Mục lục
Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Emily Ton.

Bát tự của Tiêu Phi thật tốt, sinh ra được một nhi tử kiêu ngạo và giỏi thu hút trái tim người, còn sinh ra được một nữ nhi có tài ăn nói tốt như vậy, bản thân mình còn được Hoàng thượng sủng ái.

Có lẽ là đời trước, bà ta đã cứu vớt toàn bộ hệ Ngân Hà!

Cảnh Huyên dù sao cũng là công chúa, muốn đi theo, Kỷ Vân Thư không thể cự tuyệt, đành phải ngồi ngay ngắn, không nói không đáp.

Trong xe ngựa đột nhiên tiến vào một người, lại còn là công chúa, Cảnh Dung bên ngoài tất nhiên sẽ không bỏ qua nàng ta.

Quả nhiên, mành bị kéo ra, bàn tay Cảnh Dung tiến vào, bắt được cánh tay Cảnh Huyên.

"Đi xuống!"

Giọng nói khiến người cảm thấy có chút khủng bố.

Cảnh Huyên bị túm và đồng thời bị kéo ra bên ngoài, theo bản năng nắm lấy Kỷ Vân Thư, khiến cho thân mình Kỷ Vân Thư cũng bị kéo nghiêng về hướng bên ngoài xe ngựa.

Thấy thế, lực trên tay Cảnh Dung giảm xuống một chút.

"Hoàng huynh, muội sẽ không gây thêm phiền toái cho huynh, muội cam đoan." Rất chân thành.

"Ta đếm ba tiếng, nếu như muội vẫn không xuống, ta sẽ đánh gãy chân muội, ném ra ngoài."

"Huynh lại như vậy!"

Trong mắt Cảnh Huyên ngấn nước, theo bản năng rụt rụt hai chân ra sau, cả người cũng hết sức dịch sát ra sau.

Thật ra việc này không phải là lần đầu tiên. Bảy năm trước, Cảnh Huyên mới mười tuổi, bởi vì lén lút vào Dung Vương phủ, quấn lấy Cảnh Dung không bỏ, Cảnh Dung đã đẩy nàng đi cả một buổi sáng cũng không thể đuổi được con sên này ra ngoài.

Vì thế cuối cùng, thật sự không thể nhịn được nữa, Cảnh Dung đã cầm một thanh kiếm dùng để trang trí phòng trong, dùng chuôi kiếm đánh mạnh vào chân nàng.

Kết quả rất rõ ràng, Cảnh Huyên phải nằm ở trên giường suốt một tháng, Tiêu Phi đã khóc trước mặt Hoàng thượng hai ngày, cuối cùng Hoàng thượng thật sự không thắng nổi mỹ nhân khóc, hơn nữa lúc đó, cũng vừa lúc trùng với lễ tang của Hoàng hậu, Hoàng thượng lập tức phạt Cảnh Dung đi tới lăng mộ, thủ một năm.

"Hoàng huynh, muội sẽ không gây phiền toái cho mọi người, muội đảm bảo còn không được sao? Muộn chỉ đứng yên bên cạnh, không nói lời nào, thật sự."

"Một, hai......"

Một số ba cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng hắn, Kỷ Vân Thư đã mở miệng nói, "Thời gian không còn sớm nữa, nên nhanh chóng đi đi."

Ý ngoài lời, chính là đồng ý lưu lại Cảnh Huyên.

Cảnh Huyên nghe ra được ý trong đó, đương nhiên vô cùng vui vẻ, nở một nụ cười đầy cảm kích về phía Kỷ Vân Thư.

Cảnh Dung ngẫm lại, châm chước một chút, cuối cùng thu hồi bàn tay đang kéo tay Cảnh Huyên.

Hắn hừ một tiếng, buông mành, lên ngựa, hạ lệnh xuất phát.

Bên trong xe ngựa, Cảnh Huyên vặn vẹo cánh tay của mình bị nắm đến nỗi đau nhức, trong miệng bắt đầu oán giận, "Hoàng huynh này, động một chút là tức giận với ta. Huynh ấy đã ở bên ngoài nửa năm, vốn cho rằng tính tình kia có thể sửa rồi, không ngờ vẫn thô lỗ táo bạo như thế."

"Ngươi đã từng đắc tội với hắn?" Kỷ Vân Thư hỏi.

"Nào có nào có?" Nàng vội vàng phủ nhận, "Trong số tất cả các huynh đệ tỷ muội, ta thích nhất là hoàng huynh Cảnh Dung. Huynh ấy nhìn qua thì lạnh như băng, nhưng ta biết, thật ra huynh ấy đối xử với ta rất tốt."

Đối xử với ngươi rất tốt?

Vậy còn muốn đánh gãy chân ngươi?

Chẳng lẽ, đây là câu mà mọi người thường nói, không làm sẽ không chết?

Ngay khi trong lòng Kỷ Vân Thư đang nghi hoặc, hai tròng mắt Cảnh Huyên đã nâng lên, vẻ mặt cảm động bắt đầu nhớ lại.

Nàng nói, "Bảy năm trước, khi đó ta mới mười tuổi. Người Viễn tộc tới, nói là muốn liên hôn cùng với hoàng thất, phụ hoàng đã thương thảo với mẫu phi, chờ sau khi ta cập kê, sẽ để ta đi hòa thân, mẫu phi cũng đã đồng ý. Sau khi ta biết được, năn nỉ mẫu phi rất lâu, nhưng mẫu phi căn bản không để ý tới cảm xúc của ta. Vì thế, ta liền lén ra khỏi cung, đi tìm hoàng huynh, nhờ huynh ấy ra chủ ý giúp ta. Nhưng hoàng huynh không hề có phản ứng gì, ta tiếp tục quấy rầy huynh ấy một thời gian, cuối cùng, huynh ấy tức giận đến nỗi đánh gãy chân ta."

