Mục lục
Vô Địch Thật Tịch Mịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỗ nền đất sâu của vực sâu Vạn Quật. 

Trong cơ thể của Thâm Uyên Chi Trùng. 

Lâm Phàm cũng không biết đã chờ đợi ở trong này trong bao lâu rồi. Dù nguyên tinh ở trong cơ thể của yêu thú này phân tán rất rộng, nhưng qua thời gian dài như vậy, trên cơ bản đều bị hắn cạy mở hết rồi. Có đôi khi có nguyên tinh chôn quá sâu, hắn còn phải dùng Tam Hoàng Kiếm từ từ đào lấy, mà khi đào như vậy, hắn rõ ràng cảm giác chung quanh có chút lắc lư, chỉ sợ là khi đó Thâm Uyên Chi Trùng này cũng cảm giác được đau đớn. 

Lúc này, hắn ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một thứ ở trước mặt, thứ này vô cùng to lớn, có hình bầu dục, tản ra ánh sáng màu hồng. 

Mà mặt ngoài của thứ tản ra ánh sáng màu hồng này hiện lên từng đường vân màu đen như là kinh mạch kéo dài ra bốn phương tám hướng, vươn về phương xa. 

- Đây rốt cuộc là thứ gì vậy? 

Lâm Phàm hơi nghi hoặc. Một đường đi tới đây, hắn cũng không biết mình đã chết bao nhiêu lần, chủ yếu là ở trong cơ thể của yêu thú này thỉnh thoảng sẽ có mấy cây gai xương đột nhiên lồi ra, đâm xuyên qua mình, có đôi khi nó nhanh đến mức, mình cũng không biết là bản thân chết như thế nào. 

Nhưng cũng may mà mình có được Bất Tử Chi Thân, một đường chết đi sống lại, cuối cùng thì tới nơi đây. 

Ở phía xa, khi mà hắn thấy nơi này có ánh sáng màu hồng lấp lóe, hắn cứ tưởng rằng đây là một viên nguyên tinh to lớn cơ, nhưng sau khi đến nơi này mới phát hiện là không phải. 

Bàn tay sờ lên, có cảm nhận giống như là sờ vào thịt, hẳn là một loại khí quan nào đó của Thâm Uyên Chi Trùng đi. 

Một mùi thơm tản ra từ trên khí quan này truyền vào trong lỗ mũi, đúng là khiến hắn hơi nghi hoặc. Loại yêu thú một mực ở vào chỗ sâu dưới đáy thâm uyên như này vậy mà cũng có khí quan thơm như thế ư? Liệu có phải là do con yêu thú này phi thường kén ăn, chỉ ăn những thứ thơm ngon nên khí quan cũng tràn ngập mùi thơm hay không? 

Lộc cộc! 

Lúc này hắn cảm thấy hơi đói, trước khi có thể nghĩ biện pháp rời khỏi cơ thể của yêu thú này, cứ ăn no cái đã. 

- Mặc dù không biết thứ này đến cùng là cái gì, nhưng mà có thể phát ra mùi thơm như vậy khẳng định là đồ tốt, cho dù có độc cũng không có việc gì, cùng lắm thì chết thêm một lần mà thôi. Người sống ở trên đời phải thử nhiều thứ mới lạ một chút. Người đầu tiên có can đảm ăn con cua, đó chính là hảo hán. 

Khi đi ra ngoài dã ngoại tự nhiên phải chuẩn bị đầy đủ công cụ, hắn nhanh chóng nhóm lửa, sau đó lấy cái chảo ra, gác ở phía trên. 

Mặc dù không biết đây là thứ gì, nhưng mà ăn chín uống sôi cũng là điều nên làm. 

Sau đó hắn cầm Thái Hoàng Kiếm, đi thẳng đến trước khí quan kia, cắt nguyên một khối to xuống. 

Lúc này, tại chỗ sâu dưới đáy thâm uyên, Thâm Uyên Chi Trùng vốn đang ngủ đông, nhưng mà trong mấy ngày nay, nó luôn có cảm giác thân thể không thoải mái, thỉnh thoảng vẫn có cảm giác đau đớn truyền đến từ bên trong cơ thể. 

Dưới cái nhìn của nó, khả năng này là mấy ngày trước ăn quá nhiều hoặc là ăn cái gì đó quá to lớn khiến thứ này bị kẹt lại trong dạ dày. Nhưng nó không sợ hãi, lấy năng lực tiêu hóa của nó rất nhanh là có thể tiêu hóa sạch sẽ những vật này. 

Đột nhiên! 

Nó cảm thấy đau đớn đến thấu tim gan, thân thể sôi trào, một tiếng gào thét bén nhọn vang lên, vang vọng toàn bộ thiên địa. 

Đau quá! 

Đau quá! 

Nỗi đau như xé rách cả tim gan tựa như là bộ vị trọng yếu nào đó trong cơ thể của nó bị thương nặng, thân thể to lớn uốn éo, giẫy giụa, nó mở miệng ra, nuốt mấy tảng đá lớn vào trong bụng. 

- Con yêu thú này lại bắt đầu quay cuồng. Thật là khiến người ta không an lòng. 

Ánh mắt của Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào miếng thịt ở trong cái chảo, cảm thấy không gian xung quanh khẽ rung rinh, hắn cũng không để ý. Hiển nhiên là Thâm Uyên Chi Trùng lại bắt đầu di chuyển, cũng không biết là muốn đi nơi nào. 

Rất nhanh miếng thịt đã chín rồi, Lâm Phàm hít một hơi. Mùi hương thật là quyến rũ. Sau đó hắn lập tức cầm lên, cắn một cái, rồi cả miếng thịt cũng rất nhanh bị hắn nuốt vào bụng. 

Trong chốc lát. 

Lâm Phàm há to miệng, vẻ mặt không dám tin tưởng, trong cơ thể giống như là có một nguồn năng lượng mênh mông đột nhiên bạo phát ra. 

- Đây rốt cuộc là thứ gì? Tại sao có thể có tác dụng lớn như vậy? 

Hắn cực kỳ chấn kinh, cảm thấy không thể tin được, sau đó cũng mặc kệ, bắt đầu luyện hóa. 

- Điểm khổ tu +100 

- Điểm khổ tu +100 

Sau khi luyện hóa toàn bộ năng lượng mới xuất hiện trong cơ thể, hắn phát hiện điểm khổ tu đã tăng thêm 30, 000. 

Đây quả thực là thần đan diệu dược, còn nhanh chóng hơn so với mình khổ tu hoặc là nuốt đan dược, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã tăng thêm nhiều điểm khổ tu như thế, vả lại trong nguồn năng lượng này còn có một loại năng lượng đặc thù dung nhập vào trong cương khí của hắn. 

Lần trước nuốt một viên Kiếm Hoàn đan, trong cương khí đã có sự sắc bén, bây giờ thì lại nhiều hơn một loại năng lượng đặc thù. Chỉ là không biết năng lượng này có tác dụng gì? 

- Tác dụng của miếng thịt này e rằng đan dược Huyền giai, Địa giai đan dược cũng không sánh nổi đi. 

Lâm Phàm ngây ngốc, nhìn chằm chằm vào khí quan hình bầu dục tản ra ánh sáng màu hồng ở trước mắt, trái tim cũng đập nhanh hơn. 

Quả nhiên Lâm Phàm ta thật sự là Vận mệnh chi tử, đi đâu đều có vận khí tốt, ở trong cơ thể của yêu thú này, không chỉ phát hiện thứ quý hiếm như là nguyên tinh, còn phát hiện vật thần kỳ này, ăn một miếng là có thể khiến điểm khổ tu tăng vọt. 

Trong cơ thể của yêu thú này quả nhiên là một bảo tàng lớn chưa bao giờ bị người khai phá qua. 

Thâm Uyên Chi Trùng là một loại yêu thú đặc thù thuộc về vực sâu Vạn Quật. Bình thường, nó một mực ngủ đông ở phía dưới nền đất của vực sâu chỉ có lúc săn mồi mới đi ra, cho nên căn bản không có người nào có thể phát hiện chứ đừng nói đến chuyện gi ết chết để mà phát hiện bảo tàng này. 

Có được năng lực đoạn chi trùng sinh, cho dù là bị chặt thành hai đoạn, Thâm Uyên Chi Trùng cũng có thể từ từ sinh trưởng lại. 

Hơn nữa còn không có ai sau khi tiến vào trong cơ thể của Thâm Uyên Chi Trùng mà còn có thể sống được rồi đi ra kể chuyện. Cho dù hắn đã cực kỳ cẩn thận,ở trong này cũng chết đi không dưới trăm lần, lại càng không cần phải nói đến người khác. 

- Tài phú, bảo tàng, cơ duyên. 

Lâm Phàm hưng phấn lẩm bẩm một mình, nhìn chằm chằm vào khí quan to lớn kia, cảm động đến sắp khóc, điểm khổ tu mặc dù cũng dễ kiếm nhưng mà cũng cần tốn công tu luyện. 

Vả lại sau khi điểm khổ tu tích lũy đầy đủ cũng không phải mình muốn tăng tu vi là có thể tăng. 

Nếu như không muốn trở thành cặn bã, nhất định phải đánh chắc căn cơ của mỗi một cảnh giới. 

Nhưng trước khi đột phá cũng không ảnh hưởng đến việc tích lũy điểm khổ tu. 

Giờ khắc này, Lâm Phàm đã chuẩn bị làm tốt hết thảy, đó chính là sự tình gì đều không làm, thứ trước mắt này chính là của mình. 

Vì tu vi, vì cường đại lên, còn nấu cái gì mà nấu, cái chảo nhỏ như vậy sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian cho nên hắn nhanh chóng nhào tới, há miệng cắn một miếng lớn. 

Bên ngoài, Thâm Uyên Chi Trùng đau đớn đến tận tim gan, nó cảm giác được địa phương hạch tâm nhất trong thân thể của mình đang không ngừng tan vỡ, khí tức cũng nhanh chóng giảm sút, khí tức nguyên bản cực kỳ kinh khủng kia vậy mà đã yếu đi không ít. 

Đó là năng lượng bản nguyên của nó, nơi ẩn chứa mấy trăm năm tu vi của nó. 

Trong cơ thể của Thâm Uyên Chi Trùng, Lâm Phàm ngồi xếp bằng, không ngừng luyện hóa năng lượng bàng bạc xuất hiện trong cơ thể sau khi ăn. Sau khi luyện hóa xong, tay phải lại vồ một cái, nhanh chóng xé xuống một khối thịt, nhét vào trong miệng, tiếp tục luyện hóa. 

Chỗ sâu trong vực sâu Vạn Quật. 

Một đám người đứng ở phía trước một cánh cửa, bên trên cánh cửa này có khắc đầy các loại phù văn thần bí, tản ra khí tức thần bí, khó lường. 

- Sư huynh, chính là chỗ này. Nơi này chính là Vạn Quật môn. 

Một nữ tử hưng phấn nói ra, trong tay có một tấm bùa chú tản ra quang mang màu trắng, một mực hình thành liên hệ cùng Vạn Quật môn kia. 

- Tốt, không ngờ lại bị chúng ta phát hiện bảo bối như vậy. Thật đúng là trời cao chiếu cố! Cho chúng ta phát hiện chìa khoá để ra vào Vạn Quật môn ở trong một mật thất bình thường. 

Nam tử vừa nói chuyện có vẻ mặt kiêu ngạo. 

- Đây là trời cao phù hộ Nhật Chiếu tông chúng ta. Hiện giờ chúng ta sử dụng chìa khoá tiến vào bên trong Vạn Quật môn này thăm dò cẩn thận một phen, sau đó trở lại tông môn, cống hiến chìa khoá cho tông môn, khi đó chúng ta đều là người có công, tông môn tất nhiên sẽ trọng thưởng cho chúng ta. 

Mấy người khác cũng vô cùng hưng phấn, hiển nhiên cũng là không ngờ vận khí của bọn họ sẽ tốt như thế. 

- Tên La Chinh Nhất kia lại còn muốn tranh đấu cùng sư huynh, hoàn toàn chính là nằm mơ giữa ban ngày. Chờ sau khi chúng ta tiến vào tìm kiếm cơ duyên trong Vạn Quật môn, trở về lại cống hiến chìa khoá cho tông môn đổi lấy tài nguyên. Lúc đó, tên La Chinh Nhất kia còn có bản sự gì để tranh đấu cùng Doanh sư huynh. 

Một tên đệ tử vuốt mông ngựa nói ra. 

- Ha ha. 

Doanh Thăng cười lớn, hiển nhiên cũng rất thoải mái với sự nịnh nọt của người này. 

Ầm ầm! 

Đột nhiên, mặt đất chấn động. Mấy người đều vô cùng cảnh giác không biết là có chuyện gì xảy ra. 

Khi Thâm Uyên Chi Trùng đi ra từ lòng đất, có đệ tử đột nhiên hoảng sợ kêu lên. 

- Là Thâm Uyên Chi Trùng. 

Doanh Thăng sắc mặt ngưng tụ, nói: 

- Tất cả mọi người đề phòng. Đáng giận! Thâm Uyên Chi Trùng làm sao lại xuất hiện ở nơi đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK