Mục lục
Vô Địch Thật Tịch Mịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Tu trưởng lão đứng ở trên một ngọn núi, nhìn một ngôi mộ ở trước mặt, mà phía trên ngôi mộ này còn có một tảng đá đen dựng thẳng đứng. Phía trên có khắc: Đồ đệ Lâm Phàm chi mộ 

- Đồ đệ ngoan của ta, vi sư nhất định sẽ báo thù cho ngươi. 

Thiên Tu nhìn mộ bia bằng đá kia. Những chữ này chính là do hắn tự mình khắc lên. 

Nhưng đột nhiên, tựa như là cảm ứng được cái gì, thần sắc biến đổi, biểu lộ không vui không buồn kia bất chợt toát ra vẻ khiếp sợ. Hắn đưa mắt nhìn về phía sơn môn, tựa như là không dám tin tưởng, sau đó không chút do dự hóa thành một vệt sáng bay đi. 

Viêm Hoa tông sơn môn. 

Lâm Phàm ngẩng đầu, trên mặt nở nụ cười. Rốt cục hắn đã trở về tông môn, không biết các vị sư đệ hiện tại như thế nào? 

Đột nhiên! 

Hắn cảm giác có người xuất hiện ở sau lưng hơn nữa còn đang vươn tay về phía mình. 

- Muốn chết! 

Không ngờ đến tận nơi này mà lại vẫn có người dám đánh lén hắn. Nhưng mà lấy thực lực hiện giờ của hắn, cho dù là động tác của đối phương có nhanh hơn nữa, cũng không thể đào thoát cảm giác của hắn. 

Oanh! 

Một quyền mang theo uy thế không có gì sánh kịp bạo phát ra, đánh vào trên người của kẻ kia. 

- Ai nha, đồ đệ ngoan, ngươi làm cái gì vậy? 

Lâm Phàm sững sờ khi thấy rõ ràng bộ dáng của người bị mình đánh bay kia, vội vàng chạy đến đỡ Thiên Tu lên, nói: 

- Lão sư, ngài làm cái gì vậy? Làm sao không nói tiếng nào đã xuất hiện ở sau lưng con? Làm con tưởng rằng có người muốn tìm con báo thù đây. 

Hắn không ngờ lão sư sẽ lại còn chơi trò này. Cũng may tu vi của lão sư cao thâm, nếu là người khác, e rằng đã bị một quyền này của mình đánh chết. 

Thiên Tu hiện tại thật sự là quá hưng phấn, thậm chí không dám tin tưởng. Vốn dĩ hắn định ôm đồ đệ vào trong ngực, nhưng đột nhiên nghĩ đến mình là lão sư, nhất định phải có uy nghiêm, bởi vậy đứng lên, ho nhẹ một tiếng. 

- Đồ đệ, ngươi không chết sao? 

Thiên Tu hỏi. 

Lâm Phàm nghi hoặc nói: 

- Lão sư, lời nói này của ngài rất dễ làm tổn thương trái tim của con đó. Con vừa mới từ bên ngoài trở về, rõ ràng là còn sống rất khỏe mạnh. Làm sao ngài lại ngóng trông con chết đi? 

- Là tên Mặc Kinh Trập của Mặc gia kia nói ngươi đã bị thiên khiển đánh chết ở bên ngoài vực sâu Vạn Quật rồi. 

Thiên Tu nói ra. 

- Lão sư, hắn chính là một kẻ ngốc. Hắn nói vậy mà ngài cũng tin. Nhưng một lần kia thật sự là cửu tử nhất sinh, con bị người Thiên Thần giáo chộp tới. Cũng không biết người kia đã làm chuyện gì khiến cho người người oán trách để bị thiên lôi đánh chết. Sau đó con lại thâm nhập vực sâu Vạn Quật tiếp tục tu luyện, giờ mới trở về. 

Lâm Phàm nói ra. Hắn cũng không ngờ tên Mặc Kinh Trập kia lại còn chạy đến tông môn, báo tin của mình cho sư tôn. 

Lúc này Thiên Tu cũng tựa như là quá mức kích động, nói: 

- Tốt, tốt, không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt rồi. 

Nhưng khi nhìn thấy tu vi lúc này của Lâm Phàm, hắn lại quá sợ hãi, vội vàng nói: 

- Đồ đệ, tu vi của ngươi làm sao tăng lên nhanh như vậy? 

Lâm Phàm tự nhiên biết, tu vi của mình khẳng định là chạy không thoát khỏi thần nhãn của lão sư, nói: 

- Lão sư, ngài vẫn là không có hiểu rõ. Chúng ta vừa đi vừa nói. 

Trong tông môn. 

Liễu Nguyệt chủ động dán ở bên người Thánh Tử, trong đôi mắt đẹp lóe ra vẻ ái mộ, nói: 

- Thánh Tử đại nhân, có thể giúp ta giáo huấn một người hay không? Ở trong tông môn, ta đã từng bị hắn khi dễ hai lần. Ta nghĩ nếu như ta đi Thánh Đường tông, về sau cũng khó có khả năng trở về, cho nên nuốt không trôi cục tức này. 

- Nha! Còn có chuyện như thế sao? 

Thánh Tử cười yếu ớt. Mặc dù cô gái này không có được Thánh Nữ Thiên Thể giống tỷ tỷ nàng, nhưng nếu như có thể cùng tỷ muội song phi, có lẽ cũng là một chuyện cực kỳ khoái hoạt. Hắn nói: 

- Hắn tên là gì? 

- Tần Sơn. 

Liễu Nguyệt vội vàng nói. 

Liễu Nhược Trần một mực ngồi im ở bên cạnh Thánh Tử, nghe Liễu Nguyệt trò chuyện với Thánh Tử, hơi nhíu mày. Nàng cũng không ngờ Liễu Nguyệt lại thân cận cùng Thánh Tử như vậy, hơn nữa đã chuẩn bị rời tông lại còn muốn gây phiền toái. 

Thánh Tử mặc dù địa vị cao thượng, nhưng Viêm Hoa tông cũng không phải là thứ để người khác tùy ý giẫm đạp, nếu như làm quá mức, chỉ sợ cuối cùng cũng khó mà giải quyết hậu quả. 

- Tần Sơn ở đâu? 

Thánh Tử mở miệng nói. 

Mấy người Lã Khải Minh biết Tần Sơn có tình cảm đặc thù với Lâm sư huynh. Bởi vậy sau khi biết tin Lâm sư huynh chết đi, bọn họ vẫn luôn chiếu cố Tần Sơn. 

Mà cũng may Tần Sơn cũng biết nghe lời bọn họ nói. Lúc này khi tên Thánh Tử kia nhắc đến danh tự ‘Tần Sơn’, bọn họ lập tức kéo tay Tần Sơn, muốn bảo hắn đừng đi ra ngoài. 

- Ta ở đây. 

Thế nhưng mà Tần Sơn vốn dĩ đần độn, tinh thần hỗn loạn, lại không biết tình huống hiện tại là như thế nào, tự nhiên là gào to lên. 

Hỏa Dung chau mày. Ánh mắt khi nhìn về phía Liễu Nguyệt cũng tràn đầy tức giận, nói: 

- Thánh Tử, đây là ý gì? 

Thánh Tử cười nói: 

- Hỏa Dung trưởng lão, ta cũng không có bất kỳ ý tứ gì cả. Chỉ là người này ức hiếp Liễu Nguyệt cô nương, bây giờ Liễu Nguyệt cô nương muốn theo ta đi đến Thánh Đường tông, sau này chỉ sợ sẽ không trở về nơi này. Ta cũng chỉ muốn để cho tên Tần Sơn này dập đầu xin lỗi Liễu Nguyệt cô nương mà thôi. 

Liễu Nguyệt nhìn thấy Tần Sơn, bây giờ lại có Thánh Tử làm chỗ dựa, tự nhiên là trở nên can đảm, nổi giận nói: 

- Tần Sơn, còn không mau quỳ xuống, dập đầu xin lỗi ta. 

Tần Sơn nhìn về phía bóng người ở trên đài cao, lắc đầu nói: 

- Ca ca ta nói, hắn không muốn lần thứ ba nhìn thấy ngươi nhảy nhót tưng bừng. Ta muốn đánh chết ngươi. 

- Làm càn. 

Thánh Tử tức giận nói. 

Tần Sơn nhìn chằm chằm vào Thánh Tử, nói: 

- Ngươi mới to gan lớn mật, ta muốn đấm chết ngươi. 

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều trở nên ngây ngốc. Bọn họ cũng không ngờ lá gan của Tần Sơn lại lớn như vậy, nhưng nghĩ đến Tần Sơn là người có tinh thần hỗn loạn, cũng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. 

Liễu Nguyệt thầm mừng. Thứ không biết sống chết này dám mắng cả Thánh Tử đại nhân. Trên trời dưới đất này, không có người nào có thể cứu được ngươi nữa rồi. Xem ra ngươi có thể đi theo cái gia hỏa đáng giận kia xuống địa ngục rồi. 

- Tốt. Tốt. Không ngờ Viêm Hoa tông lại có đệ tử gan to bằng trời như vậy. Hôm nay ta muốn nhìn xem ai có thể cứu được ngươi. 

Thánh Tử đột nhiên đứng lên, sau đó nhìn về phía Hỏa Dung, nói: 

- Hỏa Dung trưởng lão, ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy tính mệnh của hắn. Nhưng mà ta phải cho hắn biết, một kẻ như hắn không có khả năng nhục nhã một vị Thánh Tử. 

- Đệ đệ ngu xuẩn của ta chính là gan to bằng trời như vậy đấy. Ngươi không phục, có thể xuống đây nói chuyện với ta. 

Đúng lúc này, một thanh âm vang lên bên tai của mọi người. 

Mấy người Lã Khải Minh nghe được thanh âmvô cùng quen thuộc này, bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì, từng người vô cùng hưng phấn, đưa mắt tìm kiếm ở bốn phía. 

- Vị sư đệ này, phiền phức nhường đường một chút để ta lên lôi đài. 

Lâm Phàm đẩy một người đệ tử trong đám người sang một bên, sau đó chậm rãi đi lên lôi đài. 

Tần Sơn nhìn thấy bộ dáng của người đi tới, lập tức hưng phấn lên, nói: 

- Ca. 

Lâm Phàm muốn giơ tay lên xoa đầu của Tần Sơn, nhưng Tần Sơn lại quá cao to cho nên hắn với không tới. 

- Ngồi xuống. 

Tần Sơn lập tức nghe lời ngồi xổm xuống. 

Lâm Phàm cảm thấy hài lòng, vươn tay xoa xoa đầu của Tần Sơn. 

Mấy người Lã Khải Minh cực kỳ hưng phấn, nói: 

- Đúng là Lâm sư huynh... 

Bọn họ không ngờ Lâm sư huynh lại không chết. Chuyện này thật sự là quá tốt. 

Mà những đệ tử ở chung quanh cũng cực kỳ kinh ngạc. Bọn họ cũng đã nghe qua tin tức Lâm Phàm đã vẫn lạc, không ngờ bây giờ hắn lại trở về. 

Nhưng có đệ tử trong lòng tiếc nuối, lúc này đến thì có thể làm như thế nào? Dù sao đối phương chính là Thánh Tử cao cao tại thượng, thực lực cường đại như thế. Lâm Phàm làm sao có khả năng đối kháng? 

Có lẽ chỉ có mười vị phong chủ mới có thể đối kháng cùng tên Thánh Tử này đi. 

Khi Liễu Nguyệt nhìn thấy rõ bộ dáng của người vừa tới, lập tức cảm giác trên mặt lại ẩn ẩn đau đớn, nhớ lại chuyện trước kia, lửa giận ở trong lòng liền triệt để bùng nổ. 

Hỏa Dung nhìn thấy Lâm Phàm trở về, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, xem ra chuyện của ba vị phong chủ kia kết thúc rồi. 

Lâm Phàm nhìn về phía bóng người trên đài cao kia, nói: 

- Ngươi chính là Thánh Tử của Thánh Đường tông sao? 

Thánh Tử ngạo nghễ đứng thẳng, trong ánh mắt lóe ra vẻ kiêu ngạo, nói: 

- Không sai, ngươi là người phương nào? 

Lâm Phàm lắc đầu, không có để ý, mà vẫy vẫy tay, nói: 

- Xuống đây, để ta đấm chết ngươi. 

- Thánh Tử đại nhân, hắn gọi là Lâm Phàm, sư phụ của hắn là Thiên Tu trưởng lão. Người này ngang ngược càn rỡ, cũng tự tay đánh qua tỷ tỷ của ta. 

Liễu Nguyệt ở một bên vội vàng nói ra. 

Thánh Tử nghe thấy người này từng đánh qua Liễu Nhược Trần, lửa giận trong lòng rốt cuộc khó mà áp chế. Dù sao Liễu Nhược Trần chính là song tu bạn lữ mà hắn chỉ định, người khác sao có khả năng nhúng chàm? 

- Tốt. Tốt. Ngươi đang định khiêu chiến ta phải không? 

Thánh Tử nghiêm nghị nói. 

- Không, ngươi không có tư cách để cho ta khiêu chiến ngươi. Ta chỉ muốn đánh chết ngươi mà thôi. 

Lâm Phàm lắc đầu nói ra. 

Cuồng vọng, phách lối. 

Các đệ tử ở phía dưới trợn mắt há hốc mồm, bọn họ không ngờ cho dù đối mặt với Thánh Tử của Thánh Đường tông, vậy mà Lâm sư huynh vẫn có thể cuồng vọng như thế, đây rốt cuộc là cần dũng khí cỡ nào. 

- Ha ha ha ha ha! Ta đã từng thấy qua vô số hạng người phách lối, nhưng mà còn chưa bao giờ thấy qua người phách lối giống như ngươi vậy. Tốt. Ngươi đã thành công chọc giận ta. Ta chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi. Nhưng trước khi chiến đấu, để ta nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì mà dám cuồng vọng như thế. 

Thánh Tử cười lớn, sau đó gào thét một tiếng. Từ phương xa tựa như là có tiếng long ngâm đáp lại. 

Trong nháy mắt, ở trên bầu trời, một con yêu thú khổng lồ tản ra hào quang màu vàng xuất hiện. Một con Hoàng Kim cự long lao xuống phía dưới. Nó đến theo mệnh lệnh của Thánh Tử, chuẩn bị xé xác người dám can đảm khiêu khích Thánh Tử. 

Các đệ tử ngẩng đầu lên. Tất cả đều bị thân hình khổng lồ của Hoàng Kim cự long làm cho khiếp sợ. Dù sao yêu thú này thật sự là quá lớn, hơn nữa lại còn có khí tức cuồng bạo bao phủ thiên địa, ép xuống để một vài đệ tử có thực lực hơi kém cảm thấy lạnh lẽo, không dám nhìn nữa. 

- Các ngươi ăn điểm tâm rồi sao? 

Lâm Phàm nhìn về phía các đệ tử ở chung quanh, hỏi. 

Tất cả đệ tử ở phía dưới sững sờ, cũng không biết Lâm sư huynh nói như vậy là có ý gì. 

- Xem ra là cũng chưa ăn. Tốt. Vậy thì để sư huynh mài đao chém rồng, bày tiệc mời khách đi. 

Lâm Phàm quát to một tiếng, khi mà Hoàng Kim cự long sắp đánh tới. 

Năm ngón tay của hắn nắm lại, cương khí tung hoành, nhanh chóng đấm ra một quyền. 

Uỳnh. 

Hoàng Kim cự long khổng lồ kia bị một quyền này đánh trúng, trong nháy mắt kêu r3n một tiếng, thân thể to lớn lăn lộn ở trên lôi đài. Lâm Phàm vươn tay, tóm lấy cái đuôi của nó, miễn cho nó va chạm các sư đệ khác. 

Giờ khắc này, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh. 

Bọn họ nhìn thấy cái gì? 

Lâm sư huynh chỉ vẻn vẹn đánh ra một quyền, con yêu thú to lớn này đã bị đánh gần chết. 

- Tránh hết ra. 

Lâm Phàm quay đầu về phía mấy tên đệ tử còn đang đờ đẫn, hô lớn. 

Những đệ tử kia nghe hắn nói như thế, lập tức vội vàng tránh ra. 

Sau đó Lâm Phàm trực tiếp quật một cái, thân thể to lớn đánh lên trên mặt đất khiến cho mặt đất hơi rung rinh. 

- Mang xuống làm thịt đi. Sư huynh mời các ngươi ăn thịt rồng. 

Sau đó Lâm Phàm nhìn về phía Thánh Tử ở trên đài cao, vẫy vẫy tay. 

- Xuống đây, để ta đánh chết ngươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK