Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Tạ Trường Yến bị giày vò đến toát cả mồ hôi, đến giờ mới biết lần Chương Hoa thay áo giúp nàng trước đó đã kiềm chế đến mức nào. Lần ấy nàng còn chưa cảm nhận được gì thì áo ngoài đã thay xong. Nhưng lần này, chàng chậm rãi nhẹ nhàng, khó khăn lắm mới mặc xong mà đầu tóc nàng đã ướt đẫm.
Chương Hoa dừng lại nhìn nàng, cầm lấy mái tóc ướt của nàng, cười nói: "Hương phấn còn vương trên gối, tiếc rằng không thể vui trọn hôm nay."
Tạ Trường Yến bừng tỉnh, giật tóc mình lại: "Đâu ra mấy câu thấm thiết thế?"
"Đọc được trên sách."
"E là không chỉ đọc mà còn thực hành rồi nhỉ?" Nói xong tự thấy mình hơi ghen tuông, đang định nói lại thì thấy Chương Hoa làm ra vẻ trầm tư rồi hoang mang nhìn nàng nói: "Cái này... cũng không rõ. Nàng biết đấy, ta mất trí nhớ rồi mà."
Tạ Trường Yến tức giận đẩy chàng ra, vén màn bỏ đi.
Ra ngoài trông thấy Trịnh Đoan Ngọ đang lặng lẽ chèo thuyền và Phong Tiểu Nhã đang ngồi bên cạnh nhìn về phương xa, vẻ mặt cả hai tự nhiên như thể "bọn ta chẳng thấy chẳng nghe gì hết."
Thế là, Tạ Trường Yến cũng làm ra vẻ "ta chẳng biết gì hết, ta là cô nương trong sạch", bước qua định chèo thuyền với Trịnh Đoan Ngọ.
Bấy giờ Phong Tiểu Nhã đứng dậy nói: "Có thể xuống nước rồi."
"Nhanh thế?" Tạ Trường Yến ngạc nhiên.
"Ừ, nhân lúc ngươi vừa mới khởi động xong."
Khoan đã, không phải ngài chẳng nghe thấy chẳng nhìn thấy gì sao? Sao không giả vờ đến cùng đi? Tạ Trường Yến bí quá, thấy Chương Hoa bê chiếc hộp đi ra, nàng liền hung hăng giành lấy, nhanh tay đội mũ lên, cầm chắc dây hô hấp rồi nhảy thẳng xuống nước.
Mặt nước gợn sóng lăn tăn rồi khôi phục tĩnh lặng.
Chương Hoa nhìn nơi Tạ Trường Yến biến mất, mãi một lúc lâu sau Tạ Trường Yến cũng không nổi lên, xem ra đã bơi đi theo đường vẽ trên bản đồ.
Phong Tiểu Nhã bước đến bên cạnh Chương Hoa, đứng sóng vai với chàng, nhìn mặt nước yên ả: "Tiếp theo, đến lượt chúng ta hành động rồi."
Nụ cười ôn hoà trên mặt Chương Hoa dần dần biến mất, năm tháng trôi nhanh lướt qua mặt chàng trong một khoảnh khắc, sau đó, từ một thiếu niên trở về là chàng thanh niên.
"Ừ." Chàng đáp. Lần này, không còn bóng dáng ngoan ngoãn ôn hoà đâu nữa.
Tạ Trường Yến nóng lòng chạy khỏi con thuyền, dựa theo tuyến đường đã định trước đó bơi về nhánh sông phía tây.
Nhiệt độ nóng bỏng trong cơ thể từ từ bị cái lạnh của nước xua tan. Thế giới yên tĩnh dưới nước ban đầu là màu xanh, dần dần biến thành màu đen. Lặn xuống sâu hơn sẽ có cảm giác như người say rượu. Những người đi mò ngọc trai đều rất sợ cảm giác đó, bởi vì nhiều người sẽ mất hết nhận thức. Nhưng ở phương diện này nàng được trời phú, càng lặn sâu càng bình tĩnh.
Thế nên, cho dù Phong Tiểu Nhã nói sẽ sắp xếp Mạnh Bất Ly trên thuyền đỏ gây náo loạn để thu hút sự chú ý của người ven đường, đảm bảo nàng còn đủ thể lực không cần phải lặn quá sâu, Tạ Trường Yến vẫn lặn xuống dưới, lặn đến khi dây thừng đạt đến hết cỡ, mười trượng.
Đúng thật phải nói rằng, trang bị lần này rất đầy đủ, mang lại cảm giác hoàn toàn mới. Trước đây lặn dưới nước, Tạ Trường Yến cảm thấy mình là một con cá, bây giờ nàng cảm thấy mình là một con giao long, có thể tung hoành thoả thích dưới nước.
Tạ Trường Yến bơi không ngừng, giữa chừng trông thấy mấy ám vệ mai phục dưới nước, chắc hẳn là ám vệ Tạ Phồn Y phái đến giám sát thuyền đỏ. Nàng nhờ bóng tối che chở, len lỏi trong bầy cá, lặng lẽ bơi ngang qua bọn họ. Cứ thế thuận lợi đến được điểm hẹn. Thuyền đỏ sẽ đi ngang qua đây, thả mỏ neo xuống, sau hơi thứ hai mươi, lập tức cho chìm thuyền.
Tạ Trường Yến im lặng chờ đợi. Không phải chờ quá lâu, thậm chí còn sớm hơn dự kiến một chút. Mạnh Bất Ly luôn là người rất đáng tin cậy.
Một chiếc mỏ neo rơi xuống nước, xuất hiện trong tầm mắt.
Ngay lúc này, biến cố xảy ra!
Vị trí mỏ neo rơi xuống trùng hợp ngay treo dây thừng hô hấp của nàng. Dây thừng mắc vào mỏ neo, bị kéo theo cùng.
Phản ứng đầu tiên của Tạ Trường Yến là đau lòng, hai vạn tiền lận, đừng có hỏng mất đấy! Tiếp theo mới là không hay rồi, sắp hết hơi rồi.
Nàng vội trấn tĩnh, cố gắng không tiêu hao hơi thở, tiếp tục chờ đợi.
Mỏ neo lắc lư lắc lư nhưng chậm hơn thường ngày rất nhiều. Đến khi nó được thả hết cỡ, Tạ Trường Yến bơi qua ôm lấy, tháo dây thừng ra kiểm tra.
May quá không bị hỏng. Nhánh gỗ chầm chậm nổi lên, mỗi một khắc gian nan vô cùng.
Khi nhánh gỗ hình lá khô nổi hẳn lên khỏi mặt nước, Tạ Trường Yến nắm lấy một đầu dây thừng hít lấy hít để, cảm thấy như được sống lại.
Bấy giờ, mặt nước trên đầu chấn động mạnh làm dây thừng cũng xoay tròn theo. Tạ Trường Yến biết thuyền chìm rồi, vội vã thu dây thừng lại.
Nàng yên lặng chờ, chờ Mạnh Bất Ly nhảy xuống tìm nàng, vừa đợi vừa nhẩm đọc Tề Vật Luận, trong đầu hiện lên từng nét bút tích của Chương Hoa...
"Tích giả Trang Chu mộng vi hồ điệp, hủ hủ nhiên hồ điệp dã. Tự dụ thích chí dư, bất tri Chu dã. Nga nhiên giác, tắc cừ cừ nhiên Chu dã. Bất tri Chu chi mộng vi hồ điệp dư? hồ điệp chi mộng vi Chu dư..."(*)
(*) Trang Chu mộng hồ điệp - một đoạn trong Tề Vật Luận của Trang Tử.
Đọc đến đây, trên kia có người bơi xuống!
Tạ Trường Yến cảnh giác đề phòng nhưng nhìn thấy thân hình quen thuộc của người đó nàng nhận ra ngay. Mạnh Bất Ly!
Tạ Trường Yến mừng rỡ bơi về phía hắn. Mạnh Bất Ly kéo lấy nàng, đưa cho nàng một bộ y phục rồi dẫn nàng bơi lên trên. Tạ Trường Yến yên tâm giao trọng lượng toàn thân cho hắn, còn mình khoác y phục mới lên, cởi chân vịt ra, tháo mũ trùm đầu nhét vào trong áo...
Bốn bề ngày càng sáng ngày càng sáng, cuối cùng, ào một tiếng, nàng nổi lên mặt nước.
Tạ Trường Yến phóng mắt nhìn quanh, quả nhiên xung quanh là một biển người.
Trên chiếc thuyền nhỏ dùng để cứu viện, hai Thiên Ngưu Vệ khom người kéo nàng. Ngẩng đầu lên mới thấy là hai gương mặt quen thuộc, chính là hai Thiên Ngưu Vệ cứu nàng lúc lật xe ngựa trong đêm tuyết dưới trăng năm ấy.
Trái tim treo lơ lửng trên không cuối cùng cũng rơi xuống.
Nàng được kéo lên thuyền, được khoác khăn bông mềm mại, được người ta nhét cho ly trà ấm vào tay. Tiếng người ồn ào trên bờ, mọi người đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ về phía nàng.
Thành công rồi nhỉ?
Bước thứ hai, phần thuộc nhiệm vụ của nàng, thành công viên mãn!
Tạ Trường Yến uống một hớp trà nóng, ngâm trong nước lâu làm cả người tê mỏi cùng cực nhưng mà, mặc kệ chứ! Nàng thành công rồi! Nàng hoàn thành một chuyện rất khó rất khó!
Tạ Trường Yến không nhịn được quay người lại, vẫy vẫy tay với đám người đông nghẹt trên bờ làm kéo theo một trận hú hét đinh tai.
Có cô gái ném một đoá hoa về phía nàng.
Những người khác cũng đua nhau làm theo.
Nhưng do cách quá xa, hoa rơi hết xuống nước.
Tạ Trường Yến nhìn Mạnh Bất Ly một cái, Mạnh Bất Ly gật gật đầu, nàng bèn phân phó hai Thiên Ngưu Vệ chèo thuyền đến gần bờ.
Tiếp theo, đã đến lúc Chương Hoa lên sàn rồi.
Vì để nổi bật và thu hút nhất, Mạnh Bất Ly đưa cho nàng một chiếc áo khoác to màu đỏ, chiếc áo như ngọn lửa chiếu sáng đôi mắt long lanh của nàng.
Bấy giờ, đám người trên bờ la hét ầm ĩ hơn.
Bệ hạ đến rồi sao?!
Tạ Trường Yến thúc giục: "Mau lên!" Nàng muốn gặp chàng lắm rồi.
Thiên Ngưu Vệ chèo nhanh hơn.
Con thuyền cách bờ ngày càng gần, đám đông vây xem bị Thiên Ngưu Vệ ép tách ra, chừa ra một con đường.
Một chiếc xe ngựa xuất hiện trong tầm mắt.
Trong mười sáu con ngựa kéo xe, con đi đầu chính là Bộ Cảnh của bệ hạ.
"Không phải chứ? Làm rầm rộ vậy à?" Trước đó Phong Tiểu Nhã nói sẽ để Chương Hoa giả dạng Thiên Ngưu Vệ lẻn vào rồi mới lộ diện mà. Đây là... thay đổi kế hoạch đột xuất ư?
Nhưng mà, như vậy có hiệu quả hơn hẳn.
Tạ Trường Yến nhìn chiếc xe ngựa, đứng trên mui thuyền ôm quyền hành lễ, cất lời: "Thập Cửu Lang phụng mệnh vào kinh, không may rơi xuống nước, không ra thể thống gì, mong bệ hạ thứ tội."
Một tiếng cười khẽ từ trong xe truyền ra, tiếp đó hai phu xe mở cửa, dìu một người bước xuống xe.
Lúc nghe thấy tiếng cười Tạ Trường Yến sững sờ.
Sau khi người nọ bước xuống, trái tim của Tạ Trường Yến chìm hẳn xuống đáy nước.
Người nọ mỉm cười xinh đẹp, dung mạo như tiên, chính là Tạ Phồn Y.
- Hết hồi 26 -
Danh Sách Chương: