- Phải chăng là Độc Thủ Dược Vương?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Đúng rồi, trên cõi đời này chỉ có một mình Độc Thủ Dược Vương là cứu vãn được tình thế đó.
Thương Bát hỏi :
- Độc Thủ Dược Vương vượt đường xa ngàn dặm đến đây trị thương cho Tiêu đại ca, sao lại không trị luôn một chuyến cho hết?
Đỗ Cửu đáp :
- Lão quỷ đó nhất định có chuyện mưu đồ. Chúng ta đành chuẩn bị một phần hậu lễ mời y đến lần nữa là xong.
Vũ Văn Hàn Đào thở dài nói :
- Tại hạ e rằng đồ trân quý của nhị vị tuy trên đời này không ai bì kịp nhưng khó lòng mà đả động được lòng ước muốn của Độc Thủ Dược Vương.
Đỗ Cửu đáp :
- Tại hạ có củ sâm già ngàn năm cùng bao nhiêu dược vật trân quý tặng cho y hết là xong.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Trên đời này có kỳ dược, nhưng điều trọng yếu là người biết dùng thuốc. Phương pháp này e rằng không thu được hiệu quả.
Thương Bát hỏi :
- Nếu vậy thì bọn tại hạ đành chịu chẳng có biện pháp nào nữa.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Theo nhận xét của tại hạ thì món lễ vật làm động được lòng Độc Thủ Dược Vương nhìn không thấy bóng, ngửi chẳng thấy mùi.
Thương Bát hỏi :
- Nhìn không hình bóng, ngửi không mùi vị là vật gì?
Đỗ Cửu nói theo :
- Thiên hạ có vật đó thì Trung Châu nhị cổ cũng quyết đổ hết cơ nghiệp ra mà mua cho bằng được.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Đã là vật quý vô giá thì chẳng thể dùng vàng bạc châu báu mà mua được.
Thương Bát hỏi :
- Nhưng đó là vật gì?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Là mối thâm tình.
Thương Bát, Đỗ Cửu giật mình tỉnh ngộ gật đầu nói :
- Mối thâm tình sâu tựa biển đó liên quan đến Nam Cung cô nương có phải không?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Phải rồi, lúc ra đi Độc Thủ Dược Vương đã nói rõ: chân khí của Nam Cung Ngọc đi vào đường rẽ không hành động được, yêu cầu Tiêu đại hiệp lên núi Cửu Cung một chuyến. Đi hay không tùy ở nơi Tiêu đại hiệp. Giọng lưỡi tuy lịch sự mà lão đã ngấm ngầm dùng thủ đoạn khiến cho Tiêu đại hiệp không đi không xong.
Bách Lý Băng nói :
- Tiểu muội hiểu rồi. Tệ đại ca mà không đi thì chẳng có cách nào khôi phục được võ công.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Chính là thế đó...
Lão hắng dặng nói tiếp :
- Hiện giờ Tiêu đại hiệp cũng đã rõ rồi. Nếu y không lên núi Cửu Cung thì chẳng còn cách nào khôi phục võ công. Có điều y không bảo cô nương đến hỏi ý tại hạ là vì không muốn để cho Độc Thủ Dược Vương uy hiếp. Chẳng thà võ công mất thì thôi, y không chịu lên núi Cửu Cung.
Bách Lý Băng thở dài hỏi :
- Nhưng y không chịu được vụ đả kích này thì làm thế nào?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Vì thế cần phải cô nương tác chủ mới xong.
Bách Lý Băng sửng sốt hỏi :
- Sao tiểu muội lại tác chủ được?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Đúng thế, hiện giờ chỉ có cô nương là có thể khuyên được Tiêu đại hiệp lên núi Cửu Cung phó ước.
Bách Lý Băng ngẫm nghĩ một lúc, vẻ mặt buồn rầu nói :
- Tiểu muội hiểu rồi. Vũ Văn tiên sinh, tiểu muội sẽ khuyên giải y.
Vũ Văn Hàn Đào nói theo :
- Hỡi ôi! Tại hạ thiết tưởng đã vì Tiêu đại hiệp thì cô nương nên nhẫn nại một chút...
Lão hạ thấp giọng xuống nói tiếp :
- Theo nhận xét của tại hạ thì dây tơ tình của đại hiệp đã buộc chặt vào người cô rồi. Sao cô nương không rộng lượng một chút?
Bách Lý Băng đáp :
- Nếu Độc Thủ Dược Vương khôi phục được thần công cho đại ca thì tiểu muội có nghĩ gì đến chuyện chàng phải thêm phòng thê thiếp?
Trung Châu nhị cổ nghe đến đây mới vỡ lẽ ồ lên một tiếng.
Bách Lý Băng nhìn Trung Châu nhị cổ nói :
- Tiện thiếp lên núi Cửu Cung không tiện, vậy hai vị đi với đại ca một chuyến.
Vũ Văn Hàn Đào gật đầu mỉm cười nói :
- Cô nương thật là sáng suốt. Để Trung Châu nhị cổ đi theo Tiêu đại hiệp là hay quá rồi.
Bách Lý Băng nở nụ cười thê lương nói :
- Đa tạ tiên sinh đã chỉ điểm. Tiểu muội trở về phòng nói rõ cho y biết.
Cô trở gót cất bước.
Vũ Văn Hàn Đào gọi giật lại :
- Cô nương!
Bách Lý Băng dừng chân hỏi :
- Chuyện gì nữa?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Cô nương khuyên Tiêu đại hiệp lên núi Cửu Cung, nhưng hay hơn hết đừng nói rõ nội tình, mà chỉ uyển chuyển trình bày để tỏ tấm lòng tha thiết.
Bách Lý Băng đáp :
- Tiểu muội hiểu rồi.
Đoạn cô cất bước trở về phòng.
Thương Bát thấy Bách Lý Băng đi xa rồi khẽ hỏi :
- Vũ Văn huynh! Phải chăng Độc Thủ Dược Vương định đem cô gái suốt đời mắc bệnh liệt giường gả cho Tiêu đại ca? Vì vậy lão nhân cơ hội trị thương đã ngấm ngầm hạ độc thủ vào mình y?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Chưa chắc đã phải là chuyện hạ độc thủ, mà chỉ là lão không chịu chữa hẳn vết thương cho Tiêu đại hiệp.
Thương Bát hắng đặng một tiếng rồi nói :
- Độc Thủ Dược Vương đã coi lầm đại ca. Lão định đưa điều kiện là chữa cho tệ đại ca khôi phục lại võ công để y chịu khuất phục lấy cô con gái bệnh hoạn của lão thì khó lòng được như nguyện. Giả tỷ lão thành tâm nguyện ý hết sức điều trị thương thế cho đến nơi, hoặc giả Tiêu đại ca cảm tạ ơn đức thì còn nhiều hy vọng hơn.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Thương huynh, vụ này quan hệ vô cùng. Khi hai vị gặp Độc Thủ Dược Vương mong rằng hai vị nhẫn nại một chút.
Thương Bát đáp :
- Bất quá tại hạ nói sau lưng lão mấy câu mà thôi. Vì việc khôi phục thần công cho đại ca, tại hạ có dập đầu lạy lão cũng cam lòng.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Thế hay lắm! Vạn nhất Độc Thủ Dược Vương có đưa ra điều kiện hà khắc, Tiêu đại hiệp không chịu phục tòng, mong hai vị hết sức điều giải.
Thương Bát đáp :
- Vụ này khó đây. Tiêu đại ca mà không chịu thì tiểu đệ quyết chẳng thể thuyết phục y được.
Vũ Văn Hàn Đào gật đầu đáp :
- Thương huynh trình bày với Tiêu đại hiệp là tại hạ sau khi suy nghĩ nhiều lần đã nhận ra là Thẩm Mộc Phong chưa chết.
Thương Bát vỗ đùi đánh “đét” một cái nói :
- Thủ ý này hay lắm! Có thế mới kích động được ý chí phấn đấu của đại ca và khiến y nhẫn nhục.
Vũ Văn Hàn Đào khẽ thở dài đáp :
- Tại hạ mà đoán trúng Thẩm Mộc Phong chưa chết thật thì cũng là điều bất hạnh.
Đỗ Cửu lên tiếng :
- Không thể thế được.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Tại hạ cũng mong lời Đỗ huynh là đúng...
Lão thở phào một cái nói :
- Vì toàn thể võ lâm đại cuộc, Tiêu đại hiệp cần phải khôi phục thần công.
Thương Bát ngắt lời :
- Vũ Văn tiên sinh! Tiêu đại ca có biết rõ là võ công của y khôi phục được hay không, hoàn toàn ở trong tay Độc Thủ Dược Vương?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Tiêu đại hiệp thông minh tuyệt đỉnh, tại hạ chắc y hiểu rối nhưng không chịu nói ra mà thôi.
Đỗ Cửu hỏi :
- Liệu Bách Lý cô nương có thể khuyên Tiêu đại ca lên núi Cửu Cung được chăng?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Cái đó còn tùy ở lời khuyến khích của Bách Lý cô nương. Có điều theo nhận xét của tại hạ thì mười phần có đến chín Tiêu đại hiệp sẽ theo lời của cô.
Đỗ Cửu hỏi :
- Tại sao vậy?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Vì một mặt Bách Lý cô nương hết sức khuyên giải, một mặt Tiêu đại hiệp nghĩ mình cần phải khôi phục thần công, nên y đành ưng thuận.
Thương Bát nói :
- Vũ Văn tiên sinh nói là đã có phần chắc rồi.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Hai vị hãy đi thu xếp hành trang, tại hạ ở đây chờ tin tức của Bách Lý cô nương.
Trung Châu nhị cổ dạ một tiếng rồi đi ra ngoài.
Vũ Văn Hàn Đào thực sự trong lòng không còn nắm vững phần nào, lão nóng ruột vô cùng.
Sau chừng một giờ mới thấy Bách Lý Băng chậm chạp bước tới. Mắt cô hãy còn đầy ngấn lệ tỏ ra cô đã khóc rất nhiều.
Vũ Văn Hàn Đào ráng áp chế nỗi kích động trong lòng mỉm cười hỏi :
- Cô nương thuyết phục được Tiêu đại hiệp rồi chứ?
Bách Lý Băng đáp :
- Y không chịu. Tiểu muội phải hết lời năn nỉ y mới nghe theo.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Các vị tính bao giờ khởi hành.
Bách Lý Băng đáp :
- Càng sớm càng hay.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Tại hạ đã yêu cầu Trung Châu nhị cổ chuẩn bị hành trang. Nếu Bách Lý cô nương đồng ý thì có thể thượng lộ ngay bây giờ.
Bách Lý Băng đáp :
- Y chưa khỏi thương thế, không thể đi lại được, không hiểu để y thượng lộ bằng cách nào?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Tại hạ đã sai người chuẩn bị một cỗ xe. Khi vào khu vực núi non sẽ đổi sang ngồi võng.
Bách Lý Băng hỏi :
- Bao giờ có xe tới?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Chỉ trong vòng nửa giờ, cô nương hãy chuẩn bị những đồ cần dùng cho Tiêu đại hiệp.
Bách Lý Băng gật đầu đi ngay.
Sau chừng một giờ, Vũ Văn Hàn Đào xắp xếp xong. Tiêu đại hiệp bí mật ngồi lên cỗ xe mui.
Thương Bát cùng Đỗ Cửu ngồi ở phía trước đánh xe cho chạy như bay.
Trừ những lúc thay ngựa hay ăn uống là phải dừng lại, còn ngoài ra xe chạy suốt ngày đêm, bất chấp trời mưa hay lạnh.
Một hôm xe tới chân núi Cửu Cung vào buổi sáng.
Thương Bát lấy trong bọc ra tấm bản đồ mà Vũ Văn Hàn Đào đã vẽ đường tắt lên núi coi kỹ một hồi, rồi cùng Đỗ Cửu để Tiêu Lĩnh Vu lên ngồi võng khiêng chàng lên núi.
Vũ Văn Hàn Đào tuy thuộc rõ tình thế núi Cửu Cung, nhưnh không hiểu Độc Thủ Dược Vương ở chỗ nào? Có điều lão tin chắc Dược Vương đã sắp đặt chờ đón Tiêu Lĩnh Vu, nên trên bản đồ chưa chỉ rõ đường lối lên núi.
Mấy bữa nay Tiêu Lĩnh Vu rất ít nói. Đối với việc lên núi cầu chữa thuốc càng không nhắc tới.
Thương Bát, Đỗ Cửu hiểu tâm lý chàng cũng không nói nhiều.
Đi chừng hai giờ lên đến một đỉnh núi vào lúc gần trưa.
Bỗng thấy dưới gốc cây hòe lớn có tòa tiểu miếu.
Bên miếu là một ngôi thảo đình. Trong quán này đặt một cái bàn. Trên bàn có bình nước và hai cái chén sành cùng mấy thứ bánh mứt điểm tâm.
Thương Bát vào quán nhìn cảnh vật xung quanh nói :
- Lão tam! Chúng ta hãy nghĩ ở đây một chút rồi sẽ thượng lộ.
Đỗ Cửu gật đầu.
Hai người hạ võng xuống gốc cây rồi nghiêng mình hỏi :
- Đại ca có uống trà không?
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp :
- Tiểu huynh không khát, hai vị uống đi.
Rồi chàng ngồi nhắm mắt lại như muốn ngủ.
Thương Bát, Đỗ Cửu đưa mắt nhìn nhau, cất bước vào quán trọ.
Đỗ Cửu khẽ hỏi Thương Bát :
- Lão nhị! Nơi đây rất giống hình trong bản đồ, nhưng tại sao Độc Thủ Dược Vương lại trú ngụ tại chốn này.
Thương Bát đáp :
- Vũ Văn tiên sinh cũng không biết Độc Thủ Dược Vương ở đâu. Có điều nơi đây đúng là yếu đạo để lên núi.
Đỗ Cửu hỏi :
- Vũ Văn Hàn Đào bảo chúng ta hội kiến Độc Thủ Dược Vương bằng cách nào?
Thương Bát đáp :
- Để lão kiếm bọn mình càng dễ dàng hơn.
Đỗ Cửu hỏi :
- Vũ Văn tiên sinh muốn chúng ta trông vào vận khí hay sao?
Thương Bát đáp :
- Trước nay tiên sinh rất thận trọng lời nói. Tiên sinh đã bảo chúng ta đi thì dĩ nhiên nắm chắc phần nào rồi.
Hai người vào đến quán trà thấy một lão già lối năm chục tuổi ngồi ngủ gật trên ghế tre.
Thương Bát, Đỗ Cửu mỗi người bưng một chung trà uống, bỏ hai đồng tiền xuống bàn rồi không thấy gì khả nghi liền quay gót trở về gốc cây. Nhưng mục quang vừa ngó ra không khỏi ngẩn người, Độc Thủ Dược Vương đã đứng bên võng nói chuyện với Tiêu Lĩnh Vu.
Đỗ Cửu chau mày khẽ hỏi :
- Không hiểu lão đã ẩn thân ở chỗ nào?
Thương Bát đáp :
- Chắc lão ngồi trên ngọn cây.
Hai người hắng đặng một cái rồi lên tiếng :
- Kính chào Nam Cung huynh.
Độc Thủ Dược Vương quay lại cười nói :
- Hai vị phải một phen tân khổ. Tại hạ đã chuẩn bị mấy món dã vị kính chờ đại giá.
Câu này ý nói đã tiên liệu thế nào mấy vị cũng đến.
Thương Bát hỏi :
- Chỗ ở của Nam Cung huynh cách đây gần hay xa.
Độc Thủ Dược Vương đáp :
- Gần đây thôi. Để lão phu dọn đường.
Rồi trở gót cất bước.
Đỗ Cửu và Thương Bát khiêng võng lên theo sau Độc Thủ Dược Vương.
Ba người đi rất mau, sau chừng một giờ thì đến khu rừng trúc trên đỉnh núi, trước mặt một tòa tịnh xá.
Độc Thủ Dược Vương chắp tay mời ba người vào nhà.
Tiêu Lĩnh Vu cất bước chậm chạp vào sảnh đường ngồi ngay xuống ghế.
Nhà ngói, dậu tre quét tước rất sạch sẽ.
Độc Thủ Dược Vương đầy vẻ hoan hỷ nói :
- Tiêu đại hiệp quả là con người nghĩa hiệp, ân oán phân minh. Thương thế chưa lành đã ráng lên núi Cửu Cung này.
Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt nhìn Độc Thủ Dược Vương lẳng lặng không nói gì.
Thương Bát, Đỗ Cửu ngồi xuống cạnh Tiêu Lĩnh Vu.
Độc Thủ Dược Vương không thấy Tiêu Lĩnh Vu đáp lại liền cười khanh khách nói :
- Tiểu nữ cực kỳ ngưỡng mộ Tiêu đại hiệp, nay được Tiêu đại hiệp giá lâm tất y mừng rỡ vô cùng!
Thương Bát nghĩ thầm trong bụng :
- Lão nói huỵch toẹt ra chẳng dấu diếm gì, dĩ nhiên tình thương con đến cùng cực. Lão vốn là người kiêu ngạo, lạnh lùng, nếu không vì tình thế bắt buộc, tất chẳng chịu nói thế.
Lại nghe Độc Thủ Dược Vương hô :
- Ngọc nhi! Mau ra đây! Tiêu đại hiệp đã đến thăm ngươi đó.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng đang tức tối muôn vàn, thấy tình trạng này, lửu giận liền giảm đi phần lớn.
Những tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Bóng rèm lay động. Một thiếu nữ tóc xõa xuống bên vai từ phía trong đi ra.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn vào thấp thoáng nhận ra Nam Cung Ngọc.
Trước kia chàng đã ở với Nam Cung Ngọc một thời gian, vì hồi đó cô mắc trọng bịnh, chàng không coi kỹ mà chỉ nhớ mang máng hình dáng cô. Bây giờ chàng nhìn lại thấy cô thân thể gầy yếu nhưng dung nhan rất xinh đẹp.
Nam Cung Ngọc dường như đã có ấn tượng xâu xa về chàng nên vừa ngó thấy đã nhận ra ngay.
Cô mỉm cười nghiêng mình thi lễ nói :
- Tiêu đại ca còn nhận đại tiểu muội không?
Tiêu Lĩnh Vu đứng dậy hỏi lại :
- Nam Cung cô nương! Ngọc thể đã mạnh chưa?
Nam Cung Ngọc liếc mắt nhìn Độc Thủ Dược Vương nói :
- Gia phụ phí bao nhiêu tâm huyết tìm kiếm kỳ dược chữa cho tiểu muội sống sót, lại toan điều giáo cho thành một cao thủ võ lâm, tiểu muội thật là vô dụng. Lúc luyện bất cẩn để chân khí đi vào đường rẽ, nên đến nay vẫn chưa thành tựu được chút nào.
Tiêu Lĩnh Vu quay lại ngó Độc Thủ Dược Vương thấy vẻ từ ái lộ ra ngoài mặt, tựa hồ mấy câu của Nam Cung Ngọc khiến lão được an ủi rất nhiều. Chàng nghĩ thầm trong bụng :
- “Độc Thủ Dược Vương là nhân vật nửa chính, nửa tà, nhưng là người cha tốt nhất thiên hạ.”
Lại nghe Nam Cung Ngọc hỏi :
- Tiêu đại hiệp! Mấy năm nay đại hiệp có mạnh không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tại hạ phiêu bạt giang hồ, bốn bể không nhà.
Nam Cung Ngọc hỏi :
- Úi chà! Vậy ra đại ca cũng gian lao vất vả lắm ư?
Độc Thủ Dược Vương cười ha hả đáp :
- Con ngốc kia! Tiêu đại hiệp của ngươi nay đã thành nhân vật đệ nhất thiên hạ được toàn thể bạn hữu giang hồ sùng kính.
Nam Cung Ngọc mỉm cười nói :
- Cái đó đã hẳn. Hài nhi biết trước Tiêu đại hiệp là đấng anh hùng.
Tiêu Lĩnh Vu bẽn lẽn cười nói :
- Tại hạ rất lấy làm xấu hổ.
Nam Cung Ngọc đưa mắt nhìn Thương Bát, Đỗ Cửu nói :
- Tiểu muội còn nhớ hai vị là Thương Bát, Đỗ Cửu.
Thương Bát đáp :
- Đúng rồi! Trí nhớ của cô nương hay quá.
Nam Cung Ngọc đưa tay vuốt lại mái tóc rồi tiến gần thêm hai bước về phía Tiêu Lĩnh Vu.
Độc Thủ Dược Vương khẽ nghiêng đầu một cái. Thương Bát hiểu ý liền đứng dậy nói :
- Đại ca! Tiểu đệ ra ngoài một chút.
Đỗ Cửu đứng lên đi theo Thương Bát.
Độc Thủ Dược Vương nói :
- Tiêu đại hiệp ngồi chơi một chút. Lão phu xuống bếp bảo chúng làm mấy món lót dạ.
Tiêu Lĩnh Vu biết ngay Độc Thủ Dược Vương muốn để chàng một mình ngồi trò chuyện với Nam Cung Ngọc, liền đáp :
- Thật làm phiền lão tiền bối.
Độc Thủ Dược Vương, Thương Bát, Đỗ Cửu ra khỏi phòng khách. Nam Cung Ngọc liền lại ngồi xuống ghế bên cạnh Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Tiểu huynh xuân phong đắc ý làm nên sự nghiệp phi thường, trong lòng tiểu muội rất cao hứng.
Tiêu Lĩnh Vu gượng cười nói :
- Đó là anh hùng trong thiên hạ đứng lên để tự bảo vệ. Tại hạ bất quá chỉ đi trước bọn họ một bước mà thôi.
Nam Cung Ngọc nói :
- Gia phụ bảo Thẩm Mộc Phong đã bị giết rồi. Từ nay tiểu huynh có thể nghỉ ngơi gió bụi.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Hiện giờ tình thế chưa rõ rệt, chẳng hiểu Thẩm Mộc Phong chết rồi hay vẫn còn sống ở trên thế gian.
Nam Cung Ngọc nói :
- Đáng tiếc tiểu muội bị chân khí chạy vào đường rẽ, chưa luyện thành bản lãnh để giúp Tiêu huynh một tay.
Trong nhà hai người nói chuyện thì bên ngoài Độc Thủ Dược Vương cũng mở cuộc đàm phán với Thương Bát, Đỗ Cửu.
Thương Bát đã được Vũ Văn Hàn Đào dặn bảo, trong lòng có sẵn định kiến liền hỏi :
- Dược Vương còn lưu lại một phần, không chịu chữa hết cho Tiêu đại ca, bắt buộc anh em bọn tại hạ đưa nhau lên đây là có dụng ý gì?
Độc Thủ Dược Vương đáp :
- Tiểu nữ nhớ Tiêu Lĩnh Vu một cách tha thiết, y thường nhắc tới chàng. Phụ tử tình thâm, lão phu chẳng thể điềm nhiên tọa thị.
Thương Bát hỏi :
- Tâm nguyện Dươc Vương đã được đền đáp rồi. Nay đại ca đã lên đây không hiểu Dươc Vương chuẩn bị cách nào?