Dịch: LTLT
Giải Lâm ngồi vào xe, cắm chìa khóa xe vào, tay đặt trên vô lăng hỏi: “Cậu nghĩ kỹ chưa?”
Trì Thanh không trả lời.
“Đừng quậy.” Giải Lâm thở dài nói, “Bây giờ mới 6 giờ, cậu xuống xe đi về còn có thể ngủ bù một giấc.”
Trì Thanh: “Anh có thấy mình phiền không hả?”
Trì Thanh chẳng thèm nghe hắn nói, anh đặt cây dù trong tay bên cạnh chân, găng tay màu đen giao nhau, nhắm mắt lại chờ rồi lại chờ nhưng cũng không thấy Giải Lâm nhấc chân khỏi li hợp.
Anh đang định nói đàn ông trai tráng sao lại lằng nhà lằng nhằng, tôi còn không sợ chết anh sợ cái gì thì nghe thấy Giải Lâm mở miệng nói: “Xuống xe.”
Trì Thanh mở mắt ra.
“… Không phải đuổi cậu, lần này thật sự không khởi động được.” Giải Lâm giải thích, “Thắng xe bị động tay động chân rồi.”
Trong các thủ đoạn giết người cố hết sức ngụy tạo thành sự cố ngoài ý muốn, cắt thắng xe là cách thường dùng nhất. Tên kia chắc chắn không muốn bản thân gặp quá nhiều chuyện rắc rối, có thể âm thầm tạo sự cố thì sẽ không chọn đối đầu trực diện với Giải Lâm.
Lại cộng thêm trải nghiệm tông xe hôm qua, hắn ta càng sẽ không dễ dàng chọn cách cứng chọi cứng.
—
Cùng lúc này, trong phòng điều khiển của tiểu khu.
Bảo vệ nằm trên ghế, hôm nay anh ta làm ca sớm, nhưng rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngủ, nằm trên ghế vừa duỗi người vừa nói: “Anh đứng ở đây xem cả một lúc rồi, xem cái gì đó? Quét xong thì đi mau đi.”
Bên cạnh bảo vệ có một người đàn ông ăn mặc như công nhân vệ sinh, người đàn ông này khom lưng, thỉnh thoảng liếc nhìn màn hình camera giám sát.
Hắn ta thấy chiếc xe kia trong hầm xe vẫn ở nguyên tại chỗ, không bao lâu thì hai người kia đã xuống xe: “…” Gặp ma rồi.
Sao hai người này giống như biết hắn ta muốn làm gì vậy? Đã lên xe rồi sao còn không chạy đi?
Gã đàn ông thu dọn dụng cụ làm vệ sinh: “Quét xong rồi, đi ngay đây.”
Giọng nói bị cố ý gằn xuống, nghe giống như đã có tuổi rồi. Bảo vệ chỉ cảm thấy hắn ta hình như rất lạ, giọng cũng rất đặc biệt: “Khoan đã, mới đến à?”
“Tôi mới đi làm tuần này.” Gã đàn ông nói.
“Được rồi.” Lúc bảo vệ nhìn, hắn ta cứ cúi đầu, bảo vệ cũng thấy phiền, lười tốn thời gian vào một nhân viên vệ sinh, xua tay nói, “Đi đi.”
—
Cả ngày hôm nay của Trì Thanh trôi qua vô cùng cẩn thận.
Để dụ rắn ra khỏi hang, hai người phải đi loanh quanh ở bên ngoài, nhưng đi lung tung lại dễ làm người khác bị thương, mức độ trong chuyện này thật sự rất khó nắm bắt.
Vì lý do an toàn, ngay cả gọi xe ở bên đường cũng phải kiểm tra tố chất của tài xế xe taxi, ước chừng rủi ro.
Tài xế còn chưa nhấn xuống nút thông báo “xe trống” thì đã bị hai người đàn ông ngồi trên xe bao vây một trái một phải.
“Bác tài, cho hỏi một chút, bác tài là người ở đâu?”
“Tôi à? Thành phố Hạ Kinh…”
“Ồ, không có gì, thấy bác tài hơi quen, trông rất giống một người bà con xa của tôi. Đúng rồi, tôi thấy xe của chú là xe mới, vừa mới treo bảng không bao lâu, năm nay mới đến Hoa Nam sao?”
“Mới đến chưa được mấy tháng, chuyện này cậu cũng nhìn ra được.”
“Đã nhận bao nhiêu cuốc rồi?”
“Nếu tính luôn của hai cậu thì chắc hơn hai trăm…”
“Có thể đưa giấy chứng minh nhân dân xem không?”
“Hả?”
Trì Thanh không nói nhiều giống Giải Lâm, anh lạnh lùng nói ra ba chữ: “Lấy ra đây.”
Hai phút sau, hai người bị đuổi xuống xe, đứng bên đường hứng gió lạnh.
Tài xế đạp chân ga định rời khỏi chỗ này: “Điên à… phá tôi hả? Ai đi xe mà còn đòi xem chứng minh nhân dân chứ.”
Giải Lâm: “…”
Trì Thanh: “…”
Trì Thanh chê nơi này nhiều người, cứ chỗ nào ít người thì đi chỗ ấy. Nhưng mà vừa rồi vì muốn tránh khỏi đám đông nên anh đã tách khỏi Giải Lâm, thế là bị hắn kéo về lại: “Đi phía đó dễ bị biển đập trúng.”
“…”
Đúng là bất cứ chi tiết nào có thể gặp phải nguy hiểm đều không bỏ qua.
Sau khi kéo xong, Giải Lâm vẫn không buông tay ra.
Trì Thanh giãy giụa cổ tay.
“Nhiều người.” Giải Lâm nói, “Ở bên cạnh tôi, lát nữa không cẩn thận đụng trúng người khác rồi mặt xị xuống tìm nhà vệ sinh ở đâu?”
Sau mấy lần mất kiểm soát, bởi vì cần “máy cách âm” Giải Lâm này nên Trì Thanh thường xuyên bị ép ra khỏi nhà. Lúc đi trên đường, anh chợt nhận ra rằng việc đối mặt với người đi bộ đã dần trở thành thói quen. Nếu phải nghiên cứu sâu thì có thể “thói quen” này xuất phát từ việc anh biết Giải Lâm đang ở bên cạnh anh.
Anh biết nếu như nhiều người thì anh không cần phải tự đối diện với đám đông ùn ùn đó.
Cũng biết rằng lúc chê ồn ào thì anh có thể nắm lấy tay người bên cạnh.
Cảm giác này còn kỳ lạ hơn nỗi “lo lắng” khiến anh mất ngủ vào tối qua.
Đi qua con đường dài kia, Giải Lâm chợt ngừng lại ở ngã tư đường, đột ngột hỏi: “Buổi sáng là cậu đang lo lắng cho tôi à?”
“…”
Chuyện anh biết lo lắng đã đủ kỳ lạ rồi, bày ra trước mặt để bàn luận càng kỳ lạ hơn.
“Không phải.”
Trì Thanh ngoảnh đầu đi, lạnh lùng nói: “Anh đừng nghĩ nhiều. Tôi chỉ tò mò thôi, cuộc sống nhàm chán quá, muốn xem anh sẽ chết thế nào.”
Giải Lâm: “…”
Hôm nay Giải Lâm không có hoạt động hẹn trước nào, chỉ có thể tự sắp xếp ngẫu nhiên. Vì để chăm sóc người bịt mặt kia, hắn còn không thể đi đến nơi quá đông người, nếu không thì đối phương khó ra tay. Thế là hắn với Trì Thanh giống như người vô công rỗi nghề, đi một chuyến đến phòng tư vấn tâm lý.
Điều kiện xung quanh phòng tư vấn yên tĩnh đẹp đẽ.
Một chiếc xe tư nhân bình thường lẳng lặng dừng gần hai người, cửa sổ xe dần dần hạ xuống, người bên trong nhìn năm chữ “phòng tư vấn tâm lý” rất lâu, lầm bầm một mình: “Đệt, hai tên này đúng là bị điên thật.”
Trong phòng tư vấn, bác sĩ Ngô thấy hai người thì vô cùng ngạc nhiên.
“Sao hôm nay hai cậu lại đột ngột đến đây.”
Bác sĩ Ngô nhìn Giải Lâm rồi lại nhìn Trì Thanh, không ngờ rằng hai người này lại cùng đến tìm mình, tuy cơ hội hiếm có nhưng thời gian sáng nay ông đã sắp xếp trước rồi, ông khó xử nói: “… Mười phút sau tôi có một buổi tư vấn.”
Giải Lâm rất tự nhiên tránh khỏi vấn đề này: “Không có gì, hôm nay hai chúng tôi đúng lúc có chuyện cần làm gần đây nên đến thăm bác sĩ, tiện thể mượn nhà vệ sinh một chút.”
Lời nói này khiến gánh nặng trong lòng của bác sĩ Ngô biến mất.
Sau khi Giải Lâm đ ến nhà vệ sinh thì chỉ còn lại bác sĩ Ngô ngồi đối diện với Trì Thanh.
Bác sĩ Ngô hỏi: “Gần đây cảm thấy thế nào?”
Trì Thanh cụp mắt, một lát sau mới trả lời: “Gần đây trở nên rất kỳ lạ.”
Trì Thanh không có ý muốn nói rõ ràng, bác sĩ Ngô cũng không có thời gian. Ông nhìn thấy bóng dáng Giải Lâm biến mất ở chỗ rẽ, bỗng nhiên nói: “Có phải cậu từng nghĩ vì sao tôi lại chữa trị cậu với Giải Lâm chung không?”
“Tôi làm bác sĩ tư vấn tâm lý của Giải Lâm… thực ra tôi cũng không biết rốt cuộc cậu ấy nghĩ gì.”
“Mấy năm trời, hồ sơ tâm lý của cậu ấy ở chỗ tôi vẫn trắng tinh.”
“Kiến thức tâm lý học còn chuyên nghiệp hơn tôi.” Bác sĩ Ngô dời tầm mắt, ánh mắt chuyển đến Trì Thanh, “Nếu như ví nội tâm của mỗi người thành một đồ vật thì của cậu ấy… của cậu ấy giống như một cánh cửa, không ai có thể bước vào trong cánh cửa ấy. Tôi cũng rất khó tưởng tượng được cậu ấy sẽ trao quyền mở ra cho ai.”
Điều mà bác sĩ Ngô không nói: Nhưng mà lúc hai người các cậu ở cạnh nhau, tôi luôn cảm thấy cậu ấy hơi khác.
Tuy con người Giải Lâm đối xử với ai cũng thân thiết nhưng đằng sau sự thân thiết ấy là một cảm giác xa cách, đây là lần đầu tiên bác sĩ Ngô thấy Giải Lâm thân thiết với người khác đến vậy.
Dù phần “thân thiết” này là vì nguyên nhân gì, có thể ban đầu chỉ là tò mò.
Đây là lần đầu tiên bác sĩ Ngô nói chuyện của Giải Lâm với người khác, thời gian hẹn với khách của bác sĩ Ngô sắp đến rồi, Trì Thanh vẫn đang nghĩ từ “trao quyền” này: Đây là nguyên nhân không đọc được suy nghĩ của Giải Lâm sao?
Trì Thanh đang nghĩ thì Giải Lâm ở đằng sau vỗ vai anh: “Đi thôi.”
Giải Lâm rụt tay về, hơi chán nản nói: “Tôi chờ trong nhà vệ sinh một lúc lâu cũng chẳng chờ được ai. Xe của hắn ta ở bên ngoài, hình như không định vào.”
Vừa rồi ở trên đường hắn luôn quan sát tình hình xung quanh. Nhờ gương cầu lồi ở góc đường hắn nhìn thấy một chiếc xe tư nhân không xa không gần vẫn luôn theo sau bọn họ. Sau khi bọn họ vào phòng tư vấn thì chiếc xe đó đã chạy đi.
Người ở phòng tư vấn ít, nhà vệ sinh càng là một nơi dễ gây án. Hắn cố ý một mình chờ trong nhà vệ sinh, dựa vào cửa phòng hút hết nửa điếu thuốc, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà đối phương không lựa chọn ra tay.
Trì Thanh đã sớm nhìn thấy chiếc xe đó: “Chẳng phải hắn ta ở bên ngoài sao?”
“Có thể là có kế hoạch khác.” Giải Lâm cảm thấy như mình đang quay bản cải biên của “Final Destination”, “Nhưng qua lần thử nghiệm này, kết hợp với cách gây án trước đây của hắn ta, rõ ràng hắn ta càng nghiêng về phía tạo sự cố hơn.”
Té lầu, chậu hoa, thắng xe.
Ba cách đều là muốn tạo sự cố ngoài ý muốn.
Giải Lâm: “Tạo sự cố không khó, nhưng hắn ta không biết hôm nay tôi ra ngoài sẽ đi đâu, cho nên rất khó thiết kế trước hiện trường sự cố… Hắn ta sẽ động tay động chân vào chỗ tôi nhất định phải đi ngang qua, ngoại trừ xe thì còn có chỗ nào phù hợp với điều kiện này?”
Xe, một công cụ mà chỉ cần bọn họ ra ngoài thì nhất định sẽ sử dụng.
Trong cuộc sống còn có thứ cần thiết nào giống như xe?
Giải Lâm nhất thời không nghĩ ra liền, nhưng mà thông qua lần đi ra ngoài này hắn đã xác nhận một chuyện.
Thứ này nhất định không ở bên ngoài.
Nơi đào xong giếng chờ bọn họ nhảy có lẽ ở trong tiểu khu.
Lúc hai người đi về thì đã sắp đến giờ cơm, người đi bộ trong tiểu khu rất ít, hoặc là ra ngoài đi làm, hoặc là ở nhà nấu ăn. Sau khi mở cửa tòa chung cư ra, Giải Lâm rất tự nhiên nhấn nút thang máy, khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, hắn chợt nghĩ ra điều gì đó.
Trì Thanh cầm ô, nhìn nút thang máy nhấp nháy, nghĩ đến cùng lúc: Nếu như nói còn có một thứ cần thiết giống như xe trong cuộc sống…
Vậy có lẽ chỉ còn lại thang máy.
Giống như để chứng minh suy đoán của anh với Giải Lâm, thang máy đi lên từng tầng từng tầng trong đường ống đen kịt, lúc đến tầng 8 bỗng nhiên ngừng lại đột ngột.
Ngay sau đó, đèn nút thang máy bỗng nhiên tắt ngóm.
Không chỉ nút thang máy mà mấy bóng đèn ở bốn phía trên đỉnh thang máy đều “phụt” một cái rồi tắt.
Tháng máy bị kẻ nào đó cắt nguồn điện, ngừng di chuyển.
Tầng 8 là tầng chính giữa, phía trên còn mấy tầng nữa, thang máy lơ lửng giữa không trung.
“Tại tôi, vừa rồi không để ý đến, không nên để cậu vào cùng tôi.” Trong buồng thang máy tối đen, Giải Lâm chậm rãi cởi áo khoác ra, khoác áo lên trên người Trì Thanh, lại nói, “Chắc hắn ta đang ở trong đây, cho tôi mượn dù.”
Vừa mới dứt lời, Giải Lâm một tay cầm thanh nghiêng trên trần thang máy, cả người bay vụt lên.
Mượn cán dù đập miếng ván trên trần thang máy ra.
“Rầm!” Miếng nhựa không chắc chắn lắm nứt ở chính giữa, từng miếng từng miếng rơi xuống, bụi bay tá lả.
Trì Thanh bị bụi từ trên rơi xuống dính đầy mặt, coi như đã biết ý đồ khoác áo cho mình của Giải Lâm.
Trong đường ống vốn dĩ tối đen, lúc này tắt điện càng không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng đen ở trước mặt. Lần này Giải Lâm khiến bóng đen vốn đang ngồi xổm trên nóc thang máy sẩy chân, bóng đen loạng choạng, cầm dây cáp thép trong tay để đứng vững lại.
Trong lúc bóng đen miễn cưỡng đứng vững, Giải Lâm ném dù, mượn lực xoay người xông lên.
Bóng đen: “Sao mày lại biết…”
Người bình thường khi gặp thang máy cúp điện sẽ đá văng nóc thang máy sao?
Chẳng phải đều ngoan ngoãn chờ trong thang máy, đồng thời nhấn nút khẩn cấp, nghĩ cách liên lạc với bên ngoài à?
“Tao biết còn nhiều hơn mày tưởng tượng nữa.” Giải Lâm nói, “Muốn tạo hiện tượng giả chết ngoài ý muốn, sự cố thang máy rơi quả thực là một cách khá hay. Phá hỏng bộ phận thắng của thang máy có hơi khó khăn, nhưng có thể lợi dụng trạng thái lơ lửng cúp điện để cắt dây cáp thép, cho nên tao đoán mày đã ở trong thang máy từ lâu.
Trước khi hắn với Trì Thanh vào thang máy, bóng đen đã nằm trên nóc thang máy lẳng lặng nhìn bọn họ, chờ thời cơ thích hợp để ra tay.
Trong tay hắn cầm một cây kìm cắt thép thủy lực, tay nắm lấy dây cáp thép đã bị cắt một nửa, chỉ dựa vào mấy sợi còn lại để nối, trông giống như không còn sống lâu nữa. Bởi vì cáp thép bị đứt, cảm nhận rõ ràng cả thang máy chấn động, bắt đầu lắc lư nhè nhẹ.
Bóng đen thầm chửi một tiếng, hắn ta có vẻ đã được huấn luyện chuyên nghiệp, đạp lên khung ở bốn phía xông về phía Giải Lâm, nhưng mà Giải Lâm phản ứng nhanh hơn, trở tay cản lại.
Ngay sau đó, Giải Lâm thủ những nơi có thể bị đánh úp, đồng thời vung nắm đấm thẳng vào mặt bóng đen.
Bóng đen chỉ có thể ngửa ra sau né đòn, lúc ngửa ra sau thì chân không đứng vững, thế là bị té xuống, định từ bỏ chỗ này nhảy vào trong thang máy. Nhưng khoảnh khắc nhảy xuống, chân hắn ta còn chưa chạm đất thì cổ đã bị Giải Lâm dùng chân khóa lại từ trên cao.
Sức lực trên cổ không ngừng thu chặt lại, trong thang máy còn có một người đang cầm dù. Trước khi Trì Thanh đâm mũi dù nhọn lên, bóng đen cắn răng phải thoát khỏi chỗ Giải Lâm. Thế là hắn ta móc một con dao gấp ra khỏi túi ngầm trong áo.
Hắn ta cầm con dao nhỏ đâm thật mạnh vào, người phía sau thế mà không rên tiếng nào.
Nếu như không phải ngửi thấy mùi máu thì hắn ta gần như nghi ngờ hắn ta đã tự đâm vào mình.
Một chọi hai, khoan nói đến có phần thắng hay không.
Cáp thang máy đứt một nửa, nửa còn lại không biết có thể chống đỡ đến lúc nào.
Chỉ cần nửa còn lại không treo được nữa cũng đứt luôn thì cả thang máy sẽ nhanh chóng lao xuống dưới.
Danh Sách Chương: