Chuyện vui từ trên trời rơi xuống!
Nguyễn Nhược Nam nhận lấy chiếc đĩa ngọc khắc tên mình vừa muốn khóc vừa muốn cười, không mỹ từ tuyệt cú nào đủ sức biểu đạt niềm hạnh phúc trong lòng nàng lúc này, nhưng nàng vẫn cố giữ vẻ mặt phẳng lặng như gương. Ở hậu cung này, nhận được ân sủng của quân vương cũng là tự mình biến thành cái gai trong mắt những phi tần còn lại. Mẫu thân đã từng dặn dò nàng, điều cốt yếu nhất vẫn là cúi đầu nhẫn nhịn chờ thời cơ.
Cả ngày hôm đấy thời gian trôi qua thật chậm chạp, khó khăn lắm mới đợi được đến khi trời tối. Nguyễn Nhược Nam sai thái giám, cung nữ đứng sẵn ngoài cửa cung chờ đón hoàng thượng còn mình thì thư thái ngâm mình trong bồn, xức hương thơm, thay xiêm y, ngay cả trà và đồ ăn nhẹ bày trong phòng ngủ cũng đích thân kiểm tra kĩ càng.
Ấn phi nói đêm động phòng nữ nhân sẽ vô cùng đau đớn, nếu để lộ ra nét mặt, hoàng thượng ắt sẽ không vui. Ấn phi còn biếu nàng ít trà thảo dược giảm đau, bảo nàng mang về pha uống.
Ngoài cửa sổ, tiếng trống canh hai văng vẳng bên tai, chiếc đèn treo sau mành gấm dịu dàng tỏa ánh sáng vàng nhạt.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Nhược Nam khẽ ửng đỏ, tim đập thình thịch như trống trận. Nàng biết hoàng thượng thường xử lý quốc sự ở ngự thư phòng đến tận canh ba mới quay về tẩm cung nghỉ ngơi. Là thê tử của người, nàng phải thấu hiểu nỗi khổ của hoàng thượng và không được tỏ ra quá lo lắng.
Nhưng sao có thể không lo lắng cho được?
Mỗi giờ mỗi khắc như chú ốc sên hổn hển bò về phía trước. Nàng im lìm chờ đợi nhưng trái tim chỉ chực vọt ra khỏi lồng ngực, ngoài cửa sổ gió bắt đầu nổi, trăng cũng ẩn mình trong tầng mây.
Tấm mành gấm lay động khi tiếng trống canh vang lên ba tiếng, nàng bồn chồn đứng dậy, bất chấp sự ngượng ngùng cố hữu của mình. Nguyễn Nhược Nam còn chưa kip đặt chân vào phòng ngủ, cánh cửa đã đột ngột mở ra, một bóng người mang hương gió đêm bước vào, chiếc đèn lồng trong tay đung đưa mấy cái rồi tắt ngúm. Nguyễn Nhược Nam đang choáng váng với sự bất ngờ này thì một chiếc khăn lụa đột nhiên che kín mắt nàng.
"Hoàng thượng!” Nàng sợ hãi kêu lên.
"Đừng sợ, trẫm biết nàng hay thẹn thùng, làm như vậy không phải sẽ thú vị hơn sao?” Một giọng nói khàn khàn vang lên, có chút khác biệt với giọng nói của hoàng thượng lúc sáng.
Tiếp đó, một bàn tay ấm áp chạm khẽ hai gò má trắng mịn nóng ran của nàng, nhẹ nhàng lướt theo từng đường nét mềm mại trên gương mặt xinh đẹp.
Tim càng lúc càng đập điên cuồng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, nàng chợt nhận thấy thân thể mình đang được bế bổng trong vòng tay mạnh mẽ, những nụ hôn tới tấp đổ xuống người nàng.
"Ái phi, nàng đã sẵn sàng chưa?”
Nàng được hoàng thượng đặt xuống chiếc giường mềm mại, chiếc đệm lún sâu dưới sức nặng của hai người.
Nguyễn Nhược Nam thẹn thùng lên tiếng, "Hoàng thượng... thần thiếp sẽ chiều ý người". Quá trình chuyển biến từ thiếu nữ thành đàn bà nhất định phải qua cửa ải đau đớn này, vì hoàng thượng nàng hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
Lưu Huyên Thần hôn lên môi nàng lần nữa, rồi một tay đỡ lấy đầu Nguyễn Nhược Nam, tay kia điên cuồng cởi bỏ chiếc váy lụa mỏng nàng đang mặc trên người. Hơi thở mãnh liệt của người sưởi ấm đôi môi và làm cơ thể ngọc ngà của nàng không ngừng run rẩy. Dục vọng mãnh liện hơn cả chớp giật, Nguyễn Nhược Nam hổn hển đón nhận ngọn lủa bùng cháy trong lòng. Cuộn mình trong chiếc chăn lụa mát lạnh, nàng nghe thấy y phục sột soạt rồi chỉ chốc lát sau, một cơ thể nóng bỏng kề sát người nàng. Tiếng kêu rên hoan hỉ chưa kịp thốt lên của Nguyễn Nhược Nam đã bị nụ hôn mãnh liệt của hoàng thượng ghìm lại, giờ đây nàng như đóa tường vi e ấp đón nhận ngọn gió xuân nồng nàn. Lửa tình một khi đã nhen nhóm thì khó có thể kìm lại được, như ngựa hoang thoát cương, như tên rời dây cung…
"Ái phi, nàng thật quyến rũ". Lưu Huyên Thần riết mạnh khuôn ngọc trong tay, giọng nói khản đặc vì men say tình ái.
"Hoàng thượng...” Nguyễn Nhược Nam toàn thân run rẩy, không phải do sợ hãi mà vì hưng phấn tột độ. Lửa tình bùng cháy mãnh liệt, nàng không biết nên ứng phó với xúc cảm như triều dâng này thế nào, nhưng nàng không sợ, nàng muốn dùng thân thể mình để nắm giữ trái tim người.
Hoàng thượng là phu quân lý tưởng, là nấc thang để phụ thân thăng quan tiến chức.
Nàng bạo dạn đặt tay lên lồng ngưc rắn chắc, nóng bỏng của Lưu Huyên Thần. Dục vọng như thể dời non lấp biển ùa tới...
Dục vọng là một loai hình tra tấn dịu dàng mà ai ai cũng muốn nếm trải. Lưu Huyên Thần thuần thục mơn trớn da thịt mềm mại của Nhược Nam, trêu trọc kích thích khiến cơ thể nàng rên siết vì ham muốn. Rồi bằng động tác nhanh gọn, Lưu Huyên Thần tiến sâu vào hạ thể Nhược Nam khiến nàng phải cắn chặt môi cố nén tiếng hét chực chờ trong đáy lòng. Một cảm giác đau đớn và thỏa mãn xâm chiếm cơ thể nàng.
Mùi cơ thể nồng nàn chẳng mấy chốc trở thành chất xúc tác ma mị của cuộc hoan ái, hắn vững vàng như đao, nàng mềm mại như nước, nam nữ âm dương hòa hợp thành một thể. Nàng bấu chặt đôi vai rộng của hoàng thượng, rên rỉ, mỉm cười, run rẩy... Khi toàn bộ tinh lực của hoàng thượng được phóng thích vào cơ thể Nhược Nam, nước mắt hạnh phúc của nàng chảy tràn xuống gối. Rốt cuộc nàng đã được toàn tâm toàn ý nở hoa vì người đàn ông nàng thầm ngưỡng mộ.
Lưu Huyên Thần mệt mỏi rời khỏi người Nhược Nam, chiếc khăn lụa trên mắt nàng vẫn chưa được tháo bỏ, những ngón tay thon dài của hoàng thượng vẫn tham lam lướt nhẹ từng đường cong trên người tân thục nghi. Cơ thể nóng bỏng của nàng còn chưa kịp dịu lại thì đã bị sóng tình nhấn chìm, một lần nữa tiếng thở gấp lại vang lên trong phòng ngủ.
"Hoàng thượng..” Nguyễn Nhược Nam mệt đến độ không mở nổi mắt, cả đêm cuồng hoan khiến nàng không thể gượng dậy nổi.
"Ái phi, nàng không thích như vậy sao?” Lưu Huyên Thần ghé sát bên tai nàng, th́ì thầm hỏi.
Nhược Nam lắc đầu, nàng thích nhưng hoàng thượng cũng thật không biết thương hoa tiết ngọc. Hôm nay đêm đầu tiên vậy mà người lại nhẫn tâm khiến nàng vừa đau vừa mệt, vì sao không từ từ thưởng thức những đêm xuân tiếp theo?
Lưu Huyên Thần bật cười, tiếng cười không hề dịu dàng, ôn nhu mà như chứa đựng sự căm hận tột cùng, nhấn chìm nàng tân thục nghi vào giấc ngủ đầy mệt nhọc.
Không biết đã thiếp đi từ lúc nào, khi Nhược Nam tỉnh dậy qua lớp khăn che măt, một quầng sáng êm dịu bao phủ khắp căn phòng. Nàng chống tay ngồi dậy, tháo chiếc khăn lụa xuống, manh áo la mỏng trượt xuống để lộ một thân hình tuyệt mĩ dưới nắng mai. Trên giường còn để lại vệt máu đỏ, trong không khí vẫn lưu mùi hoan ái nồng nàn khiến nàng không khỏi hồi tưởng lại đêm xuân tối qua, mặt mày lập tức nóng bừng, thẹn thùng mỉm cười một mình.
Chân vừa chạm đất, Nhược Nam mới biết thân thể mình đau nhức tới mức nào. Nàng khẽ cắn môi, lảo đảo đứng dậy. Cung nữ hầu hạ bên người nghe thấy tiếng động vội vã chạy vào, nhìn thấy giường chiếu hỗn độn, cô giật mình cụp mắt, ra mở cửa sổ cho thoáng phòng rồi hầu hạ Nguyễn Nhược Nam rửa mặt chải đầu.
"Nương nương, hoàng thượng chờ người ở phòng ngoài đã được một lúc rồi". Vừa búi tóc, cung nữ vừa nhẹ nhàng bẩm báo.
Nguyễn Nhược Nam cả kinh quay đầu lại hỏi, "Em nói hoàng thượng đang chờ bản cung ở phòng ngoài?” Ấn phi từng kể hoàng thượng chưa bao giờ qua đêm trong tẩm cung của phi tần, nhiều nhất cũng chỉ ngủ tới canh bốn rồi nhanh chóng trở về tẩm cung của mình, rất ít người trông thấy hoàng thượng lúc sáng sớm.
"Vâng, nô tì định vào đánh thức nương nương nhưng hoàng thượng lại nói để nương nương ngủ thêm một lát, người chờ ở bên ngoài là được".
Chỉ với vài câu nói đó, tình cảm Nhược Nam dành cho Lưu Huyên Thần không chỉ là yêu thương mà còn tràn ngập nỗi cảm kích và đắc ý. Hoàng thượng đối với nàng thật đặc biệt. Không quản cơ thể nàng còn đang đau nhức ê ẩm, Nguyễn thục nghi vội vàng ra ngoài đón tiếp hoàng thượng.
Lưu Huyền Thần nhẫn nại ngồi dùng điểm tâm ngoài phòng khách, vẻ mặt nhuốm vẻ mệt mỏi khác thường. Để không ảnh hưởng tới thời gian thượng triều, hắn sai người đem cả đồ điểm tâm tới đây.
"Hoàng thượng". Nguyễn Nhược Nam dịu dàng cất tiếng gọi, rồi bước tới cúi người hành lễ. Hôm nay, nàng không còn là một thiếu nữ thẹn thùng không dám ngẩng mặt lên nhìn đấng chí tôn, mà là một ái thê yêu thương nhìn người đàn ông của mình.
"Ái phi không cần đa lễ. Mau tới đây, cùng trẫm dùng chút đồ điểm tâm". Lưu Huyên Thần chỉ vào vị trí bên cạnh mình, lạnh nhạt lên tiếng.
La công công đứng phía sau vội vàng thu xếp ghế ngồi cho Nguyễn thục nghi. Nguyễn Nhược Nam đoan trang ngồi xuống cùng hoàng thượng dùng điểm tâm. "Ái phi, tối qua nàng không giận trẫm chứ?”
Nguyễn Nhược Nam mặt thoáng đỏ hồng, đôi môi trong veo như nước âu yếm ngước nhìn. “Hoàng thượng, thần thiếp... sao có thể giận hoàng thượng được, thần thiếp vui mừng... còn không kịp".
"Vậy là tốt rồi, ái phi thật là người hiểu lễ nghĩa. Tối hôm qua trẫm vốn định hạ giá tới tẩm cung của ái phi, nhưng sau đó lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn khiến trẫm phải chuyên tâm xử lý. Mải mê suy nghĩ quên cả việc sai La công công đến thông báo cho ái phi. Trẫm nói mà không giữ lời, nên mới đích thân tới đây giải thích với ái phi một tiếng".
"Hoàng thượng, tối qua hôm qua... người có việc sao?” Vậy người đàn ông tối qua là ai, người cùng hoan hỉ cùng nàng là ai? Trong lòng Nguyễn Nhược Nam hoảng sợ thét lên.
"Đúng, trong triều nhiều chuyện phức tạp lắm, khi nào có thời gian trẫm sẽ đến bồi tội với ái phi. Hôm nay phủ Nội vụ đã chỉ định cho ngự y phường đến may y phục mùa hè cùng mấy bộ cung trang để các nàng tham dự hội hè trong cung, lát nữa nàng cũng chọn lấy mấy món đồ yêu thích đi". Lưu Huyên Thần nói xong đứng dậy chuẩn bị quay về tẩm cung thay long bào thượng triều.
Hai chân Nguyễn Nhược Nam đứng lên còn không vững, đôi môi run lẩy bẩy như gặp hàn phong, ánh mắt trống rỗng vô hồn, khuôn mặt không chút huyết sắc.
Trời đất, trong một khắc, đổ sập trước mắt.
Cảm giác lạnh thấu xương lan tỏa khắp người Nhược Nam, trong đầu nàng hiện giờ chỉ hiện hữu một ý niệm. Tất cả đã kết thúc, kết thúc hoàn toàn...
"Ái phi, trẫm phải đi rồi... ái phi...” Lưu Huyên Thần đang định rồi đi thì chợt chú ý đến vẻ mặt tái nhợt của Nguyễn thục nghi, “Nàng làm sao vậy, ái phi, mau truyền Vân thái y...”
"Hoàng thượng, giờ này Vân thái y còn chưa vào cung, nô tài truyền gọi thái y khác có được không ạ?” La công công cúi đầu hỏi lại.
"Được! Mau truyền, mau truyền!” Lưu Huyên Thần sốt ruột, phất tay.
"Không cần thái y, không cần thái y". Nguyễn Nhược Nam đờ đẫn lắc đầu, “Hoàng thượng, thần thiếp không sao, có thể là… do ngủ quá nhiều nên hơi váng đầu, thần thiếp ngồi nghỉ một lát là sẽ ổn. Hoàng thượng, người mau lên triều đi".
“Nàng thật sự không sao chứ?” Lưu Huyên Thần lo lắng hỏi lại. Kỳ thật tối hôm qua hắn cũng không có việc gì gấp gáp, chẳng qua là lo lắng cho Vân Ánh Lục nên đứng ngồi không yên, sớm đã quẳng chuyện lâm hạnh ra khỏi đầu, sáng sớm nay mới sực nhớ ra, vội đích thân tới đây giải thích ngọn nguồn.
Nguyễn Nhược Nam gượng cười, "Trước kia thần thiếp cũng từng bị váng đầu thế này, dùng chút đồ điểm tâm là sẽ đỡ ngay".
"Vậy nàng nghỉ ngơi đi, một lát nữa trẫm sẽ hạ chỉ phái Vân thái y tới khám cho nàng".
"Không cần Vân thái y...” Nguyễn Nhược Nam kinh hoảng đứng bật dậy, rối rít xua tay. Lưu Huyên Thần thấy nàng một mực từ chối sự quan tâm của mình thì cũng không khuyên nhủ gì thêm, thời gian lâm triều đã đến gần, hắn vội vã quay về đại diện. Sáng nay sẽ nghị sự việc dự trù kinh phí chi tiêu trong năm do sáu bộ trình tấu, hắn phải tập trung toàn bộ tinh lực mới được.
Lưu Huyên Thần vừa đi khỏi, Nguyễn Nhược Nam đã ôm mặt chạy vào phòng ngủ, khóc lóc thảm thiết.
Khoảng cách giữa thành công và thất bại hóa ra chỉ là một sợi chỉ mảnh.
Không cần đào sâu ngẫm nghĩ, nàng cũng biết mình bị người nào đó trong cung ám hại.
Thế nhưng nàng vừa mới tiến cung chưa từng gây chuyện gì với bất kỳ ai, hơn nữa tường thành cao ngất, cấm vệ quân tuần soát nghiêm ngặt, sao có thể để một gã đàn ông ra vào hậu cung như vậy, lại còn biết chuyện hoàng thượng bận việc không đến được?
Khăn lụa che mắt, đèn lồng thổi tắt, giọng nói khác biệt, tất cả đều vô cùng khác thường. Thế nhưng nàng đã bị viễn cảnh tương lai tươi sáng làm đầu óc lú lẫn, mất cảnh giác.
Thông minh một đời hồ đồ trong chốc lát. Một lần sảy chân để hận muôn đời!
Hậu cung thâm sâu như biển cả, nàng đã bị sóng dữ nhấn chìm, sau này làm sao ngóc đầu lên được nữa? Lúc này đây, trái tim kiên cường của Nguyễn Nhược Nam tràn đầy hối hận.
Nàng thật sự hối hận.
Người như hoàng thượng, nàng sao có thể với tới, thế nhưng khi hiểu ra thì mọi sự đã quá muộn. Nàng khóc như mưa như gió, khóc tới mức sống đi chết lại, khóc tới mức trời đất quay cuồng.
Đêm qua không phải là chuyện vui từ trên trời rơi xuống mà là tai họa từ trên trời rơi xuống.
Dù không hề mơ mộng, nhưng Vân Ánh Lục vẫn không sao yên giấc được. Bàn tay khẽ co duỗi trong vô thức, cô miên man nghĩ tới cảm giác bắt mạch cho một tử thi ở phủ Tề vương, trong lòng không khỏi giật mình thon thót. Cô dậy rửa tay mấy lần, cố quên đi cảm giác rờn rợn ám ảnh, nhắm mắt lại thì hết mường tựa ra cảnh ám tiễn cắm sâu vào thành xe ngựa lại mông lung nghĩ đến Tần Luận.
Vân Ánh Lục ngáp ngắn ngáp dài nhưng vẫn không sao ngủ được. Khi còn ở thế kỷ hai mươi mốt, cuộc sống của cô rất bình lặng, tuy ba cô là người nức tiếng trong giới làm ăn nhưng cô vẫn ngoan ngoãn học hành, ba mẹ cũng rất hiểu con gái, không bao giờ bắt ép cô tham dự vào những buổi tiệc ngoại giao vô bổ. Sau khi tốt nghiệp trường y, cô được phân về công tác tại khoa sản của bệnh viện Phụ sản trung ương làm đúng chuyên môn chức trách được đào tạo, hài lòng với cuộc sống bình yên không mấy biến động.
Chỉ vì vụ tai nạn đó mà cuộc đời cô đã hoàn toàn bị đảo lộn, những ngày tháng yên bình nhàn hạ trước kia càng lúc càng cách xa.
Mà đầu sỏ gây nên những chuyện này là do cô hồ đồ đồng ý tiến cung để tiếp cận bản sách thuốc cổ Thần Nông bách thảo kinh. Cô đoán tung tích của bản sách thuốc đó quá bán là tin đồn nhảm, cô đã kiểm tra ngự thư phòng một lượt nhưng hoàn toàn không thấy đâu cả.
Vậy cô còn nán lại hoàng cung làm gì nữa?
Nữ nhân trong cung tuy rất nhiều nhưng chẳng mấy ai ốm đau bệnh tật thành thử cô ở trong cung chuyên môn thì chẳng được thi triển mà rắc rối thì không cái nào không đến lượt. Trong khi đó Vân phủ vàng bạc đè chết người, nếu muốn làm lang y cứu người chỉ cần xin phụ thân mở phòng khám tư là xong, vừa được làm việc mình thích lại chẳng phải điên đầu vì những chuyện phức tạp.
Ngày mai cô phải chủ động trình đơn xin từ chức lên Lưu hoàng thượng mới được.
Mãi gần tới sáng, Vân Ánh Lục mới chợp mắt được tí chút. Đang ngon giấc thì có tiếng người đập cửa ầm ầm, lôi cô khỏi cơn say giấc nồng.
Vốn cực kỳ ghét đang ngủ say thì bị đánh thức, nhưng Vân Ánh Lục vẫn lồm cồm bò ra khỏi giường. Cô mắt nhắm mắt mở ra mở cửa thì thấy Trúc Thanh miệng mồm há hốc, không nói nên lời.
Vân Ánh Lục vốn đã ghi hận chuyện tối qua Trúc Thanh biết thông tin mà không báo, hại cô phải bó tay chịu trói, nay tiểu nha đầu này lại đang tâm phá hoại giấc ngủ ngon của cô. Thù mới hận cũ gộp lại càng không thể tha thứ, cô trừng mắt nhìn Trúc Thanh, im lìm như một tảng băng.
"Tiểu thư, Đỗ đại nhân... đang đứng ngoài cổng, sai nô tì truyền lời, tiểu thư nhanh chóng rửa mặt chải đầu, để ngài ấy đưa… tiến cung". Một hồi lâu sau Trúc Thanh mới tìm lại được giọng nói của chính mình. Gần đây vận đào hoa tới tấp ập xuống tiểu thư, tối hôm qua được hoàng thượng tiễn hồi phủ, sáng nay lại được Đỗ đại nhân đích thân đưa vào cung, rồi lại còn nắm tay vị hôn phu tài mạo song toàn nữa chứ.
"Anh ta ăn no không có việc gì hay sao?” Vân Ánh Lục tức giận sập cửa lại, xoay người vào trong phòng hùng hổ rửa mặt.
Hiện tại người cô sợ gặp nhất chính là Đỗ Tử Bân, dưới ánh mắt uy hiếp của anh ta, cô e mình sẽ để lộ chuyện của Cổ Lệ mất.
Trong lòng có quỷ, nửa đêm nào dám ra khỏi nhà.
"Nhưng mà... nhưng mà tiểu thư, cô biết con người Đỗ đại nhân thế nào rồi đấy, nói một là một, có ai dám phản bác". Trúc Thanh vừa nói vừa hấp tấp tìm y bào cùng mũ quan cho tiểu thư.
"Thế nên tôi mới thấy phiền". Vân Ánh Lục bất lực nhướng mắt nhìn trời.
Trúc Thanh thức thời ngậm miệng lại.
Tức thì tức, nhưng Vân Ánh Lục cũng không dám để Đỗ Tử Bân phải đợi lâu, điểm tâm chưa kịp ăn, cứ thế tất tả ôm hòm thuốc chạy ra cổng. Đỗ Tử Bân mình mặc quan phục, đứng bên cạnh xe ngựa. Hai sai dịch một tả một hữu đứng trước mặt hắn, cung kính lắng nghe chỉ thị.
"Không được phép sai lầm, đã rõ chưa?” Đỗ Tử Bân kết thúc câu chuyện, hai sai dịch chắp tay cáo lui.
"Đỗ đại nhân, chào buổi sáng!” Vân Ánh Lục so vai lè lưỡi, "Hôm nay anh rảnh rỗi nên muốn chơi trò hoán đổi vị trí với xa phu à?”
Đỗ Tử Bân bình thản nhìn cô, điềm đạm trả lời. “Vân thái y thật biết nói đùa. Ta chỉ phụng chỉ làm việc thôi. Từ hôm nay trở đi, ngoại trừ lúc trong cung, sự an toàn của Vân thái y sẽ do ta phụ trách. Nếu có chỗ nào không tiện, xin Vân thái y lượng thứ."
Vân Ánh Lục chột dạ lo lắng, cô quyết định lật bài ngửa với Đỗ Tử Bân, "Anh không định ám chỉ tôi phải tới công đường bộ Hình của các anh đấy chứ?”
"Khi nào cần ta sẽ sắp xếp". Đỗ Tử Bân hờ hững chỉ tay vào cỗ xe ngưa, ra hiệu cho Vân Ánh Lục bước vào bên trong.
"Thành Đông Dương gần đây rất thái bình hay sao mà các anh lại phung phí nhân lực vào tôi như vây. Tôi đâu phải nhân vật quan trong mà phải huy động nhiều người như vậy?” Vân Ánh Lục khẽ nói một mình rồi hậm hực ném hòm thuốc vào xe, rồi kéo vạt áo bước lên.
Đỗ Tử Bân vội đưa tay đỡ lấy lưng Vân Ánh Lục, cô đang quay đầu lại định cảm ơn thì chợt nhìn thấy thị vệ của Thác Phu đang ẩn thân sau một gốc cây ở ngõ đối diện, vẻ mặt lo lắng nhìn chằm chằm vào cô.
Làm sao họ biết nhà cô ở đây chứ?
Vân Ánh Lục vội thu ánh mắt, lòng dạ bắt đầu bồn chồn không yên. Đỗ Tử Bân nhận thấy vẻ mặt khác thường của cô cũng quay đầu lại quan sát bốn phía xung quanh. Trong ngõ nhỏ yên tĩnh, có mấy ông lão đang vui vẻ hàn huyên cùng hàng xóm, tất thảy đều rất bình thường.
“Xuất phát!" Đỗ Tử Bân lên xe, màn xe hạ xuống, trong không gian chật chội chỉ có hắn và cô đang nhìn nhau chằm chằm.
Sự im lặng nặng nề khiến cả hai chẳng dám thở mạnh, Vân Ánh Lục mân mê hòm thuốc trên tay, tâm trí dồn cả vào người thị vệ của Thác Phu, anh ta tìm cô có chuyện gì sao?
Vết thương tái phát?
Lại muốn chuyển thư?
Hay chỉ muốn gặp cô nói lời cảm ơn cho phải phép?
Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy đáp án hẳn chỉ nằm trong ba điều đó.
"Tối hôm qua nàng đã đính ước?" Đỗ Tử Bân thình lình hỏi, giọng nói có chút dị thường.
"Hả, tin tức của anh nhanh nhạy thật đấy".
"Người trông cửa nhà ta và người trông cửa của Vân phủ là bằng hữu lâu năm". Tin tức này khiến hắn mất ngủ cả đêm, đồng thời cũng có chút thất vọng với năng lực tự kiềm chế của bản thân.