* Thất tịch được xem là lễ Valentine của các nước Đông Á và Đông Nam Á, diễn ra vào ngày mồng 7 tháng 7 âm lịch. Lịch sử về ngày này gắn bó với câu chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ hoặc vợ chồng Ngâu với nhiều dị bản. Đây là ngày hội truyền thống ở Trung Quốc để các cô gái trẻ trưng bày các vật dụng nghệ thuật tự tạo trong ngày này và để cầu mong lấy được ông chồng tốt. Ngày này còn có các tên gọi khác như: Khất xảo tiết (Lễ hội thể hiện tài năng), Thất thư đản (Sinh nhật cô em thứ bảy), Xảo tịch (Đêm kỹ năng)
Vào lúc trăng treo trên cành liễu, Tuệ Nương dọn trái cây và bánh ngọt ra sân, dẫn Đan Niên thắp nhang ba quỳ chín lạy, khẩn cầu Chức Nữ phù hộ Đan Niên được khéo tay. Trải qua vài năm quan sát tay nghề thêu thùa may vá của Đan Niên, lại thêm trong nhà bận rộn việc buôn bán, Tuệ Nương cuối cùng thực sự thất vọng, nên từ sau khi Đan Niên mười tuổi sau, trong nhà không lại tổ chức đêm thất tịch khất xảo.
Nhưng năm nay khác những năm trước, trong nhà có thêm ba nữ nhân, nên phương diện này cũng được quan tâm nhiều hơn.
Buổi chiều trước đêm thất tịch, các nữ nhân cùng ngồi lại bàn việc nhà. Mai di cười nói, đêm thất tịch năm nào, bà cũng đều làm một bữa tiệc khất xảo nho nhỏ cho Bích Dao. Tuệ Nương nắm lấy đôi bàn tay khéo léo của Bích Dao, lắc đầu thở dài thườn thượt, nói là Đan Niên tay chân vụng về hết sức, chẳng thêu được cái gì ra hồn.
Mai di và Ngô thẩm thẩm đều bật cười, vội vàng khích lệ nói: “Phu nhân thật đúng là biết nói giỡn, tiểu thư Đan Niên vừa biết làm buôn bán vừa có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại viết chữ rất đẹp, chỉ sợ không có nữ tử Đại Chiêu nào có thể so sánh được!”
Thấy vẻ mặt Tuệ Nương vừa ngọt ngào vừa ưu thương, Đan Niên không biết mình nên cười hay nên khóc. Các vị tộc trưởng luôn là như thế, lúc nào cũng ghét bỏ đứa nhỏ nhà mình không tốt ở phương diện nào đó, nhưng đến khi tộc trưởng nhà khác mở miệng khen đứa nhỏ nhà mình ưu tú ở phương diện khác thì lại kiêu ngạo lên, so với trẻ con còn giống trẻ con hơn.
Mai di khuyên giải Tuệ Nương: “Phu nhân, tiểu thư Đan Niên không giỏi nữ công, nhất định là do phu nhân không chịu cầu khất xảo cho tiểu thư, năm nay nhất định phải làm!”
Tuệ Nương cảm thấy rất là có lý. Từ lúc tin Phật, Tuệ Nương liền đặc biệt tin tưởng những chuyện cầu khẩn thế này, thế nên liền oán trách bản thân lúc trước cứ lo làm chuyện này, lo làm chuyện kia, lại bỏ quên chuyện quan trọng nhất. Không cầu khất xảo cho nữ nhi, bàn tay của nữ nhi sao có thể khéo léo được?
Tuệ Nương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Đan Niên một cái, lập tức quyết định năm nay không những phải làm, mà còn phải làm lớn. Thẩm Đan Niên vốn tham tiền như mạng, nghe thế chỉ biết lặng lẽ đau lòng, nhẩm tính xem phải cần bao nhiêu bạc. Nàng đương nhiên không dám nói ra với Tuệ Nương, bằng không sẽ bị mẫu thân dong dài cả buổi trưa.
Đang lúc người một nhà thương lượng vô cùng náo nhiệt, bỗng có người kêu cửa. Bích Dao đi mở cửa, đưa người vào trong. Nhìn thấy đám người đi đến, Đan Niên không khỏi nhíu mày, lại là Thẩm Đan Vân, nàng ta tới làm gì?
Thẩm Đan Vân vừa vào liền trưng ra khuôn mặt rụt rè tươi cười, nàng hôm nay ăn mặc khá đơn giản, áo màu đỏ tươi, váy màu hồng phấn, đầu tóc cũng làm đơn giản, chỉ dùng một cây trâm cố định búi tóc, trên mặt không chút son, thoạt nhìn giống như đóa hoa đã được rửa sạch bụi bẩn.
Đan Niên cảm thấy thật kỳ lạ. Vị tỷ tỷ bình thường chỉ cần xuất hiện ở nơi có nhiều người, nhất định phải trang điểm sao cho kinh diễm bốn phía, áp đảo khắp phương. Xem ra nàng ta không xem nhà Đan Niên là nơi trọng yếu.
Bất quá, nàng trang điểm như vậy ngược lại nhìn thuận mắt hơn so với lúc phấn son lòe loẹt. Diện mạo của Thẩm Đan Vân vốn thuộc về loại hình diễm lệ, ăn diện quá mức nặng nề chỉ khiến vẻ đẹp của nàng bị che lấp, trở thành trói buộc. Nghĩ thì nghĩ vậy, chứ Đan Niên không có lòng tốt đi nhắc nhở nàng. Nếu nàng thực sự nói với Thẩm Đan Vân những lời này, nàng ta thế nào cũng cho rằng Đan Niên ghen tị với vẻ đẹp của mình, cố ý lừa mình đi sai đường.
Ngô thẩm thẩm và Mai di tuy rằng không biết Thẩm Đan Vân, nhưng xem tư thế cũng biết là tiểu thư nhà quan, nên đều hành lễ với Thẩm Đan Vân. Thẩm Đan Vân vẫn tiếp tục ra vẻ rụt rè, khép nép ngồi xuống ghế, nha hoàn phía sau cũng cúi đầu mà đi, hai chủ tớ lại hết sức đồng lòng, nhìn cũng không nhìn Ngô thẩm thẩm và Mai di một cái.
Tuệ Nương khẽ thở dài, cười hỏi: “Trời nắng thế này, sao lại tới nhà thím?” Ở trong mắt Tuệ Nương, kẻ đáng giận là Thẩm Đại phu nhân và Thẩm Đan Hà, còn với một đứa nhỏ thứ xuất như Thẩm Đan Vân, bà luôn cảm thấy đồng cảm cho số phận của nàng.
Thẩm Đan Vân thấy thím lên tiếng, đương nhiên không thể dùng thái độ đối đãi với Đan Niên thái độ mà trả lời Tuệ Nương, nên mỉm cười lễ độ nói: “Không đến trước chào hỏi thím và Đan Niên muội muội, thím xin đừng trách a!” Biểu hiện hết sức có lễ có tiết, quả thật khiến người ta tìm không ra tật xấu.
Lúc này Bích Dao đi vào dâng trà, tiểu nha hoàn phía sau Thẩm Đan Vân liền vội vàng nhận lấy, cầm lên thổi thổi mấy hơi, mới đưa vào tay Thẩm Đan Vân.
Đan Niên cắn hạt dưa, thấy hai chủ tớ diễn xuất kiểu này, nhịn không được nói: “Đợi một chút.”
Thẩm Đan Vân đang định đưa chén trà lên miệng, nghe Đan Niên nói vậy, kinh ngạc ngừng lại. Đan Niên ném vỏ hạt dưa qua một bên, vỗ vỗ tay, không mặn không nhạt nói: “Có cần muội tử uống trước một ngụm, thử xem có độc hay không?”
Sắc mặt Thẩm Đan Vân lập tức kéo xuống. Nàng không nghĩ tới Đan Niên dám làm bẽ mặt mình ở trước mặt thím. Lúc ở nhà, từ địa vì đến phân lượng, cái gì của nàng cũng không bằng Thẩm Đan Hà. Giờ đến nhà Nhị thúc, ở cái nơi nghèo thế này, nàng chỉ muốn ra vẻ một chút cũng bị Thẩm Đan Niên ác mồm châm chọc.
Tuệ Nương có chút đau đầu nhìn Đan Niên, bà biết Thẩm Đan Hà làm việc ác độc, nhưng Đan Vân dù sao cũng đâu có làm gì Đan Niên, tâm tính báo thù của đứa nhỏ này thật lớn quá a.
“Đan Niên, sao lại nói chuyện với nhị tỷ của con như vậy?” Tuệ Nương trừng mắt nói với Đan Niên một câu. Đan Niên tiếp tục cắn hạt dưa làm như không nghe thấy.
Tuệ Nương mắng Đan Niên xong, lại quay đầu cười nói với Thẩm Đan Vân: “Muội muội con từ nhỏ đã bị thím và Nhị thúc chiều thành hư, là dã nha đầu, con làm tỷ tỷ, đừng chấp nhặt với nàng.”
Thẩm Đan Vân được cái bậc thềm đi xuống, trong lòng đương nhiên cao hứng, không lại so đo với Đan Niên, tiếp tục nâng chén trà đưa lên miệng, chợt nghe Đan Niên nho nhỏ nói thầm: “Trà có nước miếng của người khác mà cũng dám uống!”
Câu này vừa vặn truyền vào lỗ tai Thẩm Đan Vân. Thẩm Đan Vân nhìn chén trà trước mắt, nhất thời cảm thấy đây chính là ống nhổ của bọn nha hoàn, thế nào cũng uống không nổi, không khỏi buồn bực quay đầu trừng mắt nhìn nha hoàn. Nha hoàn kia bị trừng mắt, cúi đầu không dám nói lời nào, trong lòng vạn phần ủy khuất, đây chính là tuân theo ý của ngài a, giờ sao lại trở thành sai lầm của nô tì!
Tuệ Nương hoàn toàn tức giận, lớn tiếng mắng Đan Niên: “Con còn nói lung tung nữa thì mau trở về phòng luyện thêu thùa đi, đừng ở lại thêm dọa người!” Đan Niên hờn dỗi ngậm miệng, phút cuối cùng còn trừng mắt liếc xéo Thẩm Đan Vân một cái.
Thẩm Đan Vân thuận thế đặt chén trà lên bàn, cười nói với Tuệ Nương: “Thím đừng giận, Đan Niên muội muội chỉ là bướng bỉnh thôi.” Đan Niên nghe thế, thầm nghiến răng nghiến lợi không thôi.
Thẩm Đan Vân còn nói thêm: “Ngày mai không phải là đêm thất tịch đó sao, mẫu thân con hàng năm đều cầu khất xảo cho chúng con. Năm nay có thím và Đan Niên muội muội đến, mẫu thân nói, đều là người một nhà, cần gì phải chia ra làm hai tràng, nên bảo con đến mời thím và Đan Niên muội muội ngày mai đến nhà làm tiệc khất xảo.”
Đan Niên nghe thế, cảm thấy có chút kỳ quái. Thẩm Đại phu nhân rõ ràng có ý muốn tu bổ quan hệ của hai nhà, nếu như vậy, vì sao lại bảo đứa nhỏ mà bản thân luôn không ưa thích đến? Bảo Thẩm Đan Hà tự mình đến, không phải càng chứng tỏ thành ý sao? Nghĩ một lát, Đan Niên đoán Thẩm Đan Hà chắc là còn đang nổi nóng, tạm thời không muốn gặp nàng. Còn Thẩm Đan Vân này, tám phần là vì chuyện rơi xuống hồ ở phủ Đại hoàng tử làm cho bá phụ mất mặt, nên lần này mới xung phong nhận việc.
Tuệ Nương có chút khó xử. Ngô muội tử, Mai Nương và Bích Dao đều là hạ nhân, nhất định là không đủ tư cách tham gia tiệc khất xảo ở Thẩm phủ. Nếu mình và Đan Niên đến Thẩm phủ, ba người họ phải làm sao bây giờ, mà mình thật sự không nỡ bỏ ba người này mà đi Thẩm phủ a. Hơn nữa, Thẩm phủ chung quy không phải là nhà mình, thế nào đều sẽ cảm thấy bức bối.
Tuệ Nương đang nghĩ phải làm thế nào để khéo léo từ chối Thẩm Đan Vân, chợt thấy Phùng chưởng quầy cúi đầu vội vàng vào sân, chạy thẳng vào nhà chính, còn chưa vào cửa liền ồn ào gọi, “Phu nhân, ngày ấy phu nhân bảo ta đi mua bình hoa để nghênh đón Tô công tử, ta vừa mới đi gặp lão bản cửa hàng đồ sứ, nhờ ông ấy cho xem vài mẫu mới ra năm nay để đem về cho phu nhân xem.”
Vào tới cửa, Phùng chưởng quầy mới thấy trong nhà có một vị tiểu thư đang ngồi, vội cuống quít cáo lỗi lui xuống. Tuệ Nương sợ vị thiên kim tiểu thư này không quen nhìn cảnh này, sẽ nói nặng mấy câu hạ nhân không quy củ, vội quay sang giải thích với Đan Vân, rằng đó là quản sự trong nhà, không xem như là người ngoài.
Người nghe cố ý, người nói vô tình, Thẩm Đan Vân ngày ngày đêm đêm đều tâm tâm niện niệm một mình Tô công tử, chợt nghe đến mấy chữ “Tô công tử”, đương nhiên hết sức chú ý, trong kinh thành này còn có bao nhiêu Tô công tử? Thẩm Đan Vân vội vàng làm ra vẻ lơ đãng, hỏi: “Thím, thím còn quen biết người khác ở trong kinh thành? Sao con chưa nghe thím kể.”
Tuệ Nương cũng không muốn nói nhiều lắm với nàng, chỉ cười nói: “Thím nào có quen biết a, chỉ là vị Tô công tử này và Đan Niên từng có gặp mặt một lần, giúp Đan Niên một cái ân lớn. Nhà thím cũng không phải là hạng người vong ân phụ nghĩa, mà thím hiện tại không tiện ra ngoài, nên định mời tiểu công tử đến nhà để cảm tạ một chút mà thôi.”
Thẩm Đan Vân nghe thế, khẽ gật đầu, còn định muốn hỏi thêm nhưng Tuệ Nương không muốn tiếp tục nhiều lời về vấn đề này với nàng, liền chuyển đề tài, có chút xin lỗi nói: “Đan Vân a, thím vốn định dẫn Đan Niên đến nhà con cùng làm tiệc khất xảo, nhưng không khéo Nhị thúc con mấy ngày trước đã đi Cam Châu, thím thật sự không yên lòng, nên hai ngày trước đã định sẽ làm lễ cúng Phật cầu bình an cho Nhị thúc của con vào đêm thất tịch, quả thật không phương tiện đến nhà con. Con hãy về nhà giải thích với mẫu thân.”
Thẩm Đan Vân đang gấp rút muốn biết vị Tô công tử kia rốt cuộc có phải vị Tô công tử trong lòng mình hay không, nên cũng bất chấp khách khí, sớm ném lời dặn “Nhất định phải mời cho bằng được” của Thẩm Đại phu nhân lên chín tầng mây, thấy Tuệ Nương không chịu nhiều lời, chỉ phải cười nói: “Thím đã có sắp xếp, nhà con không tiện quấy rầy. Con và Đan Niên muội muội đã nhiều ngày không gặp, rất muốn trò chuyện thêm vài câu. Đan Niên muội muội không dẫn tỷ tỷ đến phòng muội trò chuyện sao?”
Đan Niên ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hai mắt chăm chăm nhìn mình đến độ tỏa ánh sáng của Thẩm Đan Vân, khẽ nói thầm, Thẩm Đan Vân nhanh như vậy đã quên chuyện lần trước bị rơi xuống nước? Bá phụ bá mẫu xem ra không giáo huấn nàng bao nhiêu, bây giờ vết thương lành rồi, đã quên đau.
Tuệ Nương cười tủm tỉm dặn Đan Niên phải trò chuyện lễ độ với tỷ tỷ, không được nghịch ngợm, rồi bảo hai người cùng đến phòng Đan Niên.
Thẩm Đan Vân bảo nha hoàn đứng chờ ở cửa, vừa vào trong phòng, sắc mặt liền biến đổi trong nhát mắt, mặt mày nghiêm túc ép hỏi Đan Niên, “Vị Tô công tử mà thím nói có phải là Tô Doãn Hiên?”
Đan Niên ngồi trên ghế, thản nhiên đong đưa chân, “Ta lại không hỏi tên hắn, chỉ biết hắn họ Tô, đại khái có thể là Tô Doãn Hiên.”
Thẩm Đan Vân buồn bực cắn răng, “Ngươi ngày ấy đi theo ta, đã từng gặp qua hắn, ngươi làm sao có thể không biết? Thẩm Đan Niên, ngươi giỏi lắm, ngươi biết rõ Tô công tử và ta… Ngươi còn… Ngươi cũng thật không biết hổ thẹn!”
Đan Niên nghe vậy liền nổi giận, nhảy dựng lên, chỉ tay vào mặt Thẩm Đan Vân, mắng một tràng như súng liên thanh: “Ngươi dựa vào cái gì nói ta không biết hổ thẹn? Tô công tử kia và ngươi thì có cái gì? Các ngươi đã kết hôn hay đã tư định chung thân? Tô công tử kia có biết trong kinh thành có một nữ tử ái mộ hắn tên là Thẩm Đan Vân? Ngươi tốt nhất nên treo trên người một tấm bảng rồi chạy một vòng khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, trên bảng ghi là Thẩm Đan Vân si mê Tô Doãn Hiên, nên Tô Doãn Hiên đã bị Thẩm Đan Vân nhắm trúng, nữ nhân khác cho dù tơ tưởng cũng không được!”