Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Chương Hoa như người vừa mới tỉnh mộng. Chàng giơ tay vuốt mắt cho Mộ Doãn rồi rút chuỷ thủ ra. Cơ thể cứng đơ của Mộ Doãn ngã xuống, được chàng đón lấy. Chàng ôm ông ấy đặt lên giường.
Nhưng Mộ Doãn chết được một lúc lâu, tứ chi đã cứng đờ, nằm trên giường mà vẫn giữ tư thế quỳ, trông rất quỷ dị.
Chương Hoa im lặng nhìn ông ấy một lúc rồi bẻ lại khớp xương cho ông, để hai chân duỗi ra, đắp chăn lên cho ông ấy.
Tạ Trường Yến nhìn thanh chuỷ thủ nằm cạnh giường, đó là thanh dùng để giết Phương Thanh Trì! Không phải đang nằm trong tay Lý Uyển Uyển sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
"Ai... làm vậy?"
"Là trưởng công chúa." Người trả lời không phải Chương Hoa mà là Phong Tiểu Nhã đang đi từ ngoài vào. Sắc mặt y cũng rất khó coi, tay ôm một chiếc áo xanh dính đầy máu. Tạ Trường Yến nhận ra đó là y phục Lý Uyển Uyển mặc ngày hôm qua.
"Nhị phu nhân sao rồi?"
"Nàng ấy chết rồi. Nàng ấy và Thái thượng hoàng bị trưởng công chúa giết. Trưởng công chúa theo Hội Uý chạy trốn rồi." Phong Tiểu Nhã nhìn Chương Hoa, "Cuối cùng chúng ta vẫn bị bà ta lừa."
Chương Hoa quỳ trước giường, nắm tay Mộ Doãn, ánh mắt âm trầm, không đáp.
Phong Tiểu Nhã nói: "Chúng ta cứ nghĩ kẻ đầu sỏ là Tạ Phồn Y và Tạ Tri Hạnh, trưởng công chúa vì muốn báo thù cho Phương Thanh Trì nên mới trở thành đồng bọn của họ. Nhưng thực tế thì... trưởng công chúa mới là chủ mưu."
Là bà ta nói cho Tạ Tri Hạnh biết thân thế thật sự.
Là bà ta đẩy Tạ Phồn Y lên vị trí thái tử phi.
Là bà ta nâng đỡ người tình Viên Định Phương, từ đó nắm quyền khống chế phủ binh ngũ châu...
Nghĩ thế nào cũng thấy bà ta mới là kẻ chủ mưu nhưng vì thân thế ly kỳ của Tạ Tri Hạnh, khí thế lớn mạnh mà Tạ Phồn Y thể hiện ra khiến người ta lơ là địa vị thật sự của trưởng công chúa trong ván cờ này.
Phong Tiểu Nhã cúi đầu nhìn chiếc áo xanh nhuốm máu, ngón tay run run: "Uyển Uyển từng trông thấy trưởng công chúa gặp mặt Thu Khương. Lúc đó đáng lẽ ta nên cảnh giác rồi. Trưởng công chúa có thể không nhìn ra nhưng làm sao qua mắt được Thu Khương? Bọn họ đã sớm biết Uyển Uyển có vấn đề. Thế nên, Uyển Uyển cứ nghĩ là nàng đang giám sát trưởng công chúa nhưng thật ra là trưởng công chúa lợi dụng đôi mắt của nàng ấy đánh lừa chúng ta..."
Lại là Thu Khương!
Nếu Thu Khương và trưởng công chúa là cùng một bọn, vậy thì chuyện Thu Khương mất tích khiến Phong Tiểu Nhã kiêng dè cũng là một phần trong kế hoạch của bọn họ.
Vậy tình thế hiện tại là gì? Thu Khương tiếp ứng cho trưởng công chúa chạy thoát?
"Ta sai rồi." Phong Tiểu Nhã áy náy nhìn Chương Hoa, mấp máy môi mấy lần mới nói, "Ban đầu, đáng lẽ ta không nên ngăn cản ngài... giết nàng."
Nếu khi đó để Chương Hoa giết Thu Khương, không những thù giết cha được báo, mà còn không phải đi đến bước đường này...
Phong Tiểu Nhã đứng lặng đi, lúc Tạ Trường Yến cảm thấy y hơi là lạ thì y ngã xuống, giống như một chiếc áo mềm nhũn rơi xuống đất.
Chương Hoa lập tức quay người, bước nhanh đến giữ lấy tay y, biến sắc hô: "Cát Tường! Mau cho mời Đông Bích Hầu!"
Phong Tiểu Nhã tóm ngược lấy tay Chương Hoa, hơi thở không đều, nói: "Ta không sao. Đi, đi bắt bọn họ trước đi!"
"Bọn họ trốn không thoát đâu. Ngươi không thể có chuyện được!" Đôi mắt Chương Hoa ươn ướt, "Ngươi mà chết, trẫm băm vằm Thu Khương thành trăm mảnh!"
"Ngài... ngài... ngài thật là..." Phong Tiểu Nhã cười bất lực, sau đó ngất đi.
Cát Tường nhanh chóng dẫn Giang Vãn Y đến.
Các cung nữ dọn một chiếc giường khác ra, Chương Hoa đặt Phong Tiểu Nhã lên giường, để Giang Vãn Y châm cứu cho y.
Sau đó, chàng đi đến trước mặt Tạ Trường Yến: "Trẫm đã hạ lệnh lục soát toàn thành truy bắt cô cô, còn rất nhiều việc phải đích thân điều lệnh, nàng muốn ở lại đây hay đi cùng trẫm?"
"Ta đi với ngài."
"Được, đi." Chương Hoa không phí lời, quay người rời đi.
Tạ Trường Yến hít sâu một hơi, đuổi theo bước chân Chương Hoa.
Trong điện Chấp Minh, Chương Hoa dẫn Tạ Trường Yến đến trước bản đồ Ngọc Kinh. Tạ Trường Yến tròn mắt nhìn tấm bản đồ còn tinh tế hơn tấm ở Cầu Lỗ Quán gấp trăm lần.
"Cô cô đã mất binh quyền, không cách nào điều động đại quân, dù cho có triệu tập được người của Như Ý Môn thì số lượng cũng sẽ không quá đông. Nhưng từ lúc phụ vương bị giết đến nay đã một canh giờ trôi qua, một canh giờ đủ để bà ta trốn khỏi Ngọc Kinh. Phạm vi truy bắt của chúng ta quá lớn, khó mà bắt được." Lúc này, ánh mắt Chương Hoa bình tĩnh hơn bao giờ hết, buồn bã và đau khổ dường như đã để lại điện Lăng Quang, đến đây, chàng là một đế vương lý trí dứt khoát.
Tạ Trường Yến nhìn chàng thế này, trong lòng thoáng nhói đau. Trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi, đệ đệ chết, phụ vương chết, người bạn tốt nhất cũng có thể ra đi bất cứ lúc nào. Mà hung thủ lại chính là cô cô ruột của mình... Chương Hoa của năm hai mươi hai tuổi thật ra đang trải qua nỗi đau còn đáng sợ hơn năm sáu tuổi và mười lăm tuổi.
"Ta phái binh phủ ngũ châu chia thành ba đường, trong đó cô cô có khả năng chạy về hướng Trình quốc nhất, thế nên, một đường nằm ở đây. Thứ hai, di mẫu của bà ta khá có thế lực ở Nghi quốc, bà ta cũng có thể sẽ nương nhờ đến đó, nên một đường nằm ở đây. Còn lại, lấy Ngọc Kinh làm trung tâm mở rộng lục soát. Lệnh truy nã đã phát ra, ai có thể cung cấp manh của trưởng công chúa, thăng quan tiến chức!"
Tạ Trường Yến ngẩn người, không ngờ Chương Hoa viết thẳng trên lệnh truy nã tội phản quốc đào tẩu của trưởng công chúa, vạch trần cái xấu của hoàng gia ra trước bàn dân thiên hạ.
"Trẫm không phải phụ vương. Phụ vương để ý những thứ đó nhưng trẫm thì không." Chương Hoa nói năng rất bình tĩnh nhưng nhắc đến phụ vương đã mất, mắt chàng không khỏi đỏ lên. Nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, một cái chớp mắt, tất cả cảm xúc tan thành sương khói.
"Ngoài ra, thị vệ hồi báo Thời Ẩm biến mất rồi. Hội Uý dẫn Thời Ẩm đi, mà Thời Ẩm là một con ngựa rất bắt mắt."
Tạ Trường Yến phân tích: "Thuật che mắt. Nếu ta là trưởng công chúa, ta sẽ không dẫn theo một con ngựa như Thời Ẩm chạy trốn, ngựa tốt hơn nữa cũng không được."
Chương Hoa khen ngợi nhìn nàng: "Không sai."
"Chúng ta chỉ có thể tìm một cách bị động vậy sao?" Tạ Trường Yến nhìn tấm bản đồ, đến bản đồ còn lớn thế này thì huống chi là thực tế. Mò kim đáy bể, cây kim này còn trốn khắp nơi, cảm thấy cơ hội rất mong manh.
"Nàng nghĩ thế nào?"
Tạ Trường Yến cắn cắn môi nói: "Với sức của một mình trưởng công chúa thì không thể nào chạy thoát, chắc chắn có người của Như Ý Môn tiếp sức cho bà ta. Nếu tam tỷ tỷ nói thật, Như Ý phu nhân đã chết vậy thì hiện tại người của Như Ý Môn một là nghe lệnh của Thu Khương một là nghe lệnh tam tỷ tỷ. Trưởng công chúa ở Yên quốc, cho dù là người của Như Ý Môn thì không thể là nhân vật mấu chốt, không có nhân vật mấu chốt nào mà quanh năm không về tổng bộ cả."
Mắt Chương Hoa sáng lên, đoán ra ý nàng: "Nàng định thả Tạ Phồn Y?"
"Nhị ca đã chết, Tạ Phồn Y không còn là uy hiếp nữa. Thả tỷ ấy đi, có hai khả năng, một là tỷ ấy muốn đông sơn tái khởi, báo thù cho nhị ca, khi đó tỷ ấy sẽ mượn thế lực của Như Ý Môn. Thả tỷ ấy về, một núi không có hai hổ, tỷ ấy và Thu Khương trưởng công chúa chắc chắn sẽ có một trận tranh đấu. Hai, tỷ ấy thoái chí chỉ còn muốn an ổn sống qua ngày, khi đó cần chúng ta đóng vai người xấu, tung tin tức tỷ ấy đưa cho chúng ta danh sách đệ tử Như Ý Môn, ép Như Ý Môn truy sát tỷ ấy. Chỉ cần Như Ý Môn xuất hiện, chúng ta có thể lần theo đó tìm ra sào huyệt của bọn chúng, tóm gọn trưởng công chúa."
NNPH lảm nhảm:
Bây giờ mới để ý chi tiết nhỏ này nha.
"Danh sách đệ tử Như Ý Môn" là cái xoay quanh cả bộ Quy Trình đó, ai cũng muốn tìm cái này. Còn nó là gì thì xin đón chờ Quy Trình (hmm... thật ra cái tên danh sách này xuất hiện từ Đồ Bích rồi cơ, tiết lộ đến đây thôi hehe).
Danh Sách Chương: