“Tô Tiểu Mễ?”
Tô Tiểu Mễ quay đầu liền thấy một người đàn ông, nhìn hơi quen mắt lại không nhớ nỗi từng gặp qua ở đâu. Người nọ nhìn ra ánh mắt nghi ngờ của Tô Tiểu Mễ: “Không nhận ra tôi à? Hồ Bân đây.”
“Hồ Bân?” Dù Hồ Bân đã khai báo tên mình, Tô Tiểu Mễ vẫn không nhớ nỗi.
“Mới đây thôi đã quên tôi? Thật quá đáng, tôi lại nhớ cậu rất rõ, tôi là bạn học trung cấp của cậu, tên Hồ Bân, cậu trước kia còn gọi tôi là Tiểu Hồ Tử.” Xem ra Tô Tiểu Mễ hoàn toàn đem hắn quên mất, Hồ Bân có phần thất vọng.
Nghe thấy lời nhắc nhở, trí nhớ Tô Tiểu Mễ mới từ từ hồi phục, cao hứng hét lên: “Là cậu à, lâu rồi không gặp, cậu thay đổi nhiều như vậy, tớ làm sao nhận ra.” Hiện tại trong đầu Tô Tiểu Mễ trừ Nghiêm Ngôn nào còn chỗ trống để chứa thêm mấy người khác.
“Đâu nhiều như cậu nói, à, cậu sống ở gần nơi này?”
“Đúng vậy, ở tòa cao ốc ngay cua quẹo phía trước thôi, còn cậu?”
“Tôi vừa lúc có việc đi ngang qua, vào siêu thị mua bao thuốc không ngờ lại gặp cậu, thật trùng hợp.” Tình cờ gặp được bạn cũ, Hồ Bân rất cao hứng, lúc trước còn ở trung học tính cánh nhí nhố hồ đồ của Tô Tiểu Mễ làm cho Hồ Bân rất thích, chẳng qua ngại không mở miệng. Không ngờ lại có cơ hội gặp lại Tô Tiểu Mễ, cậu ta không hề thay đổi, trông vẫn rất đáng yêu.
Hồ Bân chờ Tô Tiểu Mễ mua xong những thứ cần thiết, sóng vai cùng rời đi: “Tôi đưa cậu đến dưới lầu, được không.”
“Ừm, không nên ngồi một chút? Dù sao chúng ta cũng đã lâu không gặp.”
“Hôm nào đi, hôm nay quả thật có chuyện. À, cậu cho tôi số di động, sau này muốn liên lạc cũng tiện.”
Nhiều năm sau không ngờ được gặp lại bạn học cũ, Tô Tiểu Mễ vui vẻ cười muốn toét miệng, sảng khoái đem số di động đưa cho Hồ Bân, nói lại hai người trước kia cũng rất quậy. Khoảng thời gian đó đầy ấp tiếng cười, thằng nhóc năm đó giờ đã trở thành người đàn ông chính chắn. Nhưng Tô Tiểu Mễ tuyệt không hối hận, vì chỉ có lớn lên cậu mới gặp được Nghiêm Ngôn.
Chỉ cần nghĩ đến Nghiêm Ngôn, khuôn mặt Tô Tiểu Mễ sẽ rạng ngời hạnh phúc.
Hồ Bân thấy Tô Tiểu Mễ lộ ra loại biểu tình đó, xem như được một tia khích lệ dũng cảm, cho rằng lần này hắn sẽ có triển vọng.
Lúc này, Nghiêm Ngôn vừa tan sở lái xe trở về thì thấy được màn này, hai người đứng ở nơi đó, ánh mắt mập mờ trao nhau nụ cười ngọt lịm, khiến khắn thật không thoải mái, chờ đậu xe xong thì Hồ Bân đã rời đi. Tô Tiểu Mễ thấy Nghiêm Ngôn trở về, cười híp mắt chạy tới kéo ống tay áo Nghiêm Ngôn: “Ngôn, anh về rồi.”
“Ừm”
“Em mới vừa mua thức ăn trở lại, có chút việc mới trễ nãi, hôm nay anh có nhớ em không?”
“Người đàn ông vừa rồi là ai?” Nghiêm Ngôn hỏi.
“Anh nói Tiểu Hồ Tử sao, đó là bạn học trung cấp của em, hôm nay tình cờ gặp ở siêu thị, thật trùng hợp. Em vốn định mời cậu ta lên nhà ngồi nói chuyện, đáng liếc cậu ta lại bận.” Tô Tiểu Mễ hoàn toàn không để ý sắc mặt Nghiêm Ngôn biến đổi, đi vào thang máy càng nói càng dũng cảm: “Tên đó đúng là ngày càng đẹp trai .”
Nói tới đây, Tô Tiểu Mễ mới dùng dư quang nhìn khuôn mặt thối của Nghiêm Ngôn, cho rằng mình nói sai bèn dán đến lấy lòng, không ngừng vặn vẹo thân thể của mình: “Bất quá đẹp trai mấy cũng không đẹp bằng anh, anh là người đẹp trai nhất đời này em gặp, đẹp trai nhất, đẹp trai nhất, đẹp trai bạo luôn đó.” Tô Tiểu Mễ thật sự tìm không ra từ ngữ khích lệ, chỉ có thể lặp lại nhiều lần từ đang nói.
Nhưng bộ dạng Nghiêm Ngôn vẫn không có vẻ đỡ hơn tí nào, chờ thang máy đến, cả hai đi ra, đặt chân vào phòng, Nghiêm Ngôn lại lên tiếng: “Không cho phép tên kia đặt chân vào ngôi nhà này.”
“Người nào?” Nghiêm Ngôn nói như vậy, Tô Tiểu Mễ không kịp phản ứng.
“Người đàn ông vừa rồi.”
“Anh nói Tiểu Hồ Tử, tại sao vậy?” Tô Tiểu Mễ không hiểu, bình thường Nghiêm Ngôn đối với việc gì cũng thờ ơ, lần này sao lại quản nhiều như vậy.
“Anh không cho phép là đúng, đâu tới nhiều tại sao.”
Tô Tiểu Mễ không nghe lời Nghiêm Ngôn, quát ầm lên: “Tại sao chứ, tại sao chứ, tại sao chứ hả, bình thường Dương Huy cùng Lưu Ứng Tinh hai đồ bỏ đi kia có thể lui tới, tại sao bạn trung học em lại không được, anh rõ ràng thiên vị, bất công, không phải chỉ có bạn anh mới là bạn.” Đôi khi Tô Tiểu Mễ cũng rất cố chấp.
“Không cho đấy.” Nghiêm Ngôn không thể nói ra mình đang ghen.
“Tại sao chứ, tại sao chứ, tại sao chứ hả, anh không cho em lý do chính đáng, em sẽ không khuất phục dưới thế lực bóng tối .”
“Nhìn không vừa mắt.” Nghiêm Ngôn cho Tô Tiểu Mễ một lý do, nghĩ rằng cậu sẽ buông tha, nào ngờ lại bị cơn lốc câu hỏi quật tới tấp.
“Tại sao anh lại nhìn không vừa mắt, anh chỉ nhìn thoáng qua sao có thể không vừa mắt người ta rồi? Em cũng không vừa mắt bạn học anh đây này, rồi hãy nói bình thường anh đâu quản nhiều như vậy, lần này tại sao cấm cản, thật kỳ quái.”
Nghe thấy Tô Tiểu Mễ không ngoan ngoãn nghe lời, Nghiêm Ngôn tức giận bộc phát, vừa nãy hắn ngồi trên xe trông thấy ánh mắt Hồ Bân nhìn Tô Tiểu Mễ có điểm mập mờ, hắn đã cảm thấy khác lạ, hiện tại Tô Tiểu Mễ còn ngang bướng đôi co với mình, Nghiêm Ngôn đốt một điếu thuốc, quát: “Đây là nhà anh, không cho hắn vào.”
Nghiêm Ngôn lạnh lùng nói ra những lời này, lòng Tô Tiểu Mễ co rút một cái, cái gì mà đây là nhà hắn, rõ ràng hai người đã kết hôn, hắn tại sao nói như vậy, cậu tức giận đem thức ăn ném xuống đất: “Anh hôm nay bị bệnh phải không!” Tô Tiểu Mễ mới vừa thốt lời, biết ngay đã nói nặng lời, nhưng trên mặt Nghiêm Ngôn không hề có biểu tình, dụi thuốc lá, trở về đến phòng ngủ, còn sập cửa thật mạnh, sau đó thì không có đi ra ngoài.
Tô Tiểu Mễ sợ nhất Nghiêm Ngôn nổi giận, vì Nghiêm Ngôn không vui cậu sẽ rất khó chịu, bất quá lần này cậu không làm sai, rõ ràng là hắn kiếm chuyện vô cớ, còn mắng người, nói những lời khiến cậu đau lòng.
Hiện tại Tô Tiểu Mễ hơi lo lắng, cậu tuy rằng rất hay giận dỗi nhưng cũng rất nhanh lãng quên.
Nhanh đem thức ăn chuẩn bị thật tốt, nhẹ nhàng mở ra cửa phòng ngủ, Nghiêm Ngôn không mở đèn, cả gian phòng như bị bóng tốt nuốt chửng.
Nghiêm Ngôn nằm trên giường không nhúc nhích, bình thường đều do Tô Tiểu Mễ cáu kỉnh, lần này lại đổi ngược.
“Ăn cơm.” Tô Tiểu Mễ nhỏ giọng gọi một tiếng, hoàn toàn im phăng phắt không ai trả lời.
Cậu đứng chôn chân tại chỗ, Nghiêm Ngôn vẫn nằm trên giường, hai người không ai nói với ai. Không biết giằng co bao lâu, món ăn bên ngoài cũng đã nguội, hai người đã thật lâu chưa từng chiến tranh lạnh như vậy, mặc dù Tô Tiểu Mễ không biết nguyên nhân khiến hắn không vui là cái gì, tuy nhiên nếu Nghiêm Ngôn chịu nói, có lẽ khiến Tô Tiểu Mễ vui ngất trời. Đáng tiếc Nghiêm Ngôn căn bản sẽ không mở lời.
Chờ thật lâu, Tô Tiểu Mễ rốt cục mở miệng thêm lần nữa: “Em chờ anh ra ngoài cùng dùng cơm.” Nói xong liền lui ra khỏi gian phòng.
Mới ra khỏi phòng, lỗ mũi Tô Tiểu Mễ đã liền ê ẩm. Tại sao lại cãi vả, cậu một chút cũng không muốn cãi vả, cứ giống ngày hôm qua không phải tốt lắm sao, chờ Nghiêm Ngôn về nhà, sau đó cả hai cùng dùng cơm, cùng nhau xem ti vi, nằm trên đùi Nghiêm Ngôn nhìn hắn hút thuốc lá. Mặc dù mỗi ngày đều làm một công việc nhưng Tô Tiểu Mễ tuyệt không thấy mệt cũng không thấy chán.
Tô Tiểu Mễ nhìn món ăn ngẩn người, trong phòng ngủ một chút động tĩnh cũng không có, chờ rồi lại chờ Tô Tiểu Mễ ngủ quên trên bàn hồi nào không hay. Chờ cậu lần nữa tỉnh lại thì người đã nằm trên giường, nhìn lại bên cạnh Nghiêm Ngôn đã rời đi. Ngay cả hôn chào buổi sáng cũng không có, Tô Tiểu Mễ tức giận đem gối ném loạn xạ: “Đàn ông thối, tính tình cũng thối.”
Ngay lúc này điện thoại Tô Tiểu Mễ lại vang lên.
“A lô, ai đó?”
“Tôi đây, Hồ Bân, hôm nay cậu có bận việc gì không?”
“Cũng không có việc gì”
“Vậy có thể ra ngoài dùng cơm một bữa?”
Tô Tiểu Mễ lưỡng lự đắn đo, ngày hôm qua Nghiêm Ngôn vì chuyện Hồ Bân mà cãi vả với cậu, nếu cậu lại lén lút đi gặp Hồ Bân, hắn nhất định không vui, nhưng cậu cũng không thể vì Nghiêm Ngôn nhìn không vừa mắt mà tuyệt giao với bạn thân mình. Ngẫm nghĩ xong, Tô Tiểu Mễ gật đầu đồng ý với Hồ Bân.
Tô Tiểu Mễ đem quần áo lần trước Nghiêm Ngôn mua cho mình, chỉnh lại một chút, rồi đi ra cửa.
Hồ Bân lái xe tới dưới lầu đón Tô Tiểu Mễ, khởi động đi tới một nhà hàng tây.
“Cậu không cần lãng phí thế đâu.” Thấy Hồ Bân có phần nhiệt tình, Tô Tiểu Mễ ngại ngùng từ chối, cậu từ trước đến nay chỉ thích dùng tiền Nghiêm Ngôn.
“Lãng phí cái gì, thật vất vả mới gặp lại được bạn học cũ, không thể mời dùng một bữa ngon sao, đi, chúng ta vào thôi.”
Hai người tìm một vị trí thoải mái gần cửa sổ ngồi xuống, đến khi món ăn được dọn lên, là một tên rất ham ăn vậy mà Tô Tiểu Mễ hôm nay lại không muốn động đũa. Bàn tay cậu siết chặt điện thoại, chờ Nghiêm Ngôn gửi nhắn tin cho mình.
✪ ✪ ✪
Hồ Bân thấy Tô Tiểu Mễ không động đũa, quan tâm hỏi: "Sao rồi? Món này không hợp khẩu vị?"
Tô Tiểu Mễ lắc đầu: "Không món này rất ngon."
"Vậy cậu ăn nhiều một chút."
"Được".
"Cậu hiện tại đang làm gì?" Hồ Bân đối với tất cả chuyện liên quan đến Tô Tiểu Mễ đều thật tò mò.
"Không có đi làm, Tớ ở nhà chơi thôi."
"Không thấy nhàm chán? Có muốn đến công ty chúng tôi không, công ty vừa lúc cần tuyển người." Lần này Hồ Bân không muốn bỏ lỡ Tô Tiểu Mễ, lại không nghĩ đến thật ra hắn đã bỏ lỡ lâu rồi, Tô Tiểu Mễ bây giờ là có chồng nam sĩ, chiếc nhẫn kết hôn trở thành bảo bối của cậu, bình thường cậu đem cất nó trong hộp quý báu của mình, chỉ khi có chuyện quan trọng mới lấy ra đeo, tránh cho viên hột xoàn thật lớn mất đi vầng sáng lóng lánh.
"Nào có, không nhàm chán chút nào, tớ còn thích ở nhà chơi nữa cơ." Tô Tiểu Mễ hiện đang cân nhắc có nên đem chuyện Nghiêm Ngôn nói cùng Hồ Bân .
Nếu nói ra không biết hắn có chán ghét mình hay không, sau đó còn kể lại cho mấy bạn học trung cấp, một truyền mười , mười truyền một trăm.
Ngay lúc này, Nghiêm Ngôn vừa vặn gọi điện thoại đến, Tô Tiểu Mễ luống cuống tay chân ấn nút nghe: "Alo, Ngôn."
Nghiêm Ngôn vẫn không nói gì, Hồ Bân bên kia theo dõi biểu tình Tô Tiểu Mễ hỏi: " Người nào gọi cho cậu vậy? Bộ dạng cậu có vẻ rất gấp gáp."
Đầu nọ Nghiêm Ngôn loáng thoáng nghe thấy giọng đàn ông, khẽ cắn răng: " Lập tức Về nhà cho anh". Nói xong cúp điện thoại, hôm qua mới ầm ĩ một trận, hôm nay Tô Tiểu Mễ lại không nghe lời chạy lung tung, có phải hắn đã quá cưng chiều nên Tô Tiểu Mễ mới hư như vậy. Xem ra không dạy dỗ người này một trận cậu ta sẽ trèo lên tận trời. Chỉ cần nghĩ đến Tô Tiểu Mễ cùng người đàn ông khác không biết ở nơi nào dùng cơm, Nghiêm Ngôn tức muốn bốc khói, đem văn kiện trong tay vặn xoắn thành một đoàn.
Nghe được lời nói bá đạo của Nghiêm Ngôn, Tô Tiểu Mễ bất giác trau lại đôi mày, hắn tại sao lại giận nữa rồi. Ngày thường hắn cùng Lô Y Y, Âu Dương Giai cùng dùng cơm thì thế nào, bây giờ hắn cùng bạn học dùng cơm, chỗ nào chọc trúng hắn, chắc chắn do cậu quá nuông chiều mới làm Nghiêm Ngôn hư như thế, tính tình cũng ngày càng kiêu căng. Tô Tiểu Mễ, cậu không có lập trường nói điều này đâu.
"Tại sao?"
"Không có sao trăng gì hết, gặp phải tên cuồng nóng tính thôi." Tô Tiểu Mễ đem di động đập mạnh lên bàn, bắt đầu xử lý mấy món ăn trên bàn như thể hả giận, anh có gì mà tức giận, này thì tức giận, ông đây ăn chết anh, cắn nát anh, kéo dãn cho anh dứt lìa luôn.
Giận thì giận, Tô Tiểu Mễ vừa ăn vừa nghĩ lại vấn đề trước đó, nếu nói cả hai chuyện cho Hồ Bân, Nghiêm Ngônlại không vừa mắt Hồ Bân, cậu lại bị kẹp ở giữa không phải sẽ càng khó xử hơn sao, hơn nữa sau này cũng không liên lạc với Hồ Bân, vẫn không nói thì hơn Tô Tiểu Mễ gật đầu nghĩ vậy.
Hai người cơm nước xong Hồ Bân cố ý đưa Tô Tiểu Mễ đến tận nhà. Ngừng ở dưới lầu, Hồ Bân lại nói muốn lên thăm quan phòng ốc của Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ bất đắc dĩ nhìn đồng hồ, đoán chắc Nghiêm Ngôn sẽ không về sớm, mới dứt khoát đưa Hồ Bân lên tầng 30. Cánh cửa vừa mở ra, Hồ Bân tò mò nhìn chung quanh: "Câu không đi làm, mà ở ngôi nhà lớn vậy sao?"
"Ừm."
Trong lúc quan sát, Hồ Bân phát hiện phía dưới đặt hai đôi dép, nhìn lại bốn phía phòng ốc không giống người ở một mình, trong lòng dâng lên dự cảm xấu: "Không phải cậu ở một mình?"
Dù sao cũng không lừa được bao lâu, đang chuẩn bị nói ra sự thật, Nghiêm Ngôn vừa vặn từ bên ngoài trở về, khi thấy người đàn ông lạ mặt kia ở trong nhà mình thì lạnh lùng trừng Hồ Bân cùng Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ bị loại ánh mắt lạnh băng kia nhìn đến toàn thân phát run, cậu tại sao lại xui xẻo như vậy.
Hồ Bân mở miệng đầu tiên: "Vị tiên sinh này là?"
"Chẳng là gì hết, hai người cứ tiếp tục đi." Nghiêm Ngôn không muốn nói nhiều nữa, nếu Tô Tiểu Mễ không nghe lời, hắn còn quản cậu làm gì.
Tô Tiểu Mễ vừa nghe Nghiêm Ngôn nói năng tuyệt tình, trái tim co rút lại, vẻ mặt đau khổ đi tới ôm Nghiêm Ngôn đang muốn rời đi "Anh, đừng đi a, đừng để lại em một mình."
Sau đó, quay sang Hồ Bân nói: "Hắn là chồng của tớ."
Chồng? Tin tức kia đối với Hồ Bân mà nói quả thực rung động không nhỏ, hắn từng nghĩ Tô Tiểu Mễ đã có người trong lòng hay bạn gái, lại chưa từng nghĩ cậu có chồng.
"Em không biết đã làm sai chuyện gì khiến anh tức giận, nhưng anh đừng nổi giận với em có được không, em sợ." Tô Tiểu Mễ cúi đầu dựa vào lưng Nghiêm Ngôn, hai tay ôm siết không rời.
Hồ Bân nhìn thấy Nghiêm Ngôn liền biết mình đã thua, trong đôi mắt cùng trái tim Tô Tiểu Mễ chỉ chứa mỗi người này, hắn hiện tại thật hối hận, hối hận ban đầu tại sao không tỏ tình cùng Tô Tiểu Mễ.
"Là bởi vì tôi sao?"
Tô Tiểu Mễ kinh ngạc nhìn Hồ Bân, tại sao hắn lại biết?
Nghiêm Ngôn lạnh lùng lườm xéo Hồ Bân, không phải cậu còn ai?
"Tất cả đều do tôi không tốt, tôi không biết quan hệ giữa hai người, lúc đầu tôi còn tưởng mình còn cơ hội theo đuổi Tô Tiểu Mễ, xem ra lần này triệt để hết hy vọng, lần cuối cùng gặp mặt, cậu có thể cho tôi ôm một cái hay không." Hồ Bân nói ra lời nhiều năm chôn tận đáy lòng.
"Ôm cái rắm mà ôm." Nghiêm Ngôn một câu cự tuyệt Hồ Bân.
Lần này đến phiên Tô Tiểu Mễ giật mình sững sờ, hiện tại tất cả được phơi bày, cậu mới biết bản thân mình làm sai rất nhiều chuyện, ngang ngược không nghe lời mang người đàn ông thích mình về nhà, không phải muốn trèo tường thì là gì...
Ánh mắt Tô Tiểu Mễ đã cho Hồ Bân câu trả lời mà hắn muốn biết, hắn bất đắc dĩ cười cười, nhúm vai: "Xem ra tôi phải về thôi."
Tô Tiểu Mễ không dám mở miệng lưu lại Hồ Bân, đời này cậu chỉ muốn giữ một người đàn ông bên người, đó chính là Nghiêm Ngôn.
✪ ✪ ✪
“Anh cũng biết em từ trước đến nay đâu thèm để ý người khác, đáng lý anh phải nói với em từ đầu, em vĩnh viễn không bao giờ cho anh đội nón xanh, anh phải tin tưởng em."
Ngiêm Ngôn không kiên nhẫn đá văng Tô Tiểu Mễ, đem áo khoác trên người ném xuống đất, đốt một điếu thuốc, ngồi trên ghế salong: "Tới đây."
Tô Tiểu Mễ ngoan ngoãn đi tới.
"Ông đây bảo em đừng ở chung một chỗ với hắn, quay đầu em liền cùng hắn ăn cơm, còn đưa người ta về nhà chúng ta, em cho rằng chỉ một câu nói xin lỗi là có thể phủi mông bỏ đi, ông đây như trước dễ dàng tha thứ cho em? Hiện tại thái độ của em khiến anh phải cân nhắc lại, sau này chúng ta có nên tiếp tục không?" Lần này Nghiêm Ngôn rõ ràng không có ý định dễ dàng bỏ qua cho Tô Tiểu Mễ, để tránh lần sau xảy ra chuyện tình tương tự.
"Anh đừng làm em sợ, cũng đừng nói những điều nghiêm trọng như vậy." Nhưng vẻ mặt Nghiêm Ngôn không mảy may cảm động, càng không giống đang đùa giỡn.
"Đem tất cả đồ anh cho em, trả hết lại đây."
"Em không trả, em không trả, em không trả đấy, không phải em có nghe lời anh một lần?"
"Quần áo anh mua tặng em, cởi xuống hết." Nghiêm Ngôn không để ý Tô Tiểu Mễ phẫn nộ kêu oan.
"Nhưng..." Tô Tiểu Mễ tỏ vẻ đáng thương nhìn Ngiêm Ngôn, Ngiêm Ngôn lại tuyệt không đồng tình, cậu không thể làm gì khác hơn cởi quần áo trên người Ngiêm Ngôn tiếp theo chỉ chỉ quần, cậu lại cởi quần quăng sang một bên.
Hiện tại trên người Tô Tiểu Mễ chỉ còn độc nhất mỗi quần sịp, Nghiêm Ngôn lại chỉ chỉ quần sịp.
"Ít nhất anh phải chừa cho em một thứ phòng lạnh chứ."
"Cởi."
Tô Tiểu Mễ bất đắc dĩ kéo tuột xuống, quăng đi, Nghiêm Ngôn lại chỉ chỉ cánh cửa: "Hiên tại em có thể đi."
Tô Tiểu Mễ oa oa khóc rống, thân thể trần truồng nõn nà nhào đến ôm cổ Nghiêm Ngôn: "Anh bảo em làm gì cũng được, nhưng đừng có đuổi em đi, là em không tốt, em không nên làm trái lời anh, sẽ không có lần sau, sau này anh bảo em làm gì, em sẽ làm ngay cái đó."
Ngiêm Ngôn chẳng thèm ừ hử.
"Em thật sự rất yêu anh, Ngôn, em luôn là Tô Tiểu Mễ của anh, trong lòng chỉ có mỗi anh." Nghe lời tỏ tình thắm thiết, Ngiêm Ngôn có chút mền lòng.
"Nếu em yêu anh, sau này phải nghe lời anh nói, hiểu chưa?"
Tô Tiểu Mễ dùng sức gật đầu.
Ngiêm Ngôn ôm chặt lấy thân người Tô Tiểu Mễ: "Sau này tuyệt đối không được làm mấy chuyện anh ghen."
Lúc này Tô Tiểu Mễ có chút đắc ý: "Hiện tại anh biết ghen khó rất chịu đúng không, em đã nói rồi, người như em rất được yêu mến đấy."
"Anh thay đổi chủ ý, hiện tại đi ra ngoài ngay cho anh." Ngiêm Ngôn buông tay Tô Tiểu Mễ ngẩng đầu đắc ý.
"Ban nãy không phải đã tha thứ cho em rồi sao? Thế nào, nói anh hai câu liền giận, quỷ hẹp hòi Nghiêm Ngôn."
"Đi ra ngoài."
Thân thể trần truồng của Tô Tiểu Mễ lập tức rời khỏi, hướng về phía Ngiêm Ngôn làm mặt quỷ: "Nghiêm Ngôn là quỷ hẹp hòi, Nghiêm Ngôn là quỷ hẹp hòi, Nghiêm Ngôn là quỷ hẹp hòi ha ha."
"Trừ hai tháng tiền xài vặt."
Tô Tiểu Mễ bùng cháy, chỉ vào Nghiêm Ngôn mắng: "Nghiêm Ngôn là quỷ hẹp hòi".
"Bốn tháng."
"Không bằng anh trực tiếp giết em đi."
"Anh cũng rất muốn."
Qua mấy ngày sau, vào một buổi tối nọ, hai người nằm yên lặng trên giường.
"Ngôn, anh nhìn, anh nhìn xem." Tô Tiểu Mễ kéo lên lớp áo bên ngoài.
Ánh mắt Nghiêm Ngôn theo lời nhìn xuống ngang hông Tô Tiểu Mễ, vừa nhìn sắc mặt liền thay đổi, hắn không ngờ Tô Tiểu Mễ lại đi xăm một trái tim lên vòng eo, bên trong trái tim còn viết tên Nghiêm Ngôn cùng Tô Tiểu Mễ. Nghiêm Ngôn sợ nhất mấy thứ buồn nôn này, như vì khuôn mặt cười toe toét của Tô Tiểu Mễ mà nén xuống không nói, nếu như bây giờ mở miệng nhất định ầm ĩ điếc tai.
"Ừm."
"Anh không thích nó? Anh nói đi, em nhịn đau rất đau, đau muốn chết luôn, nhiều lần định bỏ cuộc nhưng nghĩ đến anh, em mới kiên trì làm đó."
"Này, Tô Tiểu Mễ."
"A...ừm, có gì không?"
"Ngày mai đi làm laser xóa hình xăm đi."
"Nghe thấy ánh mắt Tô Tiểu Mễ tối sầm tránh thoát khỏi Nghiêm Ngôn: "Tại sao chứ, tại sao chứ, tại sao chứ hả, anh không thích. Đó là minh chứng tình yêu của chúng ta."
"Nhìn không được tự nhiên"
"Có cái gì không được tự nhiên, nhìn thêm mấy lần sẽ quen, rồi hãy nói hình này trên người em chứ có phải trên người anh."
Nghiêm Ngôn cảm giác tối nay có thể không được yên giấc, nghiêng người nhắm hai mắt ngủ.
Tô Tiểu Mễ bên cạnh không ngừng đưa đẩy người Nghiêm Ngôn: "Anh nói rõ ràng đi, anh không nói rõ ràng, em không ngủ được."
"Hình này xấu quá."
Lần này lòng tự trọng nhỏ của Tô Tiểu Mễ thật sự bị Nghiêm Ngôn đả kích nặng nề.