Dịch: LTLT
“Nhà thờ bị cháy, hiện tại vẫn đang điều tra nguyên nhân…”
Phóng viên của kênh tin tức đứng bên ngoài dây cảnh báo tiến hành phát sóng khẩn cấp, hình ảnh nhanh chóng được truyền đi, nhưng dù sao nhà thờ cháy cũng chỉ là “tin tức nhỏ” không thu hút được bao nhiêu độ thảo luận.
Chỉ có một số ít người biết chuyện này có nghĩa là gì, cùng với câu “HI” vô cùng phách lối trên tường kia đại diện cho thứ gì.
Sau khi điều tra sơ bộ ở hiện trường thì cũng đến giờ tan làm.
Nhưng không ai thật sự có lòng dạ tan làm về ngủ một giấc.
Thế là khi Quý Minh Nhuệ đưa ra ý kiến mọi người đến nhà ai ăn cơm tiếp tục thảo luận về vụ án đã nhận được hưởng ứng tích cực của tất cả mọi người.
“Được đó.” Tô Hiểu Lan nói, “Tôi thấy được.”
“Vậy đến nhà ai đây?” Khương Vũ hỏi.
Quý Minh Nhuệ: “Nhà tôi thì không được rồi, gần đây có họ hàng đến, trong nhà nhiều người.”
Tô Hiểu Lan: “Tô Hiểu Bác đang làm bài tập ở nhà tôi, nếu như mọi người không chê…”
Trì Thanh là người đầu tiên bày tỏ suy nghĩ của mình: “Chê.”
Tô Hiểu Lan: “…”
Mà ở một nơi khác, Tô Hiểu Bác là một trong những “người có công” đánh bậy đánh bạ đưa ra tin tức quan trọng trong vụ án Thẩm Tinh Hà, cậu ta ngồi trước bàn làm việc của Tô Hiểu Lan, nhìn quyển bài tập đang mở ra hắt xì một cái. Cậu ta xoa mũi, viết một chữ “Giải” lên quyển vở, sau đó duỗi tay về phía điện thoại: “Chơi một ván đã, chơi xong bắt đầu làm bài sau.”
Cuối cùng bọn họ lái xe chạy đến tiểu khu từng xảy ra vụ án, tiểu khu của Trì Thanh.
Lúc lái xe Quý Minh Nhuệ nói thầm: Nơi này tui quen quá rồi.
Mấy vụ án giết người đều loanh quanh tiểu khu này.
Vốn dĩ bọn họ muốn đến nhà Giải Lâm, nhưng ai nào ngờ khoảng thời gian này đến Giải Lâm còn không ở nhà của mình, thiếu rất nhiều đồ dùng hàng ngày, trong nhà bếp cũng trống trơn, không thể nào nấu cơm.
Nhưng mà đến cũng đã đến…
Bọn họ đứng ở hành lang, không hẹn mà cùng hướng mắt nhìn về phía Trì Thanh.
Trì Thanh giống như nhân viên bảo vệ trầm tĩnh đứng trước cửa nhà mình, không muốn mở cửa cho bọn họ.
Trì Thanh: “Gần đây có quán ăn…”
Quý Minh Nhuệ giơ đồ nhắm cố ý mua ở dọc đường lên: “Vậy thì cái này uổng công tôi mua rồi.”
Trì Thanh: “Mang theo ăn cũng thế.”
Quý Minh Nhuệ hối: “Ông mau lên đi, cũng không phải tôi chưa từng đến nhà ông.”
“…”
Thỉnh thoảng cũng có người đến thăm nhà Trì Thanh, nhưng chưa từng có tình huống nhiều người cùng đến như thế này. Anh thử nghĩ trong đầu cảnh tượng lát nữa phòng khách sẽ bị nhóm người này ngồi kín. Dép dùng một lần trong nhà đủ không, đũa dùng một lần thì sao? Còn ly, có lẽ ly cũng không dùng được.
Vì sao nhiều người muốn tụ tập cùng nhau hít thở chung một bầu không khí vậy?
Anh không dám nghĩ.
…
Cuối cùng Trì Thanh hít một hơi thật sâu, ôm tâm trạng phức tạp mở cửa.
Nhưng sau khi mở cửa anh lại không cho bọn họ vào mà nói: “Mấy người đứng ở ngoài trước đã.”
“?”
Sau đó Trì Thanh lục ra một đôi găng tay cao su y tế, một bình xịt khử trùng, một cái khẩu trang, một hộp đồ bọc giày từ chỗ huyền quan. Anh hành động nghiêm túc, đeo găng tay cao su vào, cẩn thận kéo phẳng nếp nhăn trên mu bàn tay, sau đó anh đeo khẩu trang, giống như sắp phẫu thuật đến nơi vậy.
Nhưng tóc mái của anh dài rũ xuống, vẻ mặt cũng rất âm u, trông không giống kiểu bác sĩ làm phẫu thuật cứu người.
Trì Thanh nói: “Xếp hàng, khử khuẩn rồi vào.”
Quý Minh Nhuệ: “…”
Tô Hiểu Lan: “……”
Khương Vũ: “………”
Thế giới của chứng ưa sạch sẽ khiến người khác khó hiểu như thế đó.
Nhưng rất kỳ lạ, bọn họ lại cảm thấy có thể vào nhà là đã rất có “vinh hạnh đặc biệt” rồi.
Khắp người của nhóm ba người tràn ngập mùi nước khử khuẩn, sau đó mang đồ bọc vào cho giày, khoảnh khắc bước vào nhà Trì Thanh bỗng nhiên nảy sinh một loại cảm giác tự hào.
Giải Lâm xếp ở cuối hàng, hắn giang hai tay ra giống như những người kia, chờ Trì Thanh xịt khử khuẩn cho mình.
Nhưng Trì Thanh lại cảm thấy hơi khó hiểu nhìn hắn.
Giải Lâm hối anh: “Nhanh lên.”
Anh không định xịt cho Giải Lâm, người này suốt ngày đến nhà anh, có khi nào xịt khử khuẩn đâu. Không chỉ vào nhà anh, hắn còn ngủ trên giường của anh.
Thế nên động tác này của Trì Thanh cùng với hai tiếng “nhanh lên” được anh hiểu thành nghĩa khác.
Nhân lúc những người khác vào nhà tham quan, anh cụp mắt, hơi chần chừ. Sau đó anh đặt bình khử khuẩn xuống, tiến lên trước hai bước, ôm lấy Giải Lâm.
Việc này khiến Giải Lâm sững sờ tại chỗ.
Người trong nhà hoàn toàn không hay biết đã xảy ra chuyện gì, còn đang chuyên tâm nhìn nội thất và kiểu nhà. Thực tế đã chứng minh rằng càng khó đạt được việc gì đó thì càng khiến mọi người trân trọng: “Thì ra phòng khách trông như thế này. Cái thảm này được ghê, tôi đạp lên được không? Ồ, bé Sao đến rồi, qua đây để tao sờ chút đi.”
Con mèo đó nhát gan, mới đầu trốn sau rèm cửa không dám ra ngoài, qua một hồi mới cẩn thận lộ ra một bàn chân nhỏ từ sau rèm, cúi đầu nhìn lén bọn họ qua khe hở rèm cửa.
Thời gian duy trì của cái ôm này rất ngắn.
Giải Lâm phì cười, vào lúc Trì Thanh buông tay ra, hắn nói: “Có phải em hiểu lầm gì không?”
“Anh không có bảo em ôm anh.” Giải Lâm nói tiếp, “Hôm nay chủ động thế.”
Lúc này Trì Thanh mới nhận ra mình hiểu sai ý: “…”
Tóm lại miễn cưỡng tụ tập đông đủ.
Tô Hiểu Lan ngồi trên sô pha chọc mèo một hồi, cô lắc lư cây gậy chọc mèo, lúc gọi “bé Sao”, trước mắt luôn bất giác lóe lên gương mặt của Dụ Lam và Thẩm Tinh Hà. Cô thở dài, xoa cái đầu tròn vo của mèo.
Con mèo đó nhanh chóng không sợ người lạ, lăn lộn ở chân của từng người.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nó phát hiện, ngoại trừ hai vị chủ nhân của mình ra, sống chung với những người khác thế mà lại hài hòa ấm áp đến vậy!
Giải Lâm “nhiệt tình hiếu khách” đeo tạp dề nấu ăn ở phòng bếp. Sau khi được Trì Thanh ôm một hồi ở cửa, lúc nấu ăn suy nghĩ thường trôi nổi, hắn hỏi Trì Thanh: “Lúc nào bọn họ mới đi?”
Trì Thanh mới xử lý xong nguyên liệu nấu ăn: “Ăn cơm xong, trò chuyện vụ án xong.”
Giải Lâm: “Thực ra nghĩ kĩ thì cơm không có gì để ăn, vụ án cũng không có gì để nói.”
Trì Thanh: “?”
Giải Lâm nhìn Trì Thanh nói: “Muốn ở riêng với em. Vừa rồi chưa ôm đủ… Anh bị điên nên mới kêu bọn họ đến ăn cơm.”
Mấy ngón tay của Trì Thanh mới bị nước lạnh làm cóng đến đỏ ửng, nhưng lại không hiểu sao thấy hơi nóng: “Vậy anh đuổi người đi.”
Giải Lâm: “Anh đang nghĩ rồi, đang nghĩ có cách gì có thể khiến đám người này biến mất trong vòng ba phút.”
Trì Thanh: “Có một cách.”
Hai người nói xong, không hẹn mà cùng nhìn về con dao trên bàn.
Trì Thanh: “…”
Giải Lâm: “…”
Thôi bỏ đi.
Phòng bếp cách phòng khách một khoảng, hai người họ bận rộn trong phòng bếp, người ở phòng khách không nhìn thấy gì cả. Thế là sau khi bỏ nguyên liệu cần thiết cho món canh hầm vào nồi Giải Lâm đậy nắp lại, sau đó hắn đưa một tay ra sau lưng tháo tạp dề ra, tay còn lại kéo cổ tay Trì Thanh.
“Suỵt.” Hắn ghé vào bên tai Trì Thanh nói.
Trì Thanh còn đang chăm chú lau tay bị hắn đột ngột kéo qua, đến khi anh phản ứng lại thì eo đã tì lên kệ bếp.
Giải Lâm còn nhớ eo Trì Thanh không ổn, lấy tay đệm cho anh.
Trì Thanh: “Anh lên cơn gì thế?”
Giải Lâm dựa vào gần Trì Thanh, trên người ngoại trừ mùi nước hoa quen thuộc còn có chút mùi khói dầu bất cẩn dính lên người. Mùi vị này khiến hắn trông càng có mùi đời sống hơn, cảm giác lừa gạt người bị tản đi nhiều: “Không lên cơn, nhưng muốn làm chút chuyện xấu.”
Giải Lâm nói xong cúi đầu, không nặng không nhẹ hôn lên bên môi Trì Thanh.
Sau khi về nhà, Trì Thanh thay một bộ đồ mặc ở nhà, tuy là đồ mặc ở nhà nhưng khí chất của anh vô cùng đặc biệt, trông cũng không giống ở nhà. Áo len màu đen tuyền giống như con ngươi của anh. Hai người thân cao chân dài chen nhau trong phòng bếp, lưng quay về phía phòng khách, vụng trộm hôn một nụ hôn thật dài.
Đến khi Tô Hiểu Lan chọc mèo xong, chủ động đến gần phòng bếp hỏi: “Có cần tôi giúp không?”
Thực ra cô không nhìn thấy tình hình trong phòng bếp, chỉ là sau khi đến gần thì nghe thấy tiếng hỗn loạn truyền ra từ phòng bếp, nồi niêu xoong chảo va vào nhau, ngay sau đó lại yên tĩnh. Sau đó, cố vấn Giải cất giọng nói: “Không có gì, không cần đâu.”
… Nghe không giống là không có gì.
Giải Lâm nói xong, sợ Tô Hiểu Lan tiến vào hắn lại lấy ngón tay lau vệt nước bên môi Trì Thanh, lúc này hai người mới tách ra, giả vờ không có xảy ra chuyện gì.
“Tài nấu ăn được đó.” Nửa tiếng sau, Quý Minh Nhuệ chụp một bàn đồ ăn, “Vốn còn tưởng hôm nay không ăn được đồ chín chứ. Với tài nấu ăn của Trì Thanh chỉ thích ăn đồ Tây với đồ nguội. Cậu ta thích nhất là bò bít tết đẫm máu.
Quý Minh Nhuệ nói xong phát hiện miệng Trì Thanh đỏ đến mức giống như mới gặm bò bít tết vậy.
Môi Trì Thanh vốn đỏ, sau khi hôn xong càng đỏ đến kỳ lạ. Anh mở miệng nói: “Ăn cơm thì ăn đi, bớt nói lại.”
Lúc ăn cơm dễ ngập trong suy nghĩ, Quý Minh Nhuệ còn đặt thêm mấy chai bia, vừa uống vừa lên án tên tội phạm phóng hỏa đốt nhà thờ kia: “Phá hoại tài sản công cộng của quốc gia và nhân dân! Đây là phạm tội!”
Trì Thanh chỉ mong anh ta đừng vung tay làm đổ bia lên thảm.
“Lý Khang với Thẩm Tinh Hà vốn có đường rút lui để đi, nếu gã ta không đẩy một cái… Còn gọi mình là Cha xứ. Bệnh viện tâm thần nào không đóng chặt cổng lại thả tên điên này ra ngoài vậy?”
Trì Thanh: “Cổng bệnh viện tâm thần có đóng chặt hay không tôi không biết, chỉ biết nhà ông 12 giờ cấm cửa, tốt nhất là về sớm đi.”
Giải Lâm: “Đúng thế, sáng hôm nay vất vả lắm rồi, sớm về nghỉ ngơi thôi.”
Quý Minh Nhuệ đang nói thì cảm thấy phản ứng của Trì Thanh với Giải Lâm dành cho mình từ nãy đến giờ không nhiệt tình mấy.
Nhưng mà Trì Thanh vốn không phải người nhiệt tình, nhưng sao ngay cả Giải Lâm cũng đuổi người vậy?
Nhóm ba người hoàn toàn không hiểu được nguyên nhân đằng sau.
Khương Vũ vừa gắp đồ ăn vừa nói chen vào: “Nhưng mà mức độ kỳ lạ của vụ án này… Luôn khiến tôi nhớ đến vụ án mười năm trước mà trước đây anh Bân từng nói với chúng ta.”
“Vụ án mười năm trước? Vụ nào?”
“Chính là… vụ án bắt cóc liên hoàn đó.”
Danh Sách Chương: