Người dịch: LC + Chim Ba Chân
Ngày hôm sau tỉnh lại, Doanh Nhi phát hiện ra bé vậy mà đang ở cuối giường, đối diện với bàn chân to đùng của Đề Kiêu.
Doanh Nhi: “…”
Doanh Nhi lau nước mắt: “Mẫu phi…”
Diệp Ly Châu đã tỉnh. Nàng mở mắt ra, lôi bàn tay của Đề Kiêu từ trong vạt áo của mình ra: “Doanh Nhi.”
Đề Kiêu ngồi dậy, cổ áo của hắn hơi mở rộng, lộ ra cơ ngực cường tráng gợi cảm, tóc đen xõa xuống. Hắn nhíu mày: “Đúng là không nên để thế tử lên giường ngủ. Ban đêm ngủ không ngoan, lại còn lăn từ đầu giường đến cuối giường.”
Doanh Nhi bò tới, ôm lấy cổ Diệp Ly Châu.
Diệp Ly Châu hôn lên trán của bánh bao nhỏ: “Ban đêm có bị lạnh không?”
Doanh Nhi lắc đầu: “Không bị lạnh ạ, chỉ là rất nhớ mẫu phi thôi.”
Tâm Diệp Ly Châu chợt mềm nhũn: “Mẫu phi cũng rất nhớ Doanh Nhi.”
Đề Kiêu bị gạt ra ngoài, mặt hắn nặng trình trịch đến độ có thể nhỏ ra nước.
Diệp Ly Châu vốn định hôm nay sẽ tới Diệp phủ, đi thăm cha và em trai nàng, nhưng là, thân phận của Thái hậu lại càng tôn quý hơn chút, Diệp Ly Châu phải vào cung gặp Thái hậu trước.
Nàng rửa mặt chải đầu một lượt, cũng sửa sang gọn gàng cho Doanh Nhi. Xe ngựa đã được chuẩn bị xong, Doanh Nhi nhảy tung tăng đi lên xe ngựa.
Diệp Ly Châu sắp sửa đi ra, cánh tay bỗng nhiên bị người túm chặt, nàng còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị ấn lên trên tường.
Hai cánh tay mạnh mẽ của Đề Kiêu vây quanh nàng, thân hình cao to phủ xuống: “Diệp Ly Châu.”
Diệp Ly Châu vuốt má Đề Kiêu: “Điện hạ, ta phải đi vào cung.”
Thân thể hai người dính sát vào nhau.
Mặt của Diệp Ly Châu hơi nóng lên, nàng cảm nhận được rất rõ, Đề Kiêu đã có phản ứng.
Nhưng bây giờ không phải là lúc làm chuyện này.
Thời gian hai người ở bên nhau thực ra không phải là ngắn, nhưng tình cảm thật chưa từng giảm đi, chỉ có càng ngày càng sâu nặng hơn. Hứng thú của Đề Kiêu với nàng càng chưa từng giảm bớt. Biểu hiện của hắn ở trên giường luôn rất dũng mãnh, mỗi lần đều có thể ăn sạch nàng.
Hắn nắm lấy tay Diệp Ly Châu: “Nàng sờ xem, thực sự không xong rồi.”
Diệp Ly Châu: “Ta…”
Khuôn mặt chưa thoa son phấn vốn nên trắng muốt mịn màng, lúc này lại nhuộm màu như người say.
Diệp Ly Châu nói: “Doanh Nhi còn đang ở bên ngoài.”
“Đã cho người đưa nó đi chỗ khác rồi.”
Đề Kiêu cởi quần áo của Diệp Ly Châu. Trên môi nàng là một lớp son môi tươi đẹp, bị hắn hôn xong thì loang lổ một mảng.
Tay kia của Đề Kiêu túm lấy tay nàng, lau son đi cho nàng. Trên đầu ngón tay của Diệp Ly Châu cũng có một chút màu đỏ quyến rũ, đốt ngón tay giống như băng tuyết, Đề Kiêu ngậm vào miệng: “Ngọt lắm. Nàng nếm thử xem.”
Diệp Ly Châu bị ép cũng nếm thử một chút.
Nàng dựa lưng vào tường, cả người treo lơ lửng, rất nhanh, hàm răng trắng muốt của Diệp Ly Châu cắn chặt cánh môi, tai đỏ đến có thể nhỏ ra máu.
Nửa giờ sau, Đề Kiêu thả Diệp Ly Châu xuống. Thực ra hắn cũng chưa thỏa mãn.
Mới chỉ một lần, lướt qua rồi dừng lại ngay, sao có thể tận hứng được
Nhưng rõ ràng là Diệp Ly Châu không chịu nổi nữa. Vừa được thả xuống, nàng đã có chút đứng không vững, cả người dựa lên người Đề Kiêu.
Đề Kiêu nói giọng khàn khàn: “Trước tiên tha cho nàng, chờ buổi tối trở về…”
Tay Diệp Ly Châu nắm thành nắm đấm, khẽ nện một cái lên bả vai rắn chắc của hắn: “Điện hạ…”
Đề Kiêu cười khẽ: “Không chịu nổi cũng phải chịu. Nói xem, phu quân có lợi hại không? Hửm?”
Cho dù không muốn thừa nhận một chút nào, nhưng Diệp Ly Châu lại không thể không thừa nhận, phương diện nào Đề Kiêu cũng lợi hại.
Nàng nhắm mắt lại không nói gì.
Váy đã bị vấy bẩn, Đề Kiêu ôm nàng đi thay bộ khác. Diệp Ly Châu ngồi trước bàn trang điểm, gò má nàng ửng hồng, giống như đóa hoa hồng mang theo sương sớm vậy, đẹp đến không tưởng tượng nổi.
Nàng vẫn còn có chút cảm giác khác thường.
Đề Kiêu hôn lên mắt nàng: “Một lát nữa hãy đi ra.”
Diệp Ly Châu chải tóc, sửa sang lại tóc mai rồi mới nói: “Đợi lát nữa thì trễ mất, không thể để Thái hậu chờ lâu.”
Bộ váy áo mới thay che kín cần cổ thon dài của nàng, không nhìn thấy một chút dấu vết nào nữa. Lâu lắm rồi Đề Kiêu không cùng nàng ân ái, lần này hắn cũng cắn chỗ xương quai xanh của nàng đến rớm máu.
Diệp Ly Châu lên xe ngựa, chỉ chốc lát sau, Doanh Nhi được trang bị một thanh bảo kiếm nhỏ tinh xảo đi tới. Bé đưa món đồ chơi mới của mình tới trước mặt Diệp Ly Châu: “Mẫu phi, người xem! Đây là quà mới mà Lâm tướng quân tặng con đó!”
Diệp Ly Châu xoa đầu Doanh Nhi: “Đẹp lắm. Lúc chơi thì phải cẩn thận một chút.”
Doanh Nhi gật đầu rất nghiêm túc.
Chờ đến lúc vào tới cung của Thái hậu, Doanh Nhi hô to một tiếng “Bác ạ”. Thái hậu bật cười: “Doanh Nhi thật là ngoan. Tới đây, ngồi ở chỗ bác. Châu Châu, khoảng thời gian này đi đường gấp gáp, ngươi nhất định cũng mệt lả rồi, ngồi xuống đi.”
Cung nữ vội vàng dâng trà lên.
Diệp Ly Châu nhấp một ngụm, khẽ cười nói: “Trên đường đi có Doanh Nhi và điện hạ bầu bạn, cũng không tính là mệt ạ.”
Thái hậu càng nhìn Diệp Ly Châu thì càng thấy hài lòng. Trước đây Thái hậu còn cảm thấy Diệp Ly Châu mệnh mỏng, dường như không sống được lâu, bây giờ nhìn dáng dấp của Diệp Ly Châu, tuy rằng thân hình vẫn hơi có vẻ gầy yếu, nhưng khí sắc đã khá hơn nhiều.
Diệp Ly Châu dù sao cũng là con gái của Diệp Phụ An, mẹ đẻ cũng là tiểu thư khuê các nổi tiếng nhất Vạn Châu. Từ nhỏ được nuôi dưỡng ở trước mặt Phật tổ, mỗi một động tác đều tinh tế tao nhã, cho dù là uống một hớp trà, nhìn cũng đẹp hơn động tác của những người khác rất nhiều.
Vẻ đẹp tự nhiên vốn có.
Càng nhìn, Thái hậu càng thở dài: “Lúc Hoàng đế còn là Thái Tử thì cô nương khắp cả kinh thành này đều chờ bệ hạ chọn lựa, nhưng bệ hạ cũng chẳng muốn người nào cả. Bây giờ lên ngôi rồi, cũng nên tuyển tú nữ, lại tìm cái cớ lấp liếm cho qua, nói cái gì mà việc nước làm trọng. Tư Nhu còn nhỏ hơn bệ hạ mà cũng đã lấy chồng rồi, nhưng bệ hạ đến cả một thị thiếp cũng không có, đưa người qua thì bệ hạ cũng không cần.”
Diệp Ly Châu không hiểu Thái hậu đây là có ý gì. Nàng chỉ nói thản nhiên: “Có lẽ là việc nước bận rộn thật, tâm của bệ hạ gắn liền với thiên hạ.”
“Ai gia biết trong lòng bệ hạ đang nghĩ cái gì,” Thái hậu cười lạnh một tiếng, “Bệ hạ muốn tiểu quận chúa nhà Trần Vương đấy thôi.”
Diệp Ly Châu nói: “Là Mị Văn ạ?”
Thái hậu cau mày: “Cái tính nết đó của Đào Mị Văn, không biết kiêng kị nam nữ gì hết. Thường xuyên chường mặt ra ngoài chơi. Mấy đứa con nhà Trần Vương đều là cái đức hạnh này…”
Chuyện của Thái hậu và Hoàng đế, Diệp Ly Châu không tiện xen vào, nàng nói giúp cho người nào thì cũng đều không tốt.
Diệp Ly Châu nói: “Tuổi tác của bệ hạ cũng không còn nhỏ nữa, cũng không phải là nhỏ như Doanh Nhi mà không biết đúng sai. Trong lòng bệ hạ hẳn là đã có lựa chọn. Có điều, người làm mẹ thì khó tránh khỏi chuyện gì cũng lo lắng cho con của mình.”
Doanh Nhi nghe không hiểu mẫu phi và Thái hậu đang nói cái gì, bé chỉ ở một bên ăn bánh ngọt.
Diệp Ly Châu và Doanh Nhi ngồi một canh giờ ở chỗ Thái hậu, uống trà xong, rồi cùng nhau dùng bữa trưa. Vốn dĩ Doanh Nhi phải bị Thái hậu giữ lại, nhưng Diệp Ly Châu còn chưa dẫn bé tới Diệp gia, nên dùng xong bữa trưa thì hai người liền ra khỏi cung, đi tới Diệp gia.
Diệp Phụ An vốn đang đợi xế chiều hôm nay Diệp Ly Châu sẽ tới. Quả nhiên, mặt trời vừa chếch bóng, Diệp Ly Châu đã dẫn Doanh Nhi tới đây.
Xe ngựa của Diệp Ly Châu đi thẳng vào từ cửa chính. Thị vệ ngoài cửa liên tiếp truyền vào bên trong, rất nhanh, tất cả mọi người đều biết Đại tiểu thư đã về.
Diệp Phụ An chạy vội ra. Lúc ông đi ra, Diệp Ly Châu mới vừa xuống xe ngựa.
Lúc Diệp Ly Châu rời khỏi kinh thành thì vẫn còn là thiếu nữ 15-16 tuổi, bây giờ nàng đã cao hơn rất nhiều, lại càng xinh đẹp hơn trước đây, nốt chu sa trên ấn đường chiếu rọi làn da trắng như tuyết, đôi mắt hoa đào phủ sương, giống như hàm chứa một tầng nước.
Diệp Phụ An tiến lên đỡ lấy cánh tay Diệp Ly Châu: “Châu Châu.”
Chóp mũi Diệp Ly Châu hơi chua xót, Diệp Phụ An không có thay đổi gì nhiều, vẫn cao lớn như lúc nàng rời đi, vẻ mặt quắc thước, trên mặt hiện lên vẻ hồng hào. Nàng gọi một tiếng “Cha”.
Diệp Phụ An lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Diệp Ly Châu: “Được rồi, Châu Châu, đừng khóc, đừng khóc.”
Tuy rằng Diệp Ly Châu đã làm mẹ, nhưng trong mắt Diệp Phụ An, đây vẫn là cô con gái bé bỏng của ông.
Danh Sách Chương: