Dịch: LTLT
“Yêu đương? Chưa từng nghe thấy cô ấy nói.” Cô gái hơi mập ở cửa hàng tiện lợi đối mặt với cảnh sát mở cửa bước vào, mặt ngây ra.
“Không có đâu… Tôi cũng không rõ lắm, chưa từng nghe cô ấy nói mình có bạn trai.”
Sắp chạng vạng, Nhậm Cầm đang chuẩn bị tan làm cũng ngây ra.
Cô nhìn hai người hàng xóm lầu trên mở cửa vào cuối cùng, trong lòng xuất hiện một suy đoán. Cô siết khăn lau, hỏi: “Có phải… cô ấy… xảy ra chuyện rồi không?”
Đối với Nhậm Cầm mà nói, đây không phải lần đầu tiên cô vào đồn cảnh sát.
Hai lần trải nghiệm đều không tốt lắm.
Bởi vì không ai biết rõ hơn cô, ngồi trên chiếc ghế làm từ loại gỗ bình thường này có nghĩa là có người chết. Cô đè nhịp tim đang đập nhanh quá mức lại: “Bởi vì không tiện giao lưu, bình thường Lam Lam cũng không nói nhiều. Có đôi khi tôi với cô ấy nói chuyện đều phải dựa vào gõ chữ, cô ấy sẽ gõ những gì muốn nói ở ghi chú trong điện thoại.”
“Cô ấy là một cô gái rất đơn giản, cũng là người bạn thân đầu tiên tôi quen kể từ khi tôi đến thành phố Hoa Nam.”
“Hôm qua cô ấy xin nghỉ, cô ấy từng nói với tôi là muốn đi xem phim, biểu hiện vô cùng vui vẻ. Bộ phim đó cách mấy năm mới chiếu lại, cô ấy giống hệt những người mê phim điện ảnh khác, vẫn đang chờ.”
Vòng bạn bè của Dụ Lam rất đơn giản, bạn bè, đồng nghiệp, em trai, hỏi một vòng thế mà không ai biết hôm đó cô ấy có hẹn với ai.
Người thần bí kia giấu kín tung tích của mình.
Cái chết của Dụ Lam khiến vụ án vốn đã khó đoán được hung thủ càng trở nên phức tạp hơn.
Nếu như không phải Dụ Lam có quan hệ với Dụ Dương thì không ai nghĩ rằng vụ án này có gì liên quan đến vụ án Hoằng Hải.
Cũng có nhóm cảnh sát khác đưa ra ý kiến trái chiều về việc này: “Dù người chết ở vụ hỏa hoạn là chị gái của học sinh Hoằng Hải cũng không thể chứng tỏ rằng có liên quan đến vụ án Hoằng Hải đúng không? Nghĩ thế nào thì bọn họ cũng không có quan hệ cần thiết gì, không có chứng cứ xác thực. Đây chỉ là suy đoán chủ quan của mấy cậu!”
Lúc này trời đã khuya.
Sau một ngày bận rộn, Trì Thanh và Giải Lâm chuẩn bị đi về.
Bên ngoài gió lớn, tiếng gió kêu không ngừng.
Giải Lâm khoác chiếc áo khoác của mình lên vai Trì Thanh, lúc mở cửa thì nghe thấy câu này, bàn tay đặt trên cánh cửa kính của Giải Lâm khựng lại.
Hắn có ấn tượng với người cảnh sát này.
Hội nghị bàn tròn trước đây, lúc thảo luận có thể cho hắn về lại tổng cục hay không, hắn ta là người đầu tiên không đồng ý.
“Điều tra vụ án không phải dựa vào cảm giác, dù cậu có thể suy đoán được tâm lý của hung thủ đi nữa…”
Cảnh sát nói đến đây thì ngừng lại, rồi nói tiếp: “Tóm lại, không có chứng cứ, thậm chí hung thủ còn không có động cơ giết người. Đặc trưng của người chết cũng không giống gì cả. Tôi cho rằng, vụ án hỏa hoạn chỉ là sự cố ngoài ý muốn, không nên cùng điều tra.”
Tô Hiểu Lan bên cạnh thấy chủ đề này không đúng lắm, kéo tay áo cảnh sát: “Muộn lắm rồi, tan làm thôi, có chuyện gì ngày mai lại nói.”
Lúc quay đầu lại, Giải Lâm đã điều chỉnh xong biểu cảm trên mặt. Bình thường biểu cảm của hắn không khác gì hết. Trì Thanh phát hiện người này khác hẳn ngoại trừ lúc hắn ở trước mặt mình. Bình thường dù là chào hỏi với người khác hay là bò từ gầm giường ra đối mặt với hung thủ, thậm chí là lúc đạp chân ga thì hắn đều có biểu cảm giống nhau. Hắn luôn mỉm cười, chân mày hơi nhướng lên.
“Ai nói không có chứng cứ?” Giải Lâm cười nói.
Vào lúc tất cả mọi người đều sửng sốt, Giải Lâm chỉ mấy tấm ảnh của các nhân vật liên quan trên tường. Hắn lần lượt chỉ vào Vương Viễn, Cận Hồng Bác, Mã Huy và Dụ Lam: “”Cuộc hẹn” chính là đặc trưng chung của những người chết.”
“… Cuộc hẹn?”
“Trước khi chết, kiểu tóc của Vương Viễn là mới cạo; Cận Hồng Bác đêm khuya bước ra khỏi quán net cố ý mua một thanh kẹo cao su.” Giải Lâm nói, “Còn Mã Huy, cậu ta ở trong nhà vệ sinh muốn thay bộ đồng phục ra, bên trong cậu ta còn mặc một bộ quần áo.”
Lúc Mã Huy được phát hiện trong nhà vệ sinh, quần tuột một nửa, bên trong còn mặt một cái quần đùi màu đen.
Chỉ là khi ấy tất cả mọi người đều nghĩ rằng là vì trời lạnh nên mới mặc hai lớp, không có đặc biệt để ý đến.
“Dụ Lam thì càng không cần nói, vừa nhìn đã biết có hẹn, mặc chiếc váy sẽ chịu lạnh, còn mang son môi để dặm lại. Đây chính là mối liên hệ thật sự giữa bọn họ. Bọn họ đều bị người hẹn ra giế t chết.”
Theo lời nói miêu tả sơ sài của Giải Lâm.
Trước mặt của mọi người xuất hiện vài hình ảnh bị cắt, mỗi một người chết đều chiếm một ô trong đó.
Chuông tan học vang lên, Vương Viễn sờ kiểu tóc mới, né các bạn học khác đi về phía rừng cây nhỏ.
Mã Huy ở lại đến rất muộn, chờ những người khác đi hết rồi, một mình đi đến nhà vệ sinh thay quần áo đến chỗ hẹn.
Cận Hồng Bác ở quán net, nhàm chán chơi game, lúc nào cũng chú ý đến thời gian ở dưới góc phải màn hình, sau đó vào một lúc nào đấy, cậu ta tháo tai nghe, đứng lên đến quầy tiếp tân mua một thanh kẹo cao su, rồi đi ra ngoài.
…
Cuối cùng là Dụ Lam.
Cô gái tràn đầy mong đợi, đến tòa nhà gần rạp chiếu phim.
Là ai, dùng thủ đoạn nào dụ tất cả bọn họ ra ngoài?
Lúc nói, Giải Lâm không biểu lộ ra cảm xúc khác, Trì Thanh cũng không tháo găng tay ra chạm vào tay hắn, nhưng trực giác nói cho anh biết, có lẽ lúc này Giải Lâm không “nhã nhặn” như vẻ bề ngoài.
Dù sao thì lúc trước ở rạp phim, Giải Lâm cũng giống như hiện tại, mỉm cười bảo người bên cạnh cẩn thận, nhưng trong lòng lại nói một câu hơi độc ác.
Cho nên trên đường Giải Lâm đưa anh về, dù tốc độ xe giống hệt như lúc thường nhưng Trì Thanh vẫn cảm nhận được… tâm trạng của hắn không tốt.
Trì Thanh chưa bao giờ an ủi người khác, một lát sau anh hỏi: “Buổi tối anh muốn ăn gì, trong tủ lạnh nhà em còn mấy miếng sườn.”
Tâm trạng của Giải Lâm không tốt thì không tốt nhưng lại không muốn ảnh hưởng đến Trì Thanh: “Không sao, về đặt đồ ăn ngoài là được.”
“Dù sao em nấu ăn quá phiền phức.” Giải Lâm nói, “Trước khi dùng thứ nào cũng phải khử khuẩn, còn phải lau một lượt.”
Trì Thanh: “…”
Giải Lâm: “Chờ đến lúc ăn thì cũng sắp thành bữa khuya luôn.”
Cuối cùng Giải Lâm tiễn anh vào nhà, cúi người lại gần Trì Thanh, lấy áo khoác trên vai Trì Thanh xuống, sau khi vắt lên khuỷu tay lại thuận thế cúi đầu, hôn lên trán Trì Thanh: “Ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
Trì Thanh dọn dẹp, tắm rửa xong, trước khi mở cửa phòng ngủ, anh rụt tay về.
Giải Lâm không mở đèn, ngồi trong phòng làm việc tối om.
Bản thân hắn cũng không nắm chắc được những cảm xúc đen tối đó lúc nào sẽ cuồn cuộn dâng lên, lúc nào sẽ rút đi.
Sau khi khôi phục chức cố vấn, tiếng chất vấn xung quanh vẫn chưa từng ngớt.
Hắn đã quen một mình dính lấy bóng tối.
Lúc Giải Lâm từ từ khép mắt lại, hắn muốn thử quay về lúc giết người hung thủ sẽ mang cảm xúc thế nào, thì tiếng gõ cửa quen thuộc lại kéo hắn về hiện thực.
Sau khi gõ cửa xong, Trì Thanh nhập dãy mật mã quen thuộc, giống hệt hôm bắt cóc, anh mở cửa bước vào nhà: “Em vào đó.”
Cũng chỉ có Trì Thanh thích ứng hoàn toàn với môi trường không mở đèn này, anh cũng không thấy có chỗ nào là lạ.
Anh bước theo lối đi, đến cửa phòng làm việc, cách một vùng bóng tối không nhìn rõ năm ngón tay, đối mắt với Giải Lâm một hồi.
Tuy xung quanh rất tối nhưng hai người vẫn có thể bắt được con ngươi của đối phương.
Một lát sau, Giải Lâm hỏi: “Sao lại qua đây?”
Trì Thanh lại tiến về trước mấy bước.
Giải Lâm ngửi thấy mùi sữa tắm trên người Trì Thanh truyền đến.
Hắn nghe thấy tiếng Trì Thanh nói: “Em đến… để thử lại.”
Hai người đều biết rõ từ “thử” này chỉ chuyện gì.
Trì Thanh ở nhà mình ngủ không được, sau khi đổi chỗ càng không ngủ được.
Đối với anh, phòng của Giải Lâm vẫn còn hơi lạ lẫm.
Không ngủ được dễ làm những chuyện khác. Không biết từ lúc nào, ngón tay của Giải Lâm đã luồn vào trong áo của Trì Thanh, men theo xương sống gầy gò của anh chậm rãi bò lên.
Giải Lâm: “Nếu anh không ngủ được, em cũng không ngủ được… chi bằng anh giúp em chữa trị.”
Trì Thanh: “Anh giúp em như này à?”
Giải Lâm làm vẻ đạo mạo nói: “Ừ, giúp em, em không thấy bây giờ em đã không còn cứng người nữa rồi sao?”
“…”
“Anh xuống dưới một chút nhé?”
Trì Thanh rất muốn kéo chăn lên, che kín mặt mình.
Chiếc nhẫn trên ngón tay Giải Lâm lạnh lẽo dính sát vào sau eo Trì Thanh, hoàn toàn trái ngược với nhiệt độ của ngón tay.
Giải Lâm cũng không ăn hiếp Trì Thanh nữa, một lát sau, hắn rụt tay về nói: “Đêm hôm em chạy qua đây chỉ là muốn thử với anh thôi à?”
Chóp mũi Trì Thanh chống lên mép chăn, Giải Lâm không hút thuốc, trên chăn là mùi bột giặt hòa lẫn một chút với mùi nước hoa mà hắn dùng hằng ngày, mềm mại giống như được ôm ấp: “Không phải, chỉ là thấy anh không vui lắm, không biết tại sao em cũng không vui.”
Giải Lâm hơi sửng sốt.
Hắn rất chắc chắn từ lúc ở đồn cảnh sát đến bây giờ chưa chạm vào tay Trì Thanh.
Lần đầu tiên Trì Thanh giống như biết đọc suy nghĩ thật, lúc hắn đang ngạc nhiên thì lại bổ sung thêm: “Rõ ràng không chạm vào tay anh nhưng cảm thấy… bây giờ anh không vui.”
Giải Lâm rất khó hình dung cảm giác hiện tại của mình như thế nào.
Một người không để ý đến tâm trạng của người khác, cũng không hiểu cảm xúc của người khác, bởi vì quan tâm nên đang cố gắng nắm bắt tâm trạng của hắn.
Giải Lâm nhìn vào mắt Trì Thanh, nói thầm còn nhìn nữa e rằng sẽ bị Trì Thanh hút vào. Thế là hắn chợt đưa tay lên, kéo chăn đang đắp trên sống mũi Trì Thanh lên trên chút nữa, che đi đôi mắt của Trì Thanh.
Hắn nói khẽ: “Cho em một cơ hội, bây giờ ngủ liền, nếu không thì tối nay rất có thể không ngủ được.”
Lần này Trì Thanh nhắm mắt, gần nửa tiếng trôi qua thì ngủ rồi.
Hôm sau, hai người như thường lệ đến tổng cục điều tra vụ án. Thời tiết hôm nay khá tốt, chỉ là ra ngoài muộn một chút nên kẹt xe giờ cao điểm rất dữ dội. Dòng xe khó khăn lắm mới tản ra, lúc rẽ vào đường gần trường trung học Quang Viễn ba cây số, Trì Thanh nhìn thấy bên đường có một bóng dáng quen thuộc.
“Chờ chút.” Trì Thanh nhìn kính chiếu hậu nói, “Đó có phải là cảnh sát Tô không?”
Tô Hiểu Lan đội nắng gắt, ở bên đường kiểm tra chiếc xe của mình. Tô Hiểu Bác ôm quyển sổ tay từ vựng tiếng Anh ngồi xổm trên lề đường: “Cô à, cháu sắp trễ giờ học rồi, xe có chạy được không?”
Tô Hiểu Lan: “Cháu gọi xe đi, chiếc xe này chắc hư hỏng phụ tùng rồi. Cô phải gọi điện bảo người đến kéo xe đi…”
Cô vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng còi xe.
Xoay đầu lại, cửa xe bên hông dần dần hạ xuống, lộ ra gương mặt u ám: “Cần giúp không?”
Tô Hiểu Bác quen đường quen lối, ngồi lên xe.
Quyển sổ tay từ vựng tiếng Anh của cậu ta vẫn dừng ở trang đầu tiên.
Trì Thanh nghe đến nỗi tai cũng sắp mọc kén rồi: “Cậu có thể đổi trang khác học không?”
Tô Hiểu Bác: “Trang này cháu vẫn chưa học xong.”
Trì Thanh rất tò mò: “Lúc cậu nhập học có từng đo chỉ số thông minh không?”
Tô Hiểu Bác: “…”
Trên đường đi, chiếc xe đi ngang qua một rạp chiếu phim gần trường.
Mặt tiền của rạp phim không lớn, bảng tuyên truyền bộ phim điện ảnh kinh điển chiếu lại được dựng ngay ở cổng.
Lời quảng bá của khán giả tự phát “đời này nhất định phải dẫn người mình thích xem một lần” được nhà sản xuất dùng theo, treo lên trên bảng .
Trì Thanh liếc nhìn.
Tô Hiểu Bác ở ghế sau lải nhải nói là mình học lệch chứ không phải ngu ngốc.
Trì Thanh: “Nếu như một người ngay cả bảng cửu chương còn không học thuộc nói với cậu rằng mình học lệch, chỉ hơi yếu môn Toán thôi, cậu thấy thế nào?”
Tô Hiểu Bác nghẹn họng, nói tiếp: “Chú không thể ví dụ như vậy, cháu học thuộc được 26 chữ cái tiếng Anh!”
Trì Thanh “à” một tiếng: “Trí thông minh của cậu rõ ràng rồi, đúng là không có gì cần phải kiểm tra.”
Giải Lâm nghe bọn họ cãi nhau thấy rất buồn cười.
Khí thế của Tô Hiểu Bác xẹp xuống, nhưng vẫn lải nhải: “Cháu không học thuộc cũng có nguyên nhân mà. Dạo này cháu rất buồn, cháu chia tay bạn gái rồi.”
Giải Lâm nhướng mày: “Cháu còn có bạn gái à, trường mấy cháu quản nghiêm như thế, giáo viên không bắt sao?”
Tô Hiểu Bác: “Đương nhiên không thể hẹn hò ở trường, là… chơi game trên mạng biết.”
Cậu ta nói đến đây lại nói tiếp: “Chú không thể nói với cô cháu đó, đây là bí mật nhỏ giữa những người đàn ông chúng ta.”
Tô Hiểu Bác lại than ngắn thở dài: “Bởi vì gần đây cháu bận học, không có thời gian nói chuyện với cô ấy. Tình cảm chúng cháu nhạt dần, mấy ngày trước lên mạng, cô ấy nói chia tay với cháu.”
Tô Hiểu Bác lén yêu sớm nên mới luôn ôm điện thoại.
Từ sau khi tin đồn ác ma giết học sinh kém truyền ra ngoài, cậu ta tập trung học hành, nhưng lại không ngờ chịu nỗi khổ chia tay.
Buồn phiền của nam sinh cấp ba này cũng rất độc đáo.
Giải Lâm định trêu cậu ta vài câu, nhưng hắn lại chợt đạp thắng, dừng xe vào bên đường. Dường như hắn đã nghĩ ra gì đó: “… Yêu qua mạng?”
Danh Sách Chương: