Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Chấn động qua đi, trong phòng bừng ánh lửa, thấy lửa sắp lan rộng, các binh sĩ chia nhau mười người một nhóm xông lên dập lửa. May là gần đó có giếng nước, qua một hồi luống cuống thì lửa cũng được dập tắt.
Cả tiểu viện chỉ còn lại tường đá đổ nát và đống gỗ cháy đen.
Trưởng công chúa nói: "Vài người vào kia xem xem!"
Một nhóm binh sĩ đi vào, đá cửa ra, khói bay mịt mù. Chờ khi khói tan hết, nhóm người tiến vào xem xét rồi lần lượt khiêng từng thi thể đi ra.
Tạ Trường Yến nhìn qua, những người đó bị nổ chẳng còn nhận ra hình dạng gì, trông rất đáng sợ. Nàng không khỏi căng thẳng, Chương Hoa có ở trong đó không?
Tạ Phồn Y bước đến bên cạnh trưởng công chúa: "Ta có một dự cảm không lành."
"Ta cũng vậy." Trưởng công chúa nhìn từng thi thể bị nổ chết, "Người chết đều là của phe chúng ta."
"Nhưng Pha Lê tận mắt nhìn thấy ba người bọn họ đi vào trong mà!"
"Tên Pha Lê đó của ngươi có đáng tin không?" Trưởng công chúa cười lạnh.
Trong lúc đó, binh sĩ khiêng một người đi ra, người này là Viên Định Phương. Ngực ông ta bị đâm một kiếm, ngũ quan méo mó, đang r3n rỉ đau đớn.
Trưởng công chúa chạy lên, bắt lấy tay ông ta: "Định Phương! Sao thế này? Bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Viên Định Phương gào lên: "Trúng kế rồi! Ả đàn bà này lừa chúng ta! Chúng ra trúng kế rồi!" Vừa nói vừa đưa ngón tay chỉ Tạ Phồn Y.
Mặt trưởng công chúa lập tức biến sắc.
Tạ Phồn Y sầm mặt nói: "Ngươi nói cái gì?"
"Người của ngươi cho nổ thuốc nổ! Tên áo đen kia còn đâm ta một kiếm, khụ khụ khụ..." Viên Định Phương phun ra một ngụm máu.
Trưởng công chúa nhìn Tạ Phồn Y: "Ngươi giải thích thế nào?"
Tạ Phồn Y cũng rất bất ngờ, ngay lúc ấy, các binh sĩ lại khiêng một người ra. Người này mặc áo đen, bị nổ hết nửa th@n dưới, chính là Tiểu Dịch Nha!
Tạ Phồn Y bước nhanh qua, hỏi: "Chuyện là sao? Pha Lê! Pha Lê!"
Tiểu Dịch Nha mở mắt ra, hắn vẫn chưa chết, cánh môi mấp máy muốn cất tiếng.
Tạ Phồn Y lấy một lọ thuốc trong tay áo ra đổ vào miệng hắn. Tiểu Dịch Nha vừa ho vừa nôn ra một búng máu.
Viên Định Phương đang lăn lộn đau đớn dưới đất nhìn thấy hắn thì nổi nóng, định rút kiếm báo thù nhưng còn chưa đứng lên nổi đã ngã lăn xuống, máu xộc lên trong lồ ng ngực.
Thấy vậy, Tiểu Dịch Nha bật cười.
Tạ Trường Yến nhìn nụ cười của hắn, chợt hiểu ra điều gì.
Tạ Phồn Y cũng hiểu ra, nét mặt khó tin nhìn Tiểu Dịch Nha: "Ngươi lừa ta? Ngươi dám phản bội ta?!"
Tiểu Dịch Nha cười to, trong lúc cười, máu tuôn ra từ mắt mũi miệng hắn.
Tạ Phồn Y giận dữ giơ chân đạp hắn, hai binh sĩ khiêng cáng vội vã buông tay, thế là Tiểu Dịch Nha chỉ còn nửa thân người bị đạp lăn quay mấy vòng, máu tươi nhuộm đỏ một khoảng đất.
Tạ Trường Yến chạy qua, quỳ xuống trước mặt hắn, hai bàn tay đang bị trói nắm lấy tay hắn: "Bệ hạ đâu? Rốt cuộc bệ hạ có ở trong không? Có hay không?"
Mắt Tiểu Dịch Nha loé lên, nhận ra nàng: "Là ngươi à..."
"Bệ hạ không đến, đúng không? Ngươi không phản bội Thái thượng hoàng, đúng không?"
Tiểu Dịch Nha mỉm cười, nháy nháy mắt với nàng: "Kiếp sau mời ngươi ăn canh nhé. Đi đây."
Tạ Phồn Y nhào qua, xô Tạ Trường Yến ra định làm gì đó nhưng Tiểu Dịch Nha đã tắt thở, nụ cười vẫn còn treo trên môi, chẳng cho nàng ta cơ hội nào.
Tạ Phồn Y nổi giận đùng đùng, đang định đá hắn thì bị Tạ Trường Yến ôm lấy.
"Buông ra!"
"Hắn đã chết rồi!"
"Chết rồi thì sao?"
"Tỷ cứ phải dính nhiều máu như vậy mới cam lòng sao?" Tạ Trường Yến tức giận thét lên.
Tạ Phồn Y ngẩn người. Từ ngày gặp lại Tạ Trường Yến đến giờ chưa bao giờ thấy nàng tức giận như vậy, cho dù cả hai đã trở mặt thành thù nhưng Tạ Trường Yến vẫn cứ tươi cười, suy nghĩ rất thoáng, cũng rất dứt khoát, Mà nay, nàng vì kẻ này mà nổi trận lôi đình.
Tạ Phồn Y nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tạ Trường Yến rồi nhìn xuống đôi giày mình, trên đôi giày trắng tinh dính đầy máu và bụi bẩn.
Nàng ta rút chân lại nhưng cơn giận trong lòng không hề giảm bớt, nghiến răng nói: "Ta không thua! Ta tuyệt đối không bao giờ thua! Chúng ta đi! Về cung!"
Song, trừ lác đác vài người đi theo nàng ta thì còn lại chẳng ai nhúc nhích.
Tạ Phồn Y nhìn những người xung quanh, như ý thức được gì đó, nàng ta quay đầu nhìn trưởng công chúa: "Bà có ý gì?"
"Không phải ta..." Trưởng công chúa cũng rất ngạc nhiên.
Bấy giờ, binh sĩ đang bao vây trùng trùng từ từ tản ra, ánh lửa soi sáng con đường chính giữa, hai người từ xa bước đến gần, từng bước từng bước, từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng...
Phong Tiểu Nhã và Chương Hoa.
Phong Tiểu Nhã đẩy xe lăn, Chương Hoa ngồi trên xe lăn. Chàng cuộn người trong tấm áo khoác to, chỉ để lộ khuôn mặt xanh xao, đôi mắt nhắm nghiềm, hình như đã ngất đi rồi.
Tạ Trường Yến vô cùng kinh ngạc. Vừa kinh ngạc vì Chương Hoa trông có vẻ bị thương rất nặng, vừa kinh ngạc vì Phong Tiểu Nhã biết tự đi, còn biết đẩy xe!
Tạ Phồn Y thấy Chương Hoa xuất hiện công khai như thế, tim đập loạn xạ nhưng nàng ta nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, lớn tiếng nói: "Phản tặc to gan! Còn không mau thả bệ hạ ra!"
Phong Tiểu Nhã bật cười: "Ai là phản tặc cơ?"
"Đương nhiên là ngươi! Ngươi dám bắt cóc Thái thượng hoàng và bệ hạ!"
"Ồ, vậy à?" Phong Tiểu Nhã ngoái đầu nhìn ra phía sau.
Ba tốp người xuất hiện trong tầm mắt, từ từ đi tới.
Tốp thứ nhất là Lý Đông Mỹ dìu tổ phụ Lý Phóng Nam. Lý Phong Nam đi đứng không vững, sắc mặt vô cùng nặng nề.
Tốp thứ hai là Phạm Lâm Quân và Phạm Ngọc Cẩm. Phạm Ngọc Cẩm mặc quân phục, không còn dáng vẻ chơi bời trác táng lúc trước, nay trông rất anh tuấn dũng mãnh.
Trưởng công chúa nhìn thấy bọn họ thì giật cả mình: "Ngọc Cẩm! Con... quay về khi nào... thế?"
Phạm Ngọc Cẩm nhìn bà ta một cái, không trả lời mà nói nhỏ với phụ thân câu gì đó. Phạm Lâm Quân gật gật đầu, Phạm Ngọc Cẩm bèn bước lên, đứng cạnh Phong Tiểu Nhã.
Mặt trưởng công chúa thoắt cái tái mét.
Người cuối cùng là Viên Linh. Ông ấy chỉ đến một mình, sắc mặt tiều tuỵ, ánh mắt dừng trên người Viên Định Phương, chần chừ muốn nói lại thôi.
Ba nhóm người cứ thế bước đến sau lưng Phong Tiểu Nhã. Đám binh sĩ thấy đến đây cũng nhận ra tình hình có biến, càng nghĩ càng bất an.
Cuối cùng, Viên Linh trầm giọng nói: "Cởi giáp!"
Các binh sĩ vội vàng vứt vũ khí xuống, nhất thời tiếng đinh đang vang lên không dứt.
Tạ Phồn Y nhìn chằm chằm Phong Tiểu Nhã, nghiến răng nói: "Hay, hay lắm. Xem ra không chỉ ngươi tạo phản mà còn kéo theo ba nhà Lý Phạm Viên cùng tạo phản!"
Phong Tiểu Nhã cười: "Chuyện đến nước này rồi mà ngươi còn điên đảo trắng đen được, cũng thật là nhân tài."
Trưởng công chúa quay đầu nhìn Phương Uyển. Phương Uyển run lẩy bẩy, mặt trắng bệch. Trưởng công chúa lại lườm nàng ta một cái, Phương Uyển bấu chặt hai tay, cuối cùng rưng rưng nước mắt gật gật đầu.
Chút động tác nhỏ này ngoài bọn họ ra thì không ai chú ý đến.
Ánh nhìn của mọi người đều bị Tạ Phồn Y và Phong Tiểu Nhã thu hút rồi.
Tạ Phồn Y nhìn sang Lý Phóng Nam, nói: "Lý đại nhân, không phải ông đã cáo bệnh từ quan rồi sao?"
Lý Phóng Nam không đáp, trái lại Lý Đông Mỹ hừ lạnh nói: "Sức khoẻ của tổ phụ luôn rất tốt nhưng tháng trước bỗng nhiên ngã bệnh, mấy thái y ngươi phái đến kê thuốc bậy bạ, muốn dồn tổ phụ vào chỗ chết! May mà ông trời có mắt, tổ phụ kiên cường, không chịu uống thuốc, được Hạc Công âm thầm giúp đỡ mới dần dần chuyển biến tốt. Tạ Phồn Y, hôm nay, Lý gia chúng ta phải tính món nợ này với ngươi!"
Tạ Phồn Y phì cười: "Chứng cứ đâu? Nói có sách mách có chứng. Lý đại nhân tuổi đã cao, bị chút bệnh vặt thì quá là bình thường. Thái y vô dụng thì có liên quan gì đến bổn cung?"
Lý Đông Mỹ nổi giận: "Ngươi!"
Lý Phóng Nam bắt lấy tay hắn, lắc lắc đầu.
Lý Đông Mỹ đành thôi, trừng mắt nhìn Tạ Phồn Y.
Tạ Phồn Y nhìn Phạm Lâm Quân một cái rồi quay đầu nói với trưởng công chúa: "Vị thông gia đây vẫn là nên giao cho điện hạ người."
Trưởng công chúa im lặng giây lát rồi nói: "Phạm đại nhân, lẽ nào ông không nhìn ra bệ hạ bị Phong Tiểu Nhã bắt giữ sao? Ông không đồng lòng với chúng ta cứu bệ hạ mà còn tiếp tay cho giặc?"
Phạm Lâm Quân thở dài: "Điện hạ, quay đầu là bờ."
"Lời này của Phạm đại nhân ta thật chẳng hiểu tí nào..." Trưởng công chúa lại nhìn Phạm Ngọc Cầm, "Còn con nữa Ngọc Cẩm, không phải con tòng quân rồi sao? Quay về khi nào? Tại sao không nói với Hội Uý?"
Phạm Ngọc Cẩm cười nhạt: "Nếu ta không nói mình đi tòng quân thì sao thoát được động bàn tơ?" Hắn cười rất văn nhã nhưng lời nói ra cay nghiệt làm sao.
"Động... bàn tơ?" Một giọng nói bỗng vang lên.
Tạ Trường Yến nhìn về hướng đó, thấy Hội Uý cưỡi trên Thời Ẩm, đứng trước cửa thở hổn hển, hẳn là vừa chạy vội đến đây.
Trưởng công chúa nhìn thấy con gái, nhất thời ngạc nhiên: "Hội Uý, sao con lại tới đây?"
Hội Uý nhảy xuống ngựa, đi qua, đi đến đâu, binh sĩ nhường đường đến đó. Nàng ấy bước thẳng đến trước mặt Phạm Ngọc Cẩm, lửa giận bừng bừng trong mắt.
Nét mặt Phạm Ngọc Cẩm không thay đổi, "Nghe thấy rồi à? Cũng tốt, vậy thì nói thẳng luôn đi. Duyên phận phu thê hai ta đến đây là hết, từ đây về sau, đường ai nấy đi."
Hội Uý quận chúa định giơ tay đánh nhưng bị Phạm Ngọc Cẩm tóm lấy, Hội Uý đứng không vững, bị đẩy ngã xuống đất.
Hội Uý sửng sốt. Từ nhỏ đến lớn, Phạm Ngọc Cẩm chưa bao giờ đánh trả nàng, bị nàng mắng cũng không đáp trả, nay lại trở mặt đến nhường này.
Trưởng công chúa vội vàng bước lên dìu con gái: "Hội Uý, không sao chứ? Hội Uý, có đau không?"
Hội Uý ngỡ ngàng nhìn Phạm Ngọc Cẩm, chẳng nói được chữ nào.
Trưởng công chúa quát: "Phạm Ngọc Cẩm! Ngươi to gan thật! Dám đánh quận chúa!"
Phạm Ngọc Cẩm cười cười: "Là nàng ta muốn đánh ta, ta không đồng ý mà thôi. Công chúa điện hạ, những chuyện bà muốn làm kia, Phạm gia chúng ta cũng tuyệt đối không bao giờ đồng ý."
Biểu cảm của trưởng công chúa thay đổi liên hồi. Hội Uý quận chúa đột nhiên nổi nóng, nhào về phía Phạm Ngọc Cẩm: "Ngươi muốn hoà ly với ta! Nằm mơ đi!"
Tuy võ công của Hội Uý không bằng Phạm Ngọc Cẩm nhưng lần này nàng ấy thật sự nổi giận, chiêu chiêu không chừa đường sống. Nhất thời Phạm Ngọc Cẩm không tránh kịp, hai người cứ thế lao vào đánh nhau dưới ánh nhìn của cả trăm người.
Danh Sách Chương: