Tuệ Nương trong lòng có chút băn khoăn, mẹ chồng của Ngô thị không phải là loại người dễ ở chung. Nhiều lần, Đan Niên cũng nghe được bà nội Tiểu Thạch ở bên ngoài cổng nhà cao giọng nói chuyện với người qua đường, nói bóng nói gió là con dâu mình tay ngoài dài hơn tay trong, công việc ở nhà thì dùng đủ mánh lới để nhàn hạ, đã vậy còn siêng năng chạy sang nhà người ngoài, rồi còn nói là chó không quen nhà, linh tinh này nọ.
Ngô thị mỗi lần đều là xấu hổ cười cười, làm bộ như không nghe thấy. Đan Niên quan sát thấy, mỗi khi như vậy, trên khuôn mặt non nớt của Tiểu Thạch đều hiện lên phẫn nộ, nhưng chỉ giây lát lướt qua, rồi lại khôi phục bình tĩnh, như thể chưa nghe qua.
Ngày như vậy qua hơn nửa tháng, nhà mới của Đan Niên đã xây tạm đâu vào đấy. Nghe Thẩm Lập Ngôn nói, chỉ còn lại một ít việc vặt như là tô vôi quét sơn.
Tuệ Nương nhân cơ hội này nhắc lại chuyện Tiểu Thạch bái sư với Thẩm Lập Ngôn. Thẩm Lập Ngôn trầm mặc, “Ngươi cảm thấy đứa nhỏ kia thế nào?”
Tuệ Nương nghĩ nghĩ, “Nó thật ra một đứa nhỏ an tĩnh.” Lại nói: “Mà mẹ chồng của Ngô thị a, thật là một người chanh chua, thấy Ngô thị tới đây hỗ trợ, suốt ngày ở bên ngoài cửa viện chỉ cây dâu mắng cây hòe.”
Thẩm Lập Ngôn sờ sờ đầu Đan Niên, ẵm Đan Niên lên cho Đan Niên đứng trên chân hắn đi đường, nói: “Vậy ngày mai nói với Ngô thị một tiếng đi. Bái sư thì không cần, đến học cùng với A Ngọc là được.”
Nói xong lại cười nói: “Ngươi là thay Ngô thị bênh vực kẻ yếu?”
Tuệ Nương hơi xin lỗi nở nụ cười: “Không dối gạt phu quân, thật là có ý này. Hơn nữa, bà nội Tiểu Thạch cả ngày trước cửa nhà chúng ta nói huyên thuyên, ta thật cáu giận hết sức.”
Thẩm Lập Ngôn tiếp tục đùa với Đan Niên, không thèm để ý nói: “Lão thái thái đã một bó tuổi, chúng ta không tiện nói đạo lí gì với bà, ta cũng không tiện ra mặt lý luận, nếu bà ở bên ngoài không nhằm vào chúng ta, thì kệ bà ấy đi, người ta quản giáo con dâu, là gia sự, chúng ta không tiện nhúng tay.”
Tuệ Nương đáp ứng, ẵm lấy Đan Niên chuẩn bị đi tắm rửa ngủ, Thẩm Ngọc đã sớm không cần nàng quản, có thể một mình ngồi trong cái thùng gỗ ngoài sân, tự mình tắm rửa sạch sẽ.
Mới đầu, Đan Niên đều tắm ở trong phòng, Tuệ Nương sợ Đan Niên loạn đạp nước văng lên người khác, liền cho Thẩm Ngọc vào trong viện, cho hắn tự mình chơi.
Hiện tại là giữa hè, Tuệ Nương thừa dịp nấu cơm xong, người làm công còn chưa trở lại, tranh thủ tắm cho Đan Niên ở trong sân. Thẩm Lập Ngôn vẫn chưa về, Thẩm Ngọc lại đang trong phòng đọc sách, Đan Niên tắm lộ thiên cũng thấy có cái gì.
Nhưng hôm nay Thẩm Lập Ngôn về sớm, ăn xong cơm tối, bên ngoài trời đã sớm đen.
Tuệ Nương nấu xong nước tắm, định tắm cho Đan Niên trong phòng.
Thẩm Lập Ngôn giơ hai tay ôm lấy eo nhỏ của Đan Niên, Tuệ Nương bắt đầu cởi cái yếm nhỏ, cái khố nhỏ, Đan Niên dần dần không trấn định nổi.
Thẩm Ngọc đã là một đứa nhỏ năm tuổi, Thẩm Lập Ngôn càng là một nam nhân trưởng thành hai mươi mấy tuổi. Đan Niên thế nào cũng không thuyết phục bản thân trần truồng trước mặt hai nam nhân.
Còn chưa chờ Tuệ Nương cởi tiểu y phục, Đan Niên liền bắt đầu liều mạng phản kháng. Tuệ Nương kì quái, “Bình thường tắm rửa đều rất ngoan a, hôm nay sao vậy? Hôm nay có nhiều người hầu hạ nên mừng muốn điên rồi phải không?”
Đan Niên linh cơ nhất động, chỉ vào Thẩm Lập Ngôn và Thẩm Ngọc, nói: “Phụ thân, ca ca, không cần.”
Tuệ Nương nhìn nhìn Thẩm Ngọc và Thẩm Lập Ngôn, hồi lâu mới hiểu được, cười đến chảy cả nước mắt, “Tướng công, khuê nữ nhà ngươi thẹn thùng a, ngươi và A Ngọc mau vào buồng trong đi, nếu không khuê nữ nhà ngươi sẽ không chịu tắm.”
Thẩm Lập Ngôn cười ha hả lên, ôm Thẩm Ngọc vào buồng trong, Thẩm Ngọc mặt mày mất mát, hắn mới vừa rồi còn xoa tay tưởng tự mình tắm cho muội muội.
Ở trong nhà chính, Tuệ Nương vừa tắm Đan Niên, vừa khẽ đánh Đan Niên, đúng là tiểu tinh quái. Đan Niên vừa ngồi trong trong thùng gỗ tắm rửa, vừa lo lắng nhìn tấm rèm vải buồng trong, sợ tên tiểu tử hư hỏng Thẩm Ngọc sẽ đột nhiên lao tới.
Đan Niên nhìn xà nhà ưu thương thở dài, bản thân mình lúc nào mới có thể thoát khỏi thời kì trẻ con không nhân quyền này a!
Ngày hôm sau, Thẩm Lập Ngôn không đi ra ngoài, công việc tô vôi còn lại toàn bộ giao cho Vương sư phụ mà tộc trưởng tiến cử.
Đến buổi chiều, Ngô thị lại dẫn Tiểu Thạch tới. Thấy Thẩm Lập Ngôn ở nhà, Ngô thị có chút sợ hãi. Nhưng nghe Thẩm Lập Ngôn đồng ý cho Tiểu Thạch đến học cùng với Thẩm Ngọc, Ngô thị kinh hỉ dị thường, vội vàng kéo Tiểu Thạch dập đầu bái sư với Thẩm Lập Ngôn.
Thẩm Lập Ngôn nâng tay ngăn lại, “Đứa nhỏ chỉ là theo A Ngọc học mấy chữ mà thôi, bái sư coi như bỏ. Này cũng là yêu cầu của ta.”
Ngô thị thấy Thẩm Lập Ngôn kiên trì, cũng không gọi Tiểu Thạch hành lễ bái sư nữa.
Thẩm Lập Ngôn hỏi tình huống của Tiểu Thạch, biết hắn trước kia có theo đường thúc trong nhà học qua mấy chữ, xem như là tạm xóa mù chữ. Liền dặn Tiểu Thạch sáng sớm ngày mai bắt đầu học, mang theo giấy và bút mực, cùng học với Thẩm Ngọc.
Đan Niên nghe Tiểu Thạch sắp tới, trong lòng cũng có chút nhảy nhót, đứng ở cạnh Tiểu Thạch, chủ động nắm lấy tay Tiểu Thạch.
Trong nhà Tiểu Thạch vốn không có đứa nhỏ nào nhỏ tuổi hơn hắn, thấy một đứa bé phấn điêu ngọc trác như Đan Niên chủ động nắm tay mình, tuy rằng bộ dạng vẫn là ôn dịu ngoan thuận, khóe miệng lại khẽ cong lên, run run rẩy rẩy bế Đan Niên lên.
Thế này lại làm Ngô thị sợ hãi, nàng biết vợ chồng Tuệ Nương xem Đan Niên là bảo bối đến trình độ nào, sợ con mình đụng tới Đan Niên sẽ chọc Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương không vui.
Ngô thị vội vàng ẵm lấy Đan Niên đặt xuống đất, mắng con: “Đứa nhỏ này, sao lại như vậy a, lỡ tiểu thư bị ngã xuống thì làm sao bây giờ?”
Tiểu Thạch tiếc nuối liếc nhìn Đan Niên một cái, không hé răng, cúi đầu nghe quở trách.
Tuệ Nương cũng không thích bộ dáng dè dặt cẩn trọng sợ đắc tội với người khác như vậy của Ngô thị, hoà giải nói, “Phong tẩu tử trách móc đứa nhỏ làm gì, đứa nhỏ có va chạm chút đỉnh mới trưởng càng rắn chắc. Hơn nữa, cũng đừng gọi Đan Niên là tiểu thư, nàng chỉ là một nha đầu con nhà nông thôi!”
Đan Niên thở dài, Ngô thị đã bị mẹ chồng áp đến thành chim sợ cành cong, tính cách mẫn cảm nhát gan. Nàng ngẩng đầu nhìn Tiểu Thạch, thò tay nắm lấy tay Tiểu Thạch, hướng hắn ngọt ngào cười, cặp mày nhăn nhúm trên mặt Tiểu Thạch thế này mới giãn ra.
Tiểu Thạch người ngợm cũng không tệ, xem tính cách cũng là một đứa nhỏ dịu ngoan, mẫu thân Ngô thị lại là người biết cấp bậc lễ nghĩa. Bà nội Tiểu Thạch tuy rằng hơi khó ưa, nhưng dù sao cũng đã một bó tuổi, còn có thể khó ưa thêm được mấy năm?
Huống hồ nghe Ngô thị nói, trong nhà Tiểu Thạch còn có chút ruộng đất, nếu không Ngô thị cũng không có khả năng ra tay hào phóng như vậy. Tuy rằng không phải nhà đại phú, nhưng trong nhà có nuôi gà, nuôi heo, đến ngày mùa còn phải mướn người đến làm việc, cuộc sống coi như trôi qua dễ chịu.
Lấy ánh mắt của người hiện đại đến xem, Đan Niên thấy Tiểu Thạch tuyệt đối là nam nhân cổ đại có kinh tế vững vàng.
Đan Niên âm thầm tính toán, dù sao thế nào cũng phải tìm một người để gả, so với với bị cha mẹ an bày gả cho một người không biết, không bằng bản thân tự chọn trước một người biết rõ ngọn nguồn.
Tốt nhất là tìm một người nhà gần, bản thân mình có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, sau khi gả qua nhà chồng sẽ không khổ sở.
Đan Niên dĩ nhiên đem Tiểu Thạch xếp vào danh sách tuyển chọn lang quân. Bất quá, Đan Niên là tuyệt đối không thừa nhận là vì bản thân mình coi trọng người ta dịu ngoan lại đẹp mắt.
Nghĩ đến đây, Đan Niên quyết định, phải xem trọng hạt giống tốt này, tuyệt không thể để mọc bậy bạ. Hiện tại Thẩm Ngọc đã là cái quỷ tinh linh, thỉnh thoàng còn khi dễ khi dễ đứa nhỏ mới cai sữa như nàng, nàng phải tìm một người thành thật trung hậu đến giúp nàng để đối phó ca ca.