Người dịch: LC + Chim Ba Chân
Trong thời gian mang thai, Diệp Ly Châu vẫn một mực không tiếp khách. Đề Kiêu cũng không cho phép nàng ra gặp khách, sợ nàng thừa dịp có khách đến không quản được cái miệng mà ăn đồ linh tinh. Cho nên, nếu có phu nhân tới thăm hỏi thì cũng là hai đại nha hoàn bên cạnh nàng, hay cũng chính là Hải Đàn và Ngọc Sa đi ra đón tiếp.
Việc nàng có thai cũng không được truyền ra ngoài.
Thứ nhất, đây là chuyện trong nhà, không liên quan tới người khác. Diệp Ly Châu cũng không phải là người khoa trương, có thai mà thôi, phần lớn phụ nữ đều sẽ mang thai, nàng yên lặng có thai đứa bé của mình, cho nên không gióng trống khua chiêng nói cho người khác biết.
Thứ hai, sức khỏe của Diệp Ly Châu không tốt, mặc dù đại phu có nói đứa bé này không có vấn đề gì, nhưng chuyện ngoài ý muốn thỉnh thoảng cũng sẽ xảy ra. Diệp Ly Châu vẫn nghiêng về hướng chờ đứa bé được sinh ra rồi mới nói với mọi người. Bởi vậy nàng không viết thư báo cho Diệp Phụ An biết, sợ Diệp Phụ An ngày ngày lo lắng nàng có điều bất trắc. Nàng định chờ cho con ra đời rồi, sẽ báo chuyện vui này với Diệp Phụ An.
Sở dĩ tôi tớ trong Vương phủ có thể được lưu lại, dĩ nhiên là vì có được sự tín nhiệm của chủ nhân, họ sẽ không tùy tiện đem chuyện của chủ nhân ra ngoài mà nói huyên thuyên.
Đến trước Tết trung thu, phu nhân các nhà ở Hàm Châu đều phải tới thăm hỏi, tặng quà cho Diệp Ly Châu.
Đợt này, nhiều người tới nhà vô cùng. Do là ngày lễ lớn, đương nhiên Diệp Ly Châu không thể để cho nha hoàn tiếp đãi được.
Bụng của Diệp Ly Châu thực ra đã to lắm rồi. Mỗi tối lúc đi ngủ nàng cũng chỉ có thể nằm nghiêng mà ngủ. Trước đây Diệp Ly Châu thích nằm sấp, Đề Kiêu lo nàng sẽ đè lên bụng, bây giờ chỉ cho nàng nằm nghiêng về bên trái mà ngủ, hơn nữa mỗi đêm hắn sẽ tỉnh lại mấy lần, hắn lo lắng Diệp Ly Châu sẽ ngủ không ngoan.
Sau khi có thai, Diệp Ly Châu luôn có chút giận hờn vu vơ. Đôi khi nàng sẽ chẳng hiểu sao mà bật khóc, rõ ràng không ai trêu chọc nàng, nhưng nàng chính là sẽ tức giận, một mình rơi nước mắt lã chã.
Diệp Ly Châu mang thai nhìn qua thì tròn trịa hơn không ít, Đề Kiêu lại bởi vậy mà gầy đi một chút.
Mấy người thuộc hạ tương đối thân cận với Đề Kiêu vẫn luôn biết, Tần Vương xem Tần Vương phi như châu báu, cưng chiều cực kỳ. Tần Vương phi có xuất thân cao quý, dung mạo xinh đẹp. Một tiểu mỹ nhân như vậy, sẽ có đàn ông nào không thích sao? Tần Vương có thanh tâm quả dục thế nào đi nữa, thì cũng thích Vương phi.
Nhưng những người khác thì không biết.
Ngày hôm đó, Đề Kiêu đang thảo luận việc trưng thu thuế năm nay cùng với quan viên Hàm Châu. Người phía dưới đưa ra rất nhiều kiến nghị, Đề Kiêu đều cảm thấy không thích hợp. Lúc này, cửa bị gõ hai tiếng, một gã đầy tớ đi vào.
Tất cả mọi người đều cảm thấy có chuyện lớn gì đó đã xảy ra.
Bởi vì lúc Đề Kiêu đang họp cùng với thuộc hạ thì không cho phép người khác tùy tiện đi vào quấy rầy hay thông báo một ít việc râu ria không quan trọng.
Đề Kiêu thoáng nhìn gã đầy tớ đó, sắc mặt lạnh lẽo: “Có chuyện gì?”
Gã đầy tớ nói: “Bẩm điện hạ, Vương phi không muốn uống thuốc, đã ném đi hai bát thuốc rồi ạ. Hải Đàn và Ngọc Sa khuyên thế nào cũng không được.”
Một bộ phận quan viên Hàm Châu không khỏi căng lỗ tai lên mà nghe.
Sau khi nghe được, mọi người đều có chút kinh ngạc. Tần Vương phi bốc đồng như vậy sao? Nhưng mà, Tần Vương phi không chịu uống thuốc thì không chịu đi, báo cho Tần Vương là có ý gì?
Chẳng lẽ là muốn Tần Vương đi qua đó dạy dỗ Tần Vương phi điêu ngoa tùy hứng kia một trận?
Để một chuyện vặt như vậy cắt ngang buổi họp, có khi nào gã đầy tớ này sẽ bị Tần Vương cho kéo xuống chém ngay hay không đây?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhưng ngoài mặt cũng không nói gì.
Đề Kiêu cau mày, lạnh giọng: “Đồ ăn hại!”
Gã đầy tớ mới tới lập tức quỳ xuống đất, nơm nớp lo sợ không dám nói lời nào.
Đề Kiêu đứng dậy, phất tay áo rời đi.
Những đầy tớ khác trong Vương phủ vội vàng rót trà cho những người đang ngồi bên bàn: “Vương phi khó chịu trong người, phải uống chút thuốc để bồi bổ. Các vị đại nhân chờ một lát, hai khắc nữa là điện hạ sẽ quay lại thôi.”
Những người này cũng không ngại chờ đợi Đề Kiêu, dù sao việc cần thảo luận cũng không gấp.
Bọn họ chẳng qua là cảm thấy Tần Vương phi điêu ngoa tùy hứng, thuốc cũng không muốn uống. Tần Vương điện hạ bị quấy rầy buổi nghị sự, lần này nổi giận đùng đùng mà qua đó, lát nữa Tần Vương phi nhất định sẽ bị điện hạ quở trách một phen.
Khi Đề Kiêu về đến phòng, Hải Đàn đang ở một bên nói: “Vương phi, thuốc tuy đắng một chút, nhưng tốt cho cơ thể. Người không muốn uống thuốc, tiểu thế tử ở trong bụng sẽ bị liên lụy đấy.”
Diệp Ly Châu đang trốn ở trong chăn, chết sống không chịu ra uống thuốc.
Mặt đất đã được quét tước sạch sẽ, không thấy được mảnh vỡ của đồ sứ, có điều vẫn còn ướt một mảnh, thảm còn chưa kịp đổi.
Đề Kiêu nhận lấy bát thuốc dưỡng thai trong tay Hải Đàn, cho Hải Đàn đi ra.
Hắn nếm thử một ngụm, thuốc dưỡng thai hãy còn nóng, tạm thời không nguội được.
Đề Kiêu kéo góc chăn: “Diệp Ly Châu, dậy đi.”
Diệp Ly Châu không dậy, nàng cuộn tròn ở trong chăn, nước mắt tí tách rơi.
Sau khi đã là phụ nữ có thai, cảm xúc của Diệp Ly Châu luôn sẽ xấu đi mà không giải thích được, khẩu vị cũng bị ảnh hưởng. Nàng thực sự ghét uống thuốc lắm.
Đề Kiêu ôm cả người lẫn chăn lên, để hở ra khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng từ trong chăn: “Sao lại khóc nữa rồi? Chỉ có nàng là không ngoan nhất thôi, suốt ngày khóc trước mặt ta.”
Diệp Ly Châu giàn giụa nước mắt mà nói: “Ta muốn về nhà. Ta nhớ cha ta. Ta nhớ Gia Hữu nữa.”
Đề Kiêu hôn trán nàng: “Bọn họ thì có gì tốt…”
Lời còn chưa dứt, Đề Kiêu sửa miệng: “Chờ sinh bé con rồi, ta sẽ dẫn nàng đi thăm bọn họ, có được không?”
Diệp Ly Châu nói: “Chàng lừa ta. Đêm qua ta hỏi chàng chừng nào thì đưa ta về nhà, chàng nói đời này cũng không cho ta về nữa.”
Đề Kiêu: “…”
Đêm qua đang lúc Đề Kiêu nửa tỉnh nửa mê, cô nhóc Diệp Ly Châu này khóc thút thít nói nàng nhớ cha, hỏi Đề Kiêu lúc nào thì đưa nàng về nhà mẹ đẻ. Đề Kiêu sắp chìm vào giấc ngủ, không cẩn thận mà nói ra lời thật.
Đề Kiêu ôm lấy Diệp Ly Châu, nhẹ giọng thì thầm bên tai nàng: “Hôm qua là đang gạt nàng đó. Ngoan, uống một ngụm thuốc, uống thuốc xong, ngày mai sẽ đưa nàng về.”
Diệp Ly Châu ghét vị thuốc cực kỳ.
Đề Kiêu cạy cằm nàng ra: “Nàng muốn cái gì thì nói cho ta biết, ta đều cho nàng. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn uống thuốc, hạt châu trên tai không đủ sáng nữa, ta sẽ bảo thợ làm cho nàng bộ trang sức mới.”
Diệp Ly Châu bị hắn nửa ép buộc nửa dỗ dành mà nuốt xuống hai ngụm thuốc.
Mùi vị của thuốc thực sự không tốt lắm, thoáng chốc trong hốc mắt của nàng tràn đầy nước mắt: “Ta không uống!”
Đề Kiêu kìm chặt tay Diệp Ly Châu, không cho nàng lật đổ bát thuốc.
Sau khi có thai thì tính tình của nàng càng ngày càng tệ. Trước đây ngoan ngoãn, chưa từng cáu bẳn, bây giờ nổi tính bướng bỉnh, ngoài hắn ra, không có ai khác có thể thu phục được nàng.
Đề Kiêu cúi đầu hôn nàng.
Toàn bộ lời nói của nàng đều bị chặn lại.
Gần đây Đề Kiêu cũng đã hỏi đại phu. Lương đại phu nói, thời kỳ phụ nữ mang thai thì cảm xúc sẽ có chỗ khác với lúc trước, đợi đứa bé được sinh ra rồi tính tình sẽ khôi phục lại.
Hắn cũng không để bụng việc Diệp Ly Châu xấu tính. Mặc kệ nàng biến thành dáng vẻ gì, Đề Kiêu cũng thích nàng vô cùng.
Đề Kiêu chỉ lo nàng tức giận hư người.
Trừng phạt một phen nho nhỏ.
Diệp Ly Châu có chút thở không ra hơi, sắc mặt bị nghẹn đỏ lên, trong mắt hàm chứa một chút ánh nước.
Đề Kiêu nói: “Nếu nàng không ngoan thì đêm nay cũng đừng nghĩ tới chuyện nghỉ ngơi nữa.”
Mặc dù đang mang thai thì không thích hợp làm chuyện phòng the, sau khi Diệp Ly Châu có thai, số lần hai người thân mật có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng Đề Kiêu sẽ dùng những cách khác để phạt nàng.
Đối với Diệp Ly Châu, Đề Kiêu luôn có rất nhiều cách để dạy dỗ.
Hắn sờ bụng Diệp Ly Châu, hiện tại cái bụng đã rất lớn, tròn vo, đứa bé của hai người đang ở trong đó.
Đề Kiêu nhấp một ngụm thuốc của nàng, đôi con ngươi hẹp dài sâu thẳm chăm chú nhìn Diệp Ly Châu.
Diệp Ly Châu yên tĩnh hơn nhiều, cũng không nổi cáu nữa. Nàng ngửa đầu ngoan ngoãn uống thuốc.
Đề Kiêu mớm cho nàng từng ngụm một, sau đó đặt bát thuốc trống không sang bên cạnh.
Vị thuốc đúng là không được tốt lắm, nàng không thích cái này cũng rất bình thường.
Đâu có người bình thường nào lại thích uống thuốc chứ.
Hắn đút cho Diệp Ly Châu một ngụm trà để hòa tan vị thuốc trong miệng, chính mình cũng uống một hớp.
Diệp Ly Châu có cáu giận thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường. Đề Kiêu sờ bụng nàng, hắn có thể tưởng tượng ra được, cô bé dịu dàng yếu ớt trước đây phải mang cái bụng to thế này mỗi ngày thì khó chịu ra sao.
Mang thai thực sự là quá cực khổ, mà trước đây nàng lại chưa từng phải chịu khổ, đột nhiên khổ thế này, sẽ chỉ càng cảm thấy vất vả hơn thôi.
Đề Kiêu thương nàng, cho nên nàng có cáu giận thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ bao dung.
Từ chỗ Diệp Ly Châu quay lại, Đề Kiêu tiếp tục thảo luận với thuộc hạ.
Mọi người thấy Tần Vương uy nghiêm trang trọng, giống hệt như lúc trước. Hắn ngồi ở đầu bàn, cao quý mà lạnh nhạt, tiếp tục bàn bạc chuyện vừa rồi.
Lúc kết thúc, có người mạnh dạn hỏi một câu: “Điện hạ, chẳng biết sức khỏe của Vương phi đã khá hơn chưa ạ?”
Đề Kiêu nói thản nhiên: “Nàng tới Hàm Châu nên không hợp thủy thổ, lại được nuông chiều quen rồi, cả ngày lẫn đêm đều dựa dẫm vào bản vương, ngay cả chuyện vặt như uống thuốc này, cũng cần bản vương tự tay đút cho mới chịu uống.”
Mọi người: “…”
Tần Vương điện hạ không gần nữ sắc bón thuốc cho người ta? Người đang ngồi đây không ai có thể tưởng tượng ra cảnh này.
Đề Kiêu lại nói: “Vương phi dựa dẫm bản vương quá cũng không phải là chuyện tốt. Nàng cũng sắp làm mẹ rồi, sao có thể một mực dính lấy bản vương chứ? Chẳng biết các vị có cái phiền não này hay không?”
Mọi người: “…”
Bọn họ không hưởng thụ được phiền não kiểu này rồi.
Diệp Ly Châu chọn một ngày trời trong nắng ấm để chiêu đãi các vị phu nhân.
Mấy vị phu nhân này có nghe chồng mình nói Tần Vương phi đã có thai, nhưng đa số đều không biết. Những người biết thì cũng không hề tin, chỉ xem như Tần Vương kể truyện cười mà thôi.
Lần đầu tiên gặp được Tần Vương phi, thì đã biết Tần Vương phi nhỏ nhắn yếu ớt quá, vừa nhìn là biết không dễ sinh con, thế nào lại đột nhiên có thai chứ?
Một vị phu nhân trong đó đã sinh ba đứa con, nàng ta nói cực kỳ kiêu ngạo: “Tần Vương phi thoạt nhìn chính là khó có bầu, eo của nàng quá nhỏ. Hông nhỏ như thế, sao có thể chịu đựng được đây?”
Bởi vì người không đông lắm, nha hoàn đều ở bên ngoài sảnh, một phu nhân nhỏ giọng nói: “Có điều, ta cảm thấy Tần Vương phi đi theo Tần Vương điện hạ, mỗi ngày sẽ rất hưởng thụ.”
Hàm Châu cởi mở hơn một chút, có mấy đề tài cũng hay được bàn luận công khai. Mọi người nhớ tới dáng vóc cao to mạnh mẽ của Tần Vương điện hạ, nhớ tới khuôn mặt tuấn tú gợi cảm của Tần Vương điện hạ, trong lòng cũng có chút hâm mộ Tần Vương phi. Làm vợ của Tần Vương, đương nhiên là đêm đêm thỏa mãn.
Có điều, thỏa mãn nữa thì có ích lợi gì. Người nhỏ như thế, cả đêm không biết có thể chịu được mấy lần, dù cho Tần Vương lợi hại hơn nữa, Tần Vương phi yếu như vậy, vẫn là khó mà thụ thai.
Mọi người đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói: “Tần Vương phi đã tới.”
Các vị phu nhân đều đứng dậy, trông thấy một đám nha hoàn vây quanh một người con gái ăn mặc lộng lẫy tiến vào.
Sau khi Diệp Ly Châu có thai, quần áo đều được sửa cho phù hợp thân hình của nàng nhất, mỗi tháng đều phải cho làm quần áo mới.
Khuôn mặt của nàng vẫn tinh xảo mê người, tươi đẹp lấn át hoa thơm cỏ lạ. Sau khi mang thai thì bộ ngực càng nở nang hơn, nàng đang mặc váy quây, mơ hồ có thể nhìn ra bộ ngực còn đầy đặn hơn vị phu nhân đã sinh ba đứa con kia, bởi cái bụng tròn trịa nhô lên, cho nên bước đi rất chậm, cần nha hoàn dìu đỡ cẩn thận.
Diệp Ly Châu lau mồ hôi, ngước mắt nhìn các vị phu nhân: “Ta lại đến muộn rồi.”
Chư vị phu nhân: “…”
Diệp Ly Châu sờ sờ bụng mình: “Tên nhóc này không nghe lời, cứ luôn đá ta. Vừa rồi cảm thấy không thoải mái, cho nên tới muộn một chút.”
Danh Sách Chương: