Tô Tiểu Mễ lập tức lao ra khỏi phòng chỉ vào Lô Y Y ngồi trên ghế sa lon phòng khách : “Vặn vẹo, rõ ràng đang vặn vẹo sự thật, khó trách sao tôi lại cảm thấy trong phòng yêu khí ngất trời thì ra chị đến đây.Ngôn, anh phải tin tưởng em”
“Ý cậu là tôi đổ oan cho cậu? Cậu chẳng lẽ không thấy thân thể tuyệt đẹp của tôi?” Lô Y Y hỏi ngược lại, mặt không đỏ, tim không đập.
“Tà vật,yêu nghiệt. Ngôn, anh không nên tới gần cô ta, lần trước em không cẩn thận nhìn thấy thân thể cô ta nên lúc thi đã bị bắt, anh phải nghe lời khuyên của em cách cô ta càng xa càng tốt.”
Nghiêm Ngôn hừ lạnh một tiếng: “Vậy em đã thừa nhận bản thân từng nhìn thấy? Anh thật không ngờ Tô tiên sinh lại có ham mê nhìn lén thế này đấy.”
“Em chỉ là không cẩn thận sơ ý nhìn thấy….” Tô Tiểu Mễ giận giữ giải thích, rồi lại lí nhí nói: “Em chỉ nhìn lén khi anh tắm thôi.”
Lô Y Y nghe thấy vọt thẳng đến trước mặt Tô Tiểu mễ: “Thấy cái gì rồi? Nói chị mày nghe chút coi.”
Tô Tiểu Mễ nhảy xa ba thước: “Phóng đãng, vô sỉ, nếu ở thời cổ chị đã bị kéo ra ngoài ngâm lồng heo chứ đừng nói còn có thể ở đây ba hoa?”
“Tại sao tôi không thể tới nơi này, ngày nào cậu cũng chiếm lấy Ngôn Ngôn không buông hại hắn cùng người nhà gặp mặt cũng không có thời gian, hôm nay tôi tới xem hắn thế nào cậu còn dám lên tiếng đuổi tôi đi?” Dứt lời Lô Y Y trừng to mắt hạnh trừng đến chân Tô Tiểu Mễ run lẩy bẩy, bất quá cũng khó trách cậu phát run vì hai khắc tin của đời cậu đều đang có mặt chung một phòng.
Lúc này Lô Y Y mới lấy ra văn kiện trong túi giao cho Nghiêm Ngôn, thật ra trong công ty có việc cô mới đến đây bất quá nếu đã tới thì thuận tiện tố cáo cậu ta luôn, cô và Nghiêm Ngôn đều có chung một niềm yêu thích duy nhất đó chính ta trêu Tô Tiểu Mễ, mỗi lần trêu cậu ta bản thân sẽ thấy vô cùng sảng khoái.
“Ngôn Ngôn, tôi đi trước nhé.” Nói xong còn cố ý dùng tay xẹt qua mu bàn tay Nghiêm Ngôn : “Buổi tối phải nhớ đến em đấy.” Rồi lại xoay người nhìn Tô Tiểu Mễ tức đến đỏ hai mắt ném lại một tiếng cười nhạo, lúc giẫm giày cao gót ra ngoài còn cố quay đầu tặng cho Nghiêm Ngôn một hôn gió. Nghiêm Ngôn biết Lô Y Y đang trêu Tô Tiểu Mễ nên cũng làm như không thấy, cầm lấy văn kiện tiếp tục lật xem.
Chờ đến khi cánh cửa đóng lại, Tô Tiểu Mễ mới bắt đầu chế nhạo: “Nữ ác, những nữ ác trên TV thật ra đều viết theo con người thật của Lô Y Y , quá không biết xấu hổ. Ngôn, tối hôm nay chúng ta cầm theo bao bố cùng gậy, thừa dịp trăng cao vời vợi, thần không biết quỷ không hay đánh cô ta một trận có được không?”
Nghiêm Ngôn liếc Tô Tiểu Mễ một cái: “Trở về đọc sách.”
“Tại sao chứ, tại sao chứ, tại sao chứ hả.” Tô Tiểu Mễ ồn ào.
Thấy Nghiêm Ngôn vẫn cúi đầu nhìn văn kiện Lô Y Y đưa tới mà không thèm để ý tới cậu, Tô Tiểu Mễ nổi giận đùng đùng chạy trở về gian phòng, lục tung khắp nơi cuối cùng tìm được một mặt gương cùng cuộn băng keo hai mặt đi vào phòng khách, xách thêm cái ghế đi về hướng cửa.
Nghiêm Ngôn thấy Tô Tiểu Mễ giẫm lên ghế loay hoay trước cửa, không nhịn hỏi: “Em lại muốn làm gì?”
“Bà nội em nói nếu treo trước cửa một tấm gương có thể tránh tà!”
“Em đừng có trẻ con nữa được không?”
“Em nói thật.” Tô Tiểu Mễ phủi phủi tay từ trên ghế nhảy xuống, vẻ mặt thành thật nhìn Nghiêm Ngôn. Nghiêm Ngôn từ biểu tình kia nhìn ra được cậu ta đúng thật là trẻ con, không muốn cùng cậu tiếp tục cãi cọ liền cúi đầu nhìn tiếp văn kiện.Vì sớm thành thạo công việc quản lý hắn gần như đem cả phòng làm việc dời hết về nhà.
Tô Tiểu Mễ ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Ngôn nhỏ giọng hỏi: “Đọc sách nãy giờ chẳng hay em có thể nghỉ ngơi xem chút tin tức TV?”
Nghiêm Ngôn nhìn đồng hồ trên tay: “Em mới đọc nữa giờ đã muốn nghỉ ngơi?”
“Vì em đọc sách quá chuyên tâm, mới nhìn chút đã thấy mệt.”
“Trở về đọc sách!”
“Nhưng ~”
“Anh không muốn lặp lại thêm lần nữa ~~”
Không tiếp tục đôi co vô ích, Tô Tiểu Mễ ủ rũ lê từng bước chân nặng trịch lên lầu, trước khi đi còn len lén liếc Nghiêm Ngôn một cái, thấy hắn vẫn chăm chú nhìn vào văn kiện, rón ra rón rén lẻn vào phòng Nghiêm Ngôn dùng máy tính của hắn lên mạng tìm một bộ phim.
Nội dung bộ phim đại khái là có một nữ sinh thích nam A, trải qua nhiều chuyện hai người rốt cục được ở cạnh bên nhau. Kết quả trong hôn lễ nữ sinh kia lại phát hiện người cô thật sự thích là nam B, người luôn quan tâm che chở cô, tình cảnh sau đó không cần nói mọi người đều có thể đoán ra cô ta nâng lên váy cười chạy ra khỏi lễ đường.
Cửa phòng đột nhiên bị lực mạnh mở ra, Tô Tiểu Mễ lao xuống thang lầu nhào vào trong ngực Nghiêm Ngôn, cọ cọ ngẩng lên khuôn mặt tràn đầy bi ai, hỏi : “Ngôn, anh nói xem người mà Lô Y Y thích thật ra có phải em không?”
Bị Tô Tiểu Mễ hỏi Nghiêm Ngôn đầu tiên sửng sốt, sau đó đen mặt đẩy ra Tô Tiểu Mễ đi về hướng phòng ngủ, quả nhiên thấy màn hình máy tính đang chiếu tình cảnh cô gái mặc váy cưới cùng một chàng trai trao nhau nụ hôn nóng bỏng. Liền đoán ra cớ sự, lạnh lùng quay trở lại phòng khách kéo Tô Tiểu Mễ đi về hướng thư phòng.
“Em sai rồi, sau này không dám nữa!” Tô Tiểu Mễ oa oa kêu to.
Nghiêm Ngôn đem Tô Tiểu Mễ ném vào thư phòng, sau đó khóa trái cửa bên ngoài. Tô Tiểu Mễ dùng sức gõ mặt cửa bên trong: “Ngôn, em thật sự biết sai rồi, đừng khóa cửa a.” Thấy van xin không có tác dụng, cậu lại hét ầm lên: “Thả em ra ngoài, tự do của em, tự do của em.” Cuối cùng ầm ĩ đến ngay cả cậu cũng mệt mỏi đành phải biết điều ngồi xuống trước bàn đọc sách, cầm lấy một quyển sách lên xem.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Nghiêm Ngôn rốt cục mở cửa, Tô Tiểu Mễ giống như trong bóng đêm thấy được ánh sáng rạng đông, yếu ớt vươn tay về phía Nghiêm Ngôn: “Anh rốt cục tới cứu em.” Nói xong liền ngất xỉu trên bàn, Nghiêm Ngôn liếc Tô Tiểu Mễ một cái liền xoay người: “Ra ngoài ăn cơm, nếu không nhanh chân anh không đợi đâu đấy.”
Tô Tiểu Mễ bỗng nhiên sống lại chạy đến phía sau Nghiêm Ngôn: “Chờ em, chờ em.”
Bởi vì tài nấu nướng của Tô Tiểu Mễ ngang ngửa với trí thông minh của cậu, học mãi vẫn không tiến bộ nên mỗi lần hai người đều ra ngoài dùng cơm, hai người chọn đại một quán ăn lân cận ăn qua loa. Trên đường trở về Nghiêm Ngôn đột nhiên nói: “Ngày mai anh phải cùng Lô Y Y đi bàn chuyện làm ăn cùng khách, một mình em ở nhà đọc sách, có nghe không?”
“Tại sao chứ, tại sao chứ, tại sao chứ hả, tại sao phải tìm Lô Y Y?”
“Sao không tìm Thẩm Thiến?”
Dứt lời Tô Tiểu Mễ liền lắc đầu, cậu còn chưa hiểu rõ con người Thẩm Thiến kia, so đi so lại đi cùng Lô Y Y vẫn tốt hơn, nghĩ nghĩ lại thấy có chỗ không đúng: “Tại sao nhất định phải tìm phụ nữ đi cùng?”
“Đi gặp những ông già háo sắc kia không mang theo mỹ nữ làm sao được?”
Tô Tiểu Mễ thấy biểu tình trên mặt Nghiêm Ngôn thật tà ác, thật tà ác, người đàn ông này quả nhiên là ma quỷ.
“Nếu muốn vụ làm ăn nhanh thành công hơn không bằng bảo Lô Y Y theo hầu hạ mấy ông lão kia còn hơn.” Tô Tiểu Mễ lải nhải, thật ra bản thân cậu chưa phát hiện đó thôi, người tà ác nhất có lẽ là cậu.
Nghiêm Ngôn lấy ra chìa khóa mở cửa, nghe vậy thì trừng mắt Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ đầu óc chậm lụt không hề phản ứng, khó chịu đá vào cạnh cửa: “Nghe cách nói của em thì chính em cũng cảm thấy Lô Y Y là mỹ nữ, vậy em nói cho anh biết một chút cô ta đẹp ở chỗ nào?Sao anh nhìn mãi vẫn không thấy.”
Mặt gương trên cao vốn chỉ được dùng băng keo hai mặt cố định, ban nãy Tô Tiểu Mễ lại đá vào cửa, hiện tại thì hay rồi một phút nóng nãy dẫn đến thảm họa mặt gương rơi thẳng vào trán Tô Tiểu Mễ. Gương rơi xuống đất vỡ vụn, trên trán Tô Tiểu Mễ bị xướt một đường nhỏ vậy mà cậu lại ngẩn ngơ đứng im không nhúc nhích. Nghiêm Ngôn nhìn thấy liền mắng: “Đã nói là em ngốc mà!” Sau đó sốt ruột đem Tô Tiểu Mễ nhét vào trong xe, khởi động phóng thẳng đến bệnh viện.
Trong bệnh viện y tá bận rộn giúp Tô Tiểu Mễ băng bó, cậu lại dửng dưng không quan tâm trong đầu chỉ nghĩ đến một chuyện: Không ngờ yêu khí trên người Lô Y Y lại nặng như vậy, ngay cả kính chiếu yêu cũng trấn không được cô ta.