- Các hạ là ai?
Lam Ngọc Đường không ngờ Ngọc Tiêu lang quân cũng ở đây, bất giác la lên một tiếng kinh ngạc.
Thẩm Mộc Phong hỏi gã :
- Lam huynh đệ nhận biết hắn ư? Hắn là ai vậy?
Lam Ngọc Đường đáp :
- Hắn là Thiếu trang chúa ở Bạch Vân sơn trang, đích tôn của Tiêu Vương Trương Phóng...
Ngọc Tiêu lang quân quát lên :
- Câm miệng đi! Không được nói đến gia tổ.
Lam Ngọc Đường toan phản đối thì Thẩm Mộc Phong xua tay gạt đi. Lão trầm giọng nói :
- Tại hạ nghe đại danh Bạch Vân sơn trang từ lâu. Bữa nay được gặp Thiếu trang chúa thật là may mắn.
Ngọc Tiêu lang quân đáp :
- Bất tất phải khách sáo. Tại hạ muốn hỏi Thẩm đại trang chúa một điều, mong Đại trang chúa nói rõ sự thực.
Thẩm Mộc Phong cười mát nói :
- Khẩu khí của Thiếu trang chúa quả nhiên có ý bức bách người ta. Nếu tại hạ không trả lời thì sao? Nhưng tại hạ muốn biết cao kiến của các hạ.
Ngọc Tiêu lang quân hỏi :
- Vấn đề rất giản dị: Tiêu Lĩnh Vu đã chết thật chưa?
Thẩm Mộc Phong hỏi lại :
- Chết thật thì sao? Chết giả thì làm sao?
Ngọc Tiêu lang quân đáp :
- Vấn đề này quan hệ rất lớn đối với tại hạ cũng như đối với Đại trang chúa. Tại hạ chỉ hỏi Tiêu Lĩnh Vu có chết thật không?
Thẩm Mộc Phong chau mày đáp :
- Chết rồi!
Ngọc Tiêu lang quân lại hỏi :
- Tiêu Lĩnh Vu chết rồi thì hiện thi thể y ở đâu?
Thẩm đại trang chúa đáp :
- Y bị biển lửa đốt cháy thiêu cả thi thể rồi.
Ngọc Tiêu lang quân nói :
- Câu này tự miệng Thẩm đại trang chúa nói ra chắc không sai được.
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Nhất định là đúng. Phải chăng Thiếu trang chúa chuẩn bị báo thù cho Tiêu Lĩnh Vu?
Ngọc Tiêu lang quân thủng thẳng nói :
- Nếu Tiêu Lĩnh Vu chết thật thì tại hạ đã có chủ trương. Có điều tại hạ chưa thấy thi thể y nên vẫn không yên dạ.
Kim Hoa phu nhân đứng lên lạnh lùng hỏi :
- Các hạ hãy còn nhỏ tuổi mà ăn nói hàm hồ. Các hạ mong Tiêu Lĩnh Vu chết rồi hay hy vọng y vẫn hãy còn sống?
Thẩm Mộc Phong vốn là kẻ thâm trầm, trước nay không cho ai nói nhiều, nhưng đối với Kim Hoa phu nhân dường như coi mụ đặc biệt. Hắn đứng bên mỉm cười không nói gì.
Gã cố y chọc giận cho Ngọc Tiêu lang quân ra tay gã sẽ làm Thẩm Mộc Phong cùng Kim Hoa phu nhân phải nổi nóng đánh chết Ngọc Tiêu lang quân là gã diệt trừ xong kẻ tình địch.
Ngờ đâu Ngọc Tiêu lang quân lại không động thủ một cách mạo muội, hắn lùi lại hai bước để khiêu chiến riêng với gã.
Lam Ngọc Đường biết mình không địch nổi, nhưng dưới con mắt bao nhiêu người dòm ngó, gã đành liều cất bước tiến ra.
Gã đi chậm chạp vì trong lòng mong mỏi Thẩm Mộc Phong hoặc Kim Hoa phu nhân lên tiếng cản trở cho gã có cơ hội xuống đài.
Ngờ đâu Thẩm Mộc Phong và Kim Hoa phu nhân vẫn lờ đi như chẳng thấy gì.
Trước tình trạng này Lam Ngọc Đường đành đi tới trước mặt Ngọc Tiêu lang quân rút trường kiếm ra khỏi vỏ.
Vô Vi đạo trưởng chau mày nói :
- Lam thế huynh hãy tạm thời nhẫn nại một chút. Hậu nhật còn dài, mối ân oán giữa các vị để lúc khác hãy thanh toán.
Lam Ngọc Đường liền mượn cơ hội xuống đài. Gã tra kiếm vào vỏ lại đứng ở phía sau Thẩm Mộc Phong.
Ngọc Tiêu lang quân ngửa mặt lên trời gã cười ba tiếng rồi cất bước đi ra ngoài.
Gã đi được mấy bước đột nhiên Tư Mã Càn rảo bước chạy vào hô :
- Có một vị nữ khách đến tế điện.
Vô Vi đạo trưởng đáp :
- Tư Mã huynh hãy cho y hay có Thẩm đại trang chúa ở đây, xin hãy chờ lại một chút rồi hãy vào.
Tư Mã Càn nói :
- Tại hạ đã trình bày nhưng vị nữ khách kia nghe nói Thẩm đại trang chúa ở đây, càng nhất định đòi vào.
Ngọc Tiêu lang quân toan ra khỏi linh đường, nghe Tư Mã Càn nói vậy liền dừng bước lại.
Lại nghe Vô Vi đạo trưởng lên tiếng :
- Tư Mã huynh đã hỏi tính danh cô nương đó chưa?
Tư Mã Càn đáp :
- Tại hạ hỏi rồi. Cô nương đó họ Khâu.
Thẩm Mộc Phong lên tiếng :
- Hay lắm! Không hiểu Khâu cô nương tại sao lại muốn gặp tại hạ một cách đột ngột?
Vô Vi đạo trưởng nói :
- Vậy mời cô vào đây?
Tư Mã Càn “dạ” một tiếng toan trở gót đi ra thì nghe thanh âm trong trẻo của một thiếu nữ cất lên :
- Không dám phiền các vị đón tiếp.
Thanh âm vừa dứt, đã thấy một nữ lang áo trắng, dáng người thanh nhã từ từ đi vào.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn ra, bất giác chấn động tâm thần miệng lẩm bẩm :
- Quả đúng là Khâu Tiểu San tỷ tỷ.
Khâu Tiểu San mình mặc trọng hiếu, đầu chít khăn trắng, chân đi giầy vải trắng.
Tuy nàng mặc hiếu phục, nhưng may rất chẽn vào mình, tựa hồ chuẩn bị cùng người động thủ bất cứ lúc nào.
Khâu Tiểu San cặp mắt đỏ và sưng lên, nhưng mục quang vẫn lạnh như điện.
Nàng không ngờ cả Ngọc Tiêu lang quân lẫn Lam Ngọc Đường đều đến đây.
Nàng ngó thấy hai gã không khỏi sửng sốt. Nhưng cái đó chỉ thoáng qua trong nháy mắt rồi nàng khôi phục lại vẻ bình tĩnh được ngay.
Khâu Tiểu San đi thẳng tới trước linh tòa. Phía sau nàng còn hai thiếu nữ cũng mặc hiếu phục, lưng đeo trường kiếm song song đi vào.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn kỹ lại thì chính là Tố Văn và Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng trước nay thích mặc đồ đỏ. Hiện giờ thị đổi mặc đồ trắng càng lộ vẻ thanh nhã, người thị dường như lớn hơn trước nhiều.
Khâu Tiểu San nhìn linh vị Tiêu Lĩnh Vu quì xuống. Miệng nàng lớn tiếng :
- Tiểu đệ linh thiêng có biết chăng tiện thiếp đến bài hương hồn. Di mệnh của từ mẫu đã đem tiện thiếp...
Đột nhiên có tiếng hắng dặng chính là Ngọc Tiêu lang quân. Nàng không khỏi chau mày, nhưng cũng nhẫn nại không nói gì.
Ngọc Tiêu lang quân là con người thông minh, mới nghe giọng lưỡi của Khâu Tiểu San, đã biết chỗ dụng tâm của nàng là mượn cơ hội tế điện để nói rõ mình là vợ Tiêu Lĩnh Vu rồi.
Sau này có ai ép uổng, nàng cũng có nguyên nhân để chối từ, nên gã hắng dặng để cắt đứt lời tuyên bố của nàng.
Không ngờ Khâu Tiểu San liếc mắt ngó Ngọc Tiêu lang quân một cái rồi lại lớn tiếng :
- Di mệnh của mẫu thân đã nói rõ việc chung thân của tiện thiếp đã hứa gã cho....
Ngọc Tiêu lang quân vội hô :
- Khâu cô nương!
Khâu Tiểu San lạnh lùng hỏi :
- Chuyện gì?
Ngọc Tiêu lang quân hỏi lại :
- Tiêu Lĩnh Vu chết rồi. Cô nương có định trả thù cho y không?
Khâu Tiểu San đáp :
- Dĩ nhiên tiện thiếp phải trả thù cho y?
Ngọc Tiêu lang quân hỏi :
- Cô nương không nhận ra sức lực một người là đơn bạc quá ư?
Khâu Tiểu San đáp :
- Không sao. Nếu tiện thiếp không thể trả thù cho y thì chết xuống âm cung sẽ được cùng y hiện diện.
Ngọc Tiêu lang quân cười lạt hỏi :
- Cô nương tử chiến cũng không thể trả thù được cho Tiêu Lĩnh Vu thì cái chết đó hóa chẳng uổng phí ư?
Khâu Tiểu San hỏi lại :
- Trương huynh có cao kiến gì?
Ngọc Tiẻu Lang Quân đáp :
- Theo ý tại hạ thì cô nương đã định báo thù cho Tiêu Lĩnh Vu mà muốn mong đạt được mục đích rửa hận tưởng không cần lựa chọn thủ đoạn mà cũng không kể đến hậu quả.
Khâu Tiểu San dường như bị thuyết của Ngọc Tiêu lang quân làm cho chuyển động. Nàng chớp mắt hỏi :
- Thế thì làm sao?
Ngọc Tiêu lang quân đáp :
- Hễ cô nương thấy người nào có thể xuất lực rửa hận cho Tiêu Lĩnh Vu thì nên kéo y làm bạn. Trên chốn giang hồ hiện nay tưởng tại hạ là người đầu tiên mong được cô nương sai khiến.
Khâu Tiểu San trầm ngâm đáp :
- Đúng rồi! Nếu tiện thiếp không lựa chọn thủ đoạn chỉ cốt báo thù cho Tiêu huynh đệ thì Trương huynh là người có năng lực hơn hết.
Ngọc Tiêu lang quân cười khanh khách đáp :
- Cô nương quá khen mà thôi....
Bỗng gã lộ vẻ buồn rầu thở dài nói tiếp :
- Dường như giữa chúng ta chỉ là người dưng chưa quen biết nhau.
Khâu Tiểu San nghĩ tới mối tình của gã đối với mình ngày trước nàng không khỏi bâng khuâng lắc đầu, hỏi :
- Bệnh Trương huynh đã chết chưa?
Ngọc Tiêu lang quân hỏi lại :
- Cô nương đã gặp lệnh sư chưa?
Khâu Tiểu San lắc đầu đáp :
- Chưa!
Ngọc Tiêu lang quân đáp :
- Tại hạ đã được cô Nhưng Nhưng cho linh đan và dùng y thuật chữa tâm tư cứu cho khỏi chết.
Khâu Tiểu San hiểu : “Y thuật tâm tư” là thế nào nên không hỏi nữa.
Ngọc Tiêu lang quân lại nói tiếp :
- Tại hạ nghe cô Nhưng Nhưng nói một câu: Bất luận thế nào cũng cần giữ cho thân thể khang kiện mới hy vọng việc khác được. Câu này so với linh đan còn có diệu dụng hơn.... Lão nhân gia lại hứa sẽ giúp tại hạ...
Khâu Tiểu San nghe gã nói câu: “Lão nhân gia hứa sẽ hết sức giúp cho gã”, nàng không khỏi ngẩn người.
Ngọc Tiêu lang quân nhăn nhó cười hỏi :
- Cô nương sợ rồi ư?
Khâu Tiểu San lắc đầu :
- Ơn đức của sư phụ, tiện thiếp coi nặng bằng non, nhưng lão nhân gia không thể bức bách tiện thiếp vi bội di mệnh của gia mẫu.
Ngọc Tiêu lang quân thở dài :
- Tại hạ cũng biết dù lão nhân gia hết sức giúp tại hạ nhưng chưa chắc tại hạ đã được mãn nguyện. Có điều lão nhân gia bảo tại hạ phải giữ gìn thân thể thì quả là một lời khuyên quí báu.
Khâu Tiểu San nói :
- Bệnh thế của Trương huynh như vậy là tiến bộ mau lắm.
Ngọc Tiêu lang quân đáp :
- Lão nhân gia mong cho tâm linh của tại hạ được cởi mở mới có thể dùng linh đan hữu hiệu được.
Khâu Tiểu San không nói gì nữa. Nàng quay lại lạy phục trước linh vị Tiêu Lĩnh Vu.
Lần này nàng không lớn tiếng cầu mà chỉ lẩm nhẩm trong miệng, người ngoài không nghe rõ nàng khấn những gì?
Thẩm Mộc Phong vẫn giữ thái độ lặng lẽ đứng một bên, không nói câu nào.
Vô Vi đạo trưởng đã xếp đặt cùng Vũ Văn Hàn Đào và Tôn Bất Tà nên cũng giữ một vẻ cực kỳ trầm tĩnh.
Khâu Tiểu San làm lễ xong đứng dậy, Thẩm Mộc Phong mới thủng thẳng lên tiếng :
- Tại hạ là Thẩm Mộc Phong. Nghe nói cô nương muốn gặp tại hạ.
Khâu Tiểu San đáp :
- Tiện thiếp đã nhận biết Đại trang chúa.
Thẩm Mộc Phong là con người rất thông tuệ. Hắn nghe câu chuyện đối thoại giữa Ngọc Tiêu lang quân và Khâu Tiểu San liền đoán ra một phần nội vụ. Mặt khác Lam Ngọc Đường cam tâm qui thuận với hắn cũng vì Khâu Tiểu San. Gã chỉ yêu cầu một điều kiện duy nhất là giúp gã bắt sống Khâu Tiểu San.
Lúc này trong tai mắt Thẩm Mộc Phong đã có ấn tượng rất xấu sa về Khâu Tiểu San. Gã thấy Ngọc Tiêu lang quân và Lam Ngọc Đường đều điên đảo tâm hồn vì nàng, không khỏi nghĩ thầm :
- Ta thử coi kỹ xem con nha đầu kia có chỗ nào khiến cho người ta phải mê tơi?
Lão nhìn kỹ Khâu Tiểu San thì chỉ thấy nàng này mày liễu mắt phượng thái độ cực kỳ đoan chính, tuyệt không kiều mỵ chút nào. Hắn rất lấy làm kỳ tự hỏi :
- Con nha đầu này bất quá chỉ là một nữ lang xinh đẹp mà sao Ngọc Tiêu lang quân và Lam Ngọc Đường phải vì thị mà phát điên phát dại?
Bỗng nghe Khâu Tiểu San lạnh lùng hỏi :
- Thẩm Mộc Phong! Phải chăng các hạ đã giết Tiêu huynh đệ của tiện thiếp?
Thẩm Mộc Phong mỉm cười đáp :
- Không phải hạ sát y mà là phóng hỏa đốt chết.
Khâu Tiểu San nói :
- Giết chết hay đốt chết cũng chẳng khác gì nhau.
Thẩm Mộc Phong cười đáp :
- Cùng là cái chết, nhưng mùi vị không giống nhau mà thôi.
Khâu Tiểu San lạnh lùng nói :
- Giết người thì phải đền mạng....
Thẩm Mộc Phong ngắt lời :
- Cô nương nói rất đúng lý, nhưng còn tùy ở người trả thù có đủ khả năng hay không.
Khâu Tiểu San đáp :
- Bất luận thế nào tiện thiếp cũng trả thù cho y.
Thẩm Mộc Phong miệng đối đáp Khâu Tiểu San, cặp mắt hắn vẫn đăm đăm nhìn nàng, hy vọng tìm ra chỗ nào trong người nàng khiến cho kẻ khác phải say mê điên đảo.
Nên biết Ngọc Tiêu lang quân và Lam Ngọc Đường chẳng những đều là những nhân vật mình mang tuyệt kỹ, mà còn là những trang thiếu niên anh tuấn, đầy vẻ hữu tình, khiến cho bao nhiêu thiếu nữ mơ mông được người tình lang như chúng. Đằng này Khâu Tiểu San vẫn kiên quyết cự tuyệt mà hai gã lại khư khư buộc lấy chữ tình đâm ra khốn khổ.
Quả nhiên hắn nhận ra chỗ khác người của Khâu Tiểu San. Nàng có một vẻ đẹp trấn át tâm hồn kẻ khác mà đầu mày cuối mặt dù lúc tức giận cũng có phong độ khác đời.
Thẩm Mộc Phong nhìn nàng một lúc rồi cũng đâm ra chấn động tâm thần, quên cả trả lời.
Khâu Tiểu San lớn tiếng nói tiếp :
- Thẩm Mộc Phong! Chúng ta động thủ tỷ đấu trước linh vị Tiêu huynh đệ kỳ cho đến lúc kẻ sống người chết.
Cặp mắt chiếu ra những tia kỳ quang, Thẩm Mộc Phong cười khanh khách hỏi :
- Cô nương tự tin có thể thắng được Thẩm mỗ ư?
Khâu Tiểu San lạnh lùng đáp :
- Mặc dù tiện thiếp chẳng nắm chắc phần thắng được các hạ, nhưng cũng nhất quyết liều chết một phen.
Thẩm Mộc Phong cười mát nói :
- Còn một điều tại hạ không hiểu sao hiểu được.
Khâu Tiểu San hỏi :
- Điều gì? Các hạ nói mau?
Tiêu Lĩnh Vu đứng bàng quan tự nhủ :
- Khâu tỷ tỷ địch thế nào nổi Thẩm Mộc Phong? Nếu hai người động thủ tỷ đấu, tất ta phải ra tay.
Lại nghe Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Tiêu Lĩnh Vu có chỗ nào hơn người mà khiến cô nương quyết tử cho gã?
Khâu Tiểu San hững hờ đáp :
- Cái đó là việc riêng của tiện thiếp, không liên can gì đến các hạ.
Thẩm Mộc Phong quay lại ngó Lam Ngọc Đường hỏi :
- Khâu cô nương có biết vị huynh đài này không?
Khâu Tiểu San hỏi lại :
- Tiện thiếp có quen biết. Nhưng các hạ hỏi làm chi?
Thẩm Mộc Phong cười ha hả đáp :
- Thế thì hay lắm! Lam huynh đây cũng vì Khâu cô nương mà chịu quy đầu Bách Hoa sơn trang ráng giúp tại hạ. Y chỉ yêu cầu tại hạ có một điều là bắt sống Khâu cô nương để cùng y sánh duyên cầm sắt.
Khâu Tiểu San cười lạt một tiếng vẫn không trả lời.
Thẩm Mộc Phong lại hỏi :
- Tại hạ đã ưng chịu điều kiện của y. Vậy Khâu cô nương cứ vững dạ. Dù cô không địch nổi, tại hạ cũng không hạ sát.
Khâu Tiểu San lạnh lùng giục :
- Các hạ lấy binh khí ra!
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Cô nương dùng binh khí gì xin tùy ý. Còn tại hạ dùng tay không để bồi tiếp cô nương mấy chiêu.
Khâu Tiểu San rút thanh nhuyễn kiếm ở sau lưng ra toan động thủ thì đột nhiên Ngọc Tiêu lang quân hô lớn :
- Khâu cô nương hãy dừng tay!
Khâu Tiểu San quay lại hỏi :
- Chuyện gì vậy?
Ngọc Tiêu lang quân đáp :
- Xin cô nương để tại hạ đánh trận đầu.
Khâu Tiểu San thở dài hỏi :
- Trương huynh địch lại Thẩm Mộc Phong thế nào được?