Kỷ Vân Thư suy nghĩ trong lòng một lát, nói: "Từ hôm nay trở đi, ta sẽ ở lại Trúc Khê Viên."
"Không được!"
Cảnh Dung ngay lập tức bác bỏ.
Hơn nữa hắn vội nói: "Nàng cần phải ở bên cạnh bổn vương! Nếu không, nếu nàng xảy ra việc gì ngoài ý muốn, ai sẽ nhặt xác cho nàng?"
Người này!
Có thể nói chuyện tốt hơn một chút được không?
Thật là độc miệng!
Kỷ Vân Thư nhíu mày: "《Lâm Kinh Án》 không thể tiếp tục bị trì hoãn, những quan tài đặt ở đây khá xa phủ Vương gia. Nếu như ta đi qua đi lại sẽ lãng phí không ít thời gian, chi bằng hãy lưu lại nơi này sẽ thuận tiện hơn."
"Điều này......"
Trong khoảnh khắc, nàng lại ngắt lời hắn và tiếp tục nói: "Vương gia không cần lo lắng, không phải có Tử Câm ở bên người ta hay sao? Nàng ấy nhất định sẽ bảo vệ ta chu toàn. Hơn nữa nơi này rất yên tĩnh, khi ta vẽ cũng không bị người quấy rầy."
Khi nghe nàng nói những lời này, Cảnh Dung tinh tế híp mắt suy nghĩ một hồi.
Sau đó hắn thở dài một hơi, nói: "Nếu vậy, bổn vương sẽ để Lang Bạc đi theo nàng."
Đây là sự nhượng bộ của hắn!
"Lang Bạc là người của Vương gia, ta có Tử Câm là đủ rồi."
"Trong khoảng thời gian này, trong cung sẽ bắt đầu bận rộn, ta phải thường xuyên tiến cung cũng không thể mang theo hắn. Vì vậy, vẫn nên để hắn lưu lại đây, bổn vương sẽ an tâm hơn một chút. Nàng yên tâm, hắn sẽ không quấy rầy nàng."
Miệng lưỡi này của hắn, căn bản không dung Kỷ Vân Thư tiếp tục từ chối!
Nhưng ——
Bận rộn?
Bận rộn cái gì?
Mặc dù Kỷ Vân Thư không muốn hỏi, nhưng vẫn dâng lên lòng hiếu kỳ.
Cảnh Dung dường như nhìn thấu tâm tư của nàng, hai tay đặt sau lưng, nói rõ.
"Sinh thần của phụ hoàng sắp tới gần, hơn nữa, ngày đại thọ hôm đó, các giai nhân tài tử của các phủ đều sẽ tiến cung. Mục đích, chính là vì Thái Tử tuyển phi. Trên dưới trong triều đều đã bắt đầu trù bị, bổn vương cũng cần phải tốn ít nhiều thời gian để suy nghĩ một phần lễ để tặng phụ hoàng, một phần để tặng Thái Tử."
Tuyển phi?
Thái Tử Phi?
Nói cách khác, Kỷ Mộ Thanh sẽ sắp vào kinh?
Quả nhiên! Từ Cẩm Giang đến kinh thành, những gì nên phải đối mặt, nàng thật sự muốn trốn cũng trốn không được.
Nàng quay mặt đi, che dấu tâm tư của mình.
"Vậy Vương gia hãy nhanh chóng đi chuẩn bị lễ đi, nơi này quá nhiều quan tài, có chút đen đủi. Hơn nữa, Vương gia vốn không ngửi được mùi thi thể thối, trên người ta cũng không mang theo gừng ngâm dầu mè."
Vì sao nghe có vẻ như rất khó xử?
Nhưng ngay lập tức lại gợi lên ký ức của hai người lần đầu tiên khi ở nghĩa trang Cẩm Giang.
Nàng đã nhét một miếng gừng sống vào trong miệng hắn, hắn cho rằng đó là độc dược.
Chỉ cần nghĩ về điều đó, khóe miệng Cảnh Dung lại hiện lên một nụ cười.
Một lúc sau, hắn nói: "Vậy được, lần sau nàng nhớ chuẩn bị."
"Vâng!" Nàng ngoan ngoãn đồng ý.
"Vậy nàng có lời gì khác muốn nói nữa không?"
"Tạm thời......" Nàng cúi đầu: "Không có!"
Cảnh Dung nhấp nhấp miệng, vốn định nói gì đó, cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, chỉ nói: "Được, vậy bổn vương đi trước, sau đó sẽ nói Lang Bạc đưa mấy nha đầu qua đây. Mặc dù nơi này khá yên tĩnh, nhưng cần phải đặt mua một số thứ, cũng cần phải có người chăm sóc nàng. Đương nhiên, cũng cần một gian phòng cho bổn vương ở."
"Cái gì?"
Kỷ Vân Thư kinh ngạc!
Cảnh Dung không chút để ý hỏi: "Trúc Khê Viên lớn như vậy, không dung nổi bổn vương hay sao?"
Ngươi là một tôn Phật, ngôi miếu này quá nhỏ.
Nhưng lời nói vừa đến bên miệng, nàng lại không có tiền đồ chỉ phun ra một chữ.
"Vâng!"
Vì thế, Cảnh Dung vừa lòng rời đi.
......Edit & Dịch: Emily Ton....
Cũng ngay khi Cảnh Dung vừa mới rời đi, một người khác đã tiến vào hậu viện này.
Đó không phải là ai khác, đúng là Lý Thời Ngôn!
Hắn vốn định quay về Khúc Khương cùng với Tô Tử Lạc, nhưng không ngờ đội hộ vệ Hoàng thượng lại đích thân "hộ tống" Tô Tử Lạc trở về, tất nhiên bọn họ sẽ không thể mang theo hắn.
"Thư nhi!"
Từ xa hắn đã hét lên một tiếng.
Kỷ Vân Thư chấn động toàn thân, viên kẹo mạch nha này!
"Sao ngươi vẫn còn ở đây?"
"Như thế nào? Không muốn nhìn thấy ta?" Hắn cười cười.
Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng lắc đầu.
Lý Thời Ngôn giống như một khách quan, quét ánh mắt hứng thú nhìn quanh một vòng quan tài trong viện.
"Những quan tài này, thật sự đã được chôn mười bốn năm qua?"
Ồ!
Tin tức của hắn rất linh thông.
Nếu không sẽ không tìm được nơi đây, cũng sẽ không biết những quan tài này đã được chôn ở dưới nền đất mười bốn năm.
Lý Thời Ngôn cuốn một đầu ngón tay lên, gõ gõ trên quan: "Là gỗ Nam! Chủ tử nhà này thật sự có đủ tiền."
Đương nhiên là có tiền rồi!
Dù sao cũng là Ngự Quốc Công phủ. Hơn nữa, lúc ấy còn do Hoàng thượng hạ lệnh đại táng.
Nếu 67 bộ quan tài hạ nhân đều là gỗ Nam, vậy ——
Những chiếc quan tài của Ngự Quốc Công cùng với phu nhân và hài tử của ông ấy ở nghĩa trang, có lẽ đều được nạm vàng nạm bạc.
Điều này sẽ khiến cho các nhà khảo cổ trong tương lai vui mừng tới nỗi, ngay cả miệng đều không thể khép lại được.
Kỷ Vân Thư nhìn hắn, thờ ơ mở miệng hỏi: "Tô tiên sinh đã rời khỏi kinh thành, ngươi còn định ở mãi trong kinh thành này sao?"
"Ta tới đây là muốn từ biệt nàng." Hắn ngẩng đầu lên.
"Phải không? Vậy trên đường Lý công tử nên cẩn thận một chút."
Nàng nói với giọng điệu rất nhẹ nhàng!
Mặc dù kẹo mạch nha vẫn là kẹo mạch nha, nhưng nói đến cùng, khi ở trên Lương Sơn, hắn đã cứu nàng, cũng xem như một chính nhân quân tử.
Hiếm khi nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng của Kỷ Vân Thư, trái tim Lý Thời Ngôn giống như một nốt nhạc, vội vàng lao về phía nàng.
Hắn nhướng mày: "Nếu như nàng luyến tiếc, có thể giữ ta lại, nói không chừng, bản công tử sẽ rất vui vì được nàng lưu lại."
Ca, ngàn vạn đừng!
Nếu như nơi này có máy bay, cho dù ta ăn màn thầu dưa muối một tháng, cũng sẽ tiết kiệm để mua cho ngươi mua vé để ngươi biến khỏi đây!
Kỷ Vân Thư lui ra sau hai bước.
Nàng nghiêm mặt nói: "Lý công tử có tai mắt khắp nơi, chuyện mờ ám giữa hai nước có lẽ cũng biết. Một khi đã như vậy, ngươi nên nhanh chóng rời khỏi Đại Lâm đi. Nơi này, chung quy sẽ không phải là nơi ngươi nên ở lại!"
"Ta biết!" Nụ cười trên khoé miệng hắn lập tức cứng đờ, bất ngờ nói: "Ngay như Tô Tử Lạc là người thông minh như vậy, đến cuối cùng cũng thua. Đại Lâm này, thật sự là nơi nước sâu, nhưng......" Hắn tình nồng ý đậm nhìn Kỷ Vân Thư, "Nước sâu trong ao này khiến ta lau mắt mà nhìn, chỉ có một con cá chép nhỏ là nàng mà thôi!"
Ai ai ai, ngươi đang khen ta sao?
Hay là đang châm chọc ta?
Trong lòng Kỷ Vân Thư cảm thấy hơi căng thẳng.
Tuy nhiên, sự nghiêm túc của Lý Thời Ngôn đã bị cuốn đi ngay trong chốc lát.
Hắn lập tức cao giọng nói: "Thôi thôi, hôm nay ta sẽ phải rời đi. Sau này, cũng không biết còn có thể gặp lại nàng hay không. Tuy nhiên, nếu tương lai còn có cơ hội, ta nhất định sẽ mang nàng về Khúc Khương, làm thê tử của bản công tử."
Tự tin!
Tự mãn!
Nhưng ——
Lý Thời Ngôn rõ ràng cực kỳ nghiêm túc!
Kỷ Vân Thư không muốn cãi nhau với hắn, càng không có tâm tư đáp lại những lời hắn nói.
Vừa đúng lúc này, Tiểu Lộ Tử chạy vào, xoa xoa đôi tay, đứng ở nơi xa nói với Lý Thời Ngôn: "Công tử, cần phải đi."
"Ồn ào gì vậy!"
Hắn hiện lên vẻ mặt không vui!
Tiểu Lộ Tử nói tiếp: "Nếu hiện tại không lên đường vào lúc này, chờ tới khi rời khỏi kinh thành, buổi tối chúng ta sẽ phải ăn ngủ ngoài trời. Đi vào canh giờ này, vừa vặn sẽ đến Lãng Châu, chỗ đó có khách điếm."
"Đã biết, đi đi đi!"
Lý Thời Ngôn xua xua tay.
Tiểu Lộ Tử chần chừ không nhúc nhích.
Đoán chừng một lát nữa, mình sẽ lại bị đánh.