- Được rồi! Băng nhi nói đi!.
Bách Lý Băng nói :
- Sáng này chúng ta xuống núi quan sát, nếu quả người võ lâm tỏ ra rất đau đớn về cái chết của đại ca và quyết chí báo thù thì vĩnh viễn đại ca trợ giúp cho bọn họ là phải. Bằng người ta thờ ơ chẳng có phản ứng chi hết tưởng đại ca chẳng tội gì mà thí thân cho họ. Chúng ta đi tìm Khâu tỷ tỷ rồi mai danh ẩn tích trong chốn rừng sâu thẳm lớn, mở một xứ đào nguyên ngoài đời đặng hưởng lạc thú an nhàn tự tại.
Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp :
- Hay lắm! Chúng ta hãy dò coi cho biết tình hình rồi sẽ tính.
Hai người nghỉ ngơi một lúc xong lại tiếp tục thượng lộ.
Lúc trời sáng hai người tìm vào một nông gia ăn một bữa no, hỏi rõ đường lối rồi lại ra đi.
Để che giấu hành tung, Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng đã hóa trang rất tinh tế, lại tùy thời tùy cảnh mà biến đổi.
Trưa hôm ấy, Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng đi tới cái quán bỏ hoang là nơi hai người trước đã gặp Sở Côn Sơn.
Lúc này Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng làm ông bà già nhà quê. Tiêu Lĩnh Vu tay xách hành lý, tay dắt một con lừa từ từ di tới.
Bỗng nhiên thấy tòa tửu điếm hoang lương bữa nay rất náo nhiệt. Ngoài cửa buộc hai con tuấn mã và treo một lá phướn chiêu hồn dài mấy trượng tung bay trước gió. Trên tấm vải trắng viết bốn chữ lớn “Hồn hề qui lai”.
Trước điếm buông rũ một tấm màn the, bao nhiêu bàn ghế dời hết đi để dựng một tòa linh đường bao chiếm hết cả bề mặt tửu điếm.
Tiêu Lĩnh Vu dắt lừa từ từ đi tới liếc mắt nhìn thấy trên bài vị đề dòng chữ :
“Võ lâm đại hiệp Tiêu Lĩnh Vu chi linh vị”.
Trong nhà cũng như bên ngoài, những người lui tới sắc mặt nghiêm trang toàn thân mặc đồ trắng.
Tiêu Lĩnh Vu nhác trông đến hai ba chục người đều mặc áo trắng.
Bách Lý Băng khẽ nói :
- Đại ca! Người ta bày linh vị đại ca đó.
Tiêu Lĩnh Vu bật cười nghĩ thầm :
- Trong một đời người ta chết đã nhiều lần rồi.
Bách Lý Băng khẽ hỏi :
- Chúng ta có nên lại gần coi không?
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu.
Hai người từ từ đi tới, còn cách tửu điếm chừng năm sáu thước, bỗng ngó thấy hai đại hán mặc áo trắng đang chậm chạp đi lại. Người đi trước râu tóc bạc phơ, thân thể ốm nhom. Chính là Cái bang chưởng lão Tôn Bất Tà.
Lão tỏ ra cực kỳ thương cảm, cặp mắt đỏ hoe. Hiển nhiên lão đã khóc thầm và đau xót lâu ngày.
Người theo sau Tôn Bất tà là Triển Diệp Thanh.
Triển Diệp Thanh sắc mặt xanh lè, hai mắt sưng húp.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng rất cảm động nghĩ thầm :
- Tin ta chết làm cho họ đau đớn quá chừng.
Chàng chợt nhớ tới Triển Diệp thanh và Nhất Lôi đã ăn phải chất kỳ độc mà không hiểu giải trừ được chưa. Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, bất giác chàng ngó kỹ Triển Diệp Thanh.
Cử động của hai người dường như đã khiến Tôn Bất tà sinh lòng ngờ vực, lão chuyển động cặp mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Qúy tính của tiểu ca là gì?
Tiêu Lĩnh Vu cất giọng ấm ớ đáp :
- Tiểu nhân họ Tôn, đưa cô dâu này về nhà.
Tôn Bất tà chắc nghĩ tới người này cùng họ với mình liền vẫy tay nói :
- Đi lẹ lên! Chỗ này không nên đứng lâu.
Tiêu Lĩnh Vu dạ một tiếng rồi lật đật tiến về phía trước.
Bách Lý Băng theo sát Tiêu Lĩnh Vu. Chỉ trong khoảnh khắc hai người đã ra xa hơn mười trượng.
Bách Lý Băng khẽ hỏi :
- Đại ca đã nhìn ra thân thế hai người đó chưa?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Họ không hóa trang. Dĩ nhiên tiểu huynh nhận ra rồi. Đó là Tôn Bất Tà và Triển Diệp Thanh.
Bách Lý Băng lại hỏi :
- Đại ca có nhìn thấy hai người quỳ trước linh tòa không?
- Không
Bách Lý Băng đáp :
- Triển Diệp Thanh che mất thị tuyến của đại ca nhưng tiểu muội nhìn rõ họ khóc đến ngất người, quì phục ở hai bên linh tòa.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Ai vậy?
Bách Lý Băng đáp :
- Thương Bát và Đỗ Cửu.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ thở dài nói :
- Kể ra ta nên gặp họ, để họ khổ sở nghĩ thật tội nghiệp.
Bách Lý Băng nói :
- Hai người khóc lóc rất bi ai, chúng ta quay lại nói cho họ biết.
- Không nên. Chúng ta phải nhẫn nại thêm mới được.
Bách Lý Băng hỏi :
- Đại ca nhẫn tâm để họ đau khổ như vậy ư?
Tiêu Lĩnh Vu thở dài đáp :
- Nếu lúc này ta xuất hiện ngay thì bọn họ giảm bớt nỗi bi thương, nhưng lại khiến cho Thẩm Mộc Phong biết ta hãy còn sống. Vì đại cuộc võ lâm ta đành dấu kín một thời gian nữa.
Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Bọn họ đến cả rồi. Không chừng Vũ Văn Hàn Đào cũng có ở đó.
Bách Lý Băng hỏi :
- Dường như đại ca rất chú trọng đến Vũ Văn Hàn Đào thì phải?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Đúng thế! Chỉ có Vũ Văn Hàn Đào tới đây mới chống nổi quỷ kế của Thẩm Mộc Phong.
Hai người đang nói chuyện, bỗng ngó thấy cát bụi tung bay. Mấy con khoái mã đang chạy nhanh tới.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ nói :
- Băng nhi! Chúng ta tránh sang bên đường để coi những người đến đây là ai?
Tiêu Lĩnh Vu nhanh mắt vừa ngó qua đã nhận thấy ba người kỵ mã chính là Mã Văn Phi, Thần Tiễn Trấn Càn Khôn Đường Nguyên Kỳ và Tam Dương thần đàn Lục Khôi Chương.
Ba người này cũng mình mặc áo trắng, đầu đội khăn trắng. Mấy con ngựa đều ướt đẫm mồ hôi. Hiển nhiên chúng đã chạy miết một quãng đường dài.
Bách Lý Băng buồn rầu nói :
- Bọn họ đều mặc tang phục đủ tỏ ra rất thương xót đại ca.
Tiêu Lĩnh Vu nhẹ buông tiếng thở dài, toan đáp thì đột nhiên lại nghe tiếng bánh xe lọc cọc chạy rất gấp vượt qua. Mui xe toàn dùng vải trắng. Cả ngựa kéo xe cũng trùm vải trắng. Trong xe vẳng nghe tiếng khóc thút thít.
Bách Lý Băng khẽ nói :
- Đại ca! Xem chừng người trong xe cũng vì đại ca mà tới đây.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp :
- Đại khái là như vậy.
Bách Lý Băng hỏi :
- Người đó là ai? Sao không cưỡi ngựa mà lại ngồi xe?
Tiêu Lĩnh Vu khẽ đáp :
- Tiểu huynh cũng lấy làm lạ. Người ngồi trong xe chắc là đàn bà.
Bách Lý Băng nói :
- Tiếng khóc nức nở trong xe vọng ra, tiểu muội nghe rất rõ là thanh âm đàn bà.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Tiểu huynh nghĩ không ra được là ai?
Bách Lý Băng hỏi :
- Chẳng hiểu có phải Khâu cô nương không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Hiện giờ Khâu tỷ tỷ đang bối rối về sự tình của nàng, làm gì được rảnh mà tới đây. Ta cùng y đã ước định tái hội, mong sao mình đến đúng hẹn....
Bách Lý Băng ngắt lời :
- Có khi Khâu tỷ tỷ nghe tin đại ca bị Thẩm Mộc Phong dùng kế hỏa công đốt chết, việc gì chị ấy cũng bỏ lại để tới đây tế điệu.
Tiêu Lĩnh Vu trông về tửu điếm thì lúc này đã rất đông người và dường như mọi vật trong nhà đều trùm vải trắng.
Bách Lý Băng khẽ nói :
- Đến ngay Chưởng môn phái lúc lâm chung e rằng cũng không được vinh dự đến thế này.
Tiêu Lĩnh Vu toan trả lời, chợt ngó thấy một toán kỵ mã đi tới.
Đoàn kỵ mã này đến hơn hai chục người. Phía sau còn hai cỗ xe ngựa. Chàng chú ý nhìn thì những người cưỡi ngựa đều mặc sao trắng đầu chít khăn tang.
Tiêu Lĩnh Vu không quen ai trong bọn này. Phần lớn đều dắt binh khí bên mình. Người nào cũng vẻ mặt nghiêm nghị không ai có một nụ cười. Trên hai cỗ xe chất đầy lụa trắng.
Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng đứng bên đường dường như khiến cho quần hào chú ý. Mấy chục cặp mắt tò mò không ngớt nhìn chằm chặp vào mặt hai người.
Tiêu Lĩnh Vu nhảy lên lưng lừa xoay mình tiến về phía trước.
Bách Lý Băng lật đật theo sau.
Hai người đi trên đường nhỏ một lúc ra tới đường cái, mắt vẫn nhìn thấy khói bụi mịt mù dường như rất nhiều xe ngựa chạy đến tửu điếm hoang lương.
Tiêu Lĩnh Vu rất lầy làm kỳ tự hỏi :
- Chẳng nhẽ bao nhiêu nhân mã chạy đến tửu điếm kia tế điếu ta?
Chàng liền hỏi Bách Lý Băng :
- Băng nhi! Chúng ta phải nghĩ cách nào quay trở lại xem sao?
Bách Lý Băng đáp :
- Phải rồi! Chúng ta hãy đến Trường Sa cải trang thành nhân vật giang hồ cũng mặc áo trắng đi trà trộn với bọn họ, chắc không ai phát giác ra được.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Phải rồi.
Chàng bỏ lừa lại đi bộ.
Hai người tới Trường Sa lúc mặt trời lặn, liền vào thành cải trang thành nhân vật giang hồ.
Tiêu Lĩnh Vu bôi mặt đen, lưng đeo một thanh yêu đao. Bách Lý Băng thân hình bé nhỏ ngụy trang làm một lão già ốm nhắt. Dưới cằm dán túp râu vàng lơ thơ. Mặt cũng màu vàng lợt. Hai chân quấn xà cạp, tay cầm cái dọc tẩu hút thuốc hào dài hai thước tám tấc.... Không còn ai nghi ngờ cô là một mỹ nhân nguyêt thẹn hoa nhường.
Hai người đi quanh một vòng các đường phố lớn hỏi các nhà bán vải trắng đều đã hết sạch.
Hai người vẫn giả vờ không quen biết nhau và đi cách nhau chùng hơn trượng.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng đã có kế hoạch. Chàng coi qua tình thế một lượt rồi tìm vào một tòa tửu lầu.
Màn đêm buông xuống. Trong tửu lầu thắp bốn ngọn đèn treo sáng rực cả tòa sảnh đường.
Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng mỗi người ngồi một bàn. Bách Lý Băng ngồi ở phía trong, còn Tiêu Lĩnh Vu ngồi gần cửa đại sảnh.
Lúc này kể ra bữa cơm chiều sắp hết rồi mà bọn gia nhân trong quán vẫn ăn mặc chỉnh tề tựa hồ còn có khách đến đông....
Tiêu Lĩnh Vu chuyển động mục quang thấy ngoài mình và Bách Lý Băng còn một bàn có khách ngồi. Những người này coi bộ đều là nhân vật võ lâm. Họ ăn vội vã rồi lật đật tính tiền đi ngay.
Người lớn tuổi ra sau cùng chợt hỏi Tiêu Lĩnh Vu :
- Phải chăng ông bạn cùng đi điếu tang Tiêu đại hiệp.
Tiêu Lĩnh Vu hàm hồ đáp :
- Đúng thế! Chắc các vị cũng tới đó.
Lão già kia dừng lại nói :
- Ngày mai là ngày chính thức mở cuộc điếu tang Tiêu đại hiệp. Linh đường cách đây chừng mười mấy dặm. Ông bạn muốn được tế sớm thì phải đi ngay đêm nay.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Đa tạ huynh đài. Tại hạ còn nghĩ xem có nên đi bây giờ không đã.
Lão già lấy làm kỳ hỏi :
- Tiêu đại hiệp vì mưu cuộc tạo phúc cho võ lâm nên bất hạnh trúng kế hỏa công của Thẩm Mộc Phong phải chết cháy. Trong võ lâm còn ai không cảm động? Dĩ nhiên nên đi ngay....
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp :
- Tiêu Lĩnh Vu bôn tẩu giang hồ chưa được bao lâu mà bảo là đã thành tựu lớn trên giang hồ thì cái đó chưa chắc. Tại hạ chưa quen biết y, gặp lúc cao hứng đi xem nhiệt náo mà bảo lần mò đêm hôm để được tế sớm thì tại hạ thấy chẳng thú gì.
Lão già nghiêm nghị nói :
- Ông bạn muốn tìm thú ư? Nếu vậy nên quay về thôi. Tiêu đại hiệp tuy hành hiệp chưa bao lâu nhưng là một nhân vật trung can nghĩa đảm, trước nay không ai bì kịp. Đại hiệp tuy chưa tới hai mươi mà đơn thương độc mã chống cự Bách Hoa sơn trang, khác nào ánh dương quang soi khắp chốn giang hồ khiến cho đồng đạo võ lâm như người mơ mộng choàng tỉnh giấc, phấn khởi tinh thần, liều mạng chống cự Thẩm Mộc Phong. Nếu không được Tiêu đại hiệp hào khí ngất trời thì toàn thể võ lâm sẽ bị chìm đắm dưới ma trướng của Thẩm Mộc Phong. Lão phu đây tuổi đã già rồi không nóng nảy như hồi niên thiếu mới dùng lời lẽ tử tế mà giáo huấn ông bạn mấy câu. Nếu gặp phải người khác bữa nay mà thấy ông bạn khinh mạn Tiêu đại hiệp tất bị người ta đánh cho đến trẹo quai hàm. Ông bạn coi chừng kẻo bị vạ miệng.
Lão già thuyết một hồi rồi không chờ Tiêu Lĩnh Vu trả lời đã trở gót ra đi.
Tiêu Lĩnh Vu trông bóng sau lưng lão già ngơ ngẩn xuất thần, nghĩ bụng :
- Ta được võ lâm coi trọng như vậy mà vẫn không hay.
Một tên tiểu nhị từ từ bước tới khẽ hỏi :
- Thưa khách quan....
Tiêu Lĩnh Vu quay lại hỏi :
- Chuyện gì?
Điếm tiểu nhị đáp :
- Hai bữa nay trong tửu điếm của bọn tiểu nhân toàn là khách võ lâm chiếu cố. Hễ nhắc tới Tiêu đại hiệp là tỏ lời cung kính. Vị đại lão gia vừa rồi nói vậy là đúng. Khách gia nên....
Bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập vọng lại, tiếp theo là tiếng bước chân nhộn nhịp. Một lũ đại hán lưng đeo binh khí tiến vào điếm. Điếm tiểu nhị chưa nói hết lời vội chạy ra mời khách.
Tiêu Lĩnh Vu thấy tám người vào điếm chia ngồi làm hai bàn giục giã tiểu nhị lấy cơm ăn, dường như không có hứng thú uống rượu. Những nhân vật võ lâm thường lấy rượu làm vui mà mấy người này không kêu rượu uống đủ biết là họ đang có tâm sự trầm trọng.
Lại nghe một đại hán hỏi :
- Tiểu nhị! Ở đây có thợ may không?
Một tên điếm tiểu nhị vội chạy đến hỏi lại :
- Lão nhân gia cần thứ gì?
Đại hán đáp :
- Bảo làm giúp bọn ta tám bộ tang phục, càng lẹ càng tốt. Bọn ta sẽ cho nhiều tiền.
Điếm tiểu nhị nhìn tám người nói :
- Tửu điếm đã chuẩn bị sẵn sàng áo tang. Còn giá cả xin các vị đại gia tùy tiện cho thế nào cũng được.
Đại hán không nói gì nữa. Tám người ăn vội vàng cho xong bữa. Tiểu nhị đã đem áo tang để sẵn đó. Tám người lấy mặc vào. Ai cũng tiện tay quăng cho một đỉnh bạc.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :
- Nhà điếm này chuẩn bị may cả áo hiếu. Nguyên một khoản này cũng đủ phát tài.
Chàng toan gọi tiểu nhị lại tính tiền thì thấy một già một trẻ đi vào. Lão già đã ngoài sáu chục tiổi. Chú nhỏ mười sáu mười bảy. Cả hai người đều dắt binh khí bên mình.
Tiêu Lĩnh Vu động tâm nghĩ thầm :
- Hai nhân vật này niên kỷ khác biệt hẳn sao lại đi với nhau? Ta thử coi xem lai lịch họ thế nào?
Bỗng nghe thiếu niên hỏi :
-Gia gia! Xem chừng những người đến tế điện Tiêu đại hiệp đông lắm phải không?
Lão già đáp :
- Đây là mới gặp ở dọc đường những người ghe tin mà tới. Còn bao nhiêu bạn hữu chẳng kể dường xá ngàn dặm cũng lật đật chạy đến thì phải đông gấp mười.
Thiếu niên hỏi :
- Gia gia ơi! Sao người ta đến tế điện Tiêu Lĩnh Vu đông thế?
Lão già đáp :
- Vì Tiêu đại hiệp không chịu khuất phục dưới uy vũ của Bách Hoa sơn trang, lại không thèm lợi lộc, dám một kiếm chống ác bá để cho toàn thể võ lâm tỉnh ngộ lại....
Lão già thở dài nói tiếp :
- Tiêu đại hiệp trúng kế hỏa phong của Thẩm Mộc Phong mà bị thảm tử. Từ nay không còn ai thay chúng ta chống cự Thẩm Mộc Phong nữa. Chuyến này anh hùng thiên hạ đến đây ngoài việc điếu tế còn tính đường trả thù cho Tiêu đại hiệp và tự cứu lấy mình.
Thiếu niên gật đầu nói :
- Té ra là thế.
Hai ông cháu ăn cơm xong trả tiền đứng dậy toan đi, tiểu nhị tự động cầm hai bộ áo trắng ra nói :
- Hai vị đi điếu tế Tiêu đại hiệp tưởng nên mặc áo trắng.
Lão già gật đầu đón lấy áo cũng trả thêm một đỉnh bạc rồi mới ra đi.
Tiêu Lĩnh Vu thấy hai người ra cửa rồi vẫy tay gọi tiểu nhị bảo :
- Cho ta mua một bộ áo trắng.
Tiểu nhị cầm áo trắng đưa ra nói :
- Đại gia thử vận xem vừa không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Y phục điếu tang ít khi vừa vặn. Ở tửu điếm các vị may sẵn cho là may quá rồi.
Điếm tiểu nhị tươi cười nói :
- Đại gia chưa biết. Mấy đêm liền trong tửu điếm bận việc kêu thợ may may áo suốt đêm....
Gã dùng lại một chút rồi tiếp :
- Xin đại gia đừng nóng. Bọn tiểu nhân mở điếm rất sợ những ông võ sư. Chỉ nói đôi câu không vừa ý là bị đánh liền nên tửu điếm phải may áo trắng trước để đây cho các vị dùng.
Bách Lý Băng cũng mua một tấm áo trắng. Hai người mặc áo tang vào rời khỏi tửu điếm đi ra ngoài ngoại thành.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn Bách Lý Băng khẽ nói :
- Băng nhi! Nếu Vũ Văn Hàn Đào không đến đây, chỉ sợ khó đề phòng được âm mưu của Thẩm Mộc Phong. Vì thế chúng ta cần phải đề phòng.
Bách Lý Băng hỏi :
- Phòng ngừa bằng cách nào?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Chúng ta giả vờ không quen biết nhau, mỗi người chọn một chỗ địa thế rộng rãi để có thể ngấm ngầm giám thị toàn trường. Nếu phát giác ra nhân vật khả nghi thì lập tức liên lạc bằng thủ thế. Băng nhi phải coi chừng, những nhân vật trong linh đường rất phức tạp, chớ có nhận lầm người để họ cười cho.
Chàng liền cùng Bách Lý Băng ước hẹn cách liên lạc. Bách Lý Băng ghi nhớ vào lòng. Cô lại hỏi :
- Nếu chúng ta phát giác ra người khả nghi thì nên đối phó bằng cách nào?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Hay hơn hết là ngấm ngầm đả thương họ, khiến họ không làm rối loạn được. Trừ trường hợp bất đắc dĩ, nhất thiết không nên để lộ tung tích.
Bách Lý Băng gật đầu.
Hai người chạy thật lẹ trở về nhà điếm ở nơi hoang đã thì thấy quang cảnh đã biến đổi hẳn. Các rạp được dựng lên liên miên đến mười mấy tòa. Cứ cách hai trượng lại treo một ngọn tử khí phong đăng. Mặt chính Đông mở một cửa lớn có hai người ngồi đón khách. Trước mặt hai người đặt một cái bàn. Trên bàn đặt một quyển sổ bằng giấy lụa và nghiên bút mực.
Trong rừng cách đó không xa tiếng ngựa hý vọng lại. Có cả trăm con buộc tại đó.
Tiêu Lĩnh Vu từ từ bước tới trước cửa dòm thấy hai người đón khách là Tư Mã Càn và Sở Côn Sơn.
Nguyên mấy người này rượt theo Tiêu Lĩnh Vu, dọc đường gặp những chặng mai phục cản trở không tiến vào được. Sau thấy lửa cháy đốt rừng rồi tin Tiêu Lĩnh Vu bị chết thiêu đồn ra ngoài. Đoàn người đành lùi lại.
Tiêu Lĩnh Vu chưa tới trước bàn, Sở Côn Sơn đã đứng dậy chắp tay nói :
- Tiểu đệ là Sở Côn Sơn. Phải chăng các hạ đến điếu tang Tiêu đại hiệp?
Tiêu Lĩnh Vu sợ lão nghe rõ khẩu âm không dám trả lời chỉ khẽ gật đầu một cái.
Sở Côn Sơn thấy Tiêu Lĩnh Vu cát bụi đầy mình biết là chàng không cưỡi ngựa liền nói :
- Ông bạn đi bộ tới đây đủ rõ tấm thịnh tình đáng quí. Xin ông bạn lưu danh tính lại rồi vào rạp nghỉ ngơi.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng :
- Cách hỏi tên giản dị thế này thì Thẩm Mộc Phong có cho gian tế trà trộn vào thật dễ như trở bàn tay.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, tay chàng cầm bút ghi là Đằng Đại Đơn ở Tương Bắc vào cuốn sổ.