Huyện thái gia khai đường, tất cả nha dịch đứng thành hàng hai bên.
Trong khi Cảnh Dung một bên, cũng đã ngồi vào trên ghế đã được chuẩn bị sẵn cho hắn một bên, thần sắc nghiêm trọng, tinh tế nhìn xem.
Huyện thái gia đập kinh đường mộc một cái: "Danh phụ dưới đường, báo tên họ lên."
Ngọc Tẩu không đáp, vẫn luôn cúi đầu.
Thậm chí......
Nàng nhẹ nhàng vỗ sau lưng A Ngữ, ngoài miệng còn nhè nhẹ hát ru.
Điều này khiến cho mọi người ở đây, đều cảm thấy kỳ lạ.
Nữ nhân này, không phải là kẻ điên, đúng không?
Huyện thái gia không cam lòng, đang chuẩn bị đập kinh đường mộc lần nữa, Kỷ Vân Thư đã lên tiếng ngăn lại: "Đại nhân, không bằng dẫn Lý Triệu tới đây."
Những lời Kỷ Vân Thư nói, từ trước đến nay Huyện thái gia đều luôn nghe, vì thế phân phó nha dịch, đi tới nhà giam mang Lý Triệu đến.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Kỷ Vân Thư đi đến và ngồi xổm xuống bên cạnh Ngọc Tẩu.
Nàng nói giọng nhỏ nhẹ: "Ngọc Tẩu, A Ngữ ngủ rồi, không bằng, ta đưa nàng ấy đi nghỉ, được không?"
Ngọc Tẩu vẫn tiếp tục giai điệu của mình, cặp mắt ẩn dưới tóc rối vừa nhấc, cũng nhìn thấy rõ người ở trước mặt nàng.
"Là ngươi? Ngày hôm qua, ngươi đã tới nhà ta."
Ngọc Tẩu không có chút kinh ngạc nào, ngược lại mang theo tươi cười, cười cực kỳ thê thảm.
"Ngươi trao A Ngữ cho ta, được không?"
Ngọc Tẩu không giao, vẫn ôm A Ngữ, nhẹ nhàng lắc lắc, hát nhẹ bên tai nàng ấy.
Nhìn thấy thần sắc Ngọc Tẩu, dường như có chút không thích hợp. Ánh mắt Kỷ Vân Thư đặt ở trên người A Ngữ, trong lòng có một suy đoán lớn mật.
"Ngọc Tẩu, để ta nhìn xem A Ngữ được không? Ta đảm bảo, nhất định sẽ không thương tổn tới nàng ấy."
"Ngươi đừng động vào A Ngữ của ta, A Ngữ của ta ngủ rồi, nàng đã ngủ rồi. Ngươi đừng làm phiền nàng, đừng làm phiền nàng."
Trong khi nói, Ngọc Tẩu còn cười cười.
Bộ dáng này, rõ ràng chính là đã bị điên!
Kỷ Vân Thư thật cẩn thận duỗi tay ra, tránh không để Ngọc Tẩu phát hiện, kín đáo sờ soạng bàn chân trần của A Ngữ, trong lòng run lên mãnh liệt.
"A Ngữ đã chết?"
Một khắc kia, Kỷ Vân Thư suýt nữa té ngã trên mặt đất, lỗ mũi chua xót, hốc mắt đỏ lên, nước mắt bắt đầu chảy ra.
Những lời này của Kỷ Vân Thư, khiến cho tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.
Đặc biệt là Ngụy Võ và Vương Tam.
Từ thôn Triệu gia một đường tới đây, bọn họ đều không hề phát hiện ta điều gì bất thường về tiểu nữ hài.
Đã chết như thế nào?
Hiện tại, Kỷ Vân Thư cũng rốt cuộc hiểu được, vì sao Ngọc Tẩu lại hành động như vậy.
Có chút cảm giác si ngốc!
A Ngữ đã chết, có lẽ, trái tim nàng cũng đã chết.
Kỷ Vân Thư vẫn khiếp sợ trong lòng. Nàng cực kỳ hối hận, cực kỳ áy náy. Ngày hôm qua, nàng nên mang theo A Ngữ rời khỏi gian phòng âm u ẩm ướt kia.
Nhìn Ngọc Tẩu vẫn luôn ôm thi thể A Ngữ, nhỏ giọng hát ru.
Kỷ Vân Thư cảm thấy phảng phất như vô số thanh đao đâm vào trong ngực.
Huyện thái gia còn đang kinh ngạc, nhưng cũng không quên phân phó nha dịch: "Đi xem, tiểu nữ hài có phải thật sự đã chết hay không?"
"Vâng."
Nha dịch đang chuẩn bị tiến lên kéo Ngọc Tẩu ra, xem xét tiểu nữ hài có phải thật sự đã chết hay không.
Kỷ Vân Thư đứng dậy, duỗi tay ngăn nha dịch lại: "Để nàng ôm nàng ấy, ở trong lòng nàng, A Ngữ vẫn chưa chết."
"Kỷ tiên sinh?"
"Một người làm mẫu thân, vì hài tử của mình có thể làm bất cứ điều gì, cho dù mất đi tính mạng đều không hề tiếc. Điều này đủ chứng minh rằng, nàng yêu hài tử mình bao nhiêu. Hiện giờ A Ngữ đã chết, đại khái nàng cũng không sống nổi."
Kỷ Vân Thư nói rất dễ hiểu, nhưng rất ít người có thể hiểu rõ.
Không ai hiểu, vì sao Kỷ Vân Thư lại có cảm xúc đồng tình như vậy.
Tuy nhiên, Cảnh Dung hiểu rất rõ.
Hắn thấy được nước mắt trong mắt Kỷ Vân Thư, thấy được trên khuôn mặt nàng là sự áy náy và tiếc hận.
Giờ khắc này, hắn đau lòng, không chỉ là tiểu nữ hài, còn có Kỷ Vân Thư.
Kỷ Vân Thư cắn chặt đôi môi run rẩy của mình, cắn đến nỗi dường như đã nứt ra máu, thân mình run rẩy vài cái, nhưng vẫn cố gắng áp dòng nước mắt muốn trào ra xuống.
"Ta không giết người, các ngươi nhanh chóng thả ta ra."
Tiếng nói của Lý Triệu vang lên từ bên ngoài khi hắn bị nha dịch áp vào.
Vừa tiến vào lập tức quỳ xuống.
Bị giam hai ngày ở trong nhà giam, bộ dáng công tử của Lý Triệu đã hoàn toàn quét rác, trên tóc còn cắm mấy cây rơm, bộ mặt dơ bẩn, râu ria mọc đầy cằm, quần áo trên người cũng cực kỳ hỗn độn.
Mới bị giam hai ngày mà đã thành dáng vẻ này, nếu như giam lâu một chút, chẳng phải là ăn uống tiêu tiểu đều phải giải quyết trên người?
Lý Triệu vừa tiến đến, lập tức nhìn thấy tỷ tỷ mình, vừa quỳ xuống, liền hướng về phía tỷ tỷ mình cầu xin.
"Đại tỷ, ngươi nhất định phải giúp ta, ta không muốn ở nhà giam nữa, nơi đó rất tối, ăn không ngon, ngủ không tốt, ta còn luôn mơ thấy ác mộng. Đại tỷ, ngươi mau mang ta ra ngoài đi."
"......"
Tuy nhiên, ánh mắt Giang phu nhân, vẫn mang theo kinh hoảng, thẳng tắp dừng ở trên người Ngọc Tẩu. Lý triệu vẫn chưa nhận thấy sự khác thường của đại tỷ mình, di chuyển hai đầu gối, dịch tới bên người Giang phu nhân, ngửa đầu, vẫn tiếp tục đau khổ năn nỉ.
"Đại tỷ, ngươi đi cầu xin cha, cầu xin gia gia, để cho bọn họ tới giúp ta. Cha sẽ không thể không cứu ta, đại tỷ......"
Ồn ào muốn chết, ồn ào muốn chết!
Kỷ Vân Thư từ từ rút ra khỏi sự áy náy thương tâm.
Nàng quay đầu lại, nói với Lý Triệu một câu: "Hung thủ không phải là ngươi, ngươi sẽ không chết."
Một kết luận mày, khiến cho Lý Triệu kinh hãi quay người lại, nhìn Kỷ Vân Thư, dường như còn có chút không thể tin được.
Phải biết rằng, hai ngày này, vẫn luôn là ác mộng với hắn!
"Ta thật sự không phải là hung thủ?"
Lý Triệu không dám tin tưởng.
Có một đệ đệ như vậy, cũng là bất hạnh ba đời của Giang phu nhân.
Mà lúc này, Lý Triệu cũng đột nhiên chú ý tới bên người mình, có một nữ nhân đang ôm tiểu nữ hài.
Hắn nghiêng đầu nhìn qua, mặc dù khuôn mặt Ngọc Tẩu đã bị đầu tóc hỗn độn che lại, nhưng Lý Triệu cũng tại một khắc này, đã nhận ra nàng.
"Ngọc...... Ngọc Tẩu?"
Không thể tin được, thân mình ngã ngồi xuống trên mặt đất.
Phản ứng như vậy, thậm chí còn muốn lớn hơn cả Giang phu nhân.
Tất cả mọi người đều không thể hiểu rõ, Ngọc Tẩu đến tột cùng là nhân vật nào, khiến cho Giang phu nhân và Lý Triệu đều kinh ngạc như vậy, thậm chí, còn mang theo hoảng loạn.
Kỷ Vân Thư đã thu lại cảm xúc của mình, nàng chậm rãi vừa đi về phía Giang phu nhân, vừa nói: "Ta rốt cuộc hiểu được, vì sao Giang phu nhân không muốn nói ra tình hình thực tế, cũng rốt cuộc hiểu được, vì sao rõ ràng biết phu quân mình đã chết, nhưng không tới báo quan, còn cùng với đệ đệ mình, chôn thi thể phu quân mình."
Giọng nói chấn nhiếp nhân tâm, khiến cả người Giang phu nhân căng chặt thần kinh, gân xanh nổi lên.
"Ngươi nói bậy gì đó?" Giang phu nhân đột nhiên chuyển ánh mắt về phía Kỷ Vân Thư.
Hiện tại, bà ta vẫn không muốn thừa nhận.
"Giang phu nhân, Ngọc Tẩu hiện tại đang ở chỗ này, chính nàng là hung thủ giết Giang lão gia, mà ngươi, cũng nhìn thấy toàn bộ quá trình hành hung của nàng."
Từng lời rơi xuống.
Toàn bộ đại đường chấn động!
Về tình về lý, thật sự không thể nào nói nổi, phu quân mình bị người giết hại, bản thân mình nhìn thấy toàn bộ quá trình, không những không báo quan, còn giúp chôn thi.
Nói ra ngoài, sẽ không có người nào tin.
Người đầu tiên không tin, chính là Huyện thái gia.
Hắn hỏi: "Cái gì? Giang phu nhân nhìn thấy Giang lão gia bị giết? Làm sao giải thích điều này?"
Kỷ Vân Thư cũng không nóng nảy, nàng vẫn nhìn nhìn chằm chằm vào Giang phu nhân.
Cực kỳ kiên định nói: "Nếu như ta đoán không sai, khi ngươi nhìn thấy Ngọc Tẩu giết người, thật ra trong lòng ngươi rất thống khoái. Bởi vì, ngươi đã rất mong muốn Giang lão gia chết đi."
"Ngươi...... ngươi nói hươu nói vượn."
"Nói hươu nói vượn?" Kỷ Vân Thư lạnh lùng cười: "Rất tốt. Sự tình đêm đó, ta sẽ giúp ngươi nói ra."
Ánh mắt Giang phu nhân ngẩn ra!
Kỷ Vân Thư không nhanh không chậm, đi đến trước mặt Lý Triệu, cúi đầu nhìn hắn, nói: "Buổi tối hôm đó, ngươi uống đến nỗi say mềm. Lúc ở trong sân, gặp Giang lão gia lẻ loi một mình. Ngươi ôm thử can đảm một lần, tới vay tiền của Giang lão gia. Nhưng ngươi không nghĩ tới, Giang lão gia căn bản không muốn cho ngươi vay tiền, còn quở trách ngươi một trận, thậm chí có thể còn nói, muốn nói cho tỷ tỷ ngươi biết. Vì thế, ngươi đã tức giận đẩy lão một cái. Giang lão gia bị ngươi đẩy ngã trên mặt đất, chân bị bong gân, phần đầu va vào gốc cây, trong khi ngươi lại phẫn nộ rời đi."
Nói xong, Kỷ Vân Thư đi tới bên người Ngọc Tẩu, nói tiếp: "Giang lão gia vừa vặn bị thương ở chân, vì thế đã ngồi dưới đất rất lâu mà không thể đứng dậy, lúc trước ta từng nói, vết đao trên hài cốt của Giang lão gia là từ trên cao đâm xuống, chứng tỏ hung thủ phải cao hơn Giang lão gia, nhưng thật ra còn có một loại tình huống, đó chính là Giang lão gia ngồi dưới đất, hung thủ đứng, đâm từng đao về phía lão. Và hung thủ kia, chính là Ngọc Tẩu."
Ngọc Tẩu luôn vô cảm, vẫn ôm A Ngữ, tiếp tục hát ru.
Tiếp theo, Kỷ Vân Thư lấy ra con dao nhỏ từ trong ống tay áo của mình, giữ nó ở trong tay, nói: "Ngay sau khi Lý triệu rời khỏi đó, Ngọc Tẩu đã cầm con dao này, từ phía sau cây đại thụ vòng đến trước mặt Giang lão gia. Dưới tình huống lão không hề có sự phòng bị, đã giết chết lão."
Huyện thái gia hỏi: "Chứng cứ đâu?"
"Chứng cứ chính là con dao nhỏ trong tay ta. Ta đã dùng dấm lau sạch lưỡi dao. Sự thật chứng minh, trên con dao này, thật sự có vết máu."
"Đó có thể do nàng không cẩn thận nên cắt phải tay hay không?"
"Không có khả năng." Kỷ Vân Thư đưa ra kết luận, sau đó móc ra tờ giấy đã nhiễm màu đỏ ra, nói: "Trên tờ giấy trắng này, có dính máu từ chỗ vết thương nơi mắt cá chân của Giang lão gia. Và màu sắc này, thật ra cũng là màu máu trên cơ thể người khi còn sống đã bị đông lại, bám vào trên xương, chỉ có thể dùng nước long não cùng với giấm trắng mới có thể biểu hiện ra. Vừa vặn, màu sắc của nó, hoàn toàn giống với vết máu trên con dao này, thậm chí dung hoà đồng nhất khi trộn cả hai lại với nhau."
"Vì thế, điều này đủ để thấy, máu trên dao, chính là của Giang lão gia, mà người giết Giang lão gia, chính là Ngọc Tẩu."
Mọi người kinh ngạc cảm thán vài tiếng.
Trong khi Kỷ Vân Thư tiếp tục nói: "Đồng thời khi Ngọc Tẩu giết Giang lão gia, Giang phu nhân cách đó không xa, cũng thu hết toàn bộ một màn này vào trong đáy mắt. Chờ sau khi Ngọc Tẩu rời đi, Lý Triệu quay lại. Hắn thực sự rất sợ hãi, nhưng Giang phu nhân đúng lúc này mới đi ra và nhờ Lý Triệu giúp đỡ, cùng nhau chôn thi."
"Không đúng, không đúng......" Huyện thái gia vươn tay, cau mày: "Vì sao?"
Kỷ Vân Thư nhìn thoáng qua A Ngữ trong lòng ngực Ngọc Tẩu, tầm mắt đối diện với ánh mắt Giang phu nhân.
"Bởi vì Giang phu nhân biết rằng, nếu lúc ấy báo quan, vậy thì, mọi người sẽ biết trượng phu của mình không chỉ là một người âm dương, còn là một kẻ cầm thú không hơn không kém."
Những lời nói này, giống như hung hăng đạp lên quá khứ của Giang phu nhân. Cả người bà ta lảo đảo, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Kỷ Vân Thư bước tới gần bà ta hai bước, nói giọng nghiêm túc: "Giang phu nhân là một người yêu quý danh dự của mình, thế gia chính là Lý gia, ở trong lòng Giang phu nhân, mặt mũi còn lớn hơn tính mạng người."
"Đừng nói nữa."
Giang phu nhân rốt cuộc mở miệng ngăn lại.