Lời nói của nàng dừng lại ở đây, bất ngờ nở một nụ cười tươi rói.

Sau đó tiếp tục, "Đúng là bởi vì hoàng huynh đánh gãy chân ta, khi đám người Viễn tộc biết được, lập tức muốn hủy bỏ hôn sự với phụ hoàng, ngược lại đã đổi thành Bát tỷ tỷ đi hòa thân. Mặc dù bên ngoài là hoàng huynh đánh gãy chân ta, nhưng ta biết, huynh ấy là đang giúp ta. Tuy nhiên, điều đó đã hại huynh ấy phải đi thủ lăng mộ một năm."

Cảm giác áy náy trong lòng nàng dâng lên!

Tóm lại, mặc dù phương pháp của Cảnh Dung quá bất chính, thủ đoạn cũng quá kích, nhưng không thể không nói, rất có hiệu quả.

Trong lòng Kỷ Vân Thư đối với hắn, thực sự có thêm một ấn tượng khác.

Đôi mắt Kỷ Vân Thư hơi rũ xuống, tâm tư có chút dao động.

Cảnh Huyên quơ quơ hai tay trước mắt Kỷ Vân Thư.

"Ngươi đang nghĩ gì vậy?"

"Không có gì."

"Sao ngươi giống Tam hoàng huynh của ta như thế, đều thích phát ngốc. Nhưng ta không thích huynh ấy, ta thích ngươi."

Xương sống Kỷ Vân Thư chợt lạnh, khóe miệng co giật.

Sau một khắc, thân mình Cảnh Huyên đột nhiên dịch tới gần Kỷ Vân Thư, đôi mắt đẹp cong lên, cắn cắn môi, mang theo giọng điệu âm dương quái khí nói, "Ta thấy da tiên sinh rất mịn, ta thật sự rất thích."

"Công chúa, thỉnh tự trọng."

"Vì sao ta phải tự trọng? Thích chính là thích, không thích chính là không thích. Hôm qua ngươi quỳ gối trong đại điện, buộc phụ hoàng hứa cho ngươi khai quan. Ngươi có biết, trước đây, nếu như có người dám vượt quyền bức bách phụ hoàng, người kia, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng khí phách này của ngươi, ngay cả phụ hoàng cũng thua, ta cũng chưa từng thấy ở bất kỳ trên người triều thần nào. Vì thế bản công chúa đối với ngươi......"

Trong khi nói, nàng còn muốn vươn ngón trỏ ra, nhẹ nhàng nhấc cằm Kỷ Vân Thư lên.

"Vừa gặp đã thương!"

Hả!

Tim gan Kỷ Vân Thư, run rẩy dữ dội.

Kỷ Vân Thư đầu tiên là thất thần, ngay lập tức nắm tay Cảnh Huyên, lấy ra khỏi cằm mình.

Kỷ Vân Thư nhắc lại lần nữa, "Công chúa, thỉnh tự trọng!"

"Ta càng không, không chỉ có như thế, ta còn muốn nhìn một chút, gương mặt dưới lớp mặt nạ này của ngươi, rốt cuộc có bộ dáng thế nào?"

Nàng duỗi tay muốn nắm lấy mặt nạ Kỷ Vân Thư.

Kỷ Vân Thư nghiêng người, sắc mặt lạnh lùng, "Nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, ta sẽ cho xe ngựa dừng lại, để Vương gia ném ngươi xuống."

Tay Cảnh Huyên dừng lại, lập tức an phận, nhấp môi, ngoan ngoãn ngồi yên.

"Ta chỉ nói giỡn với ngươi một chút, sao phải xem đó là sự thật?"

"Vui đùa cũng được, sự thật cũng thế, nếu công chúa thật sự muốn biết chân tướng vụ án mất tích, hãy an phận một chút, đừng khiêu chiến với sự kiên nhẫn của người khác."

"Đã biết đã biết, cùng lắm thì ta sẽ không ầm ĩ với ngươi."

Nàng quay đầu, xốc bức mành lên.

Hiện tại đã tới thành nam, dọc theo đường đi đều có rất ít người, nàng nhìn qua vài lần, cảm thấy không có gì thú vị, lập tức lại ngồi ngay ngắn, thỉnh thoảng đánh giá Kỷ Vân Thư.

Và Kỷ Vân Thư, tất nhiên là "sợ" nàng ta, dịch hơi xa một chút, buộc mặt nạ trên mặt càng chặt hơn một chút.

Khi đã tới nghĩa trang, hai người trước sau bước xuống xe ngựa!

Bên ngoài nghĩa trang, đều là người của Kinh Triệu Doãn. Khi bọn họ vừa nhìn thấy Cảnh Dung, tất cả lần lượt hành lễ, hoàn toàn không nhìn thấy Cảnh Huyên đang an phận đi xuống.

Kỷ Vân Thư đi theo phía sau Cảnh Dung đi vào, trong viện đã đứng đầy người, sắc mặt mỗi người đều rất không tốt.

Một số che miệng lại, mặt đỏ lên.

Một số thậm chí nhắm mắt lại, quay lưng về phía căn phòng!

Có thể thấy được thi thể kia, ghê tởm cỡ nào!

Kỷ Vân Thư liếc mắt nhìn những người này một cái, xem thường bọn họ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK