• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(sửa)

Lão Triệu không hổ là xuất thân từ nhà giàu, tuy đã nhiều ngày không thấy bóng dáng Đan Niên, nhưng ngay cả một câu cũng không hỏi, chỉ nói hiện nay mình đã tìm được gạch và bùn, vì không có tiền thuê thợ xây, nên đành tự mình xây bếp và quầy tính tiền.

Đan Niên một lần nữa thương nghị với lão Triệu bố cục tiệm ăn, nàng quyết định dựa vào kiểu tiệm cơm Trung Quốc kiểu fastfood ở kiếp trước, phía tây đại sảnh là nơi bày đồ ăn và quầy thu ngân, khu vực phía đông thì dọn trống để xếp bàn ăn cơm, phòng bếp để ở trong hậu viện.

Nơi để đồ ăn phải có bếp lò, trên bếp lò đặt một khay sắt lớn, vừa để tiện nấu nước ấm vừa để giữ nhiệt cho các thố sứ đựng thức ăn. Bánh bao sẽ được làm sẵn, đặt trong xửng hấp, hễ khách cần là có thể lấy ra ngay.

Món chay hai văn tiền một phần, món mặn ba văn tiền một phần, món mặn và món chay chia làm năm sáu dạng tùy chọn lựa, chỉ cần mua đồ ăn, sẽ tặng kèm một cái bánh bao lớn. Tính như vậy, dù khách chỉ gọi một phần thức ăn chay, hai văn tiền cũng đủ không lời không lỗ.

Cách làm những món ăn này cũng đơn giản, chỉ cần thêm dầu mỡ vừa đủ, hương vị sẽ không thiếu, mà những người đi xa làm ăn buôn bán cũng không phải người so đo khẩu vị, thế nên không cần phải tìm đầu bếp lớn, chỉ cần Mai di và Ngô thẩm thẩm là đủ đảm nhiệm đầu bếp.

Đan Niên còn dặn lão Triệu đi tìm mấy cây trúc để làm mấy trăm khối trúc bài, có khối sơn màu đỏ, có khối sơn xanh lá. Bài tử màu đỏ đại biểu món mặn, bài tử màu xanh đại biểu món chay. Khách chỉ cần trả tiền ở quầy thu ngân để mua bài tử, sau đó đến chỗ bày thức ăn để lĩnh đồ ăn, như vậy có hơi giống kiểu thu ngân ở hiện đại.

Đồ ăn được dọn trong dĩa sứ, sau khi gọi ba phần thức ăn, chồng đĩa sẽ đôi lên thật cao, thoạt nhìn phân lượng mười phần, khách khẳng định vừa lòng.

Đại sảnh có một bức tường ở mặt tiền, Đan Niên cũng bảo lão Triệu làm vài cánh cửa sổ, từ bên ngoài nhìn vào sẽ thấy bên trong có đồ ăn và người ăn cơm, người đi đường vừa nhìn là hiểu ngay. Chỉ cần đại sảnh thu dọn sạch sẽ, Đan Niên không tin sẽ không có khách.

Đan Niên ngay từ đầu không có ý định cho bán thức ăn với giá cao, người lui tới đều là tiểu thương, chỉ có những tiệm ăn chất lượng mới hấp dẫn được bọn họ. Giống như khu nhà ăn tập thể gần đại học của nàng ở kiếp trước, chỉ là vài món fastfood rẻ bèo nhưng buôn bán tốt không nói nổi.

Đan Niên còn cố ý nhắc nhở, mỗi ngày trong tiệm phải nấu một phần canh rau, đánh nát trứng gà bỏ vào trong canh, mỗi người đến mua đều được tặng một chén canh rau.

Chờ sau khi bàn bạc tạm ổn với lão Triệu xong, Bích Dao liền nhắc Đan Niên đã gần tới buổi trưa, cần phải trở về. Đan Niên để lại cho lão Triệu hai mươi đồng tiền lớn, bù lại những chi tiêu của lão mấy ngày qua. Tuệ Nương mấy ngày nay vì lo lắng nàng mà cơm nuốt không trôi đêm không thể ngủ, hơn nữa không thập phần tín nhiệm lão Triệu, khẳng định chẳng quan tâm việc này. Đan Niên dặn lão Triệu cứ lo làm việc, nàng đi về trước, cơm nước xong sẽ bảo Tiểu Thạch và Phùng chưởng quầy mang cơm đến cho lão, thuận tiện cùng nhau lo chuyện trong tiệm.

Lúc ăn cơm trưa, Đan Niên liền nhân cơ hội nói với nhà Tiểu Thạch chuyện muốn nhờ bọn họ đến làm việc trong tiệm. Bọn họ đang lo mới tới kinh thành tìm không thấy việc làm, lúc này đã có sẵn công tác, đương nhiên là vừa mừng vừa sợ, miệng lập tức đáp ứng.

Cơm nước xong, Tiểu Thạch, Phùng chưởng quầy và Ngô thẩm thẩm liền vội vàng đi ra tiệm, Đan Niên lo lắng, muốn cùng đi, bị Tuệ Nương ngăn lại, đành ngoan ngoãn ngủ trưa, thức dậy thì luyện chữ.

Bích Dao ngồi bên cạnh nhìn Đan Niên luyện chữ, không ngừng ngủ gật. Đan Niên còn chưa viết xong một trương giấy, chợt nghe được Mai di đến nói Chu ma ma – người của Đại phu nhân đến, hỏi mấy ngày trước Đan Niên ngã bệnh, hai ngày nay thân mình có khỏe hơn chút nào chưa. Ý của Tuệ Nương là Đan Niên giả bệnh cũng đủ lâu, nếu người ta đã đến đây, thì mau ra lộ cái mặt.

Đan Niên mất hứng ném bút, bảo Bích Dao thu dọn bàn, rồi đi ra nhà chính. Còn chưa đi tới cửa, liền nghe thấy tiếng Chu ma ma và Tuệ Nương nói chuyện, tiếng cười nói của Chu ma ma cách thật xa đều nghe rõ mồn một.

Đan Niên thầm hừ lạnh một tiếng, thật đúng là quá cất nhắc bản thân, bất quá chỉ là một bà tử được Đại bá mẫu ưu ái, tưởng rằng đến chỗ bọn họ là có thể làm một chủ tử.

Đan Niên nén giận xốc màn trúc vào trong, Chu ma ma thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi, có lẽ là do bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn giống một đương gia chủ mẫu nhà người có tiền, cùng mẫu thân ngồi cạnh bàn nhỏ ồn ào nói giỡn.

Đan Niên chán ghét nhìn mấy cây trâm cài chói lọi trên đầu Chu ma ma, vị bác gái này là thành tâm đến khoe của hay là thế nào, lúc trước đến Thẩm gia đại trạch cũng không thấy bà ăn diện kiểu nhà giàu mới nổi như thế này a.

Chu ma ma thấy Đan Niên đến, mày mặt tươi cười đứng lên nói: “Tiểu thư Đan Niên, Đại phu nhân bảo lão nô tới xem một chút. Mấy ngày trước, Đại gia và phu nhân nghe nói thân thể Tiểu thư Đan Niên không khoẻ, rất là lo lắng.”

Chính cái gọi là vươn tay không đánh khuôn mặt tươi cười, Đan Niên đành khẽ cười nói: “Đã nhọc bá phụ bá mẫu quan tâm, hiện tại thân mình đã lanh lẹ hơn.” Nói xong, liền ngồi vào cạnh Tuệ Nương, không thèm giương mắt nhìn Chu ma ma một cái.

Chu ma ma lại nói đùa với Tuệ Nương thêm vài câu, Tuệ Nương vốn không thích loại nữ nhân lớn giọng huyên náo kiểu này, mặc cho Chu ma ma nói cái gì, bà cũng chỉ mỉm cười phụ họa hai câu. Chu ma ma ngồi lại một hồi, liền đứng dậy cáo từ. Tuệ Nương lịch sự giữ Chu ma ma lại cùng dùng cơm chiều, Chu ma ma vội vàng cáo từ, nói Đại phu nhân đang mong tin Đan Niên, bà phải nhanh về phục mệnh.

Đợi Chu ma ma ra khỏi cửa, Tuệ Nương và Đan Niên mới có thể thở dài một hơi. Đan Niên cân nhắc nhiều lần, cuối cùng quyết định chưa nên kể cho Tuệ Nương những gì mà nàng nghe được ở chỗ tẩu tử. Hứa thị dù sao cũng là người của đại phòng, chưa thể tin được, nếu Hứa thị chỉ là đem chút tin tức không đầu không đuôi mình nghe lỏm được đến nói nàng, vậy thì sẽ uổng công khiến Tuệ Nương bực bội không vui.

Nếu nhà đại bá thực vô liêm sỉ nói ra chuyện đó, mẫu thân cũng sẽ thẳng thừng cự tuyệt.

“Nương, con không thích nhà Đại bá mẫu, cứ có cảm giác bọn họ có ý đồ gì đó với chúng ta.” Đan Niên nghĩ tới nghĩ lui, đành phải dùng phương thức này để nhắc nhở Tuệ Nương chú ý.

Tuệ Nương vuốt vuốt đầu Đan Niên, thở dài: “Chỗ Đại bá mẫu của con, về sau nếu có thể không đi thì đừng đi. Đừng thấy bà ta cười tủm tỉm, trên thực tế lòng người khó dò, bà ta nghĩ thế nào, chúng ta đều không biết.”

Đan Niên ngoan ngoãn gật đầu, làm nũng cọ đầu vào tay Tuệ Nương, cười nói: “Nương, chờ tiệm cơm của chúng ta kiếm được tiền, chúng ta liền mua một căn nhà khác, không cần ở lại nhà của đại bá nữa.”

Tuệ Nương mỉm cười đáp ứng, đang định nói gì đó, chợt nghe Mai di đến báo vợ chồng lão Trịnh muốn tới từ biệt Nhị phu nhân và Tiểu thư Đan Niên.

Tuệ Nương kinh ngạc nhìn Đan Niên, Đan Niên bĩu môi nói: “Là con bảo bọn họ đi. Hiện tại chúng ta đã có nhà Tiểu Thạch và nhà Bích Dao, không cần đến bọn họ nữa, con cũng không muốn dùng nô tài của nhà đại bá, bọn họ không một lòng với chúng ta.”

“Cũng đúng, để hai người này ở đây giống như là để giám thị chúng ta.” Nói xong, Tuệ Nương liền kéo Đan Niên ra nhà chính.

Vợ chồng Lão Trịnh đã thu dọn xong hành lý, hai người song song dập đầu với Tuệ Nương và Đan Niên liền lập tức cáo từ, Tuệ Nương cũng không giữ lại. Lúc nãy khi Chu ma ma tới, từ cửa sổ phòng khách, bà đã nhìn thấy Trịnh bà tử kéo Chu ma ma lại để nói cái gì đó, hẳn là Thẩm Đại phu nhân bên kia hiện tại cũng biết việc này.

Tuệ Nương chỉ cảm tạ lão Trịnh cho có lễ tiết một chút, đồng thời nhắc nhở bọn họ chớ có nhiều lời về những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này. Lão Trịnh hiểu được ý của Tuệ Nương, cùng Trịnh bà tử quỳ trên mặt đất gật đầu xưng vâng.

Tuệ Nương bảo Đan Niên lấy ra hai lạng bạc, cho lão Trịnh làm quà từ biệt, lão Trịnh cũng không chối từ, cầm lấy bạc dập đầu liền đi.

Đan Niên rất mất hứng, nàng vốn cực kỳ chán ghét những người như lão Trịnh, trong nhà vốn đã không dư dả, còn phải đem tiền tiết kiệm được cho lão Trịnh. Tuệ Nương liếc nàng một cái, “Cho bạc là để chận cái miệng của hắn, con đó nha, về sau làm việc phải học tập một chút!”

Hai ngày sau, Tiểu Thạch trở về báo tiệm cơm đã sửa soạn theo ý của Đan Niên, hiện tại đã sắp xếp đâu vào đấy, chỉ còn chờ khai trương mà thôi.

Đan Niên hưng phấn không thôi, trở ngại mình là nữ hài tử chưa lấy chồng, không thể tùy ý xuất nhập những nơi như thế này, đành phải ủy thác Phùng chưởng quầy và lão Triệu chủ trì nghi thức khai trương. Đan Niên bàn với Mai di và Ngô thẩm thẩm thực đơn và số lượng đồ ăn, quyết định sẽ làm vài món ăn gia đình. Món chay là cà tím nướng, gỏi củ cải trắng và đậu hủ xào đậu búng. Món mặn là thịt xào, thịt nướng và gà xào xé phây.

Lão Triệu mời Đan Niên đặt tên cho tiệm cơm. Đan Niên nghĩ nghĩ, tiệm cơm này được mở lúc mình và Tuệ Nương đang tha thiết hy vọng chờ mong phụ thân và ca ca về nhà, không bằng đặt tên là Duyệt Lai. Lão Triệu lĩnh xong bức tranh chữ do Đan Niên liền vội chạy đi tìm thợ làm biển hiệu.

Đến ngày khai trương, Đan Niên và Tuệ Nương đều ở nhà, đứng ngồi không yên. Một ngày trước, Đan Niên đã tỉ mỉ dặn dò mọi người, nếu có tiểu vô lại hay lưu manh du côn đến quấy rối, thì cứ báo ra danh hào của đại bá, nói là người nhà của Thẩm đại nhân mở tiệm. Lại dạy bọn họ, nếu có khách đến, những người phục vụ như Bích Dao và Tiểu Thạch phải ứng đối như thế nào. Lại dặn dò Mai di và Ngô thẩm thẩm, lúc xào rau đừng quá tiết kiệm dầu, ngay cả món chay cũng phải rưới một ít dầu xào thịt để tăng thêm mùi. Lúc mới mở tiệm là phải làm sao cho có tiếng tăm, nhất định phải để khách vừa lòng.

Tuệ Nương nghe một hồi cũng thấy phiền, kéo Đan Niên lại, bảo nàng chỉ là thừa quan tâm, Phùng chưởng quầy và lão Triệu đều là người có kinh nghiệm ở phương diện này, nào còn cần nàng đến chỉ điểm. Lão Triệu cười nói mình đã báo một tiếng với các nha dịch trong quan phủ, bọn họ nghe nói là người nhà Thẩm đại nhân mở tiệm, nên không nói thêm cái gì, còn ôn tồn tiễn lão ra tận cửa.

Đan Niên vẫn cứ luôn lo lắng, chỉ sợ tiệm cơm fastfood hiện đại của mình không thể thực hiện được ở cổ đại.

Tới gần buổi trưa, Thẩm Đại phu nhân phái lão Trịnh đến báo ngày mai Khánh Vương gia có mở một tụ hội ở một hôn trang ngoại ô, các thiếu gia, tiểu thư khắp kinh thành đều sẽ đến đó chơi. Lần này lão Trịnh tới, là chuyên môn đến mời Đan Niên đi cùng với các tỷ muội.

Đan Niên còn đang phiền lòng chuyện tiệm cơm, thuận miệng nói: “Không đi, không rảnh!”

Lão Trịnh mặt mày đau khổ cầu xin Đan Niên, Tuệ Nương nghĩ nghĩ một hồi rồi xua tay bảo lão Trịnh trở về, nói Đan Niên nhất định sẽ đi, lão Trịnh thế này mới tràn ngập phấn khởi trở về.

Đan Niên không rõ mẫu thân sao lại muốn nàng đi, Tuệ Nương cười tủm tỉm nói: “Chúng ta là không muốn nghe nhà Đại bá con an bày mọi chuyện, nhưng cũng không thể khiến ngươi cả đời ở trong nhà làm gái lỡ thì a! Đan Niên, con lớn rồi, gặp gỡ nhiều vị thế gia đệ tử cũng không có chỗ hỏng.”

Mặt Đan Niên đỏ lên, thế gia đệ tử thì nàng đã gặp qua hai người, một người thì tràn đầy tửu sắc – đường ca Thẩm Đạc, còn người kia thì lúc nào cũng mang gương mặt lạnh như tiền – Tô Doãn Hiên.

Đan Niên cứ cảm thấy mình và hắn hẳn là có thâm cừu đại hận gì đó, mặc dù hắn đã giúp nhà bọn họ một món ân tình lớn, nhưng hễ Đan Niên vừa nhớ đến Tô Doãn Hiên liền giận dễ sợ, với cái một bộ dạng băng lãnh ngàn năm như bị người khác thiếu tiền kia, chỉ có quỷ nữ nhân mới coi trọng hắn! Đan Niên oán hận nghĩ.

Thật vất vả đợi đến buổi chiều, Tiểu Thạch đánh xe ngựa đưa Ngô thẩm thẩm, Mai di và Bích Dao từ tiệm cơm trở về.

Đan Niên ngạc nhiên hỏi: “Sao mọi người về sớm vậy?” Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Thấu mặt mày ai nấy đều vui sướng, Đan Niên cũng yên lòng, đoán hẳn là không có chuyện gì.

Ngô thẩm thẩm ha ha cười nói: “Đan Niên, con không biết đâu, mẻ đầu tiên làm ra sáu dĩa ăn lớn, chưa tới giữa trưa liền bán sạch, trong đại sảnh đông người đến độ không còn chỗ! Ta với Mai di của con ở trong phòng bếp, chỉ nấu cơm thôi cũng nấu không kịp. Canh rau xanh cũng hết, bánh bao bán sạch không kịp hấp, lão Phùng không có biện pháp, đành chạy đến tiệm bánh bao ở thành Tây, mua hơn cả trăm cái bánh bao của người ta về bán với đồ ăn, mười mấy người khách cuối cùng đều không còn canh để ăn.”

Đan Niên thế này mới hoàn toàn yên tâm, cùng Tuệ Nương vui vẻ nở nụ cười, ngày khai trương đầu tiên đã như vậy, xem ra là dấu hiệu tốt. “Khách đến ăn có nói đồ ăn hương vị thế nào không?” Đan Niên hỏi tiếp.

Bích Dao cười hì hì đáp: “Đều nói là ăn ngon, nương và Ngô thẩm thẩm khi xào rau đều cho dầu nhiều, mùi thịt bay ra tận ngoài đường, thật xa đều có thể ngửi thấy! Đồ ăn dự trữ mua từ ngày hôm qua đều dùng hết rồi, có rất nhiều người muốn ăn cũng chưa thể ăn được. Phùng thúc thúc ra chợ mua thức ăn, nhưng mọi người đều dọn quầy cả rồi, không còn cách nào khác, đành phải đóng cửa sớm, chờ sáng sớm ngày mai đi mua thức ăn.”

Đan Niên nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa của Bích Dao, mấy ngày nay Bích Dao ăn ngon ngủ tốt, người cũng trở nên đầy đặn, đã xinh đẹp lên rất nhiều, “Bích Dao, ngươi ở trong tiệm, có người nào khi dễ ngươi không? Nếu có, ngươi không cần lại đến đó nữa.”

Bích Dao thoáng sửng sốt, rồi lắc đầu cười nói: “Không ai khi dễ ta, tiểu thư chớ lo lắng. Với lại…” Bích Dao đỏ mặt liếc nhìn Tiểu Thạch đang cột ngựa trong sân, thấp giọng nói: “Còn có Phùng đại ca ở bên cạnh ta a, có người cao lớn như hắn ở cạnh, ai mà dám gây sự!”

Đan Niên nhìn tư thái tiểu nữ nhi của Bích Dao, không khỏi cười thầm, không ngời sau mấy ngày, Bích Dao đã thầm thích Tiểu Thạch. Nàng phải tìm cơ hội nói với nương, Bích Dao lớn hơn nàng một tuổi, cũng đến tuổi đính hôn, hai nhà nếu có thể kết thành người một nhà, cũng là một chuyện tốt.

Ngô thẩm thẩm lấy ra một cái túi vải nặng trịch, nói đây là tiền thu vào trong hôm nay. Đếm tiền là việc mà Đan Niên vui vẻ nhất, vội vàng nhào vào chiếc bàn nhỏ trong nhà, hăng hái đếm. Thu được tổng cộng hai ngàn tám trăm văn tiền, chưa đến ba lượng bạc, Đan Niên trong lòng ngọt như mật, phí tổn dự đoán không quá một lượng bạc.

Ngô thẩm thẩm và Mai di giao tiền xong, phải đi chuẩn bị cơm tối. Chờ lão Triệu và Phùng chưởng quầy trở về, Đan Niên xuất ra hai ngàn đồng tiền giao cho bọn họ, dùng làm tiền mua thức ăn ngày mai. Đan Niên lại hỏi kỹ món nào được chào đón nhất, ngày mai nhớ làm nhiều thêm một ít.

Đan Niên phân việc chi tiết cho từng người, Phùng chưởng quầy phụ trách mua thức ăn và lấy tiền, lão Triệu phụ trách thu ngân và duy trì trật tự trong tiệm, Bích Dao và Tiểu Thạch thì phụ trách dọn đồ ăn, Ngô thẩm thẩm và Mai di phụ trách nấu cơm.

Đan Niên an bày như vậy cũng là có tư tâm. Đối với lão Triệu, nàng còn chưa thực yên tâm. Mục đích mà lão Triệu hợp tác mở tiệm với nàng là muốn kiếm đủ tiền chuộc người chủ cữ. Giao trọng trách quản tiền vào tay lão, Đan Niên vẫn không yên lòng, chờ quan sát thêm một đoạn thời gian, nàng lại quyết định.

Hôm kia mua thức ăn tổng cộng chưa đến một ngàn đồng tiền lớn, Đan Niên tưởng rằng thế nào cũng đủ dùng hai ngày, hôm nay nàng lại lấy ra hai ngàn đồng tiền lớn để mua, bột mì làm bánh bao cũng phải mua nhiều một ít. Bánh bao chuẩn bị đầy đủ, lần buôn bán ngày mai thế nào cũng sẽ tốt lên một ít.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK