• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bill đang dạo quanh trong tu viện thì một người đàn ông lạ mặt bất ngờ lao ra và túm lấy vai anh. Trên mặt người đàn ông đầy máu, theo sau là một thanh niên cũng xa lạ không kém với chiếc khăn tay đẫm máu trên tay.

"Thưa ngài..." Bill nắm lấy cánh tay đối phương, "Ngài có cần giúp đỡ không?"

Ánh mắt của Bernard dán chặt vào Bill, thậm chí sau mười lăm năm, ông cũng sẽ không bao giờ quên được khuôn mặt này... thật giống với vợ ông... "Carl..." Bernard lắp ba lắp bắp, đôi mắt chưa bao giờ đổ lệ giờ đây cũng chảy hai hàng nước mắt nóng hổi.

Tình huống này khiến Bill hoảng sợ, "Thưa ngài, ngài..."

Nhà vua đừng từ xa trong căn phòng nhỏ của giám mục nhìn thấy cảnh đó, lập tức hiểu ra ngay. Y quay lại nói với giám mục: "Lần này em làm được chuyện tốt rồi."

Bill bối rối không biết tại sao người đàn ông trung niên trước mặt lại ôm mình khóc lóc thảm thiết, trong miệng cứ luôn gọi một cái tên hết sức xa lạ. Anh hết sức ngại ngùng, nhìn sang Aqier hỏi, "Này, anh biết ông ấy hả? Hai người là bạn bè à? Ông ấy bị sao vậy?"

"Bill."

Tiếng gọi của nhà vua đã giải thoát Bill khỏi tình huống xấu hổ. Anh muốn gạt tay Bernard sang một bên nhưng Bernard giữ anh quá chặt, trong miệng lẩm bẩm không biết đang nói gì. Đầu tóc Bill mướt mồ hôi, đành phải hướng về phía nhà vua và giám mục đang bước ra nói, "Đức vua, giám mục."

"Bernard." Giám mục trước tiên đặt tay lên vai Bernard, sau đó hắn nói với Aqier, "Aqier, lôi ông ta đi."

Aqier ngơ ngác đáp lại, bước tới nắm lấy cánh tay của Bernard. Sức lực của anh ta có thể xem là khá lớn trong toàn bộ đảng cách mạng, khó ai sánh bằng, nhưng giờ đây anh ta cũng không thể kéo Bernard ra. Bernard cứ nắm chặt lấy tay Bill, Bill vô cùng đau đớn vì sự kìm kẹp của ông ta, bất lực và hoảng sợ nhìn nhà vua, nhưng vẻ mặt nhà vua lại rất trầm ngâm.

"Con trai... con trai tôi..."

Bill nghe thấy hai chữ này từ tiếng kêu mơ hồ của người trước mặt, toàn thân như bị roi quất, anh nhìn nhà vua bằng ánh mắt kinh ngạc và dò hỏi.

Nhà vua nói, "Bill, bảo ông ta đừng khóc nữa."

*

Bernard khóc chừng hơn mười phút, thu hút tất cả các nữ tu và lính canh. Không ai biết rằng người trước mặt thật ra là thủ lĩnh của Đảng Cách mạng.

Sự hoảng loạn ban đầu của Bill dần dần chuyển thành sợ hãi, tim anh đập thình thịch trong lồng ngực, anh cố đè nén nỗi sợ hãi. Sau khi Bernard bị lính canh kéo đi thì lùi về phía sau một bước, nhưng vẫn nhất quyết không chịu buông tay.

Một số lính canh không còn cách nào khác đành phải bước tới hộ tống cả hai người đang dính với nhau đi vào bên trong tu viện. Các nữ tu trong tu viện đã lâu không nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành khóc lóc như vậy, cũng không biết người đàn ông này từ đâu đến. Giám mục bước tới trấn an vài câu thì các nữ tu mới tản ra.

Sảnh trung tâm của tu viện tối tăm cao hút mắt, trên tường vẽ đầy những bức tranh đầy màu sắc của Đức Trinh Nữ. Ánh sáng mặt trời chiếu qua kính, rọi xuống những chiếc ghế dài màu đỏ sẫm đầy màu sắc.

Nhà vua ra lệnh cho lính canh rời đi. Aqier tay chân lóng ngóng đứng sang một bên. Bill còn lo lắng hơn, cánh tay của anh đã cứng đờ, bất lực nhìn nhà vua hết lần này đến lần khác để cầu cứu. Nhưng nhà vua ngồi bên cạnh không nói lời nào, còn giám mục cũng đứng lặng lẽ ở đó, không ai lên tiếng.

Mãi cho đến khi Bernard chậm rãi lấy lại được tinh thần, ông mới ngẩng đầu lên, khàn giọng nói: "Carl, Carl của cha, cha biết con còn sống..."

"Carl? Tôi không phải Carl..." Bill lúng túng nói, "Tôi là Bill, Bill Wood."

"Không, con là Carl, Carl Field!"

Bernard khẳng định tuyệt đối, "Con của cha, cha sẽ không bao giờ nhầm lẫn khuôn mặt của con!" Ông đưa tay chạm vào mặt Bill, nhưng Bill lùi lại tránh né, "Chuyện này..." Trong đầu anh rất bối rối, anh là trẻ mồ côi mà! Làm sao có thể... Bill nhìn nhà vua, y hơi cau mày.

"Bernard," nhà vua nói, "ông có chắc cậu ta là con ông không?"

Bill lại bị sốc vì "Bernard" là tên của người lãnh đạo Đảng Cách mạng.

"Tôi chắc chắn, tất nhiên là tôi chắc chắn!"

Bernard không ngừng gật đầu, sau đó mới nhớ tới hỏi thân phận của người trước mặt: "Đức vua," ngữ khí cực kỳ cung kính, "Chuyện này là sao? Sao con trai của tôi lại trở thành thị vệ của ngài?"

Hai cha con nhìn chằm chằm vào nhà vua với ánh mắt khao khát sự thật. Nhà vua gần như đã xác nhận mối quan hệ cha con giữa hai người từ vẻ mặt phấn khích của Bernard, "Bernard, nói cho ta biết, con của ông bị lạc như thế nào?"

Đây là một câu chuyện rất đau lòng. Năm đó giống như một cơn ác mộng đối với Bernard. Đầu tiên, vợ ông mắc bệnh phổi, phải điều trị lâu dài. Vợ ông lại là một tín đồ ngoan đạo, thế nên Bernard hay dắt con trai mình đến nhà thờ để cầu nguyện cho vợ. Bé Carl rất nghịch ngợm, khó mà ngồi yên một chỗ một lúc lâu, bé thường xuyên chạy ra khỏi nhà thờ để chơi đùa. Nhưng vì đang ở trong nhà thờ nên Bernard cũng không để ý. Ngày hôm đó nhận được tin dữ từ nhà truyền đến, Bernard liền muốn dẫn Carl về nhà gặp vợ, nhưng Carl đã biến mất...

Bernard đã tìm kiếm rất lâu, quản gia và người đánh xe cũng tìm kiếm khắp nơi trong nhà thờ. Cuối cùng con trai vẫn không thấy đâu, lại đợi được người hầu trong nhà đến báo rằng bà chủ đã mất ...

"Ngày hôm đó, tôi cùng lúc mất đi Lillian và Carl...điều đó khiến tôi phát điên..."

Bernard vừa nhớ lại vừa rơi nước mắt, hai mắt đỏ hoe, trìu mến mà buồn bã nhìn Bill: "Carl, con đã quên cha rồi sao? Con đã quên mẹ Lillian của mình rồi sao..."

Bill chắc chắn rằng mình không biết người trước mặt, nhưng khi nghe đến cái tên "Lillian", trái tim anh run lên, như thể có thứ gì đó chôn sâu trong ký ức đang háo hức trỗi dậy. Anh nhìn nhà vua một lần nữa. hy vọng nhà vua có thể cho anh câu trả lời.

"Bill," nhà vua đưa ra một cái nhìn khẳng định, "chào cha cậu đi."

Nhà vua kể với Bernard rằng y đã nhặt được Bill trên đường khi rời khỏi vương đô. Lúc ấy không biết vì sao Bill bị thương ở đầu, không nhớ được gì cả. Khi ấy y đang cần một người hầu tầm tuổi với mình, nhưng lại không ưa đám người hầu trong hoàng gia nên đã cứu Bill và đưa anh đến Oss.

"Chuyện là vậy," nhà vua nói với Bill, "có lẽ thời điểm đó cậu không nhớ gì cả."

Bill chết lặng, khi không ai lại nhớ đến thời thơ ấu của mình chứ? Hóa ra ký ức của anh dường như chỉ bắt đầu khi anh mười tuổi. Tất cả ký ức của anh đều là ở Oss. Anh là một đứa trẻ mồ côi không cha mẹ từ nhỏ!

Nhưng thực ra... anh có cha?

"Ông... ông thực sự là cha tôi..."

Bernard hưng phấn lấy chiếc vòng cổ đeo trên cổ xuống, "Con nhìn xem, đây là chân dung của mẹ con. Con giống hệt bà ấy..."

Bill vô cùng sửng sốt, anh nhìn thấy chân dung của một tiểu thư quý tộc, thanh tú và thanh nhã, nét mặt rất giống anh!

Lúc này, nhà vua đứng dậy, lặng lẽ nâng cánh tay của giám mục. Giám mục hiểu ý đi theo nhà vua ra ngoài, chỉ có Aqier chết lặng nhìn cuộc gặp gỡ cha con.

Nhà vua và giám mục cùng bước vào khu vườn nhỏ của tu viện.

Hơi thở nhà vua có chút hỗn loạn, giám mục nói: "Đức vua..."

"Không, em không được phép gọi ta như thế."

Nhà vua quay người ôm giám mục vào lòng, "Gọi ta là Landers, em chỉ được phép gọi ta bằng tên, hoặc anh yêu gì đó... Hự ——" Nhà vua bị một đấm vào bụng.

"Chuyện không đơn giản như vậy phải không?" giám mục nói.

Nhà vua vuốt ve gáy giám mục: "Em vẫn thông minh như vậy."

Giám mục khẽ cau mày, "Rốt cuộc chuyện là sao?"

Nhà vua buông giám mục ra, nắm lấy tay hắn kéo hắn ngồi xuống ghế cùng mình.

"Ta chưa bao giờ tiết lộ chuyện này cho bất kỳ ai," nhà vua nói, "Thực ra trước đây em đã hỏi ta, nhưng ta không nói cho em biết. Nhưng bây giờ ta cảm thấy ta nên chia sẻ mọi thứ của ta với em. Ta chẳng có gì là không thể cho em biết."

Khi được mười hai tuổi, hoàng tử cuối cùng đã miễn cưỡng đồng ý làm lễ rửa tội. Y đã phải chịu quá nhiều lời chế nhạo thầm kín và những lời đồn đoán ác ý từ khi còn nhỏ. Vốn cuộc sống đã chẳng tốt đẹp gì nên y lúc nào cũng trưng ra thái độ ác cảm với tôn giáo. Một ngày trước buổi lễ rửa tội, y chợt nảy ra ý muốn bí mật xem giám mục Hebrew là người như thế nào và liệu ông ấy có thực sự đủ tư cách để rửa tội cho mình hay không.

"Lúc đó ta không biết, trước lễ rửa tội một ngày, các tu sĩ đã vào cung."

Nhà vua bình tĩnh kể lại, "Khi ta đến nhà thờ, chẳng có ai ở đó cả."

Nói đến đây, nhà vua dừng lại, "Nhưng thật trùng hợp..." Nhà vua lại ngập ngừng, "Hebrew cũng từ cung điện trở về nhà thờ..."

Hoàng tử trẻ đang lang thang quanh nhà thờ trống rỗng và vô tình mở được cánh cửa tầng hầm.

"ông ta sợ đến mức quỳ xuống đất sám hối với ta, khẳng định với ta rằng đây là lần đầu tiên ông ta làm điều đó. Ông ta chưa kịp làm gì đứa trẻ đang bất tỉnh thì đã thấy hối hận và muốn đến đây để thả đứa bé ra. Tóm lại là em hiểu rồi đấy," nhà vua nói với giọng lạnh lùng, "vì muốn xin tha tội nên chuyện gì ông ta cũng nói ra."

"Sau đó ngài giết ông ta." Giám mục nói.

Nhà vua nói: "Không, ta bảo ông ta hãy tự thú, sau đó ra tòa chịu trừng phạt."

Giám mục nói, "Nghe là biết tác phong của ngài."

Nhà vua mỉm cười.

"Sau đó thì sao?" giám mục hỏi, "Ông ta không muốn? Vậy nên ngài xử quyết ông ta?"

"Chết rồi," nhà vua hờ hững nói, "Sợ mà chết thôi."

Giám mục im lặng một lúc rồi nói, "Đúng là nực cười."

"Đúng vậy, sự thật thật nực cười," nhà vua nói, "Bill... ta vẫn gọi vui cậu ta như vậy. Bill bị chuốc thuốc mê quá liều nên sau khi tỉnh dậy thì hầu như chẳng nhớ được gì hết. Nhưng mà ông ta nói sự thật. Ông ta chưa chạm đến Bill, trên người Bill không có dấu vết bị lạm dụng hay vết thương nào cả. Ta nghĩ ông ta chỉ là một con chuột nhát cáy, em hiểu không? Có vài gã sống rất chó má, nhưng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ rằng mình sẽ bị trừng phạt." Đứa vua cười khẩy, "Dù sao thì ông ta cũng là giám mục, một tín đồ sùng đạo cơ đấy ..."

Giám mục cảm nhận được điều gì đó từ lời kể đầy mỉa mai và lạnh lùng của nhà vua. Nhà vua hết lần này đến lần khác thừa nhận rằng chính mình là người đã hành quyết Hebrew. Hơn nữa còn rất tự tin và nói rằng y rất tự hào về điều đó. Nhưng với tính cách cao ngạo vốn có của y thì chuyện này lại rất khác thường.

"Ngài cảm thấy ngài có lỗi trong chuyện này?" Giám mục hỏi.

Giọng điệu hùng hồn của nhà vua đột ngột dừng lại.

Trong những năm qua, y đã chôn sâu chuyện này sâu tận trong đáy lòng. Ngoại trừ y, không ai biết bất kỳ chi tiết nào về nó.

Khi một người giữ bí mật một mình, anh ta sẽ vô thức nghĩ về nó vô số lần.

Mặc dù có bề ngoại khập khiễng, khuôn mặt xấu xí và tính tình lập dị nhưng trong lòng y luôn giữ sự chính trực và nhân hậu. Y thậm chí còn có chút khắc nghiệt với chính mình vì những khuyết điểm về ngoại hình.

Nhìn mỗi lời nói, mỗi hành động của Hebrew, Landers càng biết chắc rằng mọi lời thú nhận của Hebrew cầu xin lòng thương xót vào thời điểm đó đều có thể là sự thật.

Làm thế nào để đối phó với một tội nhân còn chưa phạm tội thực sự? Cho dù có ra tòa đi nữa thì chưa chắc Hebrew sẽ bị xử tử hình, vậy y trừng phạt người này có phải là quá đáng không? Tất nhiên y có thể nói rằng Hebrew bị mình hù chết, nhưng sự đe dọa dữ dằn khi đó của y không chỉ đơn giản là yêu cầu ông ta thú nhận tội lỗi của mình. Y còn nói rằng mình sẽ hủy hoại danh tiếng của ông ta và khiến mọi người coi thường ông ta...

"Ta không biết," nhà vua nắm lấy tay giám mục và hôn lên môi hắn, "Ta không biết."

"Tôi nói cho ngài biết, ngài thật sự phạm sai lầm rồi."

Giám mục rút tay lại, đứng phắt dậy, lông mi cụp xuống: "Nếu là tôi, tôi sẽ cắt bộ phận sinh dục của ông rồi nhét vào cơ thể của ông ta. Tôi sẽ không bao giờ để ông ta chết dễ dàng như vậy."

Nhà vua khẽ hé môi, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc muộn màng hơn mười năm: "Nhưng có lẽ ông ta vẫn chưa phạm tội..."

"Ngài đã cứu Bill, và Hebrew đã nhận được sự trừng phạt xứng đáng. Đây là phán quyết của tôi về vấn đề này."

Nhà vua ngồi trên băng ghế và lặng lẽ ngước nhìn giám mục.

Khuôn mặt của giám mục đẹp như một bức tranh sơn dầu dưới ánh nắng lộng lẫy mặt trời, khí chất cao quý và thờ ơ của hắn giống như một vị thần thực sự, "Giáo hoàng tương lai của lục địa Alston đã ra phán quyến thì đức vua cũng phải quỳ xuống để chấp nhận điều đó."

O9/O9/2O24

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK