Giai đoạn 1: Cùng tồn tại — Đây là thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, bất luận cặp đôi nào ở giai đoạn này cũng đều ngọt ngào dán chung một chỗ.
Giai đoạn 2: Phản lệ thuộc – Khi tình cảm có được sự ổn định, có một số người muốn dành riêng thời gian làm chuyện bản thân muốn làm, lúc này một nữa kia sẽ cảm thấy bị vắng vẻ.
Giai đoạn 3: Độc lập – từ giai đoạn hai kéo dài sang đây, người nọ sẽ yêu cầu nhiều thời gian độc lập hơn.
Giai đoạn 3: Cộng sinh. Lúc này tình cảm hai người đã đến mức vẹn toàn, cô ( cậu ) đã trở thành người thân nhất của đối phương. Hai người ở chung một chỗ được gia đình ủng hộ cùng nhau sống cuộc sống của riêng mình. Khi ở chung sẽ không ràng buộc lẫn nhau mà cùng nhau trưởng thành. Nhưng phần lớn mọi người không thông qua giai đoạn hai hoặc ba mà dẫn đến con đường chia tay, tiếc rằng đây không phải cách thông thường.
Thật ra Tô Tiểu Mễ cũng không mấy hiểu, bật người ngồi dậy suy nghĩ, cậu và Nghiêm Ngôn cũng ngày ngày dính chung một chỗ vậy bọn họ là giai đoạn thứ nhất. Hiện tại tình cảm ổn định Nghiêm Ngôn dành nhiều thời gian làm việc mà cậu thì bị lạnh nhạt. Vậy nhất định tiến sang giai đoạn thứ hai. Có phải sắp tới sẽ tiến sang giai đoạn thứ ba, Nghiêm Ngôn tăng thêm thời gian riêng tư, hàng đêm không về nhà, để cậu một mình trong phòng. Tô Tiểu Mễ càng nghĩ càng khủng hoảng, không được, không được, không thể để Nghiêm Ngôn mất đi cảm giác mới mẻ với cậu, cậu không muốn biến thành thiếu phụ lớn tuổi có chồng.
Tô Tiểu Mễ nghĩ tới đây thì trong lòng trào dâng nhiệt tình, cầm lấy tiền xài vặt Nghiêm Ngôn cho mình chạy ra khỏi cửa, đầu tiên chạy đến tiệm mỹ phẩm mua ít mặt mạ dưỡng da, nếu cậu trở nên dễ nhìn trong mắt Nghiêm Ngôn nhất định chỉ có cậu. Tô Tiểu Mễ âm thầm tính toán nhưng chỉ có cái mặt thôi không đủ, Tô Tiểu Mễ lại phóng sang cửa tiệm cắt tóc, thợ cắt tóc mặt mũi ôn hòa nhìn cậu: “Xin hỏi, cậu muốn cắt kiểu tóc nào?”
“Bốc cháy lên, kiểu tóc mà khiến người khác nhìn thấy hai mắt tỏa sáng”
Tô Tiểu Mễ ngồi trong tiệm cắt tóc thiếu điều ngủ gục, thợ cắt tóc mới cắt xong. Ngắm nhìn bản thân trong gương, Tô Tiểu Mễ cảm thấy quả nhiên không giống lúc trước, khí chất cùng tư thái đều bất đồng, hài lòng nhìn mặt gương thật lâu, gật đầu một cái, chạy đi thanh toán rồi trở về nhà. Sau đó vừa xem TV vừa đắp mặt, chờ tất cả đâu vào đấy còn không có thấy Nghiêm Ngôn trở lại, Tô Tiểu Mễ không thể làm gì khác hơn chạy vào bếp làm mấy món trong sách hướng dẫn
Nghiêm Ngôn mở cửa, đi tới phòng khách thì thấy một cái đầu nổ tung bận bịu trong bếp, mới đầu còn tưởng rằng mình đi nhầm phòng, sau lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Tô Tiểu Mễ phải không?”
Đầu nổ tung quay mặt lại, cho Nghiêm Ngôn một nụ cười sáng lạn: “Anh đã về rồi?”
“Em mang tóc giả làm gì?”
“Cái gì tóc giả, đây là hàng thật giá thật, thế nào, có phải hai mắt tỏa sáng không”
“Phát sáng cái rắm, phát sáng quỷ quái gì, cạo trọc còn sáng hơn”
Lúc này đến phiên Tô Tiểu Mễ vẻ mặt đau khổ: “Anh không thích? Em còn tính khoe với anh đây”
“Lập tức đi ép trở lại như cũ, nếu không anh ăn cơm nuốt không trôi”
“Có khoa trương quá không vậy.” Tô Tiểu Mễ không phục gẩy gẩy mái tóc trông như bị dội bom
“Anh không dám nhìn nữa, đi đây” Nói xong Nghiêm Ngôn quay đầu vào thư phòng. Tô Tiểu Mễ ở phía sau dậm chân bình bịch, mắng khoa trương quá đáng. Tô Tiểu Mễ bĩu môi đem món ăn đặt trên bàn rồi đi ra ngoài, Nghiêm Ngôn ở thư phòng đi ra chỉ thấy thức ăn trên bàn không thấy được Tô Tiểu Mễ, thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy quyển tạp chí trên bàn, Nghiêm Ngôn đi tới cầm lên xem liền hiểu xảy ra chuyện gì. Một tiếng sau Tô Tiểu Mễ quay lại trở thành một Tô Tiểu Mễ bình thường: “Xem đi, bộ dạng không có mới mẻ, ngay cả em nhìn cũng còn thấy chán chứ đừng nói đến anh”
“Hiện tại có ai chơi cái đầu dội bom như em không”
“Không phải em sợ anh mất cảm giác mới mẻ với em sao? Dù thế nào em cũng phải nghĩ ra cách để anh không thể rời bỏ em” Tô Tiểu Mễ chống hông nói ra lời thề son sắt.
“Em phòng ngừa chu đáo nhỉ”
“Có ý gì, cái gì không mưa, cái gì vấn vương , anh đừng cho rằng em không hiểu thì dùng mấy lời đó mắng em nhé”
“Ông đây thấy em bình thường xem từ điển còn tốt hơn xem mấy quyển tạp chí nhảm nhí kia”
Nghiêm Ngôn đem tạp chí ném trên người Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ cảm thấy vô cùng ủy khuất nhặt lên : “Ngôn, chúng ta đã đến giai đoạn thứ hai, phải đối đãi nhau thật thận trọng”
“Giai đoạn hai cái rắm”
“Anh đó, nói chuyện quá không văn minh. Ngôn, anh nói thử người yên lý tưởng trong lòng anh phải thế nào, em sẽ dựa vào mục tiêu đó thẳng tiến” Tô Tiểu Mễ hăng hái dạt dào ngó chừng Nghiêm Ngôn, còn nháy mắt ra hiệu.
“Thế nào? Em nghĩ rằng anh sẽ nói người yêu lý tưởng trong lòng là em chứ gì, còn sớm lắm em đừng có nằm mơ”
“Không biết lãng mạng, không có tình thú, cẩn thận không em vứt bỏ anh” Uy hiếp.
“Trừ anh còn mấy ai chịu được tính nết em” Lạnh nhạt.
Tô Tiểu Mễ đem mấy món nguội đi hâm lại, thỉnh thoảng quay đầu lại cùng Nghiêm Ngôn nói chuyện: “Dù sao em cũng tuyệt đối không thấy chán, mỗi ngày anh đều rất đẹp trai, em còn muốn từng chút một công phá trái tim lãnh mạt của anh đây, nên anh không thể vứt bỏ em”
“Anh mất hơn một năm mới thuần phục được em, bây giờ lại bỏ tìm người khác? Anh đâu có rãnh rỗi đến vậy”
“Nếu anh yêu em giống như em yêu anh, anh sẽ không thể rời bỏ em”
Nghiêm Ngôn ngồi trước mặt bàn cơm, Tô Tiểu Mễ đem món ăn nóng bưng lên, sau đó lại xới cơm thêm cho Nghiêm Ngôn. Nghiêm Ngôn nhận chén cơm: “Sao em biết em yêu anh nhiều hơn anh yêu em?”
“Không phải người sáng suốt đều nhìn ra được sao?”
“Người sáng suốt, nói tên người đó ra để anh nghe thử chút”
Tô Tiểu Mễ câm họng ú ớ, một lúc sau lại bắt đầu nói sang chuyện khác: “Ngôn, em cố tình gây sự, mọi chuyện đều làm rối tung cả lên, anh có từng nghĩ sẽ rời khỏi em không”
“Không nghĩ rời khỏi em, nhưng nghĩ bóp chết em, khuyết điểm lớn nhất là nói quá nhiều”
Nghiêm Ngôn mới nói ra câu trong lòng, khoảng thời gian ăn cơm sau đó Tô Tiểu Mễ làm ầm ĩ cả lên. Sau khi dùng cơm xong, Tô Tiểu Mễ lại đề nghị muốn ra ngoài tản bộ, kiên quyết kéo Nghiêm Ngôn ra ngoài cửa.
“Hai tên đàn ông đi tản bộ cái gì” Mặc dù Nghiêm Ngôn mắng rất hùng hồn nhưng vẫn rất phối hợp mặc vào áo khoác theo Tô Tiểu Mễ ra cửa.
Ở trên đường Tô Tiểu Mễ cùng Nghiêm Ngôn mạnh ai tự nhét tay vào trong túi áo khoác của mình, ở trong đám người nườm nượp giữ vững khoảng cách nhất định. Tô Tiểu Mễ quay đầu nhỏ giọng hỏi Nghiêm Ngôn: “Ngôn, nếu em là nữ, chúng ta sẽ có thể quang minh chánh đại nắm tay đúng không”
“Em là nam, ông đây vẫn có thể quang minh chánh đại”
Nghiêm Ngôn vươn tay kéo bàn tay trong túi áo của Tô Tiểu Mễ nắm vào lòng bàn tay mình, hoàn toàn không để ý ánh mắt kinh ngạc của người bên cạnh. Tô Tiểu Mễ trong lòng hơi sợ, tuy nhiên cũng không muốn rút tay, mà trở tay siết chặc bàn tay Nghiêm Ngôn: “Như vậy có thể không?”
“Chúng ta cho tới bây giờ đều không có sai” Vừa nói vừa kéo bàn tay Tô Tiểu Mễ đi về phía trước, lòng bàn tay ấm áp kia khiến lòng Tô Tiểu Mễ cũng ấm áp theo, ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ không rõ.
Chân Tô Tiểu Mễ không dài bằng Nghiêm Ngôn, nên khi bị kéo đi cậu phải chạy chậm theo, thở mệt nhọc hỏi: “Tại sao?”
“Đôi khi anh cảm thấy em thật sự rất rất ngu ngốc”
“Anh nói vậy là có ý gì” Ồn ào
“Em chẳng lẽ vẫn không phát hiện? Anh thật ra đã sớm không thể rời bỏ em”