vào hắn.
“Nàng không tự nguyện đi cùng là muốn bức trẫm rồi!” Lưu Huyên Thần lạnh lùng cười mỉa, “Nàng muốn trẫm lợi dụng việc công để làm chuyện riêng, hạ thánh chỉ phái Đỗ Tử Bân sáng mai phải rời kinh sớm, để xem hai người còn thành thân được hay không?”
“Lưu hoàng thượng, nếu anh làm vậy tôi sẽ hận anh cả đời. Vả lại chuyện tôi thành thân với Đỗ đại ca vĩnh viễn không thể thay đổi. Tôi sẽ không để anh ấy phải hổ thẹn, cũng sẽ không phản bội anh ấy”.
“Chết tiệt!” Lưu Huyên Thần hạ giọng chửi thề rồi nhìn khắp bốn phía, thật muốn tìm cái búa tạ để bổ cái đầu đá tảng của nàng ra. “Vậy nàng yêu hắn sao?”
“Tôi… đương nhiên là yêu anh ấy rồi, bằng không sao tôi lại đồng ý lấy anh ấy”. Cô muốn khẳng định một cách chắc chắn nhưng đáng tiếc lại không thành công cho lắm.
“Nàng nói như thể trẫm là hôn quân cưỡng ép thê tử của đại thần?” Lưu Huyên Thần bật cười chua xót, “Trẫm đã đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng nàng rồi. Được, trẫm không ép nàng nữa, theo giao ước lúc trước, ngày nàng thành thân, trẫm sẽ chuẩn cho nàng được xuất cung. Đơn từ chức của nàng trẫm đã lấy lại từ chỗ thái hậu và đem đốt rồi”.
“Lưu hoàng thượng, anh cần gì phải làm như thế?’
“Trẫm nói cần là cần, đừng có năm lần bảy lượt khiêu khích giới hạn chịu đựng của trẫm, vua không nói chơi, nàng muốn kháng chỉ sao? Đừng coi trẫm là quân tử nhân từ không nỡ ra tay với ai”. Lưu Huyên Thần lạnh lùng đáp.
Vân Ánh Lục cắn môi, vẻ mặt Lưu hoàng thượng vừa phẫn nộ lại vừa đơn độc, nhưng không hiểu sao lại xóa tan mọi điều tức giận trong lòng cô.
“Lưu hoàng thượng, bốn ngày nữa tôi sẽ thành thân”. Lời này không hiểu cô nói cho hắn nghe hay là nói với chính mình.
“Dù chỉ còn bốn canh giờ, nàng cũng phải tiến cung cho trẫm”. Vào cung, hắn mới có cơ hội đả thông tư tưởng của nàng, mặc kệ kết cục tốt hay xấu, hắn cũng phải nắm chặt hy vọng cuối cùng này.
Vân Ánh Lục kinh ngạc chớp mắt, trái tim đột nhiên chùng xuống. “Lưu hoàng thượng, nếu tôi tiến cung, anh có thể đồng ý cho tôi được vào thư khố đọc sách không?”
Hắn nhìn cô thắc mắc nhưng vẫn gật đầu chấp thuận.
“Bất cứ gian phòng nào của thư khố, tôi đều có thể vào?” Cô hỏi kỹ lại lần nữa.
“Đương nhiên”.
“Vua không nói chơi?” Hai mắt cô mở thật lớn, bàn tay giơ cao.
Hắn đập tay xác nhận, nào ngờ lại làm vết thương toác miệng.
“Lưu hoàng thượng, để tôi xử lý vết thương cho anh”. Vân Ánh Lục dịu dàng nắm lấy tay hắn.
Lưu Huyên Thần rút tay về. “Ngày mai trẫm ở tẩm điện đợi nàng xử lý vết thương, bây giờ nàng đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi!” Hắn liếc mắt nhìn ra cửa phòng, cười khẽ. “Nha hoàn của nàng cũng đã đợi lâu rồi. Tiểu cô nương ấy còn linh hoạt, thông minh hơn nàng nhiều đấy”.
Hắn muốn ám chỉ cô ngốc sao? Vân Ánh Lục hừ lạnh một tiếng.
Lưu Huyên Thần lại gần cửa sổ khẽ gật đầu. Từ trên cách cành cây, bốn thị vệ mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện.
Vân Ánh Lục mặt đỏ tới tận mang tai, vừa rồi cô và Lưu hoàng thượng kéo qua đẩy lại, nhất định đã để đám thị vệ này đều nhìn thấy hết.
“Trẫm phải hồi cung đây!” Lưu Huyên Thần xoay người, quyến luyến ngắm nhìn gương mặt thanh tú của cô.
“Anh đi đường cẩn thận”.
Lưu Huyên Thần đột nhiên kéo Vân Ánh Lục vào lòng, ghé sát tai cô thì thầm. “Trẫm rất vui vì là người đàn ông đầu tên nhìn thấy nàng mặc hỷ phục. Nàng mặc hỷ phục rất đẹp”.
“Lưu hoàng thượng…” Cô xấu hổ không biết nói gì thêm.
Lưu Huyên Thần bật cười sảng khoái rồi nhún chân nhảy vọt ra ngoài, chỉ trong giây lát đã biến mất trong bóng tối dày đặc. Vân Ánh Lục cả người đỏ như con tôm luộc, đứng bất động trước cửa sổ.
“Tiểu thư, em vào phòng được chưa?” Ngoài cửa, Trúc Thanh vừa đập muỗi vừa khẽ hỏi.
Có câu ở đời khó có việc vẹn toàn đôi đường. Lưu Huyên Nghệ ngày càng thêm kiêu căng, số người muốn lấy lòng gã vốn không phải là ít, lại vừa hay gã sắp cưới vương phi nên cổng phủ Tề vương đã sắp bị người ta giẫm sập, lễ vật nhận mỏi tay. Ngoài dân gian, bách tính đã sớm truyền tai nhau rằng, Lưu Huyên Thần là hoàng thượng giả mạo, các đại thần nhìn Tề vương phách lối tái xuất hiện như vậy, cũng không khỏi thầm cho rằng điều này ắt hẳn là thật.
Quan trường được như ý nhưng tình trường lại bất mãn.
Lưu Huyên Nghệ vốn cũng rất biết thương hoa tiếc ngọc, gã không cự tuyệt bất kì cô gái có nhan sắc nào ngã vào lòng, nhưng nếu bị ép buộc, gã sẽ cảm thấy cực kì khó chịu.
Gã vô cùng lưu luyến những ngày tháng giả bệnh tiêu dao trước kia, giả làm Kì Sơ Thính tùy ý ra vào hoàng cung, thỉnh thoảng lại có dịp trêu đùa, tán tỉnh Kì tiểu thư. Phi tần nào vừa mắt, gã lại giả trang thành cung nữ, theo mật đạo vào hậu cung để trêu hoa ghẹo liễu.
Nhưng nay thì sao, chỉ cần một hành động nhỏ bất cẩn cũng sẽ gây ra sóng to gió lớn. Đám đồng đảng dõi mắt theo gã, kẻ địch cũng nhìn chòng chọc vào gã. Gã có thể tự tung tự tác sao?
Không chỉ có thế, gã còn phải nghe theo sự sắp xếp của Kì tả thừa tướng, lấy danh nghĩa lập chính phi để cưới Kì Sơ Thính. Gã từng đồng ý với Viên nguyên soái, Kì tả thừa tướng rằng ngày đăng cơ, gã sẽ lập lệnh ái của bọn họ làm hoàng hậu. Câu này đương nhiên chỉ là nương theo hoàn cảnh mà phát ngôn, chứ đâu tính là thật lòng. Phụ thân của Tề vương phi tuy chỉ là một thị lang bộ Lễ, nhưng Tề vương phi lại sinh Phi nhi cho gã, khi gã nằm liệt giường, nàng ta cũng không rời xa, không bỏ mặc gã, khi gã khỏi hẳn bệnh, ra ngoài tìm hoa hỏi liễu, nàng ta cũng không gây chuyện thị phi. Gã vốn đã xem nàng ta như một chính thể không thể tách rời với mình, trong lòng gã, nàng mới chính là người sẽ nắm giữ ngôi vị mẫu nghi thiên hạ.
Trong lòng Tề vương phi cũng nghĩ thế nên nghe tin mình phải nhường vị trí chính thất cho một tiểu cô nương nói gì nghe nấy mới ra tay độc ác như vậy với Vân Ánh Lục.
Lưu Huyên Nghệ không ghét Kì Sơ Thính nhưng cũng không hẳn là yêu thương. Bây giờ, gã lại phải lấy danh nghĩa lập chính phi để cưới cô ta về, thực sự có chút chua xót trong lòng. Mỗi bước đi của gã đều cần Kì tả thừa tướng nâng đỡ nên không thể nào ra tay trừ khử, nhưng trong lòng gã thực ra lại hận Kì tả thừa tướng đến thấu xương. Nếu không có ông ta, gã sẽ mất tất cả mọi thứ trong tay.
Lưu Huyên Nghệ đành tự an ủi mình, vì đế nghiệp gã sẽ nhẫn nhục đến cùng, nhưng trong lòng gã thật sự không lấy gì làm dễ chịu. Trong vương phủ, người người bận rộn chuẩn bị hôn sự nhưng bầu không khí lại không hề vui vẻ. Tề vương phi ngày đêm khóc lóc sướt mướt ở hậu đường còn Phi nhi thì trừng mắt nhìn phụ thân đầy trách móc.
Lưu Huyên Nghệ thật sự không muốn ở lại vương phủ thêm phút nào nữa, vừa hay tin Đỗ Tử Bân sắp thành thân, tân nương tử chính là tiểu thái y Vân Ánh Lục, khiến vết thương trong lòng gã càng như bị xát muối.
Thật không ngờ Vân thái y lại có tấm lòng bao dung, độ lượng như vậy. Tận mắt nhìn thấy màn trình diễn của Đỗ Tử Bân cùng hai cô kỹ nữ kia vậy mà nàng ta vẫn cam tâm tình nguyện gả cho Đỗ Tử Bân, xem ra gã đã dùng liều thuốc nhẹ rồi.
Thật lòng mà nói, nếu đổi lại tân vương phi là Vân Ánh Lục thì tâm trạng gã đã không bức bối thế này. Tiểu thái y kia không chỉ có đôi mắt giống Ngưng Hương mà còn rất thấu hiểu lòng gã, hấp dẫn một cách kỳ lạ. Nàng sống nội tâm, nhưng trong sự im lặng lại ẩn giấu trí tuệ hơn người, nàng kiệm lời nhưng cái gì cũng nhìn thấu, tự nhiên thoải mái, lại có chút mơ hồ đáng yêu. Tuy nhiên điều khiến Lưu Huyên Nghệ thực lòng say mê Vân Ánh Lục lại là vì nàng không hề để mắt đến gã. Con người gã quả thực ti tiện, càng không có được thì lại càng muốn chiếm hữu.
Gã sao có thể trơ mắt nhìn Vân Ánh Lục lấy tên mọt sách Đỗ Tử Bân kia được, lại còn thành thân cùng ngày với gã nữa chứ, đây quả là một sự mỉa mai mà.
Lưu Huyên Nghệ bước quanh thư phòng mấy vòng rồi sai tổng quản chuẩn bị kiệu, đích thân gã xách một giỏ vải tươi đã được ướp lạnh do tri phủ Mân Nam ngày đêm sai người phi ngựa tiến dâng, đến Vân phủ cảm tạ Vân thái y.
Trước khi xuất phát, gã xách giỏ vải vào thư phòng hồi lâu.
Trong Vân phủ, tổng quản đang chỉ huy đám gia nhân chuyển chậu hoa cây cảnh ra sân sau, dọn chỗ chuẩn bị căng bạt tiếp khách.
Lưu Huyên Nghệ khoan thai xuống kiệu rồi sai phu kiệu đưa bái thiếp cho người trông cửa của Vân phủ theo đúng lễ nghi.
Người trông cửa không quen mặt Lưu Huyên Nghệ, nhưng nhìn dáng vẻ tôn quý của gã nên không dám chậm trễ, vội vàng đưa bái thiếp đến khuê phòng của Vân tiểu thư.
Tuy Lưu Huyên Thần đã ra tối hậu thư buộc Vân Ánh Lục vào cung nhưng ngày hôm sau cô vẫn tiếp tục bất tuân khẩu chỉ. Cô không muốn Đỗ Tử Bân hiểu lầm, cũng không muốn lại cãi nhau với hắn, cô muốn nói chuyện phải trái với hắn trước hôm thành thân.
Nhưng Đỗ Tử Bân quá bận rộn, mới tờ mờ sáng hắn đã phi ngựa tới nha môn làm việc.
Vân Ánh Lục đành chôn chân trong phủ chờ hắn quay về, nhưng trong lòng không khỏi thấp thỏm lo lắng, cô sợ Lưu Huyên Thần lại nổi giận tìm cớ gây sự. Ngồi không phát chán, cô lại tìm quyển sách thuốc mới mua tối qua ngâm cứu kỹ càng thêm lần nữa, nhưng càng đọc lại càng thấy loại vu thuật này biến đổi quá sức ảo diệu.
Khi Trúc Thanh mang bái thiếp vào phòng, Vân Ánh Lục đang say sưa với từng trang sách.
“Là hắn ta sao?” Vân Ánh Lục vừa nhìn bái thiếp đã khẽ nhíu mày, khóe môi nhếch lên đầy khinh bỉ.
“Tiểu thư, người đó là ai vậy?” Trúc Thanh giờ đã biết ngoan ngoãn ngồi im. Tối hôm qua hoàng đế đột ngột xuất hiện ở khuê phòng tiểu thư chứng tỏ giữa người và tiểu thư nhất định có chuyện gì đó, nhưng nàng không hỏi gì thêm. Mà có hỏi, tiểu thư nhất định cũng sẽ không trả lời.
Không biết sao, nàng lại thấy trái tim của tiểu thư không hướng tới Tần công tử cũng không đặt ở Đỗ công tử, mà lãng du ở nơi nào đó.
“Một kẻ phải bị quả báo chết không toàn thây”. Vân Ánh Lục lạnh lùng gập bái thiếp lại.
Trúc Thanh chưa từng thấy Vân Ánh Lục nói năng cay nghiệt như vậy nên trong lòng không khỏi lấy làm kinh ngạc. “Tiểu thư có định gặp hắn không?”
Vân Ánh Lục nheo mắt nhìn xa xăm. “Đương nhiên là gặp rồi, ta còn phải đích thân mời trà hắn cơ mà”.
Lưu Huyên Nghệ được tổng quản Vân phủ cung kính dẫn tới phòng khách, đồng thời không quên thông báo Vân viên ngoại đang ở cửa hàng, Vân phu nhân thì tới cẩm y phường để sửa hỷ phục, còn tiểu thư sẽ sớm xuống lầu tiếp đãi. Lưu Huyên Nghệ mỉm cười sai phụ kiệu xách giỏ vải vào nhà. “Không hề gì, bản vương chờ được”.
Tổng quản không nói thêm câu nào, khom người đứng bên cạnh. Lưu Huyên Nghệ bĩu môi thầm trách, đám gia nhân ở Vân phủ chẳng biết quy củ gì cả, khách tới nhà mà ngay cả một chén trà cũng không biết mời sao?
Gã ngồi bắt chéo chân, rung đùi nhìn ngang ngó dọc một lúc thì rèm châu được vén lên, Vân Ánh Lục mỉm cười duyên dáng bưng khay trà bước vào. Lưu Huyên Nghệ vốn đã quen Vân Ánh Lục lạnh lùng với mình nên trong lòng không khỏi thấp thỏm nửa vui nửa sợ.
“Sao bản vương lại để Vân thái y tự mình dâng trà chứ?” Hắn đứng dậy đón nhận chén trà Vân Ánh Lục vừa pha. Là trà cam thảo, vị ngọt thanh, trưa hè oi ả dùng trà này thật mát miệng.
“Tề vương là khách quý, đương nhiên là ta phải đích thân pha trà tiếp đãi rồi”. Vân Ánh Lục ngồi xuống đối diện gã, liếc thấy giỏ trúc trên bàn liền hỏi. “Đây là dưa mật sao?”
Lưu Huyên Nghệ bật cười, xua tay. “Đây là vải thiều, là đặc sản nổi tiếng vùng Mân Nam. Vải này đã được ướp lạnh, vừa ngon vừa ngọt, dùng lúc tiết trời oi ả thế này rất hợp”.
Vân Ánh Lục không khỏi giật mình cả kinh, triều Ngụy này không có tàu hỏa cũng chẳng có máy bay, tất cả đều phải nhờ vào sức ngựa. Mân Nam cách xa kinh thành ngàn dặm, giữa mùa hè mà được ăn quả vải tươi ngon thế này ắt phải tốn một khoản tiền không hề nhỏ.
“Lễ vật này có quá hậu không?” Cô nhìn xuống giỏ, thuận tay mở lớp lá sen bọc bên ngoài ra, bên trong là những quả vải đỏ tươi mọng nước, xung quanh là những cục đá trong suốt như pha lê, vừa nhìn đã muốn ăn.
Lưu Huyên Nghệ kiêu ngạo nhướng mày, nhấp một ngụm trà rồi trả lời. “Lễ vật tặng Vân thái y sao có thể tùy tiện được? Vân thái y chính là đại ân nhân của bản vương, không có Vân thái y, ắt hẳn bản vương còn đang nằm liệt trên giường đấy!”
Vân Ánh Lục mải mê cúi nhìn giỏ lễ vật Tề vương mang đến, một cây trâm bạc trên tóc cô rơi xuống giỏ vải, xuất hiện một vệt đen mờ mờ trên thân trâm.
“Tề vương, trong vải có độc sao?” Vân Ánh Lục hét lên thất thanh. Cô nhặt vội cây trâm bạc lên. Thật kỳ quái, sau khi cây trâm rời khỏi giỏ vải lại trắng sáng không chút tì vết.
“Thật xin lỗi, là ta nhìn lầm”. Cô mỉm cười rồi cầm lấy một quả vải, bóc vỏ ăn ngon lành.
Lưu Huyên Nghệ sắc mặt đại biến, gã nhìn Vân Ánh Lục không chớp mắt. Sao nàng ta biết lời giải của mê tâm cổ?
Mê tâm cổ vô hình vô dạng nên thường được cho vào đồ ăn. Người trúng loại cổ sẽ chỉ có người hạ cổ trong lòng, si mê như quỷ ám. Nhưng chỉ cần hỏi một câu “trong thức ăn này có độc sao?” là mê tâm cổ sẽ bị phá giải hoàn toàn.
Vân Ánh Lục nói câu đó là do trùng hợp hay do nàng am hiểu về cổ độc?
Trong lòng Lưu Huyên Nghệ không khỏi lo sợ. Gã lén quan sát nét mặt cô nhưng không nhận thấy bất kỳ điều gì khác thường bèn uống cạn chén trà, che giấu sự bối rối của mình. Vân Ánh Lục vội đứng dậy rót thêm trà cho gã.
“Ngài uống thêm một chén nữa nhé, trà này có tác dụng giải nhiệt, mùa hè dùng rất tốt. Tề vương gia, chắc bây giờ vương phủ bận bịu lắm nhỉ, hôm đi may hỷ phục, ta vô tình chạm mặt Kì Sơ Thính tiểu thư, hình như cô ấy cũng biết ta thì phải. Ở thành Đông Dương này, ta cũng có chút tên tuổi đấy nhỉ?” Vân Ánh Lục điềm nhiên nói.
“À”, cổ thuật bị phá khiến Lưu Huyên Nghệ như ngồi trên đống lửa, khi đến tràn đầy tự tin vậy mà giờ thì chẳng còn sót lại chút nào. Gã nhìn nàng dè chừng không còn thấy đáng yêu mà chỉ thấy đáng sợ. Phải dùng cách gì để trói buộc nàng ta đây?
“Vân thái y, nàng theo học y thuật đại phu nào vậy?” Gã thăm dò hỏi.
“Ta tự học thành tài”.
“Nàng tự học những gì?”
“Chính đạo, tà đạo đều đủ cả. Gần đây ta đang cuồng ngâm cứu xem làm như thế nào để giết người không lưu lại dấu vết”. Vân Ánh Lục nhếch môi trả lời.
Lưu Huyên Nghệ nhìn chằm chằm vào chén trà trước mặt, trong lòng dợn lên cảm giác sợ hãi khác thường. “Nàng đã bỏ độc vào trà sao?”
Vân Ánh Lục chớp mắt ra chiều ngây thơ, đáp. “Ta sao có thể làm như vậy với Tề vương được? Ngài tặng ta hậu lễ thì ta đương nhiên phải thành tâm pha trà tiếp đãi rồi, nhưng có điều, nhận được phúc phận này trước mắt xem ra chỉ có một mình Tề vương thôi”.
Lưu Huyên Nghệ đứng bật dậy, run rẩy chỉ tay vào mặt Vân Ánh Lục, quát lớn. “Vân thái y, nếu ngươi dám làm gì bản vương, bản vương nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”. Năm đó ở trong cung, hắn cũng vì uống một chén trà mà phải nằm liệt giường hơn bốn năm.
Vân Ánh Lục tắt hẳn nụ cười trên miệng, gằn giọng đáp trả. “Tề vương, ngươi nói phải có chứng cớ. Hôm nay, nếu ngươi bỏ mạng ở Vân phủ thì ta sẽ là nghi can số một, nhưng nếu ngươi chết ở bên ngoài thì liên can gì đến ta chứ”.
Mồ hôi lạnh vã ra như tắm, Lưu Huyên Nghệ càng nghe càng hoảng hốt không yên.
“Bản vương sẽ đi khám đại phu ngay lập tức, nếu có chút gì khác thường, bản vương nhất định sẽ lấy mạng toàn bộ gia tộc ngươi”. Thẹn quá hóa giận, gã vung tay, đạp cửa bỏ đi.
Vân Ánh Lục oan khuất thở dài, giọng nhàn nhạt, không chút xúc cảm. “Tề vương, ngươi căng thẳng quá độ rồi. Ta sao dám ra tay với ngươi chứ, làm vậy không phải là lấy trứng chọi đá sao? Nếu ngươi lo lắng thì hãy để ta bắt mạch cho, trong khắp kinh thành Đông Dương này, không có đại phu nào y thuật cao siêu như ta đâu, không phải từ trước đến nay ngươi vẫn luôn tán dương tài năng của ta sao?”
Lưu Huyên Nghệ đang hùng hổ đi ra cửa, vừa nghe lời cô nói, rảo chân bước như chạy ra trốn khỏi Vân phủ. Bộ dáng mất mặt đó của gã khiến đám gia nhân Vân phủ không khỏi trố mắt đứng nhìn.
Vân Ánh Lục nhìn chòng chọc vào giỏ vải trên bàn rồi đột nhiên chạy ra ngoài cửa, ấn ngực nôn sạch những thứ vừa ăn.
Chuyến ghé thăm của Tề vương gia quả thực là có mưu đồ đen tối.
May mà cô đã sớm phòng bị, bằng không… Cô thật không nghĩ tiếp hậu quả sẽ như thế nào, bàn tay khẽ siết chặt đầy oán hận. Lưu Huyên Nghệ, ta nhất định sẽ làm ngươi sống không bằng chết, cô âm thầm tự thề với lòng.