Dịch: LTLT
Quý Minh Nhuệ viết dòng chữ đầu tiên: “Buổi sáng hai người đi lòng vòng bên ngoài, còn đến phòng tư vấn tâm lý.”
“Tạo cơ hội cho hắn ta ra tay.” Giải Lâm đáp.
“Hắn ta đã bám theo hai người từ sáng rồi à?”
“Chắc vậy, nhìn thấy xe của hắn ta.”
Quý Minh Nhuệ quay sang Trì Thanh:
“Lúc hắn ta chết, vì sao ông che dù?”
Trì Thanh: “Sẽ bị máu bắn trúng.”
“…”
Dù lí do này có khó tin đến đâu cũng phải viết vào.
Quý Minh Nhuệ nhớ lúc mình với một đồng nghiệp khác đến phòng bảo vệ tiểu khu để chép camera, đồng nghiệp mới mở miệng hỏi, Quý Minh Nhuệ đành phải giới thiệu cho cậu ta: “Tuy hai người họ không được bình thường lắm, nhưng tuyệt đối không bị nghi gây án, không phải người bị tình nghi. Chuyển ánh mắt tràn ngập nghi ngờ của ông ra khỏi hai người họ đi.”
Sau khi hỏi một lượt các thông tin cơ bản, Quý Minh Nhuệ lại hỏi một vấn đề rất quan trọng: “Bây giờ thẻ nhớ đang ở đâu?”
“Nhà tôi.” Giải Lâm nói, “Trong két sắt ở phòng làm việc, mật mã giống với mật mã cửa nhà.”
Quý Minh Nhuệ nghĩ rằng câu nói này rất khó hiểu: “Ai biết mật mã nhà anh là bao nhiêu chứ?”
Giải Lâm chỉ Trì Thanh: “Cậu ấy biết.”
Quý Minh Nhuệ: “…”
Võ Chí Bân ở phía sau vỗ vai Quý Minh Nhuệ, ra hiệu bây giờ anh ta đi đến đó lấy đồ cùng ông.
Sau khi Võ Chí Bân với Quý Minh Nhuệ rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai đương sự liên quan đến hiện trường gây án đã “kề vai chiến đấu” trong thang máy không lâu trước đó.
Trì Thanh bỗng nhiên cảm thấy lúng túng. Anh hiếm khi bước vào bệnh viện, tuy rằng trong trí nhớ của mình, bệnh viện cũng chẳng phải ký ức tốt đẹp gì, nhưng đã qua nhiều năm nói bài xích thì cũng chưa đến mức đó, chỉ là anh không quen với thân phận thăm bệnh này.
Vừa rồi lúc mới đến đây, anh có đi ngang qua các phòng bệnh khác, người trong phòng bệnh đều hỏi han ân cần với bệnh nhân, trong tay còn cầm dao gọt trái cây cho bệnh nhân.
Một lát sau, Trì Thanh đứng bên cạnh giường bệnh của Giải Lâm, muốn hỏi han ân cần, cuối cùng rặn ra được một câu: “Còn sống thì tốt.”
“…”
“Không cắt trái cây cho anh được.” Trì Thanh nói tiếp, “Tôi chưa rửa tay, không vệ sinh, với lại ở đây cũng không có găng tay dùng một lần. Nếu anh muốn ăn thì tự mình đặt về.”
Giải Lâm mặc đồ bệnh nhân, ống tay áo được xắn lên hai nấc rất cẩn thận, cổ áo tỉ mỉ mở đến xương quai xanh, không có điều kiện cũng tạo ra điều kiện, cứ thế tạo ra chút cảm giác “đồ bệnh nhân” khác biệt.
Lúc Trì Thanh nói chuyện, Giải Lâm vẫn luôn nhìn vào mắt anh, đang nhìn Giải Lâm chợt phì cười.
Trì Thanh không hiểu lời nói của mình rốt cuộc có chỗ nào buồn cười, lại nghe Giải Lâm nói: “… Cảm ơn.”
Giải Lâm nói xong lại mỉm cười bổ sung: “Nếu như người nói câu này không phải cậu thì có lẽ bây giờ tôi sắp mời người đó ra ngoài rồi.”
Hắn cười là vì Trì Thanh nói những lời này không có ý gì khác, thậm chí có thể nói là nghiêm túc. Nếu người nói câu này đổi thành Ngô Chí thì chắc chắn hắn sẽ cho rằng tên này cố ý đến phá rối.
Nhưng Trì Thanh lại khác, nhìn anh vắt hết óc nói ra mấy câu “phá rối” này rất thú vị.
Giải Lâm cười một hồi, một tay chống lên giường, bỗng nhiên nói: “Đưa tay đây.”
Trì Thanh không biết hắn muốn làm gì nhưng vẫn đưa tay qua.
Giải Lâm muốn xem vết thương của Trì Thanh, sau khi nhìn cẩn thận, phát hiện ngoại trừ quanh cổ tay có hơi đỏ ra thì không có vấn đề gì quá lớn. Hắn xem xong thì giơ năm ngón tay ra so với cổ tay Trì Thanh: “Cổ tay cậu n hỏ quá.”
Trì Thanh rút tay về. Da anh trắng nên vết đỏ trông rất rõ ràng, giống như bị người ta nhéo.
“Khuyên anh đừng nói mấy câu khiến tôi hối hận đã kéo anh lên.”
Trì Thanh nhắc đến chuyện này, Giải Lâm nhớ lại hình ảnh trong thang máy mà camera không quay được.
Camera cũng bị rơi xuống cùng thang máy, hình ảnh chép được từ phòng giám sát chỉ đến lúc thang máy rơi xuống là kết thúc.
Nhưng sau khi thang máy rơi, tình huống của hắn với Trì Thanh không hề lạc quan. Vết thương trên chân hắn nghiêm trọng hơn tưởng tượng, lúc bóng đen đâm vào đã dùng hết sức lực. Hắn có thể gắng gượng nhảy xuống tiếp tục đấu với bóng đen, sau đó lại leo lên nóc thang máy đã không dễ dàng rồi, không còn chút sức lực, mượn tay Trì Thanh trèo ra khỏi cửa thang máy.
Trong khoảnh khắc nào đó, Giải Lâm tưởng tượng ra kết quả xấu nhất: “Đừng liều chết, cậu có thể sẽ rơi xuống cùng tôi.”
Nhưng mà Trì Thanh chỉ thốt ra hai chữ: “… Câm miệng.”
Cả người Giải Lâm lơ lửng trong đường ống đen ngòm, lúc này giác quan đều biến mất, thứ rõ ràng duy nhất chỉ có bàn tay mà hắn đang nắm và cả lời nói truyền đến bên tai: “Tôi sẽ không buông tay.”
Bây giờ Giải Lâm vẫn còn có thể nhớ rõ ràng câu nói đó.
Bên kia, sau khi thuận lợi lấy được thẻ nhớ, Võ Chí Bân lập tức giao cho phòng kỹ thuật tiến hành giải mã. Trương Phong làm thợ săn ảnh, am hiểu tính quan trọng của việc bảo vệ thông tin. Đám thợ săn ảnh bọn họ sau khi chụp được tin tức lớn ngoại trừ công bố ra, thì có đôi khi sẽ liên lạc với nghệ sĩ hoặc là đối tượng của nghệ sĩ này để giao dịch tin tức, bình thường đều có thể kiếm được không ít phí bịt miệng.
“Chúng tôi đã giải mã thẻ nhớ rồi.” Hôm sau, mọi người lại tập trung. Võ Chí Bân cầm một chồng tài liệu nói, “Bên trong lưu khá nhiều ảnh, góc độ chụp đều rất tối, không dễ phân biệt, hiện tại còn đang tiếp tục phân tích. Tôi in ảnh ra trước cho mọi người xem.”
Trương Phong chụp không ít ảnh, đa số đều là chụp lén, nắm vững nguyên tắc có thể chụp được là tốt rồi, không quan tâm đ ến góc độ và ánh sáng. Với lại, bộ dạng mặt mộc ở đời tư của những nghệ sĩ này không giống với dáng vẻ xinh đẹp lộng lẫy xuất hiện trong tivi lúc thường. Trừ khi là fan lâu năm, nếu không thì rất khó nhận ra thân phận của đối phương ngay lập tức.
Đám cảnh sát hình sự quanh năm bôn ba ở hiện trường án mạng thì càng khỏi nói, không theo dõi tin tức giới giải trí, ngay cả người đang nổi tiếng trong giới là ai cũng không biết. Lúc mới cầm xấp ảnh bị mờ này, ai nấy cũng đều mù tịt.
… Mấy tấm ảnh này chụp cái gì?
Đen thui, không rõ ràng, còn có một đống ảnh chụp sau lưng.
Đúng là người ngoài nghề không biết gì.
Hôm nay đúng lúc Trì Thanh đi tái khám, tuy anh ngủ một đêm xong thì vết thương sưng lên trông hơi đáng sợ, về cơ bản thì không có gì đáng ngại, nhưng vẫn bị hối đến bệnh viện.
Trì Thanh chỉ xuất hiện hai lần nhưng bác sĩ lại có ấn tượng sâu đậm với người bệnh bị trật khớp này, bởi vì lần đầu tiên bệnh nhân này đến đây, sau khi bác sĩ nói “tôi bẻ về giùm cậu” đã nói với bác sĩ rằng: “Bác sĩ có găng tay cao su không?”
Bác sĩ: “Phòng khám khoa chỉnh hình chúng tôi không cầm dao, lúc khám thường không cần đeo.”
Trì Thanh cụp mắt nghĩ một hồi, cuối cùng nói: “Hay là bác sĩ nói bẻ lại thế nào cho tôi đi, tự tôi bẻ lại cho mình.”
Bác sĩ: “…”
—
Ảnh rửa từ thẻ nhớ dày cả xấp, hai ba chục tấm, đa số đều là cảnh ban đêm, hiếm xuất hiện ảnh chụp ban ngày, may mà dưới góc phải ảnh có đánh dấu thời gian chụp.
Trì Thanh nhìn sơ qua mấy tấm ảnh: “Chủ yếu xem mấy tấm ảnh chụp sau này.”
Giải Lâm bày tỏ tán thành: “Sau khi đổi thẻ nhớ không bao lâu thì Trương Phong chết, không loại trừ khả năng hắn ta đồng thời có thêm một tin tức mới. Nhưng trong tình huống bình thường, sau khi đào được một tin mới khiến mọi người kích động thì khả năng chọn tiếp tục đi theo xem thử có thể có được tiến triển mới hay không rõ ràng lớn hơn. Với lại, người mà hắn ta canh hôm đó là diễn viên chính bộ phim, phạm vi nghi ngờ bước đầu có thể chắc chắn ở trong mấy người này.”
“Nhưng…” Võ Chí Bân nói, “Tấm cuối cùng là ảnh một bóng lưng đã ngụy trang.”
Trong tấm ảnh được chụp gần đây nhất, người kia vừa mới bước xuống xe, chỉ có thể nhìn ra là phụ nữ, có lẽ tối hôm đó gió to, cô mặc quần áo kín mít, cúi đầu bước đi. Phía trước không xa là một bệnh viện tư nổi tiếng: Bệnh viện Hoa Nam Thiên Hải.
Giải Lâm: “Tôi từng đến bệnh viện này.”
Trì Thanh: “Chưa từng nghe đến, bệnh viện này có gì đặc biệt sao?”
Giải Lâm đáp: “Giá cả quá cao có tính là đặc biệt không?”
“Phí kiểm tra gần mười ngàn tệ.” Giải Lâm nói, “Người có tiền rảnh rỗi sẽ đi, ví dụ như ba của Ngô Chí, một quý đi khám một lần.”
Trì Thanh đồng ý: “Trông anh quả thực rất rảnh rỗi.”
Giải Lâm: “…”
Nhưng nhắc đến người có tiền, Giải Lâm chợt nhớ ra một việc: “Lấy điện thoại tôi đến đây.”
“?”
“Có một người, không chừng người đó vừa nhìn đã nhận ra được người trong ảnh là ai.”
Ngô Chí đang ở câu lạc bộ xế xịn, chuẩn bị lái cục cưng “bà xã” của gã đi vài vòng quanh núi. Cuộc sống thường ngày của đám cậu ấm cô chiêu bọn họ rất nhàm chán. Gã bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Giải Lâm: “Alo?”
Ngô Chí nghe thấy Giải Lâm ở đầu dây bên kia nói: “Đến lúc chú mày báo đáp anh rồi.”
Ngô Chí: “Hả?”
Giải Lâm: “Gửi cho chú mày tấm ảnh, trong vòng năm phút nói cho anh biết người trong ảnh là ai.”
Lúc đầu Trì Thanh không hiểu vì sao chuyện này Giải Lâm lại đi tìm cái người họ Ngô từng gặp mặt trong quán bar.
Ngô Chí hét lớn trong điện thoại: “Khoan đã, gì mà năm phút, em còn chưa biết là gì.”
Giải Lâm: “Sao nữ.”
Tiếng kêu gào của Ngô Chí im bặt sau khi nghe thấy ba chữ này.
“5 phút lâu quá.” Trì Thanh nghe thấy Ngô Chí lập tức sửa lại, “2 phút là được, chỉ cần em biết tên thì cô ta có cải trang thành đàn ông em cũng có thể nhận ra ngay. Tuy em làm mấy việc khác không được nhưng chuyện này em làm được. Đây là lòng tự trọng cuối cùng của dân ăn chơi tụi em.”
Trì Thanh: “…”
Võ Chí Bân: “…”
Quý Minh Nhuệ bên cạnh: “…”
Ngô Chí nói được làm được, chưa đến hai phút đã gọi điện lại: “Ân Uyển Như, chắc chắn là cô ấy. Cao 1m68, nặng 46 kg, ba vòng nhìn cũng phù hợp, với lại tóc dài đến ngực, bên trái cổ có nốt ruồi.”
“…”
Đây là kính hiển vi gì thế?
Giải Lâm: “Ân Uyển Như, chú mày chắc chứ?”
“Không sai được, giống như anh tùy ý gửi một tấm ảnh trong quán bar thì em có thể biết là quán nào liền. Dù anh chỉ chụp một miếng gạch men ở nhà vệ sinh em cũng nhận ra được.” Ngô Chí vô cùng tự tin nói, “Trước đây em từng theo đuổi cô ấy, lần trước gọi điện cho anh nói em tìm được tình yêu mới mà anh không thèm quan tâm, chính là nói về cô ấy đó. Chỉ là không theo đuổi được… nhưng mà cô ấy sao thế?”
Giải Lâm: “Không có gì, chỉ là có vụ án có lẽ có chút liên quan đến cô ta. Chú mày báo đáp xong rồi, cúp máy đi.”
Ngô Chí: “Này…”
Giải Lâm cúp điện thoại xong, Võ Chí Bân lập tức nói: “Minh Nhuệ, cậu dẫn theo nhóm Khương Vũ, bây giờ đi tìm người!”
Trì Thanh lại cảm thấy ba chữ Ân Uyển Như này nghe rất quen tai, không chỉ là từng nhìn thấy trong danh sách diễn viên ở bộ phim lần trước, cũng không chỉ là nghe Tô Hiểu Lan nhắc đến lúc ăn cơm… Hình như trước đó nữa.
Sau khi loại trừ những khả năng này, anh nhanh chóng rẽ suy nghĩ sang hướng khác: Anh từng nghe thấy lúc mất kiểm soát.
[Nghệ sĩ bây giờ đúng là nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao, trong chương trình cô ấy trông rất xán lạn vui vẻ, không ngờ cũng có vấn đề tâm lý, nói đến thì từng đến phòng khám của chúng ta…]
Là phòng tư vấn tâm lý.
Hôm đó anh ăn sô-cô-la nhân rượu mà bác sĩ Ngô cho.
Trì Thanh đang suy nghĩ, Giải Lâm đưa tay huơ huơ trước mặt anh.
Trì Thanh hoàn hồn.
Giải Lâm nói: “Đỡ tôi đến nhà vệ sinh.”
Trì Thanh: “?”
“Tôi…” Trì Thanh lặp lại lời của hắn, “Dìu anh?”
Trì Thanh suýt nữa treo dòng chữ “anh đang nói mớ gì vậy” lên mặt.
Chân Giải Lâm bó bột, tuy chân không động đậy được nhưng tay vẫn nhanh nhẹn như thường. Hắn không cho Trì Thanh cơ hội đáp lại, nhấc tay khoác lên vai anh: “Nói đúng ra thì vết thương này của tôi vẫn có liên quan không nhỏ với cậu.”
Trì Thanh u ám nhìn hắn: “Chẳng lẽ anh muốn nói đây là tôi đâm à?”
“Tuy không phải cậu đâm nhưng lúc đó hắn ta nhảy từ trên xuống, tôi lo hắn ta sẽ làm cậu bị thương nên mới bị hắn ta đâm… Còn gãy xương, cũng vẫn là vì cứu cậu.” Giải Lâm nói, “Khi ấy cậu bị hắn ta đè, ngàn cân treo sợi tóc.”
Trì Thanh: “…”
Giải Lâm nhìn anh, cuối cùng tổng kết: “Cho nên cậu nói xem, có phải cậu nên có trách nhiệm với tôi không?”
Danh Sách Chương: