Người dịch: LC (fb: dot.chay.lang.man)
Diệp Ly Châu về đến nhà, Diệp Gia Hữu hỏi tới chuyện này. Diệp Ly Châu nghĩ, nếu nàng nói chưa làm xong việc, hôm khác Diệp Gia Hữu đích thân đưa nàng qua đó, vậy thì không tốt lắm.
Bởi vậy, nàng nói Tần Vương đã nhận rồi.
Diệp Gia Hữu cũng không hoài nghi nữa. Rất nhanh thì sẽ đến Tết, trong kinh thành đột nhiên có khách quý tới, Diệp Phụ An cũng bề bộn nhiều việc.
Về phần Diệp gia, lần đó Ô Thị té gãy chân, tổn thương gân cốt khó bình phục, bà ta vẫn đang dưỡng thương, tất cả mọi việc trong nhà là Chu di nương xử lý.
Gần tới cuối năm, Khương Nhiễm Y và Quân thị không quay về Vạn Châu, ngược lại là cha và anh cả của Khương Nhiễm Y tới kinh thành đón năm mới với Quân thị.
Diệp Ly Châu bớt chút thời gian nhàn rỗi đi tới Khương gia.
Khương Nhiễm Y mặc váy áo màu hồng cánh sen, đang lười biếng dựa vào bên cửa sổ. Nghe thấy Diệp Ly Châu tới, trong nháy mắt Khương Nhiễm Y có chút hăng hái, vội vàng kêu Diệp Ly Châu đi vào.
Diệp Ly Châu cởi áo choàng trên người, đi vào: “Chị họ dạo này thế nào?”
Khương Nhiễm Y cười duyên nói: “Dạo này cũng không tệ lắm. Bà nội để anh trai và cha chị tới kinh thành, trái lại cũng không có chỗ để cho chị bận bịu.”
Diệp Ly Châu do dự một chút, mới nói: “Hôn sự của chị với công tử Điền gia kia —— “
Trong con ngươi của Khương Nhiễm Y nháy mắt hiện lên một tia tức giận: “Cái thứ mặt người dạ thú đó, hôn sự đã hủy rồi.”
Nghe nói hôn ước đã được hủy bỏ, Diệp Ly Châu mới yên tâm, nhưng mà, tính tình Khương Nhiễm Y trước giờ luôn dịu dàng, lần này lại có thể mở miệng mắng chửi người, Diệp Ly Châu cũng thấy rất mới lạ.
Diệp Ly Châu nói: “Trong chuyện này, đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”
Khương Nhiễm Y nhấp một ngụm trà, ngước mắt nhìn về phía Diệp Ly Châu: “Ở lì trong nhà cũng chán, vừa lúc sắp trưa rồi, hai chị em mình đi ra ngoài ăn gì đó. Chúng ta vừa đi đường vừa nói.”
Diệp Ly Châu gật đầu.
Chờ đến lúc ngồi trên xe ngựa, Diệp Ly Châu nghe xong Khương Nhiễm Y nói, mới hiểu được một vài chuyện.
Ngay khoảng thời gian trước, trong một thanh lâu nào đó trong kinh thành, có thêm một vị hoa khôi. Nghe đâu, dáng dấp của hoa khôi này rất quyến rũ, kỹ năng giường chiếu vô cùng điêu luyện. Điền Trác quanh năm tầm hoa vấn liễu, sau khi làm tình với vị hoa khôi này một lần, lại có thể ngày ngày chìm đắm trong thanh lâu.
Công tử quý tộc quanh năm sống trong thanh lâu, cũng không xem là chuyện gì hiếm lạ. Dù sao đa số thanh lâu là mở ra cho những người có thân phận như vậy. Nhưng hoang đường chính là, Điền Trác nghe xong mấy lời bên gối của vị hoa khôi đó, lại muốn hủy hôn với Khương Nhiễm Y. Ít ngày trước hắn đã chủ động đến tìm Quân thị, nói một loạt lời khó nghe, còn khiến cho Quân thị tức đến đổ bệnh.
Điền Trác gây ra họa lớn, ngoài miệng giải trừ hôn ước, phu nhân Đôn quốc công đương nhiên không nghe theo. Khương gia giàu kếch sù, vừa vặn có thể giải quyết mối nguy của phủ Đôn quốc công, Điền Trác bị mỡ heo che mờ mắt, bị quỷ ám mới đi từ hôn. Hắn làm ra chuyện ngu xuẩn bực này, phu nhân Đôn quốc công hiển nhiên là muốn tới giải quyết tốt hậu quả.
Phu nhân Đôn quốc công đã tới Khương gia, nhận lỗi các kiểu, chỉ kém quỳ trên mặt đất mà tạ lỗi với Quân thị thôi.
Quân thị bị Điền Trác làm cho tức đến nỗi thân thể ngày khỏe ngày không. Lúc gặp phu nhân Đôn quốc công, bà ngồi trên giường bệnh, bên cạnh là bảy tám đại nha hoàn trông chừng, cũng dọa cho phu nhân Đôn quốc công kinh hồn bạt vía, chỉ nói không rêu rao chuyện này.
Điền Trác mở miệng ngông nghênh với Quân thị nói rằng muốn từ hôn, vốn sẽ là chuyện lớn để cho người trong kinh thành bàn tán xôn xao. Hai nhà giải quyết riêng, phu nhân Đôn quốc công bồi tội xin lỗi, miễn cưỡng giữ được hôn sự.
Kết quả, hoa khôi trong thanh lâu vừa nghe thấy thế, đương nhiên là không chịu, suốt ngày đòi chết đòi sống. Điền Trác quả thật bị hoa khôi này làm cho mê mẩn. Mỹ nhân muốn tìm đến cái chết, hết thảy đều bởi vì vị hôn thê mà hắn chưa từng gặp mặt, cho nên, Điền Trác cực ghét Khương Nhiễm Y, một lần nữa đi tới Khương phủ gây rối.
Lần này, Điền gia đã triệt để đắc tội Khương gia, Quân thị liền quang minh chính đại thoái thác cửa hôn sự này, cũng để nô bộc hung hãn trong phủ đánh kẻ gây chuyện là Điền Trác một trận.
Khương Nhiễm Y nói xong hết những chuyện này, vẫn như trước giận đỏ cả mặt: “Sức khỏe của mẹ chị vốn đã không tốt, lại gặp gã chẳng biết lễ phép gì. Chưa từng thấy người không biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy, làm cho mẹ chị tức giận đến mức nằm trên giường bao nhiêu ngày. Cái thứ công tử bột!”
Diệp Ly Châu cảm thấy trong này hẳn là có gì đó cổ quái.
Ngày đó nàng và mợ Quân thị nghe được Điền Trác nói chuyện với người khác, mặc dù không thấy rõ dáng người, nhưng nàng có thể đoán ra, Điền Trác này hẳn là bên trong hư hỏng nhưng bên ngoài lại khôn khéo.
Một người đàn ông tinh ranh như vậy, sao lại vì một cô gái thanh lâu mà tới Khương phủ gây rối, đắc tội người Khương gia chứ?
Phải biết rằng, với giao tình của Khương gia và Diệp gia, đắc tội Khương gia, trên cơ bản cũng chính là vô duyên với Diệp gia.
Hơn nữa, Quân thị cũng không phải là người không chịu nổi tức giận. Trong thời gian ở kinh thành, bà đã quản lý rất nhiều sản nghiệp, trong quá trình quản lý, không tránh khỏi có xung đột với người khác, nếu bà là kiểu người vừa cáu lên thì đã ngã xuống, cũng không thể khiến cho tôi tớ Khương gia đều sợ được.
Diệp Ly Châu cảm thấy trong chuyện này hẳn là có cái gì đó kỳ lạ, nhưng Khương Nhiễm Y không biết, chắc là mợ Quân thị chưa nói. Diệp Ly Châu cũng không quá tò mò.
Mấy ngày rồi chưa gặp được Đề Kiêu, Diệp Ly Châu cũng mệt mỏi trong người, cả người chẳng có chút hăng hái nào.
Khương Nhiễm Y dẫn Diệp Ly Châu tới tửu lâu mà nhà nàng mở. Hai người cùng đi lên tầng hai.
Khương Nhiễm Y biết Diệp Ly Châu không ăn thức ăn mặn, bèn cho người đưa tới vài món chay đặc sản của quán.
Khương Nhiễm Y nói: “Hôm qua Gia Hữu tới tìm anh trai chị. Chị vừa thêu vừa nghe hai người bọn họ nói chuyện. Gia Hữu nói, Tần Vương điện hạ có ý muốn cưới em, nhưng mà đã bị thừa tướng từ chối rồi. Châu Châu này, chuyện này là thật hay giả thế?”
Diệp Ly Châu cũng không biết đến chuyện này, nàng ngây người ra.
“Thật ạ?”
Khương Nhiễm Y nói: “Lúc trước em nói, Tần Vương hình như là quý nhân trong mệnh của em, chị đã cảm thấy chuyện này ổn rồi. Chẳng qua, hai chị em mình cũng không hiểu chuyện trong triều của bọn họ. Hôm qua, sau khi Gia Hữu đi rồi, cha và anh trai chị đều cảm thấy cửa hôn sự này không thể kết được, chẳng qua không tiện nhắc tới trước mặt Gia Hữu. Dù sao cũng là hôn sự của em. Châu Châu này, em với Tần Vương điện hạ có hay lui tới không? Ngài ấy rốt cuộc là thật lòng, hay là cố ý hù dọa thừa tướng đây?”
Diệp Ly Châu nói: “Nếu ngài ấy đã đưa ra đề nghị, chắc không phải là nói đùa đâu ạ.”
“Em cứ tin ngài ấy như vậy sao?” Khương Nhiễm Y chống cằm, “Chị cũng không hiểu mấy chuyện này cho lắm. Nhưng mà mẹ chị nói, bất cứ việc gì cũng phải lưu tâm. Ảnh hưởng của thừa tướng ở trong triều rất tế nhị, bệ hạ sẽ không để em gả cho người của phe thái tử đâu, cho dù gả qua đó, cũng sẽ gây bất lợi cho em.”
Lúc trước Diệp Ly Châu đã cân nhắc đến điểm này.
Nàng cảm thấy đau não.
Thành thân thôi mà đã phải vượt qua nhiều trắc trở như vậy, còn không bằng không thành thân. Cho tới bây giờ, Diệp Ly Châu chỉ sợ phiền phức.
Diệp Ly Châu cũng không biết tác dụng của Đề Kiêu lớn cỡ nào, có thể duy trì tuổi thọ của nàng được mấy năm. Giả sử chỉ có thể duy trì thêm hai ba năm, bốn năm năm, chết sớm chết muộn như vậy cũng không khác nhau là mấy.
Diệp Ly Châu cũng không sợ chết, nàng chỉ là thích cảm giác khi Đề Kiêu tới gần nàng thôi. Cái cảm giác sung sướng đó sẽ khiến cho người ta nghiện.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, cơn nghiện đã trở nên càng lúc càng mãnh liệt. Hai ngày không gặp được Đề Kiêu, Diệp Ly Châu đã cảm thấy thân thể mệt mỏi.
Khương Nhiễm Y múc một ít canh: “Ăn chút gì lót bụng trước đã. Đầu bếp trong tửu lâu này là phải tốn một khoản tiền lớn mời tới đó, tay nghề tốt vô cùng. Em nếm thử chút canh này đi.”
Diệp Ly Châu nhấp một miếng, nói: “Ngọt lắm ạ, rất ngon.”
Khương Nhiễm Y cười nói: “Hai ngày trước thái tử gì đó với công chúa của Hạ quốc tới đây, mở tiệc chiêu đãi ở ngay chỗ này. Đồ ăn trong tửu lâu này quả thực ngon miệng.”
Diệp Ly Châu ngồi kề sát bên cửa sổ. Nàng nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng gì, vươn tay gạt rèm cửa sổ ra, đẩy cửa sổ ra nhìn, là một cánh cửa sát đất rất to, gió lạnh thổi lên giày của nàng. Diệp Ly Châu cảm thấy lạnh chân, nàng nhìn xuống dưới.
Lúc vừa mới tới, người qua lại bên dưới còn rất nhiều, bây giờ trên đường đã trống không.
Có tiếng vó ngựa vang lên, Diệp Ly Châu nhìn lướt qua, hơn mười người đàn ông mặc trang phục thị vệ ngồi ở trên lưng ngựa, đi ở phía trước. Bọn họ được trang bị binh khí, mắt nhìn thẳng, trên người mặc khôi giáp, uy phong lẫm liệt.
Tay Diệp Ly Châu đặt trên cửa sổ. Cảm thấy lạnh tay, nàng vội vàng rụt tay về, nói với Khương Nhiễm Y: “Bên ngoài đường đều trống không, vừa rồi còn có tiếng nói, bây giờ thì thấy mười mấy thị vệ cưỡi ngựa đi qua.”
Khương Nhiễm Y uống một ngụm canh, rồi nói: “Có lẽ là Tần Vương và thái tử luyện binh quay về. Ít ngày trước chị từng ở ngay chỗ này nhìn thấy. Thế trận của bọn họ trước giờ đều dọa người, làm cho người ta kiêng dè, chỉ mong sao toàn bộ kinh thành đều biết có Tần Vương làm chỗ dựa cho thái tử. Châu Châu, em qua đây, đừng có xem ở chỗ đó nữa, bị bọn họ dọa cho giật mình không cẩn thận ngã xuống thì không tốt đâu. Cũng không biết người xây lầu nghĩ thế nào, mấy căn phòng này đều là cửa sổ như vậy, mùa xuân mùa thu có gió thổi thì còn thoải mái chút, mùa đông mùa hạ ngồi dựa vào chỗ này thì chẳng thoải mái gì cả, cũng rất nguy hiểm.”
Sau khi Đề Kiêu rời khỏi kinh thành, hoàng đế đối xử không công bằng. Rõ ràng Triệu Quân mới là thái tử, nhưng hoàng đế chỉ cho Triệu Dật sắc mặt tốt.
Một đám quan viên vái cao đạp thấp suốt ngày nịnh bợ Triệu Dật, chuyện nhỏ chuyện lớn đều ngáng chân Triệu Quân, khiến cho thái tử không giống thái tử, hoàng tử không giống hoàng tử.
Triệu Quân dù sao cũng là thiếu niên hơn mười tuổi, hoàng đế kế vị nhiều năm như vậy, dù không có gì nổi bật đi nữa, thì cũng đã gặp qua sóng gió, bắt chẹt một đứa trẻ chưa trải sự đời vẫn là dễ như trở bàn tay. Hoàng hậu ở trong hậu cung, lúc nào cũng bị quý phi chèn ép.
Hoàng đế bất công đến mức này, hễ Triệu Quân lỗ mãng một chút, vụng về một chút, thì đã bị tóm được lỗi không trở mình được nữa rồi. Tần Vương dù sao cũng là thần, nếu thái tử phạm sai lầm lớn, hắn mạnh mẽ dìu dắt thái tử lên ngôi, thì cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.
Hàm Châu và kinh thành cách nhau ngàn dặm, lần này Tần Vương trực tiếp dẫn theo không ít binh mã trú đóng bên ngoài kinh thành, mặc kệ là đối với hoàng đế hay là đại thần trong kinh thành, đều là uy hiếp cực lớn. Tần Vương chèn ép nhị hoàng tử, lại ra oai với đại thần trong kinh, cũng là để cho tất cả mọi người đều biết ai mới là người kế vị chân chính, chớ có đứng sai đội ngũ.
Thái tử một mạch vào kinh, cũng đã ra một thân mồ hôi mỏng, hắn nói: “Cậu, lần này có cậu ở kinh thành, các loại yến hội và đại điển tổ chức mừng năm mới, phụ hoàng chắc chắn không dám lạnh nhạt với mẫu hậu, không để quý phi đoạt mất vinh dự của mẫu hậu nữa.”
Đề Kiêu xưa nay coi thường hoàng đế, nếu hắn ở vào vị trí này của thái tử, bị hoàng đế chèn ép các kiểu, nhất định sẽ hành thích vua đoạt vị. Thái tử tuy rằng có khả năng quyết đoán trong rất nhiều việc, nhưng lại không thể nhẫn tâm trong chuyện này. Máu mủ tình thâm, hoàng đế có vô tình đi nữa, thì đó cũng là cha ruột của thái tử. Thái tử trọng tình, trong chuyện tình cảm là người mềm yếu nhất, nếu không bị ép đến đường cùng, sẽ không làm việc tuyệt tình.
Diệp Ly Châu thấy tất cả mọi người đều đi qua rồi, Đề Kiêu mới cùng với Thái tử chậm rãi cưỡi ngựa trên đường cái. Nàng lấy xuống một cây trâm trên đầu. Thừa dịp Khương Nhiễm Y đi ra ngoài phân phó đầy tớ mang thức ăn lên, nàng gỡ xuống một hạt trân châu to bằng quả long nhãn từ trên cây trâm, đứng bên cửa sổ, cầm trân châu ném Đề Kiêu.
Nàng vốn định ném hắn một cái, để hắn quay đầu, kêu hắn nhớ khi nào rảnh rỗi thì đi tìm nàng. Dù sao trân châu nhỏ như vậy, chỉ đập lên người Đề Kiêu, trên đường cũng không có ai khác nữa, cũng không có ai nhìn thấy.
Không ngờ lúc trân châu sắp đập vào đầu Đề Kiêu, hắn giơ tay lên đón được, sau đó mới quay đầu lại.
Thái tử nghe thấy tiếng, cũng kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy một cô bé mặc áo trắng đứng ở lầu hai, đã vậy lại không có thứ gì che chắn, nhìn rất nguy hiểm.
Diệp Ly Châu nhận ra điểm không tốt, bèn xoay người muốn đóng cửa sổ bỏ chạy. Viên trân châu trong tay Đề Kiêu bắn ngược trở lại, lực không nặng không nhẹ, đập lên lưng Diệp Ly Châu. Thân thể Diệp Ly Châu chợt mềm nhũn, cả người từ bên cửa sổ rơi xuống.
Đề Kiêu tung người lên, vững vàng đón được nàng. Khi rơi xuống lần nữa, hai người đều ngồi trên lưng ngựa.
Mắt Diệp Ly Châu đỏ ửng, xấu hổ đến sắp khóc òa lên. Nàng vẫn chưa biết là Đề Kiêu dùng trân châu đánh nàng, chỉ cho rằng mình bị giãn thắt lưng, không cẩn thận rớt xuống.
Nàng lần đầu tiên cưỡi ngựa, vừa rụt rè kéo dây cương, vừa nhỏ giọng nói: “Xin… xin lỗi…”
Một tay Đề Kiêu nắm lấy eo nàng, lạnh giọng nói: “Một mình đứng ở chỗ đó, thật không sợ chết hả?”
Chỗ nguy hiểm như vậy, cũng không có cái gì ngăn lại. Bình thường hẳn là một đám đàn ông biết võ công ngồi ở đó uống rượu hóng gió, ngắm người qua lại trên phố. Một tiểu ngốc nghếch như nàng lại cũng đứng ở chỗ đó, còn to gan lớn mật muốn đánh hắn.
Diệp Ly Châu vừa rồi còn chưa hết hoảng hốt, lại bị Đề Kiêu trách mắng, trong nháy mắt liền bật khóc, nàng vừa lau nước mắt, vừa nói: “Xin lỗi, ta cho là ta không rơi xuống được.”
Thái tử nheo mắt, nhận ra vị này chính là tiểu thư nhà thừa tướng. Không phải cậu vụng trộm yêu đương với người ta à? Sao lại vẫn như đang răn dạy con nít thế này, dùng lời nghiêm khắc như thế quở trách tiểu cô nương? Ngay lúc này, lẽ nào không phải là vừa hôn lên má của tiểu cô nương vừa thấp giọng an ủi hả?
Vừa rồi Diệp Ly Châu ở trong phòng ăn mặc phong phanh, trên người không mặc quần áo dày, Đề Kiêu lấy áo choàng của mình xuống phủ lên người nàng.
Khương Nhiễm Y ở trên lầu, vừa quay đầu thì thấy trong phòng không có người nữa. Cửa sổ đang mở, trong nháy mắt nàng sợ đến sắc mặt trắng bệch. Nàng nhìn xuống dưới, hóa ra người đang ở trên lưng ngựa, lúc này mới kêu thị nữ đóng cửa sổ lại.
Danh Sách Chương: