Đây là lời đầu tiên phát ra từ đôi môi nhợt nhạt.
Tâm trí Cảnh Dung chấn động, dứt bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu, mang theo ánh mắt tò mò nhìn nàng, có ý định tiếp tục lắng nghe!
Kỷ Vân Thư nắm chặt nắm tay trong ống tay áo, giọng điệu nhẹ nhàng, bắt đầu hồi tưởng lại.
"Ta nhớ rõ, lần đầu tiên khi nhìn thấy Kỷ Bùi, hắn đứng ở phía sau Nhị ca ta, mặc một thân áo choàng màu xám được giặt tẩy đến nỗi trắng bệch. Hắn cúi đầu, không dám nhìn ai. Hắn không thể nhớ bất cứ điều gì, vì thế Nhị ca đặt cho hắn một cái tên: Kỷ Bùi. Đó là cách hắn trở thành thế hệ thứ ba của Kỷ gia, cũng trở thành nghĩa tử Kỷ phủ."
Trong khi nói, nơi khóe môi của nàng, dường như hơi nhếch lên.
"Không biết vì sao, hắn luôn thích đi theo bên người ta, và ta, cũng từ từ quen với sự tồn tại của hắn. Hắn rất thông minh, dường như cái gì cũng biết. Hắn dạy ta làm thơ, dạy ta viết chữ, hơn nữa chỉ cần ta muốn, hắn đều sẽ liều mạng mang tới cho ta. Ba năm trôi qua, ta vĩnh viễn sẽ không thể quên mùa đông năm ấy, hắn đứng ở dưới tàng cây hoa mai, nhặt một bông hoa mai từ cành mai, dùng cặp mắt đẹp nhìn ta, dịu dàng cười. Kỷ Bùi như vậy, giống như chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào một cái, sẽ tan biến đi. Hắn nói, chờ hắn áo giáp trở về, sẽ lấy ta làm vợ."
Mấy năm nay, nàng chưa từng nói với ai về Kỷ Bùi.
Nam nhân kia, dường như vẫn đang sống ở trong trái tim nàng.
Và nàng dường như cũng giống như người Kỷ gia.
Tên này, nàng không thể nhắc tới! Cũng không dám nhắc tới!
Biểu tình của Cảnh Dung hơi biến đổi, dường như theo độ cong trên khóe môi nàng càng ngày càng mãnh liệt, hắn càng cảm thấy mất mát hơn.
Giờ phút này, ánh mắt Kỷ Vân Thư đã được thu hồi từ trong mưa phùn, một lần nữa dừng ở trên mái hiên.
Trong mắt dâng lên một sự hận ý, "Nhưng buổi tối hôm đó, cha ta, đã dùng chiếc roi ngự ban kia, không hề thương tiếc đánh Kỷ Bùi ba mươi roi. Nói rằng hắn bại hoại nề nếp gia đình, còn muốn cưới muội muội mình làm vợ. Ba mươi roi kia, không roi nào không rơi ở trên lưng hắn. Hắn ngã vào trong vũng máu, dùng cặp mắt che kín tơ máu nhìn ta, tràn ngập áy náy. Hắn sợ lời hứa của mình không thể thực hiện được, hắn sợ mất ta. Cho đến một khắc khi hắn nhắm mắt lại, ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị nâng đi ra ngoài. Ta liều mạng giãy giụa, nhưng bị vô số đôi tay vững chắc kéo lại."
"Ngày hôm sau, ta đi tới bãi tha ma, mở tất cả các thi thể ra, chung quy vẫn không thể tìm được Kỷ Bùi. Ta tin tưởng vững chắc, hắn nhất định vẫn còn sống, hắn sẽ thực hiện lời hắn đã hứa với ta, nhất định sẽ áo giáp trở về, lấy ta làm vợ."
Ở trong mắt người Kỷ gia, kỷ Bùi đã chết.
Nhưng Kỷ Vân Thư không tin, nàng tin tưởng vững chắc hắn sẽ trở về. Hẹn ước hai năm, nàng sẽ không từ bỏ cho đến một khắc cuối cùng, quyết không bỏ qua!
Cảnh Dung không nói, vẫn nhìn nàng như cũ.
Nhìn hai mắt nàng dần dần đỏ bừng, kéo cổ lại, cắn chặt môi, sau đó quay đầu lại, nhìn Loan Nhi đang nằm ở trong quan tài cũ nát.
Nói với giọng áy náy, "Là ta đã hại chết Loan Nhi, nếu như ta không khăng khăng cố giữ ước định kia, ta đã mang theo Loan Nhi rời khỏi Kỷ phủ. Hiện tại, nàng cũng sẽ không nằm ở trong chiếc quan tài lạnh băng này."
Nước mắt tràn ra từ trong hốc mắt, thương tâm tự trách.
"Đó không phải là lỗi của ngươi." Cảnh Dung mở miệng.
Hắn bước hai bước đến gần nàng, vươn hai tay ra, ôm thân mình đang run rẩy của nàng vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng gầy nhưng rắn chắc của nàng.
Nàng không đẩy hắn ra, hơi ấm trong lòng ngực hắn, dường như đủ để đẩy lùi băng lạnh đang thâm nhập vào người nàng.
"Vạn sự, nếu như có thể đoán trước, sao còn có đau khổ khi phải chia ly?"
Những lời của Cảnh Dung, chậm rãi quanh quẩn ở bên tai nàng.
Người nam nhân này, khi đứng đắn, những lời hắn nói, đều mang theo hương vị triết học!
Thật lâu sau......
Kỷ Vân Thư thu nước mắt trở về, rời khỏi lồng ngực Cảnh Dung, buông đầu xuống, giãn lông mày mang theo một sự quyết tâm.
Hít sâu một hơi, "Hiện giờ quan trọng nhất, là tra ra hung phạm độc chết Vệ bá phụ và Vệ bá mẫu."
Cảnh Dung gật đầu, "Nếu Loan Nhi trong sạch, như vậy, ngươi vẫn là nghi phạm. Vụ án này, đích xác phải điều tra nhanh một chút mới được."
Những lời nói này, không thể nghi ngờ là một hồi chuông cảnh báo!
Sắc mặt Kỷ Vân Thư ngưng trọng, "Hiện tại ta muốn lập tức đi một chuyến tới Vệ phủ. Có lẽ, có thể tìm được chút manh mối gì. Nhưng ta lo lắng, người Vệ phủ căn bản sẽ không cho ta đi vào."
Cảnh Dung hạ thấp hai hàng lông mày.
Vội nói, "Bổn vương đã tới đó, vật ngươi có khả năng cần tới, ta đã tìm được giúp ngươi."
"Cái gì?"
"Ngươi tới đây với ta."
Hắn kéo tay nàng lên, bước nhanh rời khỏi nghĩa trang, mang nàng đi tới Quảng Cừ viện.
Sau đó lấy ra một khối khăn tay, một cái bầu rượu và hai cái cái chén!
Bắt đầu giải thích, "Trong khăn tay là một cái vụn gỗ rất nhỏ, đã được tìm thấy ở trong chén trà có độc. Đây là cái ấm trà và hai cái chén còn lại sau buổi tiệc đêm đó, nhị vị Vệ gia đã dùng, nhưng đã được rửa sạch sẽ, không biết có thể dùng được hay không?"
Kỷ Vân Thư mở khăn tay ra, bên trong, là một cái vụn gỗ rất nhỏ, nếu như không nhìn kỹ, căn bản sẽ không thể nhìn ra.
"Ngươi có lân phấn?" Nàng hỏi.
Cảnh Dung lập tức gọi một tiếng về phía ngoài cửa, thị vệ tiến vào, hắn phân phó, "Lập tức đi lấy một chút lân phấn tới đây."
Thị vệ tuân lệnh, chỉ một lát sau, đã mang đồ tới.
Kỷ Vân Thư dùng đầu ngón tay nhúm một chút lân phấn, rải phía trên vụn gỗ.
Ngay lập tức, vụn gỗ biến thành màu đen.
"Vụn gỗ này có độc." Nàng đưa ra kết luận, tiếp tục suy nghĩ sâu xa, "Nhưng vụn gỗ này, là thứ gì?"
Nàng nâng khăn tay lên, đưa về phía chóp mũi, ngửi ngửi mùi vị. Vụn gỗ tuy nhỏ, nhưng Kỷ Vân Thư vẫn có thể ngửi thấy được, từ trên vụn gỗ phát ra một mùi rượu nhàn nhạt.
Cảnh Dung hỏi nàng, "Như thế nào?"
Nàng buông khăn tay xuống, nhíu chặt mày, nói, "Trên vụn gỗ này không chỉ có Trậm độc, còn có mùi rượu, nhưng...... đây là thứ gì?"
Nghĩ không ra?
Ngược lại, nàng cầm lấy bầu rượu trong tay, chuẩn bị rải lân phấn vào trong.
Cảnh Dung hỏi nàng, "Thứ này đều đã sạch sẽ, có thể nghiệm ra được gì sao?"
"Chỉ cần là nơi từng dính qua rượu độc, nếu như không dùng nước đường trắng rửa sạch, chung quy sẽ không thể rửa sạch."
Trong khi nói chuyện, lân phấn đã được rải ở trong bầu rượu, cũng không thấy điều gì bất thường.
Trong cùng một cách, nàng lại rải lân phấn ở trong hai chén rượu, bên trong chén, không ngờ biến đen.
Điều này, hoàn toàn khiến Kỷ Vân Thư trở nên hồ đồ.
Trong miệng nàng nói nhỏ, "Sao sẽ như vậy?"
Cảnh Dung cũng cảm thấy kỳ lạ, "Trong bầu rượu không có độc, nhưng trong hai chén rượu lại có độc, chẳng lẽ, đã có người lúc rót rượu, đã hạ độc ở trong chén?"
Phân tích này không phải không có khả năng!
Kỷ Vân Thư gật gật đầu, tinh tế cân nhắc, "Vậy thì lúc ấy, người đã rót rượu cho hai người bọn họ, là ai?"
"Muốn biết, hiện tại hãy đi tới Vệ phủ."
"Hiện tại?"
Người Vệ gia, sẽ để nàng đi vào sao?
Cảnh Dung dường như đã biết băn khoăn của Kỷ Vân Thư, nói thẳng, "Ngươi đừng lo lắng, ngươi đi cùng ta có thể thoải mái hào phóng đi vào, tất nhiên sẽ không có người nào dám cản ngươi."
Đúng vậy, hắn là Vương gia!
Là một tôn Phật!
Vẫn là một tôn Phật thượng đẳng.
Chỉ một mệnh lệnh, người chết đều có thể cứu sống hắn, một cái Vệ phủ, hắn hoàn toàn có thể đi vào.