• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đi hưởng tuần trăng mật

“Phu quân, xin dùng bữa”

“Nói năng đàng hoàng lại coi”

“Đã kết hôn sao anh cứ mắng mỏ em hoài vậy” Tô Tiểu Mễ cảm thấy rất oan ức

“Thế kết hôn rồi sao không chịu bình thường trở lại?” Nghiêm Ngôn phản bác

“Em không bình thường, trong mắt anh, em là một người điên đúng không? Vậy anh tại sao lại kết hôn với một người điên”

“Kết thì đã kết, em bây giờ nói có tác dụng gì”

“Trăng mật không phải ngọt ngào ngọt ngào? Anh xem thái độ của mình đi, anh đáng lý phải nắm tay em cùng đi đến chân trời góc biển”

“Anh không cần kiếm tiền nuôi em chắc? Hơn nữa em nghĩ xem, đi khắp chân trời góc biển tốn một khoảng không ít đó”

“Ngôn, chúng ta đang hưởng tuần trăng mật, coi như quà tặng tân hôn anh dành cho em hôm nay em muốn đi đâu anh đưa em đến chỗ đó được không?”

“Chỉ hôm nay” Nghiêm Ngôn đồng ý

Hai người dùng cơm xong, Nghiêm Ngôn đưa Tô Tiểu Mễ ra cửa, thuận tiện hỏi.

“Em muốn đi đâu?”

Tô Tiểu Mễ sờ cằm, nghiêm túc tự hỏi: “Mấy người khác đi trăng mật sẽ làm gì nhỉ?”

“Em hỏi anh, anh làm sao biết”

“Hay anh tìm một nhà hàng nào lãng mạn chúng ta vào đó ăn kem”

“Không phải em mới vừa ăn cơm xong ư?”

“Cuộc sống như vậy gọi là tình thú, anh có hiểu hay không”

Không tiếp tục tranh cãi, Tô Tiểu Mễ kiên quyết kéo Nghiêm Ngôn đến một nơi bán đồ ngọt, mua một ky kem thật to, Nghiêm Ngôn nhìn ly kem còn lớn hơn đầu Tô Tiểu Mễ: “Một mình em ăn hết ư?”

“Cái gì một mình, hai chúng ta phải cùng ăn, kem đặt giữa chúng ta, anh một ngụm, em một ngụm” Tô Tiểu Mễ không có lúc nào không muốn cậu cùng Nghiêm Ngôn có thêm vài hồi ức lãng mạn.

“Anh không ăn đồ ngọt?”

“Thật không ngờ trên thế giới này lại có người từ chối món đồ tốt đẹp như vậy”

“Anh thì cảm thấy may mắn vì không ham món khiến người ta béo phì”

Tô Tiểu Mễ dùng muỗng đào một khối lớn đưa đến trước mặt Nghiêm Ngôn: “A ~~”

Nghiêm Ngôn bậm chặt đôi môi, cố ý không nhìn Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ kiên nhẫn mở miệng luyện tập: “A ~~”

Cuối cùng giơ lên cánh tay tê rần, Nghiêm Ngôn cũng không có hé miệng.

“Anh có thể phối hợp một chút được không” Tô Tiểu Mễ phẫn nộ đem muỗng kem nhét vào trong miệng: “Đâu phải bắt anh ăn phân có nhất thiết nhăn nhó vậy không?”

“Thế này em vẫn có thể nuốt trôi?” Nghiêm Ngôn đốt một điếu thuốc ngồi đối diện Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ rầu rĩ không vui, ánh mắt oán hận ngó chừng Nghiêm Ngôn, đem ly kem được tạo hình xinh đẹp đâm thành bùn nhão, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không hiểu tình thú, mình đúng là ở chung với một đầu gỗ, rõ ràng trăng mật của mình mà, cuộc sống bi thảm căn bản không thay đổi chút xíu nào hết. Haizz, mình có thể trách ai chứ, có trách thì trách bản thân đã chọn một người đàn ông như vậy”

Ngồi bên cạnh Nghiêm Ngôn nghe đến lỗ tai cũng sinh kén, không nhịn được cầm chiếc muỗng đã sớm chuẩn bị hướng về phía đống kem khổng lồ múc một muỗng nhỏ, bỏ vào trong miệng, sau đó hai mày nhíu chặt lại: “Hài lòng chưa? Quả nhiên ngọt muốn chết, mấy thứ này đúng là có thể ngọt chết người”

“Quen rồi sẽ dễ chịu, trăng mật phải ngọt ngào ngọt ngào a”

“Anh nghe hai lần rồi”

“Không phải sợ anh quên mất sao”

Đợi Tô Tiểu Mễ ăn xong ly kem còn lớn hơn đầu cậu đã là chuyện hai mươi phút sau. Nghiêm Ngôn từ đầu đến cuối chỉ ăn một muỗng nhưng Tô Tiểu Mễ không ngại, một muỗng là đủ rồi.

“Tiếp theo em muốn đi đâu?”

“Chúng ta đi tản bộ?”

“Anh còn tưởng rằng em có chủ ý gì tốt, bởi vậy mới nói ngày ngày trên giường không phải tốt hơn”

“Em mới không muốn lãng phí thời gian cho chuyện nhàm chán đó”

“Chuyện nhàm chán? Khi ở trên giường em lại không nói vậy”

“Ban ngày ban mặt anh còn nói những lời đó, đi nhanh thôi” (T/g: Dù sao người khác nghe cũng không hiểu, cậu khẩn trương quá làm gì… ) Tô Tiểu Mễ đi vài bước, ngừng lại, quay người đi đến kéo Nghiêm Ngôn tới hồ cậu sớm điều tra, nơi đó thích hợp mấy cặp tình nhân đến hẹn hò, Tô Tiểu Mễ kéo cánh tay Nghiêm Ngôn: “Ông xã~”

“Sao nữa rồi”

“Chỉ đơn giản muốn gọi thôi, mới đổi cách xưng hô vẫn còn cảm thấy xa lạ nên phải thường xuyên luyện tập”

“Ở trên giường không phải vẫn gọi rất thuận?”

“Tư tưởng anh có thể trong sáng hơn không, đừng tối ngày nghĩ đến phương diện kia”

“Em tưởng em tư tưởng trong sáng lắm chắc?”

Mỗi lần Tô Tiểu Mễ đấu võ mồm đều không thể thắng Nghiêm Ngôn, lần này cũng vậy, cậu dứt khoát nhảy lên lưng Nghiêm Ngôn, ôm lấy cổ hắn: “Ngôn, từ lần ở chỗ bà ngoại đến nay anh vẫn chưa cõng em thêm lần nào, hiện tại cõng em có được không”

Nghiêm Ngôn bĩu môi, xốc lại người trên lưng: “Biết ngay ra ngoài cùng em không có chuyện gì tốt” Nói xong nhận mệnh giữ chặt Tô Tiểu Mễ cõng cậu đi, dưới ánh nắng gắt thỉnh thoảng có vài đôi qua lại bên hồ, Tô Tiểu Mễ nằm trên lưng Nghiêm Ngôn đung đưa hai chân, hướng mọi người tuyên bố đây là người yêu của cậu.

Tô Tiểu Mễ đem mặt áp trên sống lưng Nghiêm Ngôn, vui vẻ nói: “Nên em mới nói trăng mật phải thật ngọt ngào mà”

“Mẹ nó, em đổi ngay câu khác cho anh”

Nghiêm Ngôn cõng gần một canh giờ Tô Tiểu Mễ mới nhảy khỏi người hắn, Nghiêm Ngôn chống thắt lưng hơi nhức, Tô Tiểu Mễ thấy vậy, cười lạnh: “Hiện tại biết mỗi đêm em bị anh hành hạ sống lưng sẽ đau cỡ nào chưa”

“Hưởng thụ khoái cảm xong đương nhiên có chút tác dụng phụ”

“Mới vừa rồi không phải nói anh suy nghĩ trong sáng hơn sao?”

“Rõ ràng do em nhắc trước còn gì, nhanh lên, kế tiếp phải đi đâu?”

“Nôn nóng lắm hở?” Tô Tiểu Mễ cười híp mắt hỏi Nghiêm Ngôn.

Nghiêm Ngôn lạnh lùng đáp trả: “Có nghe qua một câu người ta hay nói chưa? Đau dài không bằng đau ngắn”

“Lời này của anh có ý gì?”

“Không có”

Địa điểm tiếp theo Tô Tiểu Mễ muốn đến là rạp chiếu phim, kéo Nghiêm Ngôn vào trong, Nghiêm Ngôn thật muốn mắng thô tục: “Chuyện này lúc nào mà chẳng làm được?”

“Nhưng chúng ta còn chưa xem ở Hà Lan, mặc kệ, em muốn thử”

Sau khi ngồi xuống ghế trong rạp chiếu bóng, Tô Tiểu Mễ liền hối hận, tại sao cậu không nghĩ đến rạp chiếu bóng Hà Lan đương nhiên chiếu phim nói tiếng nước họ, Tô Tiểu Mễ căn bản nghe không hiểu, dăm ba phút lại quay sang hỏi Nghiêm Ngôn: “Ngôn, bọn họ nói gì, nói gì nha”

Một lát lại hỏi: “Ngôn, bọn họ đang nói chuyện gì vậy”

Chia đều mỗi một phút đồng hồ hỏi một lần, Nghiêm Ngôn cuối cùng như người phiên dịch, trên màn ảnh nói câu gì, Nghiêm Ngôn xem xong sẽ kề sát lỗ tai Tô Tiểu Mễ nhỏ giọng giải thích, đến cảnh làm tình nóng bỏng Tô Tiểu Mễ đột nhiên khóc nấc lên, lấy ra một miếng khăn giấy lau nước mũi: “Quá cảm động, quả thực làm cho người ta không nhịn được muốn khóc”

Nghiêm Ngôn nhìn Tô Tiểu Mễ như nhìn thấy quái vật, Tô Tiểu Mễ ngẩng lên khuôn mặt ràn rụa nước mắt nhìn Nghiêm Ngôn: “Sao anh lại dừng, tiếp tục đi, không được bỏ qua bất cứ đoạn đặc sắc nào hết đấy”

Nên hình ảnh tiếp theo trong rạp chiếu bóng là một người đàn ông cúi xuống nói nhỏ gì đó cùng người đàn ông bên cạnh, người nọ lại rơi lệ đầy mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK