Mục lục
Vô Địch Thật Tịch Mịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm: TTTV

- -------------

Một bước đạp tới.

Mặt đất rung lên nhè nhẹ, mới chỉ vài phút trước Lâm Phàm dáng người thấp bé trước mặt Tần Sơn bây giờ đã khác, thân hình hắn cao đến ba mét, lúc này ngược lại, Tần Sơn ở trước mặt Lâm Phàm giống như người lùn vậy.

Hắn từ trên cao nhìn xuống Tần Sơn.

- Đệ đệ à, ngươi đã phạm sai lầm rồi đấy. - Lâm Phàm cũng chẳng phải là ca ca của Tần Sơn nhưng hiện tại một lớn một nhỏ, một người lùn một người khổng lồ, gọi một tiếng đệ đệ này cũng là để đối phương nhận ra sự chênh lệch giữa mình và hắn là không thể nào vượt qua được.

Mà thời điểm Tần Sơn nghe thấy hai chữ "đệ đệ" này, đột nhiên cảm thấy đầu óc càng thêm hỗn loạn, khuôn mặt mà hắn nhìn thấy bỗng thay đổi, nhưng ngay tức khắc, khuôn mặt ấy lại tiêu biến đi, hóa thành một khuôn mặt xa lạ, đây cũng chính là lúc mà sự phẫn nộ của hắn đạt đến đỉnh điểm.

- A!!! - Tần Sơn tức giận gầm lên một tiếng, cương khí toàn thân dày đặc, song quyền oanh kích về hướng Lâm Phàm, tuy hắn đã vào trạng thái hỗn loạn, sức mạnh tăng cao nhưng dường như vẫn vô lực.

Ầm!

Lâm Phàm nhẹ nhàng nắm song quyền của Tần Sơn trong lòng bàn tay, làm hắn không thể động đậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống:

- Ngươi rất mạnh, nhưng cũng đến lúc kết thúc rồi.

Ánh mắt Tần Sơn đối diện với Lâm Phàm, khuôn mặt trong đáy mắt lại bắt đầu trùng lặp, thế nhưng nháy mắt đã tan thành mây khói, chỉ còn lại sự phẫn nộ trong cơn hỗn loạn.

Hai tay Lâm Phàm gắt gao chế trụ đòn đánh của Tần Sơn, sau đó bỏ ra, hắn nhếch miệng nở một nụ cười lạnh lùng, rồi hôi nghiêng đầu về phía sau, đột ngột húc một cú như trời giáng lên đầu Tần Sơn.

Rầm!

Một tiếng gầm rú vang lên.

Trán Lâm Phàm vẫn cực kỳ cứng rắn như trước, mà trán Tần Sơn giờ đã có những vết máu li ti xuất hiện.

- Thật cứng, ngươi là đệ tử đầu tiên ta gặp có thể tu luyện thân thể đến cảnh giới này, nhưng thế này vẫn chưa đủ đâu. - Lâm Phàm cười cười, lại tiếp tục bổ xuống như búa tạ.

Các đệ tử bên ngoài thấy cảnh đó sớm đã ngây ra như phỗng.

Tình huống như thế này bọn họ căn bản không thể tưởng tượng ra được.

Hai vị trưởng lão ẩn mình trong hư không sắc mặt thay đổi:

- Ngay cả Tần Sơn cũng không phải đối thủ, rốt cuộc tu vi của đệ tử này đã đến đâu rồi.

- Địa Cương cảnh tầng hai lại có thể tu luyện công pháp đến bậc này quả thật là khủng khiếp.

- Nghị lực phi thường đến nhường nào mới có thể tu luyện công pháp đến mức cao nhất đó, mới đột phá đến Địa Cương cảnh thôi mà đã thế này rồi, căn cơ quá vững chắc, con đường về sau là không thể đoán trước được.

Đối với đệ tử Tôi Thể cảnh mà nói, căn cơ càng vững chắc thì đối với thành tựu sau này càng có lợi, nhưng mỗi người ai cũng có cực hạn.

Đầu Tần Sơn bị tấn công nặng nề, trở nên hỗn loạn đến cực độ, cảnh tượng trong mắt không ngừng biến hóa, khuôn mặt trong đáy mắt kia liên tục biến ảo, không ngừng dung hợp vào nhau.

Ục!

Máu chảy giàn giụa, hai mắt trở nên ngây dại, ký ức trong đầu bắt đầu hỗn loạn như thể được lặp lại từ đầu vậy.

Chỉ là Lâm Phàm không biết tình huống đó, hắn chỉ thấy cái tên trước mắt thật ngoan cường, bị mình đánh nhiều lần vậy mà mặt vẫn không đổi sắc, có điều biểu cảm khi thì ngơ ngác khi thì điên cuồng.

Thậm chí hắn còn có cảm giác, không phải tên này điên rồi đấy chứ.

Đập, rồi lại đập liên hồi.

Tiếng gào thét vang vọng.

Lâm Phàm dần hiểu rõ trong lòng, Địa Cương cảnh tầng bốn cũng không phải mình không hạ được, chỉ cần thi triển toàn bộ công pháp. Nhưng hắn phát hiện rằng tên Địa Cương cảnh tầng bốn này tuy rằng khá hung hăng, nhưng ý thức chiến đấu lại theo kiểu thẳng thừng, tuy có sức mạnh đầy mình nhưng lại chỉ biết khinh suất,

Có điều chuyện đó cũng không quan trọng.

- Tốt thôi, với một kích cuối cùng này thì ngươi có thể nằm nghỉ rồi. - Lâm Phàm nói, ngưng tụ cương khí chuẩn bị giải quyết triệt để tên này.

Đương nhiên, không phải giết chết, mà chỉ khiến hắn ta mất đi sức chiến đấu thôi.

Hai tay Tần Sơn dần dần vô lực, khuôn in trong đáy mắt kia quen thuộc đến nhường ấy, hoài niệm đến nhường ấy.

- Ca...

Lâm Phàm đã dồn sức xong, chuẩn bị bùng nổ đòn cuối cùng nhưng đột nhiên nghe được câu gọi này khiến động tác của hắn đình chỉ trong nháy mắt, sau đó khi phát hiện đối phương đã bình tĩnh lại, lực đạo trong hai tay hắn cũng biến mất.

- Ngươi nhận thua? - Lâm Phàm nghi hoặc, sau đó thả lỏng.

Đột nhiên.

Kế đó, cảnh tượng khiến Lâm Phàm kinh ngạc xảy ra, Tần Sơn đột nhiên quỳ rạp xuống đất ôm đùi hắn:

- Ca ca, rốt cuộc anh cũng trở lại rồi...

- Ngươi làm gì đấy, buông ta ra, ta không phải là ca ca của ngươi, tên gia hỏa ngươi bị thần kinh có phải không. - Lâm Phàm sửng sốt đá văng đối phương ra, khi nhìn đến khuôn mặt bên kia thì ngây ngẩn cả người.

Nước mắt nước mũi dính đầy mặt, máu và nước mắt hòa trộn vào nhau, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.

Ngay lúc Lâm Phàm định mở miệng nói chuyện, một tiếng nói vang lên trong đầu.

- Ca ca của Tần Sơn hy sinh giữa chiến trường, khiến hắn chịu đả kích rất lớn, tinh thần hỗn loạn, nếu như hắn nhận nhầm ngươi là ca ca đã chết của hắn, vậy thì ngươi mở lòng nhận hắn đi.

Lâm Phàm ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn bốn phía, là vị trưởng lão nào đã truyền vớ truyền vẩn âm thanh vào đầu mình, còn trong lòng hắn thì tự nhủ, cái đéo gì thế này.

Đi khảo hạch thế mà lại được tặng một đệ đệ?

Còn là một tên tinh thần hỗn loạn?

- Mà thôi vậy. - Lâm Phàm có chút nói không nên lời, sau đó thu tay lại, thân hình khôi phục lại nguyên dạng nhìn Tần Sơn đang ôm đùi mình - Buông tay, đứng cho tử tế, theo ta ra ngoài.

Tuy rằng tinh thần Tần Sơn hỗn loạn nhưng hình như rất nghe lời Lâm Phàm, hắn lập tức buông tay ra đứng lên, bám sát theo sau Lâm Phàm.

Đệ tử khảo hạch thông báo:

- Đệ tử ngoại môn Lâm Phàm khảo hạch thành công, thăng chức thành đệ tử nội môn tam phẩm.

Bọn Lã Khải Minh hưng phấn trong lòng, cuối cũng cũng thành công rồi, tuy rằng chỉ phát sinh một chuyện ngoài ý muốn nhưng vẫn là thành công rồi.

Khi Lâm Phàm từ bên trong đi ra mọi người bắt đầu đi tới bao quanh, nhưng đối với Tần Sơn có không ít người nảy sinh cảnh giác, bởi vì tinh thần của tên này hỗn loạn, ai cũng không biết khi nào hắn sẽ nổi giận cả.

Phong Thiếu Vân nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không cam tâm.

Liễu Nguyệt cố nhịn sự bất phục trong lòng, đi thẳng tới nở nụ cười giả tạo:

- Chúc mừng Lâm sư huynh đã khảo hạch thành công.

Lâm Phàm nhìn Liễu Nguyệt không chút nể tình:

- Cút.

Đệ tử xung quanh nghe Lâm sư huynh nói "cút" cũng cả kinh, bá đạo quá đi mất, tỷ tỷ xinh đẹp như thế mà cũng không thèm tiếp.

Mà Liễu Nguyệt lúc này cảm thấy vô cùng nhục nhã, ánh mắt sắc lạnh:

- Ta đã bày tỏ thiện ý với ngươi năm lần bảy lượt rồi, nguwoi đừng có tưởng...

Đột nhiên.

Liễu Nguyệt còn chưa nói xong, một thân ảnh cao lớn lập tức xuất hiện trước mặt, nàng ta cofn định nói tiếp thì sắc mặt đại biến..

- Ai có ác ý với ca ca ta đều phải chết. - Khí thế Tần Sơn cuồng bạo, nắm tay bao phủ một tầng cương khí đánh thẳng lên má Liễu Nguyệt.

Một tiếng ầm vang lên.

Một đạo thân ảnh bay vút như quả lựu đạn về phía xa, máu rơi trong không trung như hoa nở, sau đó thân hình mê người kia rơi xuống mặt đất lăn vài vòng, gương mặt cúi xuống, quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.

Hiện trường nhất thời im lặng.

Tần Sơn quay đầu, hai mắt lộ vẻ ngốc ngốc nhưng lại rất kiên định:

- Ca ca, ta sẽ bảo vệ huynh, không để ai xúc phạm tới huynh nữa.

Lâm Phàm nhìn Tần Sơn, chớp chớp mắt, lại nhìn cái người đang nằm im thin thít ở đằng xa kia.

- Mọi người đều làm chứng rồi nhé, người này tinh thần hỗn loạn, hành vi vừa rồi của hắn là vô ý thức không thể khống chế.

Sau đó hắn lôi Tần Sơn đi, hô hoán mọi người mau tránh đường.

Cú đánh đẹp đéo thể tả.

Không biết đã đánh chết chưa.

Mà đến lúc mọi người kịp phản ứng lại thì bọn Lâm Phàm đã sớm chạy thoát.

Sắc mặt Phong Thiếu Vân đỏ bừng, tê tâm liệt phế:

- Sư muội...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK