• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Dù cho có người giả mạo để xông vào Ngũ Long đại trận, nhưng bọn tại hạ trốn khỏi hang núi này bằng cách nào và kế hoạnh cứu Bách Lý cô nương làm sao?

Tiêu Dao Tử khẽ đáp :

- Cho một mớ lửa đốt Ngũ Long trận....

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :

- Như vậy thì đốt cả kẻ giả mạo Tiêu Lĩnh Vu hay sao?

Tiêu Dao Tử đáp :

- Cái đó không liên quan gì đến các hạ, vậy các hạ bất tất phải để tâm.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Còn Bách Lý cô nương thì sao?

Tiêu Dao Tử đáp :

- Bần đạo đã tra xét địa hình địa thế. Hễ dùng hỏa công thì chẳng những đốt chết Ngũ Long ta còn đốt cháy cả trận thế của Thẩm Mộc Phong. Bần đạo đã đặt nội ứng. Sau khi lửa cháy liền có người đưa Bách Lý cô nương đến hội họp với bọn ta.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Người đó là ai?

Tiêu Dao Tử đáp :

- Cái đó bần đạo đã an bài, không dính líu gì đến các hạ.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Dĩ nhiên có dính líu. Tại hạ cần biết là nhân vật nào, liệu có đủ khả năng cứu được Bách Lý cô nương không?

Tiêu Dao Tử đáp :

- Dù bần đạo nói ra, các hạ cũng không biết y là ai.

Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm điều tra tình thế bốn mặt. Chàng nghĩ rằng có bắt sống được Tiêu Dao Tử mới qua đầm một cách bình yên. Nhưng võ công lão rất cao thâm. Định đánh một đòn mà bắt sống được thực không phải chuyện dễ dàng. Cần nhắm vào lúc lão vô tình không kịp đề phòng mới có hy vọng.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài mặt chàng cười hỏi :

- Người mà đạo trưởng định cho giả mạo tại hạ hiện giờ ở đâu?

Tiêu Dao Tử dậm chân xuống bè gỗ ba cái. Một người mặc quần áo vải dầu từ dưới nước vọt lên bè.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng :

- Hỏng bét! Té ra những hai địch nhân, vì bây giờ thêm một tên nữa.

Tiêu Dao Tử đằng hắng một tiếng rồi bảo đại hán cởi bỏ quần áo lặn ra.

Lão lại nói :

- Tiêu đại hiệp tướng mạo anh tuấn khắp thiên hạ khó mà tìm được người giống đại hiệp. Bần đạo đành kiếm một người tầm thước tương tự. May ở chỗ bọn Ngũ Long thần trí hồ đồ, mình khoác áo giáp, chắc bọn chúng không nhận ra được Tiêu đại hiệp.

Tiêu Lĩnh Vu ngắm nghía đại hán quả nhiên tầm thước gã tương tự như mình thì nghĩ thầm :

- Xem chừng Tiêu Dao Tử quả đã chuẩn bị từ trước.

Chàng lại nói :

- Tại hạ còn một điểm chưa hiểu, muốn thỉnh giáo đạo trưởng.

Tiêu Dao Tử hỏi :

- Chuyện gì?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Nếu đạo trưởng lấy được bí lục của Tiêu Vương Trương Phóng thì làm sao trốn thoát khỏi Thẩm Mộc Phong truy kích.

Tiêu Dao Tử đáp :

- Đó là công việc của bần đạo, Tiêu đại hiệp bất tất phải quan tâm đến.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Được rồi! Tại hạ theo ý đạo trưởng. Vậy đạo trưởng đưa đưa bọn tại hạ qua đầm đi.

Tiêu Dao Tử mỉm cười đáp :

- Chẳng phải bần đạo lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử mà chúng ta ở thế đối nghịch, cho nên bần đạo phải thận trọng.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Phải chăng đạo trưởng muốn tại hạ giao bí lục võ công của Trương Phóng cho đạo trưởng trước?

Tiêu Dao Tử đáp :

- Như vậy là bất công. Bần đạo chỉ mong Tiêu đại hiệp lấy ra cho coi rồi đại hiệp vẫn giữ cho đến khi một bên giao người một bên giao bí lục, chẳng ai lừa gạt ai. Không hiểu ý Tiêu đại hiệp thế nào?

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Lúc này thời cơ không thuận tiện.

Tiêu Dao Tử nói :

- Đại hiệp nói thế nghĩa là làm sao?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Để qua đầm rồi hãy coi cũng chưa muộn.

Tiêu Dao Tử hỏi :

- Phải chăng vì Tiêu đại hiệp không biết lội nước nên sợ bần đạo đánh đắm bè gỗ?

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :

- Mình không hay dùng trá thuật. Bữa nay vì tình thế bắt buộc mới dùng tới một lần, không khéo lại bị họ khám phá.

Chàng lạnh lùng hỏi lại :

- Đạo trưởng tưởng một cái đầm nước cỏn con này mà khiến cho Tiêu mỗ phải khuất phục chăng?

Tiêu Dao Tử đáp :

- Không phải thế. Chỉ sợ Tiêu đại hiệp trước khi đến đây đã đưa bí lục cho người khác. Nếu đúng thế thì bần đạo mạo hiểm trợ giúp các hạ há chẳng uổng phí tâm cơ?

Tiêu Lĩnh Vu than thầm :

- Hỏng bét! Chắc phen này mình bị lộ tẩy.

Bỗng nghe Vu Dung lạnh lùng lên tiếng :

- Đạo trưởng chẳng nên coi làm gì nữa.

Tiêu Dao Tử sửng sốt hỏi :

- Tại sao vậy?

Vu Dung đáp :

- Vì các vị trúng độc rồi. Dù có đem bí lục đưa cho, đạo trưởng cũng không còn cơ hội học được nữa.

Tiêu Dao Tử sửng sốt hỏi :

- Có chuyện đó ư?

Vu Dung hỏi lại :

- Đạo trưởng không tin chăng?

Tiêu Dao Tử đáp :

- Bần đạo cùng lệnh tổ mẫu đã có chuyện qua lại, nên rất kính phục tài dùng độc của lão nhân gia. Vì thế mà đối với cô nương bần đạo vẫn coi chừng. Từ lúc xuống bè bần đạo chưa thấy cô cử động hai tay thì hạ độc làm sao được?

Vu Dung đáp :

- Từ lúc tiểu nữ biết việc đời chưa từng thấy đạo trưởng qua lại với tệ nhưng nhưng....

Tiêu Dao Tử ngắt lời :

- Bần đạo nói về câu chuyện đã hơn hai chục năm. Khi đó cô nương chưa ra đời.

Vu Dung đáp :

- Thế thì phải rồi. Sau khi nhưng nhưng qui ẩn mới nghiên cứu ra một phương pháp hạ độc tân kỳ.

Tiêu Dao Tử hỏi :

- Phép hạ độc đó bần đạo chưa từng nghe qua. Không hiểu ra làm sao?

Vu Dung đáp :

- Cái đó kêu bằng cách vật truyền độc. Có thể cho chất độc đi qua đao kiếm.

Tiêu Dao Tử cười hỏi :

- Nếu bần đạo nhớ không lầm thì dường như chưa thấy cô nương cất tay.

Vu Dung đáp :

- Nhưng đạo trưởng đứng trên bè gỗ, tiểu nữ đã mượn bè cây để truyền chất kỳ độc.

Tiêu Dao Tử ngơ ngác hỏi :

- Thật thế ư?

Vu Dung đáp :

- Đạo trưởng không tin thì thử vận khí coi.

Tiêu Dao Tử nghĩ thầm :

- Ta hãy tạm tin là có.

Rồi lão thử vận khí.

Vu Dung liền nhân lúc lão phân tâm vận khí khẽ vung tay lên búng một cái.

Cô đã dự mưu từ trước, chờ cơ hội đến liền dời khỏi phương vị. Gặp lúc thuận chiều gió mới lên tiếng xem vào.

Tiêu Dao Tử thử vận khí không thấy triệu chứng gì trúng độc, liền cười lạt hỏi :

- Con tiểu nha đầu kia! Ngươi dám dùng trá thuật cả với bần đạo ư?

Vu Dung đáp :

- Tiểu nữ nói thật, đạo trưởng không tin thì thử vận chân khí lại lần nữa sẽ rõ.

Tiêu Dao Tử vận khí rồi lại hít một hơi thở, bỗng thấy một mùi khác lạ xông vào mũi. Nguyên Vu Dung chẳng có thuật truyền độc cách vật chi hết. Cô lừa lão vận khí rồi mượn thế gió phóng độc ra. Tiêu Dao Tử là người rất tinh minh, không ngờ Vu Dung thân hình bé nhỏ mà quỉ quyệt, lại lớn mật gạt lão mắc bẫy. Nhưng lão là một tay cao thủ hùng tài, vừa cảm thấy có điều khác lạ liền cảnh giác ngay.

Lão vung tay trái đánh lẹ về phía Vu Dung. Tiêu Lĩnh Vu nghiêng người đi, vung tay mặt ra đón tiếp phát chưởng của Tiêu Dao Tử.

Chưởng lực hai bên đụng nhau nổ lên một tiếng chấn động.

Vu Dung vội la :

- Tiêu huynh! Đừng để lão đoạt mất thượng phong.

Cô lên tiếng như vậy là có ý cảnh cáo Tiêu Lĩnh Vu cô đang thuận chiều gió phóng độc.

Tiêu Dao Tử một mặt phong tỏa đường hô hấp một mặt nghiêng mình tấn công, hy vọng đoạt được thượng phong.

Nguyên lão tự biết mình đã trúng độc, nhưng cảnh giác kịp thời, không trúng nặng lắm. Có điều đây là chất độc của Vu bà bà bào chế, mãnh liệt vô cùng. Trước khi chất độc phát tác, lão định bức bách Tiêu Lĩnh Vu lùi lại phía dưới chiều gió để chàng cũng bị trúng độc luôn.

Tiêu Lĩnh Vu đã gặp nhiều phen kỳ ngộ võ công chàng tiến bộ phi thường.

Tiêu Dao Tử tấn công liền mấy chiêu đều bị Tiêu Lĩnh Vu bức bách phải lùi lại.

Hai bên động thủ trong nháy mắt thì đại hán áo xanh và người áo đen cũng đồng thời tấn công vào hai cạnh sườn Tiêu Lĩnh Vu.

Tiêu Lĩnh Vu co tay lại búng ra. Chàng đã thi triển môn Đàn Chỉ thần công của phái Thiếu Lâm. Đàn Chỉ thần công lợi hại ở chỗ bật luồng ám kình ra không một tiếng động, khiến đối phương bị đánh trúng mà không hay biết. Môn Đàn Chỉ thần công của Tiêu Lĩnh Vu còn cao thâm hơn Tu La chỉ một bậc. Ít lâu nay chàng ngày đêm rèn luyện công phu này và đã tiến một bước dài.

Đại hán áo đen chưa đến gần Tiêu Lĩnh Vu, đột nhiên trước ngực đau nhói lên. Gã đã bị Đàn Chỉ thần công của Tiêu Lĩnh Vu đánh trúng huyệt đạo, chân đứng không vững, gã té nhào xuống đầm đánh “bùm” một tiếng. Nước bắn lên tung tóe.

Tiêu Dao Tử sửng sốt, suýt nữa lão cũng bị thế chưởng của Tiêu Lĩnh Vu đánh trúng. Lão tính thầm trong bụng :

- Võ công thằng lõi này tiến bộ rất ghê gớm. Xem chừng chỉ còn cách dìm gã xuống đầm rồi hãy bắt lấy.

Lão liền tung mình nhảy xuống nước. Đồng thời lớn tiếng hô đại hán áo xanh :

- Xuống lẹ đi!

Tiêu Lĩnh Vu thấy lão nhảy xuống nước liền hiểu ngay chỗ dụng tâm của là định lật bè gỗ cho chàng và Vu Dung té xuống rồi bắt cả hai người. Khi nào chàng lại để cho đại hán áo xanh nhảy xuống? Chàng liền vung tay trái ra hứng lấy phát chưởng của người áo xanh, còn tay mặt đưa chênh chếch ra nắm lấy huyệt mạch gã.

Bỗng nghe đánh binh một tiếng. Hai chưởng lực đụng nhau, Tiêu Lĩnh Vu bị chấn động phải lùi lại một bước. Công lực ghê gớm của người áo xanh ra ngoài sự tiên liệu của Tiêu Lĩnh Vu. Chàng nghĩ thầm :

- Chưởng lực gã này hùng hậu chẳng kém gì Tiêu Dao Tử.

Người áo xanh tuy chưởng lực hùng hậu nhưng cử động lại kém phần linh hoạt, nên uyển mạch liền bị chàng nắm giữ. Người áo xanh phản ứng chậm chạp, chỉ cần theo đúng mệnh lệnh của Tiêu Dao Tử không lý gì đến uyển mạch bị nắm.

Gã cứ tung mình nhảy xuống nước.

Tiêu Lĩnh Vu không ngờ gã đã bị kiềm chế uyển mạch vẫn còn nhảy xuống nước được. Chàng chấn động tâm thần nghĩ bụng :

- Không hiểu người này luyện võ công gì mà tựa hồ tứ chi gã không liên quan gì đến người.

Chàng sợ chiếc bè bị lật không dám hết sức kéo mạnh, liền khoa chân bước lại giơ tay trái lên chém xuống. Bỗng nghe đánh chát một tiếng, một cánh tay người áo xanh bị cườm tay Tiêu Lĩnh Vu chặt đứt. Gã rú lên một tiếng người gã đồng thời nhảy xuống nước.

Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói :

- Ta tưởng ngươi không biết đau, nhưng ngươi vẫn cảm giác được đã bị gãy xương....

Chàng đột nhiên bước loạng choạng vì cái bè nghiêng đi.

Tiêu Lĩnh Vu vội di động thân mình, thi triển thân pháp Thiên Cân Trụy đè mạnh xuống cho bè đứng yên. Đồng thời chàng quay lại bảo Vu Dung :

- Dung cô nương! Phóng độc xuống nước đi!

Chàng lớn tiếng nói câu này dường như cố ý để bọn Tiêu Dao Tử nghe thấy.

Vu Dung chăm chú nhìn Tiêu Lĩnh Vu khẽ lắc đầu. Nhưng miệng cô lớn tiếng hô :

- Tiêu Dao tiền bối! Ba người các vị đều trúng độc. Nội công tiền bối có thâm hậu cũng chỉ chống chọi được trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà là chất độc phát tác. Bọn tiểu nữ cứ đứng vững trên bè hoặc nhảy lên bờ thì các vị chỉ còn đường chết.

Tiêu Dao Tử cũng nhô đầu lên nói :

- Ta mà nghiêng bè là các ngươi rớt xuống nước. Khi bắt sống các ngươi rồi, lo gì không lấy được thuốc giải.

Vu Dung nói :

- Tiêu huynh! Bọn chúng ta nhảy lên bờ để bọn họ chết về chất độc.

Tiêu Dao Tử thấy bè gỗ chỉ còn cách bờ chừng hơn trượng. Hai người có thể nhảy lên được dễ dàng, liền đổi giọng hỏi :

- Hiền diệt nữ! Phải chăng ngươi muốn đưa điều kiện với ta?

Vu Dung đáp :

- Đúng rồi! Chẳng hiểu tiền bối có ưng chịu không?

Tiêu Dao Tử đáp :

- Chỉ cần theo lẽ công bằng là có thể thương lượng được.

Vu Dung nói :

- Các vị ở dưới nước đẩy bè gần vào bờ, tiểu nữ sẽ tặng ba viên thuốc giải.

Tiêu Dao Tử hỏi :

- Nhưng ta tin ngươi thế nào được?

Vu Dung đáp :

- Trước tình trạng này, e rằng tiền bối không tin cũng không được.

Tiêu Dao Tử nói :

- Ta vui lòng ưng chịu nếu Tiêu đại hiệp chịu đứng ra bảo đảm....

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp :

- Tiêu Dao đạo trưởng! Nếu đạo trưởng không dùng quỷ kế nữa, đưa cho bọn tại hạ vào bờ là tại hạ bảo đảm Vu cô nương lấy thuốc giải cho.

Tiêu Dao Tử nói :

- Tiêu đại hiệp nói ra một lời xem bằng chín vạc. Vậy bọn bần đạo đưa các vị vào.

Lão nói rồi lại hụp xuống nước. Quả nhiên cái bè gỗ từ từ chuyển vào bờ. Chỉ trong khoảng khắc đã vào tới nơi.

Tiêu Lĩnh Vu và Vu Dung không chờ bè đứng lại đã nhảy tót lên bờ.

Tiêu Dao Tử cũng nhảy lên theo hỏi :

- Tiêu đại hiệp! Lời hứa của đại hiệp có đáng kể không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Dĩ nhiên tại hạ không phản bội lời hứa.

Chàng quay lại bảo Vu Dung :

- Cô nương lấy thuốc giải cho các vị đi.

Vu Dung cầm ba viên thuốc liệng ra nói :

- Nhưng nhưng của tiểu nữ nếu không bị tiền bối cổ hoặc thì bây giờ vẫn bình yên. Món nợ này tiểu nữ sẽ đòi ở nơi tiền bối.

Tiêu Dao Tử đón lấy thuốc giải, không lý gì đến cô nữa. Lão nhìn Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói :

- Võ công của Tiêu đại hiệp dường như tiến bộ rất nhiều, ra ngoài sự dự liệu của mọi người.

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng hỏi :

- Phải chăng đạo trưởng vẫn tính đến chuyện giao dịch với Tiêu mỗ.

Tiêu Dao Tử nhăn nhó cười đáp :

- Trước tình trạng này, bần đạo chẳng có gì làm ưu thế dĩ nhiên không nói đến chuyện giao dịch nữa.

Lão quay ra vẫy tay hô :

- Các ngươi cũng lên đi!

Người áo xanh và đại hán áo đen đều nhảy lên. Người áo xanh cánh tay mềm rũ xuống, hiển nhiên khuỷu tay đã bị trật khớp.

Tiêu Dao Tử đưa mỗi người một viên bảo chúng uống.

Tiêu Lĩnh Vu cười lạt hỏi :

- Xem chừng đạo trưởng vẫn chưa tin đây là thuốc giải. Nếu vậy sao còn yêu cầu Tiêu mỗ bảo đảm?

Tiêu Dao Tử cười mát, bỏ thuốc vào miệng đáp :

- Trước tình thế này hai vị chẳng cần phải hạ độc lần nữa.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn người áo xanh hỏi :

- Tại hạ muốn thỉnh giáo đạo trưởng một việc được chăng?

Tiêu Dao Tử đáp :

- Tiêu đại hiệp cứ hỏi đi, bần đạo mà biết thì xin nói hết.

Tiêu Lĩnh Vu trỏ vào người áo xanh hỏi :

- Vị huynh đài này luyện môn võ công gì vậy?

Tiêu Dao Tử đáp :

- Đó là môn Cương Thi công. Môn này rất ít người luyện.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Đa tạ đạo trưởng có lòng chỉ giáo....

Chàng dừng lại một chút rồi tiếp :

- Bây giờ bọn tại hạ tiến vào Ngũ Long đại trận. Đạo trưởng có thể đi được rồi.

Tiêu Dao Tử đáp :

- Tiêu đại hiệp nên thận trọng. Ngũ Long đại trận nguy hiểm vô cùng!

Lão nói rồi nhảy lên bè gỗ. Người áo xanh và đại hán áo đen cũng nhảy lên theo bơi bè qua phía đối diện.

Tiêu Lĩnh Vu ngửa mặt trông sao trên trời thở phào một cái nói :

- Dung cô nương! Những nhân vật lợi hại nhất của Bách Hoa sơn trang là Ngũ Long đại trận này....

Vu Dung hỏi :

- Ngũ Long đại trận có bao nhiêu người?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Đã gọi là Ngũ Long thì dĩ nhiên có năm người.

Vu Dung hỏi :

- Có năm người thôi thì việc gì mà phải sợ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Nhưng thế trận biến hóa vô cùng, tại hạ không hiểu được. Thẩm Mộc Phong coi trọng thế trận này lắm.

Vu Dung ngắt lời :

- Tiêu huynh đã gặp Ngũ Long bao giờ chưa?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Ngũ Long bày trận, tại hạ chưa thấy qua, nhưng đã đấu với một người trong Ngũ Long.

Vu Dung hỏi :

- Tại sao người bày trận kêu bằng Ngũ Long?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Họ mặc y phục kỳ dị, toàn thân những vẩy lóng lánh như vẩy rồng, đao thương đâm không thủng. Theo chỗ xét đoán của tại hạ thì người Ngũ Long bị kiềm chế chẳng phải chỉ có vậy mà thôi, hoặc giả còn một thứ dược vật gì thúc đẩy họ kiêu dũng hơn người thường nhiều.

Chàng dừng lại một chút rồi tiếp :

- Vì thế đối với Ngũ Long trận cô nương cứ việc phóng tay đối phó với họ và phóng luôn cả chất độc nữa.

Vu Dung gật đầu đáp :

- Tiểu muội nhớ rồi.

Tiêu Lĩnh Vu thò tay vào bọc móc thanh đoản kiếm ra đưa mắt nhìn rồi nói :

- Vì Ngũ Long mặc y phục đặc biệt nên chuyển động không được linh hoạt....

Vu Dung đáp :

- Đa tạ Tiêu huynh hết lòng chỉ thị.

Tiêu Lĩnh Vu lại nói :

- Cuộc ác đấu này rất khủng khiếp e rằng tại hạ không chiếu cố cho cô nương được. Cô nương hãy thận trọng.

Rồi chàng rảo bước tiến về phía trước.

Vu Dung theo sát Tiêu Lĩnh Vu, cô nghĩ thầm :

- Trước nay Tiêu huynh hào khí ngất trời, mà chuyến này y căn dặn ta đủ điều phải thận trọng thì chắc trận Ngũ Long hung hiểm phi thường.

Cô liền ngưng thần đề khí chuẩn bị sẵn sàng.

Hai người đi chừng hơn mười trượng, bỗng thấy hỏa quang lấp loáng. Hai cây đuốc giơ lên. Dưới ánh hỏa quang, chỉ thấy một đại hán võ phục áo đen đứng trên tảng đá lớn dưới chân núi. Gã lớn tiến hỏi :

- Người tới đó phải chăng là Tiêu Lĩnh Vu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK