Trong mấy ngày này hắn chẳng làm việc gì ngoài tập trung tu luyện, tinh thần mệt mỏi thì liền cho mình một nhát kiếm, ngồi không vững cũng cho mình một kiếm.
Lực Địa Cương không ngừng sôi sục cuồn cuộn ngưng tụ lại một chỗ, nội hạch Địa Cương không ngừng lớn mạnh. Hắn dừng tu luyện một chút để kiểm tra điểm khổ tu.
Hai triệu hai trăm mười ngàn điểm.
- Chắc là đủ rồi.
Sau khi đột phá sang Địa Cương cảnh tầng ba, sức mạnh ngưng tụ cương khí có thể huyễn hóa ra bất cứ đồ vật gì mà mình muốn biến ra. Nhưng đây cũng chỉ là bước đầu, phải tiếp tục tu luyện cương khí mới có thể áp dụng được vào việc công kích đối phương.
Chẳng hạn lấy các nhân vật chủ chốt của Thập Phong làm ví dụ, khi bọn họ xuất ra một chưởng, có thể ngưng tụ một cỗ sức mạnh khổng lồ bao phủ trời đất, khi cương khí ngưng luyện đến bước này thì đối phương khó mà phá giải được công kích..
Hắn nhấn nút +, tăng tu vi.
Trong phút chốc, Lâm Phàm khẽ nhếch miệng, một cỗ cương khí trong người triệt để bùng nổ, nội hạch Địa Cương xoay tròn với tốc độ chóng mặt, rồi không ngừng to lớn hơn.
Bốn môn công pháp đều đạt đến cấp cao nhất, hơn nữa được sử dụng đan dược của lão sư đưa cho, cương khí và sức mạnh của bản thân hắn đã mạnh hơn rất nhiều so với những người cùng cấp.
Tích lũy đến giờ khắc này có thể coi là đã chạy gần đến đích, sau khi đột phá sang Địa Cương tầng ba vẫn cứ phải không ngừng tích lũy. Vì chỉ có tiếp tục tu luyện thì khi chuyển từ Địa Cương tầng ba sang tầng bốn mới có được căn cơ vững chắc, nếu tích lũy không đủ thì sẽ chỉ có thể ở giai cấp trung trung được thôi, rất khó có thể trở thành cao thủ vô địch thiên hạ.
Nếu vậy thì bản thân hắn làm sao có thể chấp nhận được, ở cùng một đẳng cấp nếu thực lực yếu hơn người khác, nhất định sẽ bị các đối thủ khác nghiền nát.
Tiêu hao 2000000 điểm khổ tu.
Tu vi: Địa Cương tầng ba (+)
Hắn vung hai cánh tay, bạo âm oanh tạc, năm ngón tay mở rộng, cương khí ngưng tụ thành vô số hình dạng mà bản thân mong muốn, tuy nhiên nó lại không có bất kì tác dụng nào, chỉ để nhìn mà thôi, hoàn toàn không có chút xíu lực công kích nào.
- Cương khí không ngừng ngưng tụ, nhưng vẫn còn một đoạn đường rất dài phải đi.
Mà trong khoảnh khắc đột phá kia, tất cả nội tại vốn được tích lũy trong cơ thể đột nhiên bị tiêu tán đến rỗng không, hiển nhiên là khi đột phá sang Địa Cương tầng ba đã tiêu hao hết sạch.
Điểm tích lũy, điều quan trọng nhất bây giờ là điểm tích lũy.
"Thất thần thiên pháp” vẫn còn đang chờ đợi mình kia mà, nhưng lĩnh ngộ nó cần số lượng điểm tích lũy cũng lớn quá đi, sáu mươi ngàn điểm, xem ra gánh này có vẻ rất nặng.
Đẩy cửa đi ra ngoài.
Quả nhiên Tần Sơn vẫn ngồi ở đây.
- Tiểu đệ, đi theo ta.- Lâm Phàm ngoắc ngón tay, xoay người đi đến phía Luyện Đan Đường.
Mang trên người số tài sản lớn quá, hắn có cảm giác không được an toàn cho lắm, luôn có cảm giác ngày nào đó sẽ bị cướp đi mất, vì thế hắn quyết định tiêu bớt đi cho yên tâm.
Tần Sơn vẫn cứ ngồi đó nhàm chán vẽ vòng tròn, ừm một tiếng rồi đi sau Lâm Phàm như vệ sĩ vậy.
Ở trong tông môn, không ai dám đến gần Tần Sơn, bọn họ đều biết thần kinh hắn hỗn loạn, đều sợ vô duyên vô cớ bị một chưởng của hắn cho đi Tây Thiên.
Tại Luyện đan đường, đan dược các loại rực rỡ muôn màu tràn ngập trước mắt, đối với hắn mà nói, đan dược Nhân giai đã không còn giá trị nào, không phải quan tâm làm gì cho tốn thời gian, chỉ cần xem đan dược Huyền giai và đan dược Địa giai là được rồi.
Nhưng có điều đan dược Địa giai quá đắt đỏ, tuy số tiền sáu triệu Viêm Hoa tệ của hắn có thể coi là nhiều, tuy nhiên hắn vẫn phải dụng tâm lựa chọn một chút.
Đan dược loại bổ trợ cấp trung phẩm Huyền giai, Thanh Mộc Nguyên Linh, bốn trăm ngàn.
Đan dược này cũng đắt quá đi, tuy nhiên loại đan dược này có một đặc tính là có thể tăng cường huyết khí, có thể làm cho cương khí cường bạo trở nên ôn hòa, đạt đến cảnh giới cương nhu tịnh tế, điều này đối với cảnh giới hiện tại của hắn vô cùng hữu ích, đồng thời đối với công pháp cũng có chút thay đổi tích cực.
Hắn suy nghĩ một chút, mua luôn.
Tiếp tục đi xem đan dược.
Đan dược tu luyện cấp thượng phẩm Huyền giai, Huyết Long Vẫn đan, một triệu hai.
Mua.
Mua!
Mua!
Cho đến cuối cùng, tài sản sáu triệu của hắn đều tiêu sạch sành sanh, nội tâm có chút lo lắng, tuy nhiên nhìn những viên đan dược trong nhẫn trữ vật, hắn lại thấy vô cùng mãn nguyện.
Dùng tiền của người khác để mua đan dược cho bản thân, loại cảm giác này khó có thể diễn tả bằng lời. Thật là đã, quá đã!
Xuất tông mới là con đường phát tài duy nhất, nếu cứ mãi ngu người trong tông môn thì vĩnh viễn đừng nghĩ đến phát tài.
Cho nên hắn quyết định xuất tông, cho dù là ai đi nữa cũng không cản được hắn.
Cho dù có người muốn giết hại hắn cũng không thành vấn đề, ngọn lửa xuất môn đang cháy hừng hực, ai cũng không thể dập tắt được.
- Tiểu đệ, về, chúng ta về thôi.- Lâm Phàm ngoắc ngón tay, tất cả để tử có mặt ở Luyện Đan đường trợn mắt há mồm nhìn bọn họ rời đi.
Đối với đệ tử ở luyện đan đường, bọn họ chưa từng thấy đệ tử nội môn tam phẩm nào lại giàu có đến thế, lại có thể mua được những đan dược quý hiếm đắt đỏ, thậm chí có những loại đan dược cả đời bọn họ tích lũy cũng không mua được.
Thật là giàu có, ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
- Í! - Đúng lúc đó, Lâm Phàm phát hiện phía trước có một bóng người đi tới, nhưng điều đáng nói là bên cạnh người này lại có một đám đệ tử nam đi theo bảo hộ.
Liễu Nguyệt!
Chính là nữ nhân bị một chưởng của Tần Sơn đánh bay.
Đáng tiếc, thế mà không chết, đúng là mệnh lớn.
Đối với thực lực của Tần Sơn, một chưởng xuất ra có thể làm cho đối thủ thịt nát xương tan.
Mà lúc này, Liễu Nguyệt đang hưởng thụ cảm giác được người khác xiểm nịnh, cũng nhìn thấy người phía trước mặt, nàng vô cùng phẫn nộ.
Đám đệ tử nam xung quanh nàng cũng dời mắt sang, khi phát hiện ra hai người trước mặt thì trong lòng cũng thập phần phẫn nộ, ức chế không nói ra lời. Chính hai tên kia đã làm tổn thương nữ thần trong lòng bọn họ.
Nhưng bọn họ không dám làm càn, vì tên Tần Sơn kia thần kinh hỗn loạn, còn tên Lâm Phàm lại là đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão.
Lâm Phàm dẫn theo Tần Sơn đi về phía trước, khuôn mặt tuyệt mỹ của Liễu Nguyệt lộ ra tia khiếp đảm, nhưng ngay sau đó như nghĩ ra điều gì, lại đổi thành bộ mặt vô cùng tự tin.
Đối với Liễu Nguyệt, nàng ta đã không để hắn vào trong mắt, lúc nãy dừng lại chỉ vì có chút ngạc nhiên khi thấy đối phương thế mà không chết mà thôi.
Vừa đi ngang qua, bọn Lâm Phàm đang định trở về thì...
- Đứng lại. - Liễu Nguyệt quay người lại, giọng đầy đắc chí.
Lâm Phàm dừng bước, cánh môi khẽ nhếch lộ ra ý cười:
- Có chuyện gì? Lại thèm được nếm mùi vị của cái chết sao?
- Nếu như ngươi muốn, ta sẵn lòng đáp ứng. - Liễu Nguyệt hơi dừng lại, cố gắng lấy hết dũng khí, từ đáy lòng nói ra - Những việc sư huynh làm với muội, muội vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, đợi vài ngày nữa, sư muội sẽ tận tình cảm tạ sư huynh.
Lâm Phàm cười:
- Chỉ là việc nhỏ nhặt thôi, không cần khách sáo cảm tạ làm gì.
Liễu Nguyệt cao ngạo ngẩng đầu, dường như đã quên hết những sự việc đã từng xảy ra:
- A, đúng rồi, tháng sau, Thánh Tử Thánh Đường tông sẽ đến đây, mời tỷ tỷ ta qua bên Thánh Đường tông tham quan, ta cũng sẽ đi cùng, ta nghĩ nếu đến lúc đó, Thánh Tử đại nhân biết được những việc huynh đã làm với tỷ tỷ và ta, nhất định sẽ rất có hứng thú.
Nụ cười của nàng ta rực rỡ chói mắt như bông hoa mới nở rộ.
- A!- Đúng lúc này, Tần Sơn trước đó vẫn rất bình tĩnh đột nhiên bạo nộ, vung lên một quyền nện thẳng lên khuôn mặt Liễu Nguyệt.
Bốp!
Cả người Liễu Nguyệt xoay tròn bảy trăm hai mươi độ giữa không trung, rồi vụt bay ra xa, rồi lăn mấy vòng trên mặt đất, rồi cuối cùng nằm bẹp dí ở đó.
Lâm Phàm sửng sốt, hét lên một tiếng:
- Đệ đệ ngu ngốc của ta, đệ vừa làm cái gì vậy?
Tần Sơn bĩnh tĩnh lại, ánh mắt đầy ngờ vực, hoàn toàn không nhớ ra một giây trước đó đã xảy ra chuyện gì:
- Ca ca, đệ vừa làm gì cơ?
Lâm Phàm thở dài, nhìn đám đệ tử đang ngây dại trước mặt:
- Đệ đệ ta thần kinh hỗn loạn không làm chủ được hành động, vô tình ra tay. - Sau đó vươn tay ra vẫy vẫy - Mau đi cứu người, may ra còn giữ được hơi thở.
- Đệ đệ, đi theo ta về, huynh nói với đệ bao nhiêu lần rồi, đừng đánh người, tại sao lại cứ không nghe lời. - Lâm Phàm nội tâm đau khổ, tự trách.
Tần Sơn lắc đầu:
- Ca, đệ không có đánh người, đệ rất nghe lời.
- Uhm, ta biết đệ nghe lời. Lần sau ra tay phải tàn nhẫn một chút, ta không muốn nhìn thấy con đấy tiếp tục ngang ngược như thế lần thứ ba.
- Đệ biết rồi, ca ca.
Hai đạo thân ảnh chiếu rọi dưới ánh hoàng hôn, dáng người càng bước càng dài, cuối cùng biến mất ở chân trời.
Ở góc nào đó.
Phong Thiếu Vân ngồi trên mặt đất, hai tay nắm chặt, ngón tay tái nhợt cắm sâu vào trong da thịt. Hắn cắn chặt môi để bản thân không khóc ra thành tiếng, run rẩy cất lời:
- Sư muội, muội bảo sư huynh đừng gặp muội nữa. Sư huynh biết muội chê huynh yếu kém, nhưng sư huynh thật sự không yếu kém.
- Mà là bọn hắn quá mạnh.
- Sư huynh nhất định sẽ nỗ lực để trở nên mạnh hơn, muội nhất định phải cố được đến ta quay lại nhé, sư muội số khổ của ta.