Khuôn mặt trắng nõn của Tô Doãn Hiên nháy mắt đỏ lên, nhìn Đan Niên nói không ra lời. Thẩm Ngọc từ rất xa nhìn tới, tên Tô Doãn Hiên kia, hắn đã sớm nhìn ra không phải người tốt lành gì, thấy tên này có vẻ tức sùi bọt mép, mặt đỏ mắt cũng đỏ, nếu dám làm ra chuyện gì với Đan Niên… Thẩm Ngọc siết chặt nắm tay, đừng trách hắn không khách khí!
Đan Niên nheo mắt nhìn khuôn mặt giống như trứng tôm luộc chín của Tô Doãn Hiên, thế này mới sực nghĩ đến, mình hỏi quá trực tiếp, tên Tô Doãn Hiên này xưa nay đều rất thẹn thùng, lại là vệ sĩ trung thành của lễ giáo, hỏi như vậy có khi nào gây sốc nặng cho hắn không?
Nhưng thua người không thua trận, lời cần nói cũng đã nói hết, lúc này lại xấu hổ đổi ý chẳng phải là tỏ ra yếu thế trước mặt Tô Doãn Hiên? Đánh chết Đan Niên cũng tuyệt đối không làm.
Dù vậy, nàng cũng thật sự không thể để mặc cho sự tình hôm nay tiếp tục phát sinh. Đan Niên coi như đã sống qua hai kiếp người, Tô Doãn Hiên trong mắt nàng chỉ là một đứa nhỏ vị thành niên, bọn con trai ở vào thời thanh xuân của mình ít nhiều cũng có vào ý tưởng này nọ. Nhưng nếu ý tưởng này gây nguy hiểm đến tánh mạng người nhà, thì nàng, với tư cách một tỷ tỷ có kiến thức rộng rãi, kinh nghiệm sống phong phú, phải có trách nhiệm cứu vớt người thiếu niên bị lạc lối này.
Tô Doãn Hiên nhìn Đan Niên một hồi thật lâu, bỗng nhiên nghĩ tới một ý tưởng phi thường hợp lý. Cho tới nay, hắn đều biết diện mạo mình tốt lắm, tuổi còn trẻ đã thi đậu Tiến sĩ vào triều làm quan, tuy rằng phần nhiều là dựa vào công lao của Tô Tấn Điền, nhưng ở trong mắt người khác, hắn chính là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ cực tốt. Trong kinh thành có không ít nữ tử trẻ tuổi có tình ý đối với hắn, cũng có không ít người tới cửa làm mai, nhưng đều bị Tô Tấn Điền uyển chuyển từ chối.
Tô Doãn Hiên càng nghĩ, tim đập càng nhanh hơn. Chẳng lẽ là Thẩm Đan Niên thích mình, nên mới cố ý hỏi như vậy? Nữ hài tử a, tâm tư đều là cong cong vòng vòng. Nghe Đường An Cung nói, nữ nhân thích nhất là khẩu thị tâm phi, thích cứng rắn giả vờ nói là không thích. Hay là Đan Niên không giống người thường, nàng thích mình nên nói là mình thích nàng? Hơn nữa, lần trước, hình như cũng có người đồn là Đan Niên thừa nhận thích mình! Vừa nghĩ đến đây, Tô Doãn Hiên rốt cuộc không cách nào che dấu khoái hoạt và đắc ý trong lòng.
Tô Doãn Hiên nhẹ nhàng ho một tiếng, hít sâu một hơi, chỉnh đốn sắc mặt, dùng một loại ngữ điệu ôn nhu mà Đan Niên chưa bao giờ nghe qua để khuyên bảo: “Đan Niên, ngươi là cô nương tốt, gia thế trong sạch, tuy rằng cha ngươi là thứ xuất, nhưng năng lực của ông ấy tốt lắm, nhất định sẽ có tiền đồ cực tốt, tương lai ngươi nhất định là thiên kim tiểu thư.”
Đan Niên có chút không theo kịp tiết tấu suy nghĩ ủa hắn, tự dưng nói sang chuyện này làm cái gì, “Có ý gì?”
Tô Doãn Hiên nhấn mạnh, “Ngươi là người thông minh, ngươi… không nên thích ta.”
Đan Niên nháy mắt bị sét đánh hôn mê, tay chống trán, hoang mang nói: “Không đúng a, vừa mới không phải đang nói là ngươi thích ta sao, thế nào lại đổi thành là ta thích ngươi?”
Tô Doãn Hiên mạnh mẽ áp chế hai gò má đang muốn đỏ phừng phừng lên, nghiêm mặt nói: “Đan Niên cô nương, cha mẹ, huynh trưởng ngươi trân trọng ngươi như thế, ngươi cũng là nữ tử thông minh, hẳn là nên tìm một người lương thiện có gia thế trong sạch, ôn hoà hiền hậu, sống những ngày yên vui, tĩnh lặng, đừng để cho bọn họ lo lắng.”
Đan Niên đồng ý gật đầu: “Đúng vậy a, ta chính là muốn như vậy, gả cho một nam nhân có tính cách tốt, cùng hắn đến nông thôn làm địa chủ bà, trồng đủ loại lương thực, rau quả, buôn bán nhỏ kiếm chút ít tiền lẻ, lại sinh vài đứa nhỏ để chơi đùa.”
Câu trả lời hoàn toàn ra ngoài dự kiến của Tô Doãn Hiên. Tô đại công tử không khỏi ngầm nghiến răng nghiến lợi, trong kế hoạch tương lai của nha đầu kia cư nhiên nửa điểm cũng không suy xét đến sự hiện hữu của hắn, quả thật là cuộc sống rất an toàn, khuyết thiếu ý thức phòng bị.
Trong lòng chợt tuôn ra một đống tư vị chua ngọt cay đắng lẫn lộn, Tô Doãn Hiên hít một hơi thật sâu, chưa từ bỏ ý định khuyên bảo: “Ngươi bây giờ tuổi còn nhỏ, có rất nhiều chuyện…”
Đan Niên lạnh nhạt ngắt lời hắn, “Nói không chừng ta còn lớn hơn ngươi vài canh giờ.” Kỳ thực ta lớn hơn ngươi đến mười mấy tuổi lận đó!
Tô Doãn Hiên không để ý tới lời biện giải của Đan Niên, tiếp tục nói: “Có rất nhiều chuyện, ngươi nhìn không hiểu. Tựa như… tựa như vừa rồi tỷ tỷ gì đó của ngươi, nàng ta cũng nhìn không rõ nội tâm của mình, không biết tiền đồ hung hiểm. Con người sống ở giang hồ, thân bất do kỷ.”
Đan Niên lờ mờ hiểu ra, nguyên lai hắn tới là để nhắc nhở chuyện của nàng, quả thật là mình đã nghĩ nhiều. Tô Doãn Hiên cũng không phải tên ngốc, xem ra đã sớm biết tâm tư như hổ rình mồi của Thẩm Đan Vân. Vừa nhớ bộ dạng giữ nam nhân như chó giữ xương của tỷ muội Thẩm Đan Vân, Đan Niên nhịn không được vui sướng khi người gặp họa, tên Tô Doãn Hiên này gặp xui rồi!
“Nhị đường tỷ của ta sao? À… Đường tỷ bộ dạng xinh đẹp, gia thất cũng tốt lắm, có thể lấy về nhà thử xem, cuộc sống sau này của ngươi không chừng sẽ trôi qua tốt lắm đó.” Đan Niên cười toe, rất không có ý tốt. Nếu Tô Doãn Hiên không có tình ý với mình, Đan Niên cũng dứt khoát thả lỏng thái độ.
Tô Doãn Hiên nhíu mày, ấn tượng của hắn đối nữa hài kia chính là một khối vật sáng mạ vàng di động. “Đừng đánh trống lảng, chúng ta nói chuyện về ngươi. Kỳ thực ta đến, là muốn nhắc nhở ngươi một chút…”
Đan Niên không rảnh để nói với hắn nhiều như vậy, suy nghĩ của bọn con trai thời thanh xuân quá khó đoán. Ai nói cổ nhân đơn thuần, nàng một chút cũng nhìn không ra. Ký ức về kiếp trước của nàng đã sớm mơ hồ, chỉ loáng thoáng cảm thấy, bọn nhỏ lúc đó đều rất ngây thơ a! Tên Tô Doãn Hiên này hoàn toàn ngược lại, chỉ có mỗi chuyện nhắc nhở nàng phải giữ kỹ bí mật thôi mà cứ nói quanh co lòng vòng lâu như vậy.
“Ta cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ muốn nói thật rõ ràng với ngươi, rằng người nhà bên ta tuyệt đối sẽ không ngại sống quá lâu mà đi kể bí mật của ngươi cho người khác biết, ngươi cứ việc yên tâm. Thế nên, sau này chớ lui tới với người nhà bên ta, cũng vạn vạn đừng đến nhà của ta. Ngươi muốn làm gì cũng đều không liên quan đến nhà của ta. Ngộ nhỡ nếu thất bại sẽ bị chặt đầu.”
Đan Niên âm trầm nở nụ cười, “Vậy ngươi vạn vạn đừng khai ra nhà của ta. Nể tình chúng ta cũng quen biết một hồi, đến ngày giỗ của ngươi, ta sẽ uống rượu chúc mừng một chút.”
Tô Doãn Hiên cảm thấy sự tình hôm nay đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Những lời hắn nói đều bị Đan Niên hiểu thành một nghĩa khác. Cố nén tức giận, Tô Doãn Hiên mở miệng nói: “Kỳ thực ý ta muốn nói là, mặc dù ngươi không có ý nghĩ này, nhưng những người khác, ví dụ như mẹ ngươi, bà cũng sẽ…”
“Có phải là hành vi của mẹ ta hôm nay khiến ngươi hiểu lầm không? Ngươi yên tâm, bà không biết gì cả, ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Mẹ ta là một nữ nhân đơn thuần, thiện lương, không tạo thành bất kỳ uy hiếp gì cho các ngươi hết.” Đan Niên có chút tức giận, tên Tô Doãn Hiên này dám có ý đồ với Tuệ Nương, hắn tưởng nàng thật sự là con mèo bệnh nằm yên cho người ta làm thịt sao!
Tô Doãn Hiên càng lúc càng cảm thấy hôm nay thật xui xẻo. Sao hắn nói ra câu nào, Đan Niên cũng sẽ nghĩ sang nơi khác vậy! Tô Doãn Hiên nheo mắt nhìn Đan Niên, tiểu nha đầu đang nổi nóng, những ngón tay nhỏ nhắn như viên phân trắng siết chặt thành nắm đấm, gò má trắng noãn bởi vì tức giận mà hơi hơi ửng hồng, thoạt nhìn vừa trắng lại vừa hồng, hết sức xinh đẹp. Hắn lại không cẩn thận nhìn thấy vành tai xinh xắn trắng muốt của Đan Niên, Đan Niên ở nhà hình như không có sửa soạn gì, trên vành tai trống trơn, không đeo gì cả. Tô Doãn Hiên cảm thấy miệng mình phát khô, vành tai kia giống như hạt châu vừa tròn vừa sáng, chỉ nhìn đến liền kìm lòng không được, phải nuốt một ngụm nước bọt.
Đan Niên tức giận trừng mắt nhìn hắn, hai mắt vừa sáng vừa lóng lánh, hai tay chống nạnh, Tô Doãn Hiên liền nghĩ đến cảnh ngày đó, nàng uy phong lẫm lẫm đánh chạy hai tên tiểu mao tặc không có mặt, sau đó kế mẫu còn ra vẻ rất không đồng ý, liên tục nói cô gái này quá mức hung hãn, không có giáo dưỡng.
Sâu trong nội tâm của mình, hắn lại cảm thấy, đây mới là tính nết thực của Đan Niên. Nàng là một nữ nhân dũng cảm, vì bảo hộ người nhà nên có thể không ngại bất cứ giá nào, không phải loại thiên kim tiểu thư ngoài mạnh trong yếu, chỉ biết đánh giết nha hoàn, chứ không dám nói một chữ không vào mặt đám cướp phỉ.
Thấy Tô Doãn Hiên cứ híp mắt nhìn nàng, hồi lâu cũng không có phản ứng, Đan Niên nghi ngờ hỏi: “Ngươi đang nhìn cái gì? Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng có tính kế lên người nhà của ta! Các ngươi ai thích làm hoàng đế thì lên mà làm, ta chỉ muốn người nhà của ta bình an mà thôi.”
Tô Doãn Hiên cười khẽ một tiếng, hắn đột nhiên cảm thấy hết thảy bí mật, trách nhiệm nhiều năm qua như tảng đá đè trên tim hắn biến mất dạng. Hắn khổ tâm luồn cúi nhiều năm như vậy, vì cái gì, chính hắn cũng không rõ ràng. Đến mặt mũi cha ruột mình thế nào, hắn còn chưa từng thấy qua. Mẹ ruột thì từ lâu đã không có ấn tượng, chỉ nghe biết không lâu sau khi đưa hắn đi, bà liền treo cổ tự vẫn.
Người nuôi hắn lớn lên là Tô Tấn Điền. Hồi còn nhỏ, hắn thường bướng bỉnh gây sự, còn dẫn biểu ca Đường An Cung cùng trèo cây đào trộm tổ chim, trốn học đi chơi.
Dượng vừa bắt gặp Đường An Cung trốn học liền lôi biểu ca ra, đánh một trận. Nhưng phụ thân hắn ngay cả đầu ngón tay cũng chưa bao giờ động tới hắn, chỉ van nài hắn phải cố gắng học. Người khác đều nói phụ thân cưng chiều hắn, hắn khi còn nhỏ đều cảm thấy đắc chí, thẳng đến về sau mới biết được, không phải thân sinh, ít nhiều cũng có chút khoảng cách.
Hắn nhìn Đường An Cung bị đánh, gào khóc kêu to, trong lòng thế nhưng cảm thấy hâm mộ, cha của mình chưa bao giờ lộ ra biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép như vậy. Sau khi hắn biết thân thế không được bao lâu, mẫu thân qua đời.
Mấy năm qua, mẫu thân ở trong phật đường, suốt ngày niệm Phật, không chịu gặp phụ thân. Lúc còn nhỏ, hắn có lần chạy vào Phật đường, muốn làm nũng với mẫu thân giống như Đường An Cung làm nũng với cô, lại không nghĩ rằng, kết quả đổi lấy là ánh nhìn chán ghét của mẫu thân. Bà nhìn hắn nhìn thấy tà ma.
Năm đó, hy sinh nhiều mạng người như vậy, đổi lấy hắn an toàn lớn lên. Nhưng lại có ai quy định, hắn nhất định phải đi kế thừa sự nghiệp của cha, dùng quyết tâm sắt tâm đi mưu phản, không để ý hậu quả máu chảy thành sông, một lần nữa đoạt lại vạn dặm giang sơn này? Cho dù là cha ruột tại vị, thì giang sơn kia chẳng lẽ nhất định sẽ để lại hắn sao?
Đan Niên bị nụ cười này của Tô Doãn Hiên suýt làm cho hoa mắt, tưởng là hắn đang cười nhạo chuyện mình ngày đó lấy gậy đánh chạy tiểu tặc, mặt đỏ lên, nói lầm bầm: “Chuyện đã qua lâu như vậy, ngươi sao cứ níu chặt không tha như vậy! Ta đánh chạy tiểu tặc là ta phạm lỗi hay sao? Chẳng lẽ để cho bị cướp mới là đúng!”
Tô Doãn Hiên cong cong khóe miệng, tự dưng nghĩ đến một chuyện khiến tâm tình hắn nháy mắt trở nên rất tốt. Bởi vì hắn, Đan Niên bị vứt bỏ từ nhỏ, hắn từng rất băn khoăn, nếu Thẩm Đan Niên cáu kỉnh hung bạo, không tinh thông bất cứ món gì trong cầm kỳ thư họa nữ công, rốt cuộc không gả đi đâu được, hắn sẽ thiện tâm cưới nàng về nhà, tương lai nhất định sẽ đối đãi Đan Niên thật tốt.
“Đan Niên, nàng có nghĩ tới về sau muốn tìm tướng công như thế nào không?” Tô Doãn Hiên thử hỏi.
Đan Niên đang chăm chăm nhìn khuôn mặt tươi cười của Tô Doãn Hiên, nhất thời không chú ý tới Tô Doãn Hiên đã tỉnh lược xưng hô với nàng chỉ còn lại tên. Nếu nàng biết Tô Doãn Hiên hiện đang suy nghĩ gì, chỉ sợ Tô Doãn Hiên không thể đứng nguyên vẹn ở cửa nhà nàng.
“Người mà ta muốn gả, tốt nhất là có xe có nhà, phụ mẫu đều mất, biết làm chút chuyện buôn bán, đi học hai ba năm đủ để biết đọc chữ là được, mấu chốt là phải ôn nhu đôn hậu thành thật. Nhà chúng ta ở Thẩm gia trang có đất, nếu hắn có thể vào ở rể, đi theo ta về Thẩm gia trang làm địa chủ thì không còn gì tốt hơn. Đương nhiên không phải là loại thiếu gia tương lai phải cưới đủ tam thê tứ thiếp về để giữ nhà như ngươi. Ngươi có thể yên tâm.” Đan Niên sợ Tô Doãn Hiên lại hiểu lầm, vội vàng gạt hiềm khích sang một bên, nghiêm túc giải thích.
Tô Doãn Hiên một lúc lâu sau mới tìm lại được lý trí, âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Hắn chưa bao giờ muốn cắn chết Thẩm Đan Niên như lúc này. Nàng dám ghét bỏ hắn! Nàng có biết trong kinh thành này, có bao nhiêu quý nữ đứng xếp hàng xin gả cho hắn không! Hắn đây còn chưa ghét bỏ cô nàng Thẩm Đan Niên vừa già hơn hắn, vừa là kẻ quê mùa mới từ nông thôn lên đâu!