Tạ Trường Yến cũng đang nhìn chàng.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, nét hoảng loạn trước đó chẳng còn, thay vào đó là sự ung dung bình thản.
"Mẫn thân lấy ba lý do từ hôn, một là vô mưu thiếu trí khó lòng phục chúng, hai là tuỳ tính buông thả khó gánh trách nhiệm, ba là mềm yếu dễ dãi khó kề cận bên vương.
Song, thứ cho Trường Yến không đồng tình." Tạ Trường Yến nhìn Trịnh thị, nghiêm túc nói, "Vào kinh nửa năm, mỗi môn được sư huynh truyền dạy đều có tiến bộ, hoàn thành tất cả bài tập được giao, mặc dù câu trả lời không hẳn quá tốt nhưng cũng không hề có sai sót.
Xin hỏi mẫu thân, vô mưu tại đâu? Thiếu trí tại đâu?"
Trịnh thị sững sờ, há hốc mồm chẳng thốt nên lời.
"Thứ hai, tuỳ tính buông thả thì con thừa nhận nhưng khó gánh trách nhiệm thì oan cho con gái quá.
Con nghe tin bèn cấp tốc đến đây nhằm ngăn chặn việc này, tất cả đều là vì trách nhiệm.
Tuy rằng hôn nhân đại sự là chuyện cha mẹ cần lo nhưng trong tộc quy của Tạ thị đã nêu rõ cưới gả tang ma đều phải thông qua ý kiến của tộc trưởng.
Gia phụ đã mất nhưng ngũ bá bá vẫn còn, hành động lần này của mẫu thân đã báo cho ngũ bá bá biết hay chưa?"
Sắc mặt Trịnh thị trắng bệch.
"Cho dù ngũ bá bá đồng ý, nhà gái huỷ hôn, chịu sáu mươi trượng, vậy hình phạt này ai lãnh? Mẫu thân sức khoẻ không tốt làm sao chịu đựng nổi?"
Trịnh thị cắn răng nói: "Dùng sáu mươi trượng đổi lấy con gái ta một đời bình an, mẹ cảm thấy rất đáng!" Bà nhìn Chương Hoa một cái, "Bệ hạ là bậc thánh chủ minh quân, lấy pháp trị quốc, chắc chắn sẽ không vì tình riêng mà quên chuyện công."
Chương Hoa im lặng.
Trong lòng chàng đã sớm có quyết định nên mọi thứ hiện tại chỉ là một màn kịch lướt qua thôi.
Chỉ không ngờ rằng phản ứng của Tạ Trường Yến lại nằm ngoài dự liệu của chàng.
Nàng không chịu từ hôn...!ư?
Nàng không chịu từ hôn...!đấy...
Nhất thời, không biết bao nhiêu cảm xúc cuộn trào trong tim, vui buồn khó phân.
Tạ Trường Yến nắm lấy bàn tay Trịnh thị áp vào lòng mình: "Vì sao mẹ phải cố chấp như vậy? Nếu con thật sự trở thành người vợ bị ruồng bỏ của thiên tử thì về sau còn mặt mũi nào đối mặt với thế gian? Mẹ...!muốn ép con phải chết sao?" Sự bi phẫn trong mắt nàng cuồn cuộn như sóng biển, tưởng chừng như muốn nuốt chửng Trịnh thị.
Trịnh thị há hốc mồm như người sắp chết đuối, cảm giác đến cả hô hấp cũng khó khăn.
"Nếu đã vậy chi bằng chết đi cho xong." Tạ Trường Yến dứt lời liền quay người định đâm đầu vào cột.
Trịnh thị sợ hãi cuốn cuồn nhào qua, túm chặt lấy cánh tay nàng.
"Mẹ sai rồi, mẹ sai rồi!" Chân Trịnh thị mềm nhũn, nước mắt tuôn trào, "Mẹ chỉ muốn con...!được sống thoải mái hơn một chút."
Trong điện Chấp Minh, tĩnh mịch như cái chết.
Thị vệ ngoài điện định xông vào, Cát Tường bèn ra hiệu ngăn cản bọn họ.
Chương Hoa lặng lẽ nhìn Tạ Trường Yến.
Đương nhiên chàng nhận ra Tạ Trường Yến chỉ đang làm dáng để ép Trịnh thị thay đổi suy nghĩ.
Nhìn nàng cố gắng vãn hồi mối hôn sự này, dẹp yên màn kịch náo động hôm nay, những cảm xúc khó khăn lắm mới bình lặng trở lại trong phòng bướm lại ngọ nguậy muốn trỗi dậy.
Trong đại điện vang vọng tiếng khóc của Trịnh thị.
"Năm mười lăm tuổi ta gả vào Tạ gia, cha mẹ an lòng tỉ muội ngưỡng mộ, ai cũng nói ta gả được vào danh gia vọng tộc.
Dù đời này của Tạ gia đã lui về ẩn danh, không có quyền thế, nhưng thư hương trăm năm, trong mắt văn nhân vẫn chiếm địa vị tôn sùng, không thua kém hoàng tộc.
Nhưng ta được gì?" Trịnh thị bật cười thê lương, "Sống cô thân mười năm, ở goá mười ba năm.
Đổi lại tước hiệu cáo mệnh, đổi lại sự khen ngợi của người đời, đổi lại nhân nghĩa đạo đức, đổi lại...!tóc trắng như sương."
Bà ấy giơ tay vén tóc bên tai, quả nhiên đã có mấy sợi bạc trắng.
"Ta đã trải qua nên ta biết nó có mùi vị như thế nào.
Ta đã có được nên ta biết vinh hoa phú quý, tiếng tăm trong sạch chẳng thể địch nổi một ngọn đèn trên đầu giường khi màn đêm buông xuống.
Hai mươi ba năm, chỉ có ngọn đèn đó chiếu bóng lên ta, sưởi ấm ta, ở bên ta chân thật đến thế."
Trịnh thị nắm lấy đôi tay Tạ Trường Yến, thấp giọng hỏi: "Vãn Vãn, còn muốn trở thành người thứ hai như mẹ sao?"
Tạ Trường Yến đứng lặng tại chỗ, ngẩn người.
"Nửa năm qua mẹ theo con đến Ngọc Kinh, chứng kiến con rơi vào hiểm nguy, chứng kiến con thu mình, chứng kiến con...!ngày càng không vui vẻ.
Nhưng ban đầu mẹ nghĩ rằng, trời ban gánh nặng to lớn, con gái sống trên đời rồi sẽ trưởng thành.
Không ngờ con lại yêu...!bệ hạ."
Tạ Trường Yến run rẩy, mặt căng phồng như máu trong người sắp ứa ra.
Nàng hoảng loạn nhìn Chương Hoa.
Chương Hoa cũng không ngờ Trịnh thị dám xé bỏ tấm màn này ngay trước mặt chàng, nhất thời không biết nói sao.
"Ta gả cho anh hùng, tuy không được chí lớn nhưng trấn thủ Tân Hải mười năm, đánh lui giặc ngoài vô số, cuối cùng dùng chính tính mạng mình bảo vệ hơn ngàn vạn tính mạng khác..."
Khi Trịnh thị nhắc đến phụ thân, Tạ Trường Yến để ý thấy sắc mặt Chương Hoa hơi biến đổi nhưng chỉ một thoáng lướt qua dường như nhầm lẫn.
"Quốc gia thiên hạ đối với anh hùng là nước trước nhà sau.
Còn đối với bệ hạ là thiên hạ quốc gia, nhà ở cuối cùng.
Vậy nên, bệ hạ không hề ghét bỏ con, con thành hoàng hậu của ngài, có danh phận, có quyền thế, có tất cả những thứ mà mọi người con gái khác khát khao ngưỡng mộ, chỉ duy nhất không có....!tình yêu."
Chương Hoa sờ đầu rồng trên tay vịn, hoa văn lồi lõm đâm vào tay chàng, chàng giơ tay lên nhìn thấy một lỗ nhỏ hõm vào trên vết chai.
Vết đâm không chảy máu mà đang từ từ trở về nguyên dạng.
Chàng không kiềm được nghĩ, Trịnh thị nói thật không sai tí nào.
Trái tim chàng đã sớm vứt bỏ tư tình, chuyên tâm theo đuổi một mục tiêu, không đạt được thề không từ bỏ.
Cũng vì vậy sẽ không tổn thương bởi những thứ bên ngoài giống như bàn tay chàng lúc này vậy.
Chàng từng ám chỉ với Tạ Trường Yến hết lần này đến lần khác rằng bệ hạ cần một hoàng hậu như thế nào.
Chàng từng có lúc muốn thoả mãn tình cảm thiếu nữ, thành toàn cho nàng trong độ tuổi rực rỡ thế này, nhưng đáng tiếc...!cuối cùng vẫn không làm được.
Người gánh nặng giang sơn, thấy hoa nở mà lòng vui thích, song, làm sao có thể đưa hoa cùng đồng hành?
Chương Hoa cụp mắt, che đi sự ảm đạm trong đáy mắt.
Trịnh thị giơ tay lên sờ mặt con gái, mỉm cười nói: "Nhưng con gái là nàng thiếu nữ bé nhỏ...!khi chịu ấm ức sẽ lập tức chạy đến khóc với mẹ, sẽ ôm con rối của phụ thân tặng cho đi ngủ, tháng bảy mỗi năm sẽ mang hoa lan đến Mê Tân Hải tưởng nhớ tỷ tỷ, thấy người giết chó cũng sẽ khóc theo, một cô bé nhảy cảm đa tình đến thế..."
Tạ Trường Yến buông thõng hai tay.
Nàng không thể không thừa nhận, mẫu thân nói rất đúng.
Tất cả đều đúng!
"Nên, con gái, vô mưu thiếu trí cũng được, tuỳ tính buông thả cũng được, mềm yếu dễ dãi, tất cả chỉ vì đa tình! Người đa tình như thế trở thành vợ của thiên tử, hoàng hậu của Đại Yên sẽ thế nào, con từng nghĩ đến chưa hả Trường Yến? Nếu bệ hạ chấp nhận yêu con thì sẽ lơ là triều chính, con là tội nhân của cả thiên hạ! Nếu bệ hạ không chấp nhận, liệu con có thể sống cô độc mãi không? Ngoài cô độc còn có ganh ghét, hãm hại, nguy hiểm..."
Tạ Trường Yến cắn môi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt rực sáng nhìn thẳng vào Chương Hoa: "Nếu bệ hạ chấp nhận, con sẽ cố gắng hết mình phân ưu cùng ngài, sao dám để ngài lơ là chính vụ rồi chịu tiếng nhơ? Chỉ cần...!chỉ cần bệ hạ...!chấp nhận, ta, ta, ta...!nguyện làm tất cả!"
Nói ra câu cuối cùng thật gian nan biết mấy.
Nhưng may thay, Tạ Trường Yến nghĩ, may mắn là cuối cùng nàng cũng thốt ra được câu nói ấy rồi.
Mọi ưu phiền lưỡng lự đều bắt nguồn từ đó.
Mọi uất ức bi phẫn đều có thể kết thúc tại đây.
Chỉ cần Chương Hoa nói một câu thích nàng, vậy thì từ nay về sau cho dù con đường phía trước có bao nhiêu chông gai nàng cũng sẽ dũng cảm bước đi.
Song, gương mặt Chương Hoa như tấm mặt nạ hoàn hảo được điêu khắc từ ngọc thạch, đôi mắt như đầm sâu không thấy đáy, người ngoài khó bề thấu hiểu.
Chàng ngồi trên long ỷ, nghe lời tuyên cáo như xé ruột xé gan của nàng nhưng vẫn im hơi lặng tiếng.
Chàng nhìn nàng nhưng dường như chẳng hề nhìn nàng.
Chàng nghe rồi nhưng dường như chẳng nghe thấy gì cả.
Trái tim Tạ Trường Yến chìm xuống từng chút một.
"Làm gì cũng được thật sao?" Như Ý phá tan không gian tĩnh lặng.
Như Ý mở to mắt tò mò nhìn Tạ Trường Yến: "À, ta muốn hỏi, ví dụ thôi, nếu bệ hạ và mẹ ngươi cùng trúng độc ắt chết mà thuốc giải chỉ có một chén, ngươi sẽ cứu ai?"
Cát Tường biến sắc quát: "Hỗn xược!"
"Ta chỉ hỏi vậy thôi..." Như Ý tỏ ra ấm ức nhưng ánh mắt nhìn Tạ Trường Yến đầy gian xảo, "Tiện đấy nói luôn, câu trả lời chính xác của hoàng hậu là cứu bệ hạ đấy nhé."
Tất nhiên nàng biết đó là câu trả lời chính xác của người làm hoàng hậu.
Không, thậm chí đối với tất cả con dân của Đại Yên, chọn lựa giữa thiên tử và mẹ ruột, đáp án chỉ có một.
Nhưng đối với Tạ Trường Yến...!thì không.
Người mẹ trải qua cửu tử nhất sinh mới sinh hạ được nàng.
Người mẹ còn trong độ tuổi thanh xuân phải ở goá vất vả nuôi nàng khôn lớn.
Người mẹ vừa là mẹ hiền vừa là thầy nghiêm vừa là bạn thân...
Bảo nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn bà ấy chết đi?
Bệ hạ là thiên tử, là chủ của Đại Yên, là thần của vạn dân, là người nàng ngưỡng mộ, nhưng thế thì sao?
Tạ Trường Yến đã rõ đáp án trong lòng mình, trái tim vốn chỉ chìm xuống đáy vực, vào lúc này, chôn vùi hoàn toàn dưới tuyết.
Chương Hoa liếc Như Ý một cái.
Hắn nhìn ra ý cảnh cáo và quở trách trong mắt chàng bèn cúi thấp đầu.
Chương Hoa nghĩ, thôi vậy, Trịnh thị dập đầu cũng đủ rồi, tin tức chắc hẳn đã bị tai mắt của các thế gia truyền ra ngoài, đến đây cũng nên chấm dứt rồi.
Là chàng quá do dự thiếu quyết đoán, muốn rèn luyện Tạ Trường Yến, kỳ vọng nàng trở thành người như chàng cần, nhưng bây giờ xem ra là chàng ham muốn quá nhiều rồi.
Nếu nàng đã không có tố chất như Tạ Phồn Y thì nên sớm trả tự do cho nàng, tránh để nàng tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng, khi ánh mắt chàng chuyển đến Tạ Trường Yến, chuẩn bị lên tiếng thì lời bỗng nghẹn lại.
Như bức tranh đã dán keo, dán quá lâu rồi khi xé xuống sẽ càng khó khăn hơn.
Ánh mắt Chương Hoa dừng lại hồi lâu không thể dời đi, trong đầu bỗng hiện lên đôi mắt long lanh của Tạ Trường Yến trong đêm tuyết dưới trăng, cảm giác ấm áp lan ra trong tim.
Nếu chàng không phải hoàng đế mà chỉ là một vương gia nhàn tản thì tốt biết mấy...
Suy nghĩ này lướt qua trong đầu rồi bị chém đứt ngay tức thì.
Sau đó, chàng lại nhớ đến nàng trên đường về Tri Chỉ Cư gặp phải Thu Khương..
Danh Sách Chương